Prince cũng không phải là một cậu bé hiếu động, cậu bị đặt ở trong cửa hàng, cậu nói chuyện với Madam Malkin, còn có thể đưa ra một số ý kiến nhỏ phù hợp cho những chị thử y phục sau đó được thưởng một cái kem – hai cha đều ở trong phòng thay quần áo, cậu đương nhiên sẽ ngoan ngoãn chờ bọn hộ.
Mà ở trong phòng thay quần áo, Snape nhìn thấy những thứ khiến anh muốn nổi giận — nhìn xem, nhìn xem, đây là cứu thế chủ, đây là hoàng kim nam hài sống thoải mái và hạnh phúc ở thế giới Muggle! Snape túm Harry đến, ánh mắt nhìn thấy máu ứ đọng rồi đến một ít vết sẹo nhỏ, cuối cùng, ở đùi còn có một vết sẹo bỏng…… Vết sẹo kia kéo dài đến mông, bởi vì có quần lót dài rộng cho nên không xem được toàn bộ — Snape kéo kéo quần lên trên, quả nhiên, vết sẹo đến hơn phân nửa mông, theo trạng thái vết sẹo thì là vết sẹo thật lâu trước, đây cũng là vết sẹo lớn nhất trên người cứu thế chủ mình.
“A!” Harry đương nhiên biết trên đùi mình có vết sẹo đó, cậu vô ý thức muốn che đi.
“Giải thích.” Snape đương nhiên không để cho Harry che, anh thấy, Potter thân thể nhỏ bé da bọc xương cũng đã đủ làm cho người ta căm tức mà những vết sẹo trên người…… Ánh mắt đen lại, anh đương nhiên biết rõ đó là từ đâu, hoặc là nói trên người anh đã từng có nhiều vết sẹo như vậy, có mấy cái anh căn bản không xử lý, vì chính là…… Nhớ kỹ một chuyện, mà anh không nghĩ tới, Harry Potter cũng sẽ có loại sẹo này – sẹo đó là khi nhỏ bị thương, cho dù là dùng độc dược cũng cần điều trị rất lâu, hơn nữa…… Đúng vậy, không sai, không chỉ là vết thương, còn có…… Còn có cái thân da bọc xương này!
“Không có…… Không có gì a……” Harry bất an lấy một cái áo choàng trùm lên người, cậu không quen để người khác nhìn thấy thân thể của mình, phù thủy có “Thanh lý đổi mới hoàn toàn” cho nên cậu có vào bệnh thất cũng không vì cần cởi quần áo mà bị trông thấy những vết sẹo trên người mình — kỳ thật cái này cũng không tính cái gì, những cái này là chuyện tốt do cự quái Dudley to con làm, dù cho dượng Vernon yêu kéo, túm, xách, ném cái gì thế nhưng không mạo hiểm “Ngược đãi nhi đồng” mà quyền đấm cước đá.
“Potter, đừng… nói dối với ta.” Snape cầm lấy cánh tay mảnh khảnh như cầm chân một con mèo nhỏ, không mất chút lực,“Giải thích.”
“Thật sự…… Không có gì.” Cho dù là Ron, nhà Weasley, Hermione thì cũng chỉ biết rõ cậu bị thân thích Muggle không thích phù thủy mà cũng không biết cậu bị khi dễ thảm thế nào — nói thật, đi tố khổ loại chuyện này cũng không quá dễ dàng, Harry còn không mặt dày như vậy.
“Không có gì?” Snape áp Harrt lên tường, tay kia sờ vào vết sẹo ở đùi, lại chọc chọc vào xương sườn, châm chọc nhếch khóe miệng,“Hoặc là, thánh nhân Potter vĩ đại cảm thấy bằng thân thể hiện tại của mình có thể sống đến trưởng thành?” Hàng năm đều gặp nhiều nguy hiểm như vậy, trên thân thể có những…… Vấn đề, đừng nói trưởng thành, đó là có thể sống thêm một hai năm đều khó khăn — nhìn xem a, cho dù là Lily, mười ba tuổi đều so lớn hơn Harry, quanh Lily cũng không có một chút nguy hiểm — ngoại trừ tên hỗn đản Potter kia!
