Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 100




Edit: Mạn Già La

*

Cả ba bước vào trong cánh cửa, tôi biết, tiếp theo, “tôi” ở bên kia sẽ nhìn thấy ba người bọn họ vừa được phân đến trong ký túc xá. Còn ba người bọn họ cũng sẽ cố gắng giả vờ bình thường, vì để dâng lên cho Mẹ một câu truyện hay, nên tham khảo thể loại tình yêu điển hình trong truyện của nhân loạn, do đó bị tôi phát hiện.

Khoảnh khắc tôi phát hiện ra, tính bảo mật của câu chuyện không còn tồn tại nữa. Phá vỡ tính bảo mật của câu chuyện chẳng khác nào xé bỏ thỏa thuận giữa bọn họ và Mẹ. Vì vậy, bọn họ bị trừng phạt. Mà linh hồn của bọn họ và thể xác hòa làm một, cũng sẽ không thể dễ dàng cởi bỏ thể xác, cho nên mới trở thành dáng vẻ lúc ấy tôi nhìn thấy.

Còn tôi……

Tôi đứng trong rạp chiếu phim, chợt nhận ra tình huống không ổn.

Rất hiển nhiên, các cuộc đàm phán của bọn họ với Mẹ, bao gồm cả rủi ro bản thân có lẽ không thể trục xuất linh hồn ra khỏi cơ thể mà đến Thế giới cũ, tất cả đều là vì nhằm tiếp tục câu chuyện một cách an toàn.

Ngay giây đầu tiên, trước khi tôi nhận ra yêu cầu đàm phán của Mẹ, câu chuyện này vẫn chưa thể tính là kết thúc.

Nhưng bây giờ, tôi đã biết hoàn chỉnh mọi thứ và biết hoàn toàn quá trình phát triển của câu chuyện.

Như vậy…… câu chuyện dường như đã kết thúc.

Một tràng vỗ tay giống như sấm rơi xuống mặt đất bằng phẳng, tôi nhìn thấy rạp chiếu phim xung quanh mình đang dần tan rã, từng mảnh từng mảnh, giống như bông tuyết, cuối cùng bị mai một trong không gian này.

Hình dáng của thư phòng hiện ra.

Tôi lại lần này quay lại trong căn thư phòng đó, và bây giờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng có một...... người đang đứng trước mặt mình.

*

Tôi có thể cảm nhận được y đang đứng trước mặt mình, nhưng tôi thậm chí không muốn vươn tay ra thử. Tôi biết mình không thể nhìn thấy hay chạm vào y, cái mà tôi gọi là “y đang đứng trước mặt tôi” chẳng qua là tin tức y muốn truyền đến đầu của tôi thôi.

ABC trong góc đã hoàn toàn hiện ra hình người, quỳ gối ở trong góc. Lúc này tôi mới nhìn thấy ba người sắc mặt tái nhợt, hàng mày cau chặt, cắn chặt môi dưới, tạo nên tương phản rõ ràng với cơ thể quỳ phục trung thành.

Nói vậy, hành vi của bọn họ sau khi nhìn thấy Mẹ có liên quan đến thỏa thuận mà bọn họ đã lập với Mẹ lúc trước.

“…... Tại sao bạn phải làm như vậy?” Sau một hồi im lặng, cuối cùng tôi cũng mở miệng về phía nơi mà tôi nghĩ sẽ có một người.

“Cậu xác định muốn hỏi cái này?” Trực giác của tôi không sai, đối diện truyền đến một giọng nói, lại là giọng điệu trêu chọc, “Lỡ như, đây là một câu nói cuối cùng trong đời cậu đấy, nhất định phải hỏi cho kỹ.”

Tôi nhéo vào lòng bàn tay, cảnh cáo bản thân không được bị lời nói của y dọa. Về cơ bản tôi đã hiểu tên này là người như thế nào, chỉ cần để câu chuyện “hay”, cái gì y cũng có thể làm được.

Kiểu đe dọa này đối với tôi chỉ là một trong những mánh khóe nhỏ của y.

“Cậu thật sự không hiểu sao?” Giọng nói kia lập tức vang lên, bấy giờ tôi mới nhớ tới còn có một cuốn về tôi tồn tại ở đâu đó, có thể từng giây từng phút nhìn ra tâm trạng của tôi, “Đúng vậy, tôi chính là vì đọc một câu chuyện hay mới có thể làm ra nhiều chuyện như thế.”

…… Biến thái.

Tôi bình tĩnh nuốt nước bọt: “Bạn bắt đầu câu chuyện từ khi nào?”

“Dĩ nhiên là —— ngay từ đầu.”

Quả nhiên.

Quả nhiên là đúng như tôi tưởng tượng!!

Cái gọi là truyện, căn bản không phải là dàn ý giao cho ba người ABC kia. Mà là hiện tại cùng quá khứ, đã bắt đầu từ lúc ba người ABC sinh ra, đã là một câu chuyện rất dài!

Không chỉ là cuốn sách tình yêu nguyên tác kia, mà câu chuyện này bao gồm cả cuộc đời đau khổ của mỗi chúng ta —— tuy nhiên, khi cuộc sống đau thương được thể hiện trong câu chữ, thì sẽ ngay lập tức trở nên thú vị, thăng trầm bấp bênh, những câu chuyện có thể làm nhói lòng người xem.

Từ lúc bắt đầu, thứ y muốn xem không phải là một câu chuyện tình yêu bình yên, đơn giản.

