Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 102




Edit: Mạn Già La

*

“…... Cậu,” đối phương không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà ngập ngừng hỏi, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói ngập ngừng của Mẹ, “Cậu, cậu có đang giấu tôi điều gì không?”

Vẻ mặt của tôi vẫn như thường, gặp biến không loạn: “Tôi có thể giấu bạn gì được? Tất cả tâm tư của tôi không phải đều bại lộ dưới mắt bạn sao?”

Đối diện giật mình, sau đó lần đầu tiên tôi nghe thấy được tiếng lật sách rất rõ ràng. Âm thanh “sột sạt” vang lên, như thể đang gấp rút tìm kiếm thứ gì đó. Mí mắt tôi run lên, phát hiện y thật sự không gạt tôi, cuốn “sách” đó thế mà thực sự là một cuốn “sách” thật sự tồn tại, không phải là một cuốn sách kiểu khái niệm trừu tượng tương tựa như trong tưởng tượng của tôi.

Cái gọi là “bí ẩn” này cũng quá gượng ép...... rớt cấp bậc.

Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ tôi của y đã dần biến mất theo thời gian.

Sau đó, y dường như vẫn chưa dám tin, lẩm bẩm nói: “Hẳn không nên...... không nên sớm như vậy......”

Tôi ý thức được y có thể đã lỡ miệng nói những gì trong lòng ra, nên vểnh tai lên muốn nghe kỹ. Phỏng chừng hành động nghe trộm này đã bị ghi vào trong sách bị y nhìn được, rất nhanh, giọng y tự nói với chính mình đột nhiên dừng lại.

Đối diện sững người vài giây, rồi dừng lại một lúc, mới khôi phục lại giọng nói nhàn nhã như thường, cố gắng bình tĩnh trả lời tôi.

“Phải không? Vậy thì…… Tôi rất chờ mong câu chuyện này.”

“Đương nhiên, điều này thành lập dựa trên tình huống là những gì bạn nói đều là thật.”

Mặc dù y đang cố gắng giả vờ bình tĩnh, tôi vẫn có thể từ trong âm rung của y nhận ra sự hưng phấn không nén được. Quả nhiên như tôi dự kiến, đối với con người cũ có tuổi đời lâu dài này mà nói, chuyện xưa với y là tất cả. Một cái tôi không có dự đoán được, đối với y chỉ là câu chuyện bí ẩn, giống như một viên kẹo ngọt ngào treo trước mặt y, làm y không thể nhẫn nại được.

Ngay cả trong tình huống nguy hiểm, y cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.

Đối với bản thân “bí ẩn” mà nói, “không biết” cũng là một sự tồn tại ngọt ngào và quyến rũ.

Tôi đánh cuộc chính xác.

1

“Đương nhiên, nếu như lời tôi nói không phải thật, ngay lúc bạn phát hiện chỗ nào không đúng thì bạn có thể tiêu diệt tôi,” tôi thậm chí còn cười nói, “Nhưng tương ứng, nếu như lời tôi nói là sự thật, tôi cũng mong bạn cho tôi phần thưởng nhất định.”

Tôi bắt đầu được voi đòi tiên: “Nếu tôi thật sự sáng tạo ra một câu chuyện thú vị mà bạn không nghĩ ra được, như vậy, tôi hy vọng bạn có thể khiến thế giới của tôi tồn tại vĩnh viễn.”

Tôi tựa hồ nghe được đối phương hít hà một hơi, không đợi y phản bác, tôi lập tức mở miệng: “Sẽ không có bất kỳ nguy cơ gì, sau khi tôi trở về sẽ không tiết lộ nửa chữ. Chờ khi tôi hoàn toàn chết và biến mất khỏi thế giới đó, cũng sẽ không có ai biết thế giới này thực ra là do các người tạo ra.”

Đương nhiên, kỳ thật tôi đúng thật là bịa chuyện. Dũng khí và cực hạn của con người luôn luôn không ngừng đổi mới, sau này nếu có nhà triết học hoặc nhà thám hiểm tình cờ nghĩ đến điểm này, lỡ may bọn họ cũng có thể đến được nơi này, hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng lúc này, tôi phải ngoan ngoãn như vậy, dù bằng mặt không bằng lòng.

“…... Tôi thấy hết rồi nhé, bằng mặt không bằng lòng gì đó,” đối diện dường như cảm thấy lo lắng của mình có chút thừa, nửa câu sau thậm chí còn vô thức bắt đầu lẩm bẩm, “Chắc tôi suy nghĩ quá nhiều rồi...... Nếu ngay cả những lời như thế này cũng bị tôi nghe được......”

Tôi đoán, trong những năm tháng dài dằng dặc, Mẹ cũng không thường giao tiếp với người khác, vậy nên khi cảm xúc khá kích động, sẽ vô thức bắt đầu nói chuyện một mình.

Nhưng điều này chẳng ích gì, bởi vì những gì y nói bây giờ đối với tôi là vô nghĩa.

Đối diện đột nhiên thở ra một hơi: “Quả nhiên…… Quả nhiên là suy nghĩ nhiều rồi.”

Lại là loại lời nói vô nghĩa nghe không hiểu này.

“…... Được rồi,” cuối cùng Mẹ cũng tích cực trả lời tôi, “Có thể, tôi đồng ý yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu thật sự có thể hồi sinh Đặng Tề, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu.”