“Em……” Nguyền rủa ác độc như vậy, Harry lại cảm giác mình nghe hiểu ý khác — có phải là…… vì Prince? Đúng vậy, nếu như thân thể cậu không khỏe hơn, cho dù pháp thuật càng mạnh hơn thì dùng cái gì? Đấu với tử xà cậu cũng không dựa vào pháp thuật! Nếu như…… Mình không sống đến trưởng thành…… Như vậy Prince chẳng phải cũng…… Không, cái này không được! Harry lắc đầu, dùng sức đem ý tưởng đáng sợ như vậy vung ra khỏi não,“Chỉ là…… Chỉ là một ít tranh chấp……” Harry gian nan mở miệng,“Vết sẹo này…… Là trời rất là lạnh …… Năm tuổi, quá lạnh, em tựa vào lò sưởi…… Dudley muốn xem phim hoạt hình nhưng là xem xong…… Cậu ta liền…… Đẩy em…… Ném vào lò sưởi…… Lửa tắt……” Harry đứt quãng muốn nói chuyện này nhưng hiển nhiên cậu cũng không thể nhớ hết, khi đó cậu mới năm tuổi, chỉ có thể nhớ nhiều như vậy,“Có bôi thuốc…… Nhưng là, dượng Vernon ghét em khóc…… Ân…… Dù sao em không nhớ rõ!”
Harry không quá nhớ rõ nhưng không chứng minh Snape không từ câu nói của cậu tìm ra chân tướng, anh không biết Dudley là ai cũng không biết dượng Vernon là hạng người gì, nhưng là cái này không thể nói anh sẽ không đi giả thiết hợp lý sau đó dựa theo giả thiết này chỉnh hợp tin tức — một người ra tay với một cậu bé năm tuổi, không phải biến thái thì là trẻ con, hơn nữa, còn xem phim hoạt hình, như vậy Dudley này hiển nhiên chính là một đứa bé, là một đứa bé giỏi phát tiết phẫn nộ trên người cứu thế chủ…… dượng Vernon, hiển nhiên chính là chồng Petunia Evans, như vậy Dudley hẳn là con của bọn họ, cái này rất dễ dàng suy luận.
“Cái kia…… Có chút lạnh.” Harry chà xát cánh tay, mặc dù là mùa hè nhưng là không thể để cậu cứ như vậy trơn trong không khí a?
Giáo sư độc dược mặt âm trầm rút đũa phép dùng vài chú ngữ kiểm tra đo lường trên người Harry — nhìn ánh sáng chú ngữ chiếu vào người hoàng kim nam hài sau, mặt giáo sư độc dược càng đen.
Khi Harry xuất hiện ở trước mặt Prince, cậu đã mặc chỉnh tề còn ôm một bao quần áo lớn — từ trong ra ngoài, cái gì cần có đều có, đương nhiên, bọn họ tiếp theo đến tiệm giày, Harry cũng vừa mua vài đôi giày, thậm chí mua cả dép– cậu không thể luôn đi dép lê phim hoạt hình của Dudley đi!
Dọc theo con đường này, Snape miễn phí phóng thích ra lãnh khí làm cho một nhà ba người này hoàn mỹ thể hiện cái gì gọi là “Sinh vật chớ gần”, mà Harry ở Hẻm Xéo thu hoạch vài chục tầm mắt đồng tình — đến từ chính các bạn học của cậu, đương nhiên, người nào cũng biết Sirius Black đáng sợ vượt ngục, một giáo sư Hogwarts đến bảo vệ cậu cũng là bình thường, chỉ có điều…… vị giáo sư này có chút dọa người mà thôi.
Phát giác tâm tình cha không tốt lắm, Prince không có dây dưa chuyện đi Công tước mật, cậu cầm tay Snape, cố gắng trấn an cha mình mà Snape cũng vỗ vỗ đầu của cậu — kỳ thật cũng không phải tâm tình không tốt mà là Snape nghĩ tới chính mình…… Bản thân anh lúc nhỏ…… Dựa theo hôm nay Potter nói, anh có thể dự đoán Petunia Evans đối xử với con trai của em gái duy nhất lưu lại không tốt đến cỡ nào…… Anh cũng có thể nghĩ đến nữ nhân mẫn cảm kia che dấu cậu bé bị đãi ngộ không công bình như thế nào — đúng vậy, cô ta sẽ không làm cho mình không giống người thường càng sẽ không để cho người khác phát hiