Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 66




Harry thấy quyển sách nghệ thuật hắc ám kia ở trong trí nhớ của Dumbledore văn — lúc ấy Harry cẩn thận đi đến gần sau đó phát hiện một bóng lưng vội vàng chạy đi, cậu không đuổi theo vì cậu phát hiện bên chân là quyển sách nghe nói rất nguy hiểm kia. Phát hiện nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Harry chính là tìm Snape nên Harry cẩn thận nhặt quyển sách kia lên rồi đi tìm người yêu mình — sau đó cậu bị chửi một trận vì quyển sách kia rất nguy hiểm mà cậu dám dùng tay cầm!

Nhưng dù thế nào, quyển sách này đã được tìm lại, mà bóng lưng vội vàng đi trong trí nhớ của Harry cũng được chứng thật là Karkaroff Dumstrang.

Kỳ thật quyển sách kia không có tác dụng gì quá lớn nhưng có thể chứa đựng nghệ thuật hắc ám sau đó viết tên người muốn nguyền rủa lên, chỉ cần để sách tới chỗ người này đi ngang qua, sách sẽ phóng ra nghệ thuật hắc ám — Nhưng dù sao sách cũng là vật chết mà Harry phán đoán rất chính xác nên cậu có thể an toàn không việc gì mang sách đi mà Karkaroff núp ở bên cạnh chuẩn bị nhìn Harry bị lời nguyền độc đoán khống chế rồi trực tiếp bắt cậu đi đưa cho Voldemort.

Đương nhiên ý tưởng của Karkaroff là Snape trực tiếp nhìn thấy. Lại lấy được rất nhiều tin trong đầu lão — kể cả sự cổ quái khi báo danh thi đấu Tam pháp thuật.

Vì sớm biết hướng phát triển mà bây giờ đã hoàn toàn rõ động tác của đối phương, Dumbledore mang theo các thành viên hội phượng hoàng tích cực hành động mà Karkaroff cũng bị giám thị nghiêm mật.

Về sau Harry cũng không cùng những người khác đi Hogsmeade mà lấy cớ muốn chuẩn bị thi đấu ở lại Hogwarts, một nhà ba người hưởng thụ thời gian rảnh rỗi cuối tuần. Snape không có hứng thú với trò chơi điện tử nên ngồi đọc sách, mà Prince cùng trường sinh linh giá nghiên cứu trò chơi nào thú vị hơn, Harry, cậu đang cắt sồ cúc căn cho Snape — có lẽ cái đó và nấu ăn không khác nhau nhiều lắm?

Chơi trong chốc lát, cảm thấy đói bụng, Prince ngẩng đầu đi tìm ba ba nhỏ của mình – A ha nhìn ba ba nhỏ cúi đầu cắt, mặt cũng sắp dán trên mặt bàn!

“A!” Prince ảo não vỗ đầu một cái,“Ba ba!”

“Chuyện gì vậy Prince?” Harry ngẩng đầu nhìn cậu, kính mắt vừa vặn trượt xuống, Harry đành phải dùng đầu ngón tay đẩy kính — không xong! Sồ cúc căn không có tác dụng gì quá lớn nhưng khi bôi vào da sẽ làm da cay, mà động tác đẩy kính mắt vừa vặn làm cho Harry bị cay mắt, nước mắt chảy xuống rầm rầm.

“Ngô……” Harry vội vàng dụi mắt — càng cay càng dịu! Được rồi, trên thực tế là Harry đã quên ngón tay của mình có chất lỏng của sồ cúc căn.

“Đừng xoa!” Snape chú ý vội vàng kéo tay Harry lại rồi nhìn cứu thế chủ đáng thương, con mắt đỏ rực, mặt tràn đầy nước mắt giống như là rất ủy khuất, khóc bù lu bù loa — đương nhiên, trên thực tế cậu cũng không muốn khóc.

“A! Sev…… A! Mắt……” Harry còn muốn dụi mắt, Snape vội vàng gọi về một cái khăn mặt che mặt của Harry lại,“Đừng cử động, ta đi lấy độc dược cho em.”

Độc dược? Prince đảo tròn mắt, nhanh chóng nhảy đến trước mặt Harry kéo khăn mặt lên — Harry còn đang không ngừng mà rơi lệ nhưng là cái kính đen còn ở trên sống mũi cậu, nhìn rất kì quái. A! So sánh ba ba tương lai còn khó coi hơn! Tiểu vương tử nhếch miệng, ngẩng đầu lên hô to:“Cha! Cha — cha! Ngài Snape thân ái, cha nhất vĩ đại của Prince — ngài có đang nghe khong?!” Prince lại để khăn mặt lên mặt Harry,“Cha! Kính của ba ba thật sự là rất xấu! Quả thực không thể chịu được — thật là đáng sợ! Cho ba ba cận thị linh! Nhanh! Cận thị linh! Ba ba cần cận thị linh — cha, ba ba cần cận thị linh của cha!”