Cũng ngay từ lúc bắt đầu, cũng đã chuẩn bị sẵn tra tấn mỗi người chúng ta.

2

Hiện giờ tôi đã cách biệt với thần, ABC không biết nên tính là chủng tộc nào, Đặng Tề đã vĩnh viễn rời xa thế giới, đáp ứng đầy đủ yếu tố nhân vật chính cần “trưởng thành” trong truyện.

2

…… Đây mới là câu chuyện của tôi. Đây mới là câu chuyện mà Mẹ, vẫn và luôn muốn xem.

“Cảm ơn cậu, tôi chân thành cảm ơn,” giọng Mẹ nhẹ nhàng đến mức lời cảm ơn tôi cũng không hề có vẻ giả tạo, “Nếu cậu không thông minh như vậy, hiện giờ còn chưa hiểu hết những điều này, thì câu chuyện của tôi sẽ không kết thúc đẹp như thế.”

Tôi muốn kết thúc!! Tôi có thể cảm thấy lòng bàn tay của mình bắt đầu đổ mồ hôi, trong nháy mắt, ý thức của tôi gần như muốn thoát khỏi đây, nhưng đôi chân lại không chịu nhúc nhích.

Tôi đã bắt đầu bị y khống chế.

Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, cố gắng tìm chủ đề mà y thấy hứng thú: “Bạn...... cái gọi là cuốn sách trên tay bạn, thực ra...... không phải là cuốn trong tay ABC đúng chứ."

Đối phương sửng sốt một chút, như là không nghĩ tới tôi có thể đoán được điểm này, sau đó lớn tiếng cười to: “Ha ha! Thật không nghĩ tới cậu có thể đoán được một bước này —— đúng vậy, trong tay tôi đã bắt đầu từ rất sớm, các cậu đều là một nhân vật trong đó.”

“Ai có thể nghĩ tới tác giả thật ra cũng là một nhân vật, mà nhân vật phụ trong truyện kỳ thật mới là tác giả chân chính đâu?”

2

Tác giả trở thành nhân vật, còn nhân vật trở thành tác giả, đây là một loại đảo ngược thân phận khác mà tôi rất quen thuộc. Khi xem phim, nhân vật là tôi cũng trở thành khán giả, còn tác giả nguyên tác trở thành diễn viên. Trong đầu hỗn loạn, tôi có thể cảm nhận được mình sắp chạm đến bến bờ mà tôi muốn chạm vào, nhưng vẫn còn cần một chút thời gian.

“Không, lần này tôi đương nhiên sẽ không cho cậu thời gian,” đối phương dùng giọng nói lười biếng phán cho tôi tử hình, “Cậu quá lợi hại, nói thật, cậu có thể tìm được nơi này, đã phá vỡ dự liệu của tôi, có thời gian, lỡ đâu, cậu thực sự có thể tìm được cách gặp tôi, tôi thực sự sẽ sợ sự tồn tại của cậu.”

“Câu chuyện đến đây cũng đã rất viên mãn, mỗi người đều đã biết chân tướng, mỗi người cũng đã trưởng thành, còn tôi, tác giả duy nhất của câu chuyện này, cũng là độc giả duy nhất, cũng đã cảm thấy mỹ mãn, đã đến lúc thêm dấu chấm hết cho nó rồi.”

“Còn có lời gì muốn nói không? Câu nói cuối cùng, hi vọng cậu có thể trân trọng.”

Tôi là, sắp chết sao?

Tôi không biết bây giờ trên mặt mình có biểu cảm gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được trong đầu mình nổi sóng to gió lớn.

Giờ phút này, tử vong đang nhảy múa trước chóp mũi tôi. Hoặc là giây sau sẽ tìm được kho báu dưới biển, hoặc là giây tiếp theo sẽ thuyền lật người chết.

Vô số hải âu lượn quanh thuyền nhỏ của tôi, gặm cánh buồm của tôi, cất lên những tiếng kêu khiến người ta sợ hãi. Thân phận đổi chỗ, sự xuất hiện của Mẹ, sự bất thường của ba người, Đặng Tề thức tỉnh, ký ức mơ hồ…... Một mớ thông tin bòng bong đang cuộn xoáy trên bầu trời của tôi, tôi biết mình có vô số suy nghĩ và phỏng đoán cần được sắp xếp lại, nhưng tôi không còn thời gian quý báu nữa.

Câu hỏi cuối cùng, tôi nên hỏi cái gì. “Bạn chỉ muốn giải quyết tôi, hay là muốn giải quyết tất cả mọi người?” hay “Sau khi tôi chết, thế giới của tôi sẽ trở thành như thế nào”? Hay là theo đuổi bản chất của chính mình, hỏi y bây giờ tôi thế nào mới được coi là chết?

…… A.

Trong hỗn loạn, gió lốc trong mắt hiện lên một chút ánh sáng, ngọn lửa dần dần bốc cháy lên, thiêu đốt con ngươi tôi.

Tôi có thể cảm nhận được đối phương ngẩn ra, có lẽ ngay cả Mẹ cũng không hiểu tại sao tôi đột nhiên tinh thần sảng khoái.

Tôi hít một hơi thật sâu, hướng sang phía đối diện, dùng hết sức lực, nói ra những lời cuối cùng đã đến miệng.

“Bạn có muốn xem, câu chuyện càng thú vị hơn không?”