“Nhưng đó thực sự không thể nào làm được.” Có quá nhiều cảm xúc trong giọng nói của y, ngờ vực, mới mẻ, tò mò, thậm chí...... Tôi cảm thấy như mình nghe thấy những hoài niệm thoáng qua.

Điều này thật kỳ quái.

“Tôi có thể bắt đầu câu chuyện mới này được chưa?,” tôi nỗ lực cười với Mẹ, “Trước khi bắt đầu, tôi muốn bạn có thể cho tôi một phần mười sức mạnh của bạn.”

*

“……” Tôi có thể cảm nhận được sự cạn lời của Mẹ từ sự im lặng này.

1

Y lại thở ra một hơi, tôi phát hiện trong đoạn thời gian ngắn ngủi nói chuyện với tôi, y cũng đã làm thế mấy lần.

“Như tôi đã nói, ngay cả sức mạnh của tôi cũng không thể hồi sinh bất cứ ai.” Tôi gần như có thể cảm nhận được vẻ mặt điên cuồng của y từ trong giọng nói run rẩy của ấy, “Ngay cả tôi, trăm phần trăm, trăm phần trăm! Trăm phần trăm! sức mạnh, cũng không làm được! Cậu hiểu không?”

Y nói ba lần “Trăm phần trăm”, xem ra là thật sự nóng nảy.

Tôi gật đầu không tán thành: “Đương nhiên, chuyện này tôi hiểu rất rõ ràng”.

“Cần sức mạnh của bạn là cũng không phải vì hồi sinh một người, mà là trong quá trình hồi sinh cần một công cụ thôi.”

Tôi nghĩ nghĩ, sợ Mẹ lại đưa ra thuyết âm mưu gì, vội vàng nói thêm: “Cho tôi mượn sức mạnh bạn cũng không cần phải lo lắng. Một là nếu bạn phát hiện ra có chỗ không đúng, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể thu lại sức mạnh này, thậm chí là xử tử tôi; hai là, theo tôi biết, chỉ cần sức mạnh bạn cho tôi không quá 50%, bạn vẫn là người thống trị vững chắc thế giới này.”

Tôi chớp chớp mắt, cố gắng để y hiểu được sự chân thành của tôi: “Tôi chỉ cần một phần mười, một phần mười sức mạnh là đủ rồi.”

Đối diện trầm mặc một lúc, tựa hồ đang cân nhắc xem chuyện của tôi có đáng mạo hiểm bằng một phần mười sức mạnh của mình hay không. Thật ra tôi cũng rất lo lắng, dù sao thì tôi cũng hiểu, bản chất thái quá của sức mạnh của y.

Chỉ tư vị đã từng khống chế “Thế giới biệt thự” thôi đã khiến tôi lưu luyến chẳng buông, càng miễn bàn đến sức mạnh của bản thân y, đây đơn giản là một sự cám dỗ mà trùng đế giày* như tôi không thể tưởng tượng được.

* Trùng đế giày – 草履虫: Dùng ám để chỉ những người lười biếng, lười động não và chỉ suy sét sự tình về mọi thứ thông qua cảm nhận đơn giản chứ không động não nghĩ

“Được, có thể.” Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Mẹ cũng cho phép tôi, tôi biết, điều này có thể có liên quan rất lớn đến việc giúp tôi chứng minh mình vô tội, “Nhưng nếu cậu có ý đồ xấu nào, tôi sẽ dừng cung cấp sức mạnh ngay lập tức.”

Tất nhiên, lòng tôi nghĩ, tôi cũng...... chắc chắn sẽ không có ý định xấu gì.

Chỉ cần thật sự giống như…… những gì tôi nghĩ.

*

Một phần mười sức mạnh rót vào trong cơ thể, trong tích tắc đó tôi cảm nhận được rõ ràng, cơ thể của mình ở trong không trung bị hóa giải, phân tách ra, rồi sau đó dung hợp làm một, linh hồn của tôi cùng vạn vật trời đất dung hợp hoàn mỹ như nước với sữa, thế giới là tôi, tôi là thế giới. Sau hơn một năm, tôi lại một lần nữa trải qua cảm giác kiểm soát một thế giới.

Nhưng lần này, tôi bình tĩnh lại rất nhanh.

Cổ sức mạnh này là con dao hai lưỡi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng, nếu như trong khoảng thời gian này sức mạnh tinh thần của tôi không được mài giũa trở nên thật sự kiên cường, như vậy hậu quả có được sức mạnh, nhẹ thì thành một tên si ngốc, nặng thì hoàn toàn bị nó áp chế, nó trực tiếp thay thế tôi, trở thành “Hạ Trạch” tiếp theo.

Chính xác sức mạnh này là gì, tôi rất khó đưa ra kết luận được. Nhưng bây giờ tôi có thể cảm nhận rõ ràng là nó đang hoạt động, chảy xuôi, giao tiếp với thế giới.

Dường như nó có một mối liên hệ vi diệu nào đó với vạn vật trên thế gian và muôn nghìn chúng sinh, phút chốc nhận được nó kia, trong đầu tôi như có một tiếng chuông cổ xưa vang lên, khi tiếng chuông vang lên, tôi nhìn thấy con người vụt qua trước mắt mình, khỉ cùng với những chú voi nhảy múa trước mặt tôi, tôi dường như không còn thuộc về không gian này nữa.

Không giống như trước đây, lần này, tôi nhanh chóng ép những tưởng tượng này, hay đúng hơn là cảm giác này xuống.

Tôi dường như...... mạnh mẽ hơn.