Snape không có phản ứng gì, anh đang tại chuyên tâm chế tác độc dược để mắt Harry không khó chịu nữa — kỳ thật chỉ là hỗn hợp vài loại chất lỏng mà thôi, Snape làm rất cẩn thận.

“Merlin a!” Prince kêu thảm ôm đầu,“Kính ba ba mắt thật sự là xấu — cha, nhanh cho ba ba một lọ cận thị linh a a a!”

Tiểu vương tử lăn lăn khóc lóc om sòm, Snape đi ra. Anh thở dài, một tay cầm độc dược, tay kia ôm con mình để lên ghế:“Con, không được hô tiếp, ta cần làm cho ba ba con hết đau.”

“Là cận thị linh sao?” Mắt Prince lập tức lóe sáng sáng.

“Không.” Snape phủ định,“Mắt của Harry bị cay do chất lỏng sồ cúc căn, ta nghĩ con biết, rất không thoải mái.”

“Nhưng là ba ba cần cận thị linh!” Prince cố chấp.

“Không, hiện tại Harry không cần.” Nghĩ đến gần đây rất nhiều người đều cười ngây ngô với Harry – cả nam và nữ làm cho Snape thấy nguy cơ, tuy anh tin tưởng Harry không phản bội mình nhưng anh không tin tưởng những người kia không dụ dỗ tiểu sư tử của mình,“Khi thi đấu ta sẽ cho Harry độc dược.” Nhưng không phải vĩnh cửu — có lẽ đợi đến khi Harry được dán lên nhãn thuộc về Snape, anh có thể làm cho tiểu sư tử càng thêm mê người. A, cái đó cũng không phải lỗi của Snape, đàn ông chính là như vậy, bọn họ không cam tâm tình nguyện bạn lữ của mình còn chưa chính thức thuộc về mình chói mắt mê người làm cho người khác ngấp nghé, khi bạn lữ đã xác định là của mình, bọn họ lại muốn bạn lữ làm người khác nhìn.

Snape dùng độc dược rửa mắt cho Harry, triệu hoán một cái khăn mặt mới lau mặt sạch sẽ cho cậu rồi mới mang hai thiếu niên này đi ăn trưa — đúng vậy, ăn trưa, bọn họ ăn phần gia đình.

Tránh gặp phải bạn, Harry đề nghị đi Muggle giới ăn trưa mà Prince hứng thú với thức ăn nhanh.

McDonald’s rất nhiều người, Snape yêu yên tĩnh cũng không vì quá mức huyên náo mà phiền chán, đương nhiên, anh vẫn dùng chú ngữ cách âm — chẳng những có thể phòng ngừa người khác nghe được bọn họ đối thoại, cũng có thể làm cho tạp âm bên ngoài không quấy rầy đến cả nhà bọn họ.

Harry cắn một cái Hamburger — nghe nói đây là khẩu vị mới ra nhưng cậu không biết là có chỗ gì đặc biệt — uống một ngụm sữa ấm, Harry cười tủm tỉm hỏi: “Sev, Prince nói…… Cận thị linh, là cái gì?” Được rồi, cậu cố ý.

“Một loại độc dược có thể trị liệu cận thị.” Snape khô cằn nói, anh cũng không nghĩ Harry biết ý tưởng của mình nhưng anh cảm thấy đôi khi kính rất phiền toái,“Không dễ, nguyên liệu hơi khó tìm.”

“Nhưng cho tới bây giờ Sev cũng chưa nói qua.” Harry liếc Snape.

“Bởi vì cha nói, nếu như ba ba lấy kính xuống sẽ bị ruồi bọ bu vào, như vậy con sẽ không được sinh ra.” Prince lập tức nói,“Đây là cha tương lai nói cho con, ha nói cho con biết nếu như phát hiện yêu cái gì đó thì cần làm cho tất cả mọi người không nhìn ra nó tốt, như vậy sẽ không có người đoạt đi.”

Lưu manh!

Khóe miệng Snape giật giật.

Harry thiếu chút nữa sặc.

Có người giáo dục con như vậy sao?! Harry rít gào trong nội tâm, cậu rất muốn nắm áo Snape lay động điên cuồng rồi lại cảm thấy có lẽ điên cuồng hôn Snape cũng là một chú ý rất tốt.

Mà Snape chỉ có thể xấu hổ. A Merlin ống hút! Tương lai anh lại nói như vậy với con mình…… Snape cảm giác mình nhất định là bị Gryffindor lây bệnh ngu xuẩn nên mới có thể nói như vậy…… Tuy nhiên…… những cái đó xác thực là ý nghĩ của anh.

