Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 37




Edit: Mạn Già La

*

Trong khoảng thời gian hắn chậm rãi đi tới này, thần kinh tôi căng chặt, bởi vậy, tôi đặc biệt chú ý đến tiếng bước chân duy nhất còn lại trong khoảng dài vắng lặng —— và chính sự chú ý này khiến tôi có chút nghi ngờ.

Tiếng bước chân của Đặng Tề là như thế à?

Tuy rằng tiếng bước chân này tôi quả thật rất quen thuộc, nhưng nó bước rất sợ hãi rụt rè, không giống Đặng Tề, nhìn chung từ tốn lắm, vừa không bước quá dài, cũng không đến mức chậm chạp, giống hệt tính cách dịu dàng của hắn vậy.

Mà tiếng bước chân bây giờ này......

Lúc thì nhanh, lúc thì chậm, một lúc thì như bị giật mình nên dừng lại, đi cả buổi trời mới đến được cửa phòng bếp.

“Tí —— tách ——”

28

Thôi xong!!

2

Không nghĩ tới tiếng bước chân kỳ lạ này, tôi chợt nhớ ra vòi nước tôi mở ra nhưng chưa kịp đóng kia —— nếu thật sự là Đặng Tề đến, hơn nữa là còn đến tìm tôi, thế thì vòi nước ấy, chẳng phải sẽ chỉ đường cho hắn à.

Ít nhất, có thể cho hắn biết, quả thật tôi đã đến đây.

Tắt còn kịp không trời?? Tôi lo lắng nhẩm tính thời gian, sau khi nghĩ thực hành sẽ ra sao và đã cho ra kết luận: Không có khả năng.

Cho dù hắn bước đi kỳ kỳ quái quái, tôi cũng không thể nào đi ra tắt vòi nước trước khi hắn kịp đến được, dám chừng nửa đường sẽ bị phát hiện, càng miễn bàn đến đồ ăn bị tôi làm đổ trên bàn —— hai điều này, chỉ cần hắn chú ý đến một trong đó, tôi sẽ không còn đường sống.

Tôi sẽ bị phát hiện mất thôi.

Tôi cực kỳ hối hận, vừa rồi thời gian dài như vậy, tôi đều chỉ ngồi dưới đất ngẩng ngơ, nếu, nếu tôi có thể dọn dẹp sạch bàn ăn sớm hơn thì tốt rồi!

Mà bây giờ, tôi chỉ có thể bất lực trốn sau tủ lạnh, nghe tiếng bước chân của Đặng Tề chợt dừng lại bên vòi nước.

Quả nhiên, hắn chú ý tới rồi.

Trong đêm tối yên tĩnh, không có gì có thể khiến người ta chú ý hơn tiếng nước nhỏ “tí tách”.

Tôi nhắm hai mắt lại, xong đời, thật sự xong đời rồi. Chỉ cần chút nữa hắn đi tới bàn cơm, nhìn thấy vết bẩn để lại trên đó, là có thể xác nhận hành tung của tôi!

1

Khiến tôi cảm thấy bất ngờ là, hắn ở trong phòng bếp hồi lâu, không biết đang làm những gì. Mà tôi, lợi dụng khoảng thời gian trống này, dần dần quen với bóng tối —— tóm lại, cuối cùng có thể thấy rõ hình dáng trong bóng tối rồi, vui quá đi mất, tôi cay đắng nghĩ.

Nhưng cho dù có thể thấy rõ đi nữa, với Đặng Tề mà nói, phỏng chừng cũng không là gì, mức độ quen thuộc của hắn với ngôi nhà này, cũng không thể so được với người chỉ có ký ức một ngày và hiểu biết chỉ toàn dựa vào ghi chép trong nhật ký là tôi.

Đây chính là thế giới của hắn!

Hở? Thế giới của hắn?

Tôi đột nhiên nhớ tới một việc, nơi này là thế giới của Đặng Tề, mà vừa nãy tôi đã kiểm chứng ở căn “thư phòng” kia rồi, Đặng Tề, ở thế giới này, có năng lực khống chế tuyệt đối, trong đó, cũng bao gồm bản lĩnh đọc tâm.

