Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 38




Edit: Mạn Già La

*

Tôi vô thức nuốt nước bọt, cho đến khi mình xém thì sặc, mới phản ứng lại —— hiện tại cũng không phải lúc có thể nhìn chằm chằm “tôi” phát ngốc.

Cho dù ở trong bóng tối, vậy cũng là ở trong bóng tối của “thế giới này”. Thế giới này vốn không có chỗ an toàn, tôi lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.

Càng miễn bàn việc, sau khi xác nhận người trước mắt chính là “tôi”, tôi có thể nhân tiện hiểu ra một chuyện khác —— Đặng Tề, vẫn chưa đi vào chỗ này.

Cho nên, hắn có thể xuất hiện trong bóng tối bất cứ lúc nào, gây ra một số mối đe dọa cho tôi đang đứng đây. Vì an toàn, tôi phải nhanh chóng tìm một nơi ẩn nấp.

Đúng vậy, tập trung, cố gắng tập trung tìm được một nơi an toàn ẩn nấp, chờ khi an toàn rồi, lại suy nghĩ tiếp về hình ảnh quỷ dị khó hiểu trước mắt này. Tôi không ngừng khuyên bảo chính mình, làm tôi cảm thấy ngạc nhiên chính là, thế mà chân tôi thật sự cử động. Nếu việc này xảy ra vào đêm qua, lúc tôi mới vừa dậy ấy, chắc hẳn tôi không khống chế được bản thân, thế nào cũng phải muốn đi làm rõ chuyện trước mặt, dám chừng sẽ xông lên trước, đi hỏi “tôi” kia rốt cuộc những chuyện này là sao.

Nhưng sau một đêm chịu đựng kinh hách và tra tấn, tôi thế mà có thể nhanh chóng bình tĩnh lại, trấn định tự nhiên bắt đầu tiến hành bước hành động tiếp theo.

Tôi quả thật…… đang nhanh chóng trưởng thành.

Không màng âm thanh từ phía sau truyền đến, tôi tức tốc mò mẫm, tìm được một nơi vừa có thể quan sát “tôi”, và cũng vừa có thể trốn —— bên dưới bệ bếp, ấy mà có một cái tủ ngầm!

Trong lần tôi mò mẫm vừa rồi, một tủ ngầm bị tôi vô tình gõ mở. Ngăn tủ rất lớn, vừa vặn có thể chứa được tôi. Trong tủ ngầm hình như có đặt thứ gì đó, tôi sợ ngồi vào sẽ đè bẹp chúng nó, nên dời chúng sang ngăn tủ kế bên.

Xong, bây giờ tôi có thể yên tâm suy nghĩ những gì trước mắt này, rốt cuộc là chuyện như thế nào rồi.

Đừng kéo theo cảm xúc của bản thân, cố gắng suy nghĩ khách quan lên! Sợ mình ở trong không gian tủ ngột ngạt sẽ thành tuyệt vọng luôn, tôi tự cảnh báo trong lòng mình trước.

Hiện tại đã biết tình huống là: Tôi và một thứ khác xác nhận là “tôi”, cùng tồn tại trong cùng không gian, trong tay “tôi” còn cầm điện thoại của tôi vừa rồi bị Đặng Tề cướp đi. Tôi không hiểu sao mà xuất hiện được ở chỗ này, ký ức cuối cùng nhớ được là —— tôi nhào vào trong ngực bóng đen.

Giải thích có khả năng nhất, cũng là hợp lý nhất, có lẽ là…… “Tôi”, là Đặng Tề giả dạng.

Tôi ló đầu ra nhìn “tôi” đằng xa, cậu ta đang đứng trước tủ lạnh vò đầu bứt tai, lúc nhíu mày, tròng mắt sẽ bất giác liếc sang hướng khác hai lần.

1

…… Tôi cũng không cảm thấy Đặng Tề có thể diễn đạt được từng chi tiết thần thái đến thế.

Phỏng đoán đầu tiên, pass!

Vậy, một phỏng đoán khác ——  “Tôi” này, chính là “tôi” của những lần luân hồi khác mà tôi đã thấy trong phòng tối lúc trước.

Nếu tôi có thể nhìn đến dáng vẻ bọn họ “chết”, vậy thì, bọn họ cũng có dáng vẻ “sống” của chính mình, tự nhiên là không kỳ quái.

Cho nên, thời điểm hiện tại thật ra là trong một vòng luân hồi hoàn toàn mới. Đặng Tề thả một “tôi” mới toanh trong phòng tối ra ngoài, cấy vào ký ức của tôi trước đó, cũng đưa điện thoại cho cậu ta lần nữa, cũng bởi vì chiếc điện thoại đó, “tôi” vòng luân hồi này, mới có thể tiến hành một ít điều tra tìm kiếm trong căn phòng bếp này.

Mà tôi, một thứ không nên tồn tại trên thế giới này, bấy giờ đang trốn trong tủ ngầm, chính là một tôi may mắn tránh được một kiếp, không cẩn thận đi vào vòng luân hồi tiếp theo.

4

…… Đã nói rõ ràng rằng không nên suy nghĩ theo cảm xúc của chính mình, nhưng tôi không khỏi cảm thấy buồn.

Cơ mà, “tôi” trước mắt này, tại vì sao cậu ta lại muốn vào phòng bếp lần nữa chứ?

Tôi không khỏi nhíu mày, nghi hoặc, đây thật sự rất kì lạ.