Nhưng cũng may khi Harry nghe có độc dược “Cận thị linh”, nội tâm có chút không quá thoải mái, lập tức thoát khỏi trạng thái không thoải mái trong nội tâm, hiện tại khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ, phồng má dọa Prince, uy hiếp Prince không nói đi ra ngoài nếu không sẽ không mua trò chơi mới.

“A! Chỉ có con là đáng thương nhất!” Tiểu vương tử che mặt kêu rên — nếu như không phải ở bên ngoài cậu nhất định sẽ lăn ra đất,“Hai ba ba giận dỗi, rõ ràng để con kẹp giữa! Con nhất định là vương tử đáng thương nhất trên thế giới!”

Nhưng tiểu vương tử có đáng thương nhất hay không không quan trọng vì cậu như nguyện được trò chơi mới.

Ban đêm, Harry được Hagrid mời mặc áo choàng tàng hình đi ra ngoài một chút — Snape biết rõ, đây là gian lận.

Trận đấu thứ nhất là rồng.

Khi Harry và Snape nhìn thấy Maxime Beauxbatons và Krum Dumstrang, Snape đã chỉ cho Harry, Harry cũng rõ tính công khai gian lận. Đi ra rừng cấm, Harry hô hấp dồn dập, chậm rãi cởi áo choàng tàng hình ra:“Thật không dám tin — lại là rồng! A được rồi, tuy đã sớm biết……”

“Đúng vậy, chúng ta biết rất nhiều chi tiết về trận đấu thứ nhất.” Snape chậm rãi cất áo đi, để Harry thở gấp trong chốc lát, tuy anh biết rõ Harry năm nhất đã từng tiếp xúc thân mật với rồng nhưng đó là một con rồng mới nở, khác với rồng mẹ trưởng thành hiện tại.

“Đúng vậy, rất nhiều chi tiết…… Chúng ta biết rõ rất nhiều.” Harry hít sâu, cố gắng bình tĩnh,“Nhưng cũng quá nguy hiểm đi!”

“Cho nên mới nói chết rất nhiều người, ngừng không tổ chức nữa.” Snape bình tĩnh nói, trong ánh có một chút lo lắng hoặc là bất mãn, nhưng tay anh lại nắm bả vai Harry,“Chúng ta biết để chuẩn bị, tin tưởng ta.”

“Em tin tưởng Sev mà.” Harry cười cười,“Em sẽ an toàn, Sev, em cam đoan, Sev cũng phải tin tưởng em.”

“Được, ta tin tưởng em.” Nhẹ nhàng hôn lên trán Harry, giống như lông chim lướt qua mặt hồ bình tĩnh mang đến rung động nhu hòa, rung động tản ra.

Buổi tối trở lại hầm, Harry khó được chủ động dây dưa người yêu, cậu rất nhiệt tình giống như một con sư tử nhỏ tham ăn, vĩnh viễn không ăn no!

“Đến…… thêm nữa…… thêm……” Harry mềm nhũn mở miệng, hai chân đã có chút khó khăn khép lại nhưng vẫn không cam lòng kẹp lấy eo Snape,“Nữa!”

“Em nên nghỉ ngơi!” Snape cho rằng hai lần đã quá mức – thêm lần nữa, tiểu sư tử của anh nhất định sẽ ngủ giữa đường,“Ngủ đi, ngoan.” Snape ôm Harry đi vào phòng tắm giống như chăm sóc một đứa bé mới sinh, giúp cậu rửa sạch thân thể — nghiêm túc và cẩn thận.“Tắm xong thì ngủ, ngủ sớm một chút, nghe lời.”

“Em không…… phải trẻ con……” Harry ngáp một cái, ủy khuất khi nghe Snape dỗ dành,“Em…… Không cần muốn người khác, trừ Sev ra…… Ai cũng không được…… A…… em chỉ muốn Sev…… Chỉ cần Sev!”

Người khác không biết tâm tư Harry sẽ không hiểu cách làm và lời nói của Harry nhưng Snape lại hiểu — kỳ thật, Severus Snape cũng không có cảm giác an toàn, anh sợ Harry sẽ bị người khác mang đi mà Harry khuyết thiếu tự giác ở phương diện này…… Hiện tại, Harry như vậy, rõ ràng là muốn nói cho anh — Harry chỉ cần Snape, không cần những người khác.

“Harry……” Hôn hôn môi thiếu niên, Snape cảm thấy toàn bộ thế giới đều tràn đầy ánh mặt trời, sáng ngời và ấm áp, gần như có thể hòa tan lòng anh.

“Sev……” Harry muốn xoay người nhưng dường như không thoải mái, cậu rên rỉ một tiếng,“Bại hoại…… Ha ha…… thêm lần nữa!”