Vậy...... những suy nghĩ bậy giờ của tôi, hắn chẳng phải đều nghe thấy hết à?!

Tôi đứng ở sau tủ lạnh, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhất thời lại chìm vào trong mơ hồ.

Nếu, hắn nghe được lòng tôi suy nghĩ cái gì, vậy vì sao không trực tiếp tới tìm tôi chứ?!

8

Vừa rồi còn chết sống đuổi theo tôi, thậm chí biến thành dáng vẻ khủng bố, bây giờ chỉ mới qua vài phút đã bình tĩnh lại rồi?

Đặng Tề, rốt cuộc muốn làm gì?! Hay là nói, đây cũng là một phần trong trò chơi “mèo vờn chuột” của hắn —— hắn đang tận hưởng cảm xúc tôi trốn sau tủ lạnh, nơm nớp lo sợ sao?!

Tôi thật sự không hiểu, tôi cũng không biết mình nên làm gì mới tốt, chỉ có thể cố hết sức để suy nghĩ của mình trống không, cố gắng không cho Đặng Tề nghe được càng nhiều tiếng lòng của tôi.

Đây đã là cách tốt nhất...... tôi nghĩ ra rồi.

Chuyện đến bây giờ, dù tôi có giãy giụa thế nào, thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn trước khi chết thôi. Nhưng tôi vẫn muốn cố gắng sống lâu hơn một chút, ít nhất, tìm hiểu được những vấn đề tôi vẫn chưa hiểu rồi hẳn chết.

Chết, tôi cũng phải làm con quỷ hiểu hết tất cả!

Tôi cố trấn an bản thân mình, để cảm xúc của mình không quá mức kích động, nhưng trên thực tế, tôi đã sợ đến mức run lập cập, hàm răng cũng trong bất tri bất giác va vào nhau, cũng may âm thanh ngậm trong miệng, tạm thời không bị phát hiện.

...... Hắn đi tới.

Sau một hồi xem xét kỹ lưỡng (có lẽ, thời gian cũng chẳng hề lâu như vậy, chỉ là tôi dưới sự sợ hãi, khái niệm thời gian của tôi bị kéo dài vô hạn), cuối cùng hắn bước từ phòng bếp đến nhà ăn.

Đừng trực tiếp lại đây, đừng trực tiếp lại đây, đừng trực tiếp lại đây!!! Tôi thầm niệm trong lòng, thật ra tôi đã nghĩ kỹ cách trốn lần nữa trốn xa Đặng Tề rồi, nhưng tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, còn cần một chút thời gian để củng cố niềm tin của mình!

Bóng hình kia dừng một chút, không trực tiếp lại đây, mà là đi đến chỗ bàn ăn.

Tôi thoáng thả lỏng, bả vai mới vừa chùng xuống lại căng chặt lần nữa.

...... Vết bẩn chưa kịp lau sạch trên bàn, sẽ bị thấy được mất.

Quả nhiên, Đặng Tề dừng bên mép bàn, đột nhiên cúi mình, bắt đầu cẩn thận quan sát mặt bàn —— nơi này quá tối, thế nên muốn nhìn rõ thứ gì thì thế nào cũng phải để sát vào mới được.

Nửa người hắn đều dựa vào trên bàn, trong miệng theo bản năng “hửm” một tiếng.

Xong rồi! Hắn chú ý tới!!!

...... Hở?

Phần lớn cơ thể......?

Tôi lại mở to mắt, cố gắng nhìn thấy nhiều thứ hơn từ trong bóng đêm. Không sai, tôi không nhìn lầm, khi bóng người kia dựa vào trên bàn, gần như gập hơn phân nửa thân mình.

1

Đặng Tề...... Có lùn như thế à?

Cái bàn không phải hẳn là chỉ chiếm gần ¾ chiều dài đôi chân của hắn sao?

Hắn là ai?!

Suy nghĩ đáng sợ này khiến tôi lập tức túm quần mình, quần jean khô ráp lập tức phát ra tiếng “sột sạt”.

Tôi vội vàng buông tay, nhưng đã muộn —— tôi nhìn thấy bóng người kia lập tức quay đầu lại, bắt đầu nhìn sau lưng mình.

Tôi khờ quá đi!!!! Nếu Đặng Tề là chủ nhân thế giới này, hắn đều có thể biến thành quái vật, vì sao không thể tùy ý điều chỉnh chiều cao của mình chứ?!

Tôi gần như ngừng thở, trong lòng không ngừng sỉ vả hành vi thiểu năng của mình, nhưng phát hiện đối phương lại xoay người về —— nguy cơ được giải quyết.

Trong lòng tôi thở ra một hơi, may quá, may quá, xem ra Đặng Tề cũng không để ý đến tiếng động này, và tôi cũng nên chuẩn bị cho hành động tiếp theo của mình.

Đúng vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ, phát hiện mình có một cơ hội trốn thoát từ phía sau tủ lạnh mà không bị chú ý —— lúc tôi vừa mở tủ lạnh ra, đôi mắt đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng vì bị ánh đèn chiếu thẳng vào mà tạm mù vài giây, nói vậy, Đặng Tề cũng sẽ không ngoại lệ.

Hơn nữa, bị ánh đèn chiếu thẳng vào người, thì sẽ không nhìn thấy hành tung người núp trong bóng đêm —— đây thường được gọi là “bóng tối dưới đèn”, chỉ cần tôi chạy vào trong bóng đêm, Đặng Tề bị ánh đèn tủ lạnh chiếu sáng sẽ không nhìn thấy tôi.

Nhưng cơ hội chỉ có một lần.

Chỉ có vài giây sau khi hắn bị ánh đèn chiếu vào mặt.

Tôi làm tốt chuẩn bị, nghe tiếng bước chân của hắn dần dần đi về phía tủ lạnh.

Được rồi, chuẩn bị tốt, Hạ Trạch, 1,2,3, hắn mở!!!!!

Tức khắc ánh đèn bắn ra, ánh sáng lóa mắt truyền vào nhà ăn, tranh thủ lúc mấu chốt này, tôi lập tức dùng một tư thế kiễng chân vô cùng buồn cười, nhanh chóng chạy vào trong bóng tối phòng bếp.

Đau, rất đau, ngón chân như thể bị chặt đứt vậy (Được rồi, tôi thừa nhận là tôi mong manh yếu ớt, chứ đi như thế ngón chân không đứt được), nhưng tôi thành công. Nhận ra mình đã tiến vào trong bóng tối an toàn, tôi không nhịn được nở nụ cười —— hiện tại, tôi đang ở trong tối, hắn ở ngoài sáng.

2

Tôi an toàn!!!! Tôi thoát hiểm rồi!!!!

Bây giờ, để tôi quay đầu lại nhìn xem, hắn đang làm gì!

Tôi vui vẻ, đắc ý, chuẩn bị quay đầu nhìn coi Đặng Tề đang làm gì, nhưng trong giây phút quay đầu ấy, tôi đứng như trời trồng.

Có lẽ tôi bây giờ giống như một tượng đất bị “hoá đá” vậy, nhưng những dao động trong lòng khiến tôi thậm chí không thể hoàn toàn xoay người. Tôi cứ giữ động tác quay đầu được một nửa, dại ra nhìn một màn ảo diệu trước mắt.

Thị lực của tôi cũng không tệ, hơn nữa có ánh đèn tủ lạnh, thật ra cũng không có khả năng nhìn lầm. Nhưng tôi vẫn không nhịn được giơ tay dụi mắt, nhìn nhìn, lại dụi mắt.

Tôi thật sự không nhìn lầm.

Lúc này, từng tấc trong nhà ăn thấy rõ rành rành, ánh sắp tủ lạnh theo cánh cửa mở ra mà hắt ra ngoài, mà tôi, chỉ ngơ ngác nhìn “tôi” đang đứng trước tủ lạnh. Cậu ta đang cầm điện thoại Đặng Tề vừa mới cướp đi, không biết đang ghi chú gì đó.

Ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của cậu ta, tôi càng không thể nhìn lầm được rồi.

Đây là...... mặt tôi.

“Tôi”, đang ở trước mặt tôi, đang cầm một thứ không thể xuất hiện trong tay “tôi”, đang làm những gì tôi quen thuộc nhất.