Đúng vậy, ở trong trí nhớ của tôi trước đây, cuốn nhật ký đã ghi lại rõ ràng trong phòng bếp có những gì, điểm đáng ngờ phân biệt là cái gì, cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, cũng không cần tôi phải tới lần nữa mà?

1

Một hy vọng nhỏ nhoi chậm rãi hiện lên trong đầu tôi —— nếu như, trong điện thoại cậu ta cầm, căn bản không có ghi chép trong phòng bếp thì sao?!!

Nếu, đây vốn không phải là vòng luân hồi tiếp theo, mà là…… vòng luân hồi đã không biết là bao nhiêu lần thì sao?!!

Đôi mắt tôi lập tức rực sáng, trong đầu như thể mở ra một cánh cửa hoàn toàn mới, nếu, nếu đúng là thế, vậy thì…… rất nhiều chuyện đã lập tức thông suốt rồi!!!

Trong nhật ký trước, tôi đã từng nhìn thấy một câu như này: “Trong phòng có thể có người thứ ba”. “Tôi” chỉ viết một câu này, cũng không viết rõ ràng bằng chứng ra mà cậu ta lập luận như vậy luôn.

Nếu, tôi thật sự về một mốc thời gian “trước đây”, vậy thì, chứng cứ này nên là……

Vòi nước trong phòng không hiểu sao được mở ra, cùng với, vết bẩn bắt mắt trên bàn cơm.

Đúng! Càng nghĩ càng thấy chính xác! Đặng Tề là một chàng trai gần như có bệnh sạch sẽ, hắn căn bản không có khả năng để lại vết bẩn trên bàn cơm, mà “tôi”, cách “tôi” suy nghĩ, ký ức tồn trữ gần như hoàn toàn giống y hệt tôi, không có khả năng không thể nghĩ đến điểm này!!!

2

Sở dĩ không có ghi lại, e là bởi vì cảm thấy chút chứng cứ này không đủ để chứng minh lập luận.

Nhưng cậu ta đoán đúng rồi.

Căn nhà này, thật sự xuất hiện người thứ ba không nên tồn tại, chỉ là cậu ta không nghĩ tới, người này, chính là chính cậu ta ở tương lai.

8

“Tôi”, “tôi” luân hồi trước đó, căn bản không nghĩ tới cậu ta đã ghi lại một việc kỳ diệu như thế.

Cậu ta đem tôi trở về ghi chép lại, thế nên, tôi có được nhật ký hoàn chỉnh, hiện tại có thể căn cứ vào ký ức trong đầu mình, phán đoán ra bản thân về tới thời gian nào.

Tôi hình như…… có chút hiểu ý tứ của “Tin tưởng chính mình” rồi.

Những suy luận của cậu ta hiện giờ sẽ giúp ích cho tôi trong tương lai xa, để tôi hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình, cho tôi cảm thấy kiên định và yên tâm.

Mà tôi, “tôi” hiện tại co rúc trong ngăn tủ tối, đi vào nơi này, chưa chắc không phải xuất phát từ lý do “trợ giúp chính mình”.

Vậy…… Tôi nên trợ giúp chính mình thế nào đây?

*

Lúc này tôi mới chợt nhận ra, trên thực tế, tôi cũng không tốt hơn chính mình hiện tại bao nhiêu cả —— tôi cũng không có được ưu thế mà bản thân tương trong lai nên có, nói đúng ra, tôi là người mỗi ngày đều sẽ mất trí nhớ, bây giờ tôi có được ký ức, cùng “tôi” hiện tại không kém mảy may —— đều là ký ức vừa chạy ra từ trong thế giới ký túc xá.

Thứ duy nhất tôi có thể cho cậu ta, chính là những nhật ký tôi đã đọc qua đó, tôi có thể nói cho cậu ta những nội dung mấu chốt được ghi trong nhật ký, để cậu ta không đi đường vòng, trực tiếp đi tìm Đặng Tề!

Tôi vô cùng hưng phấn, cả người máu nóng sôi trào, tôi cảm thấy đây quả thực chính là trời cũng giúp tôi, hai “tôi” ở chung với nhau, còn sợ không đánh lại Đặng Tề chắc?!

…… Mà khoan.

Nhưng, bây giờ là đang ở…… quá khứ mà?

Ở trong bóng tối, tôi lại lần nữa hóa đá, hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong đầu tôi.

Đúng vậy, bây giờ chính là ở quá khứ, vô luận đã xảy ra chuyện gì, đều sẽ thay đổi tương lai.

Nếu…… Tôi thật sự đã làm những việc này, tôi thật sự có nghĩ cách đem mấy tin tức này truyền lại cho cậu ta, vậy thì, tất cả những gì tôi trải qua trong tương lai cũng không nên kịch tính, dầu sôi lửa bỏng như thế chứ?

Tôi hẳn là ở trong mốc thời gian này, đạt được một bước tiến lớn về lượng tin tức mới đúng chứ ta?!

Cho nên, dựa trên tất cả những gì xảy ra trong tương lai để suy tính hiện tại, hôm nay...... Hẳn là một ngày bình thường không khác những gì “tôi” thường trải qua.

Thông tin tôi nhận được cũng không bị thay đổi ngay ở trong “hôm nay”.

Bởi vậy, hoặc, là tôi hôm nay căn bản không đi làm những việc này.

Hoặc là, chính là càng tàn khốc hơn……

Bàn tay tôi bất giác siết chặt lại, vận mệnh tàn khốc làm tôi không nhịn được nắm chặt nắm tay.

Hôm nay “tôi” cùng tôi, có phải đều lặng yên, thất bại hay không?