Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 41




Edit: Mạn Già La

*

Sao có thể?! Sao tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của “tôi” được chứ?! Đây không phải năng lực của Đặng Tề sao?!

Đây không phải thế giới của tôi, đây là thế giới của Đặng Tề mà!

Hai chân tôi lùi về sau theo bản năng, lui một mạch đến chỗ bệ bếp tạm thời an toàn, cách xa “tôi” hơn một chút.

Nhưng giọng nói quen thuộc bên tai khiến tôi không thể lừa dối mình.

Tôi thực sự nghe được rõ ràng rành mạch, tiếng nói trong lòng của “tôi”, bờ môi của cậu ta vẫn không nhúc nhích, nhưng giọng nói bên trong truyền đến tai tôi không chút ngắt quãng.

Chỗ kỳ lạ duy nhất là, giọng nói này có chút mơ hồ —— nó giống như chương trình trên một đài radio lè rè cũ kỹ tín hiệu không tốt vậy, tiếng lúc nghe rõ lúc không, nhưng đôi khi chỉ là tiếng tạp âm ồn ào chói tai.

Mà tôi cũng không thể vỗ bồm bộp chiếc “radio” “già khú đế” này, tuy âm thanh này là “nghe” được, nhưng tôi cứ cảm thấy “nghe” này chỉ là ảo giác tôi sinh ra thôi. Thực tế, tôi chỉ nhận được âm thanh này, theo bản năng cho rằng mình “nghe” bằng tai.

Nói đúng ra, tiếng lòng cậu ta trực tiếp truyền vào trong lòng tôi, sau đó chuyển hóa thành giọng nói, được tai tôi lý giải.

“Đáng tiếc hwjhrbf phải cẩn thận jwhbjhb lấy dao phay hbchbjhb”

Sau khi cách xa, những đoạn âm thanh có thể nghe rõ cũng ngày càng ít, nhưng điều này cũng có lợi cho tôi —— ít nhất, bây giờ tôi nghe hiểu, “tôi” trước mặt này đang nhắc nhở mình nhất định phải cẩn thận tôi, thậm chí còn trộm cầm một con dao phay để bảo vệ bản thân.

Được, được lắm, không thể tưởng tượng được tôi cũng có một ngày cùng chính mình giáp lá cà. Tôi vốn định vứt tấm thớt nặng trịch trong tay mình rồi tìm thứ khác, nhưng nghĩ lại, dù cho có tìm được món vũ khí nào đi nữa, thì cũng chẳng có nghĩa gì —— cậu ta giết tôi, thì tôi chết; tôi giết cậu ta, thì tương đương giết chính mình ở quá khứ, cuối cùng chết, cũng vẫn là tôi.

Đây là một cuộc chiến chẳng ý nghĩa, một khi bắt đầu thì sẽ không bên nào được lợi, tôi không thể để cuộc chiến này bắt đầu được.

Nghĩ thế, tôi dứt khoát đặt tấm thớt trở lại bếp.

Chỉ tiếc là cách hơi xa, nên tôi không thể thấy rõ vẻ mặt và hành động của cậu ta, nếu có thể thấy thì tôi có thể tránh xa cậu ta đúng lúc.

Hầy, nếu có thể thấy rõ thì tốt rồi, tôi không khỏi thở dài.

Ngay lúc có ý tưởng này, tôi chợt thấy xung quanh mình trở nên sáng ngời hơn, điều này khiến tôi hú vía, và tôi cũng nhanh chóng nhận ra, đây vốn không phải do thế giới này đã trở nên bừng sáng, mà là —— tôi có thể thấy, chỉ vậy thôi.

Có hai manh mối để nhận ra điều này: Một là “tôi”, vẫn rất cẩn thận nhìn về hướng của tôi, không dám tiến lên một bước, dường như cậu ta không thể nhìn thấy gì ngoài bóng đen của tôi; hai là nơi này đột nhiên rất sáng, nhưng mắt tôi lại không cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa, lần “nhìn thấy” này cũng giống như lần “nghe thấy” trước đó, nói là “nhìn thấy” cũng không đúng lắm, càng giống như hình ảnh ở đây trực tiếp đi vào lòng tôi, sau đó được mắt tôi phân tích và truyền tải.

Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?! Trông thế nào cũng như...... Tôi là chủ nhân của thế giới này?!

Đôi mắt tôi đảo quanh nhìn cảnh tượng tươi sáng xung quanh —— đây là nơi sáng nhất mà tôi đã thấy kể từ khi rời khỏi phòng y tế đêm nay, chợt bị hàng chữ nhỏ đột nhiên loé lên doạ.

49%.

13

Chữ đỏ rực này tồn tại ở đây từ khi nào vậy?! Nó lấp la lấp lánh, được gắn trên tường ư?!

Trước đó sao tôi không phát hiện ra chứ?!

Đây là có ý gì, đếm ngược thời gian nổ à?!

Trong cơn hoảng loạn, cơ thể tôi bất giác cử động một chút, và chính chuyển động này đã khiến tôi nhận ra một hiện thực đáng sợ —— hàng chữ nhỏ này cũng không phải gắn trên tường, mà là —— được gắn trên võng mạc tôi.

Khi cơ thể tôi hơi quay sang phải, vừa lúc mắt tôi cũng hướng đến máy hút khói, thì các ký tự nhỏ ở góc nhỏ bên trái cũng nghe lời dịch đến trên nồi, một nơi vốn không thể khắc các ký tự được —— hóa ra góc dưới bên trái này, đề cập đến chính là phía dưới bên trái võng mạc của tôi.

1

Trời, trời đất, đây là thứ gì, và nó có ý gì đây?????

Tôi gấp gáp vội vàng lắc đầu vài cái, nhưng dòng chữ cứ bám chặt vào trên tầm mắt tôi, không thể lắc rớt được mà vẫn cứ luôn quật cường lập loè.

49%! 49%! 49%!

Dòng chữ màu đỏ này rất đậm và sống động, được khảm trong võng mạc, cứ luôn làm cho tôi cảm thấy đang bị thúc giục.

Tôi đã cố gắng phớt lờ nó, nhưng sau một thời gian, tôi ngạc nhiên phát hiện —— nó bắt đầu lớn hơn.

Có lẽ, đây là lý do tại sao ban đầu tôi không nhìn thấy dòng chữ đỏ này —— dòng chữ đỏ đang từng chút lớn dần, lúc đầu, nó có lẽ nhỏ đến mức tôi không thể nhìn thấy nó.

Nhưng cơ hội nó xuất hiện đến cùng là gì?! Nó xuất hiện ở chỗ này, là để thúc giục tôi làm gì ư?!

Vì sao bây giờ tôi có thể thấy rõ thế giới này?!

Vì sao, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng lòng của “tôi” chứ?!

Có quá nhiều nghi vấn, mà tất cả những chuyện quái dị này đều bắt đầu từ lúc Đặng Tề ngã xuống, tôi không nhịn được lại bắt đầu hoài nghi hắn.

Có phải Đặng Tề lại đang làm cái gì không, hắn có phải lại đang giả thần giả quỷ để dọa tôi sợ hay không?!

Tôi đang suy nghĩ xem có nên quay lại kiểm tra “thi thể” của Đặng Tề không —— mặc dù bây giờ hắn đã bất động, nhưng tôi vẫn không tin lắm, chỉ bằng một vài đường lung tung đánh loạn lúc nãy của tôi, hắn đã biến thành một con quái vật mạnh mẽ thì sẽ thực sự bị tôi đánh bại sao.

Thậm chí cũng không hề đánh trả.

“Chào ngài…… Hắc ảnh tiên sinh?”

Hã?

Tôi nhanh chóng nhận ra rằng âm thanh lần này khác hẳn, giọng nói lần này là truyền thẳng qua không khí vào tai tôi —— “tôi”, đang cố gắng nói chuyện với tôi.

Dù cậu ta có nói gì, tôi cũng phải cố nhịn không thể đáp lại cậu ấy, nếu không, giọng nói sẽ lập tức tiết lộ thân phận của tôi.

“Ngài là, là tới làm gì? Ngài, ngài, ặc, ngài là ai thế?”

Giọng nói này nghe có vẻ run run rẩy rẩy, tựa như vô cùng sợ tôi, nhưng đồng thời bay vào tai tôi còn có tiếng lòng của cậu ta.

“A a a a a a a a a ervgtrb đờ mờ hgvdhj liều mạng!!!!!!!”

Bề ngoài thì tỏ ra lịch sự nhưng trong lòng đã nghĩ đến việc tấn công tôi, tôi buồn cười, không cẩn thận “phụt” cười một tiếng —— là cười cậu ấy, cũng là cười tính cách đã nhát gan còn lỗ mãng của mình.

Sau đó tôi nhận ra, tôi không nên cười trong tình huống này.

Sau khi tôi cười, tính cảnh giác của cậu ta lập tức tăng lên, nếu trước đó là một con chuột nhỏ cầm dao chém lung tung, thì bây giờ đã trở thành một con mèo cảnh giác, tôi thậm chí còn thấy rõ ràng, cậu ta đang nắm chặt tay đang cầm con dao làm bếp —— Tôi không muốn bị chính tôi giết đâu!!

Tôi bắt đầu lặng lẽ lùi về sau, dù sao bây giờ tôi có thể nhìn rõ, nhưng cậu ta thì không, cách càng xa, phần thắng của tôi càng lớn —— mặc dù hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra, dù đánh thế nào đi nữa thì đều sẽ lưỡng bại câu thương, tình huống đến cả thấy mặt cũng không được, tôi không chắc mình có thể giành thắng lợi không.

Lúc tôi lùi về sau, gót chân đột nhiên giẫm phải một thứ nhớp nháp, nó nhanh chóng phát ra tiếng “răng rắc”, sau đó một ít nước chảy ra, tôi liếc nhìn xuống thiếu chút nữa ói ra —— chính là Đặng Tề vừa rồi khi biến thành dạng dây đằng, một cọng dây đằng bị rớt ra khỏi cơ thể.

Không biết nên gọi là dây đằng hay là gân mạch mới tốt nữa, nhưng tóm lại, là vừa rồi tôi vô tình giẫm nát bộ phận này của hắn.

1

Quá ghê!!!!!

Tôi đang buồn nôn, thì đột nhiên phát hiện ký tự đỏ góc dưới bên trái thu nhỏ một ít, như là tôi đã làm chuyện nó muốn thúc giục tôi làm rồi, bởi vậy không còn sốt ruột nữa, và chỉ lẳng lặng lui sang một bên, chờ tôi tiếp tục chuyện tôi vừa mới làm.

Tôi liếc mắt nhìn, phát hiện vừa rồi lập loè “49%”, đã là biến thành “50%”.

…… Tôi vừa làm gì.

2

Tôi dẫm nát một bộ phận của Đặng Tề.

Sau đó, tỉ lệ phần trăm nhích lên trên một điểm.

Mà “49%” trước đó, là thành lập trên cơ sở tôi đánh Đặng Tề ngã xuống đất.

Đồng tử tôi chậm rãi phóng đại.

Tôi hiểu rồi, tôi đã hiểu cái con số này muốn tôi làm gì rồi.

Tôi trợn to mắt, cảm thấy ý nghĩa tôi hiểu được cực kỳ quỷ dị.

Đây là thế giới của Đặng Tề mà?! Vì sao nó lại muốn tôi đi…… giết chết Đặng Tề chứ?!

4

…… Từ đã.

Tôi đột nhiên phát hiện một sự thật cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ quan trọng, nhưng vẫn luôn bị tôi làm lơ.

Khái niệm “đây là thế giới của Đặng Tề” này, trước giờ đều là tôi tự mình tưởng tượng, suy luận ra, và hơn nữa không ngừng tẩy não chính mình, lưu lại ấn tượng.

Chưa từng có chứng cứ có thể trực tiếp chứng minh thế giới này thật là thuộc về Đặng Tề, ngay cả Đặng Tề cũng chưa từng nói như vậy.

Nếu…… tôi theo bản năng siết chặt nắm tay, tôi minh bạch mình phát hiện một đường sống lớn cỡ nào.

Nếu, thế giới này, căn bản chính là một thế giới vô chủ mà mọi người đều có thể tranh đoạt thì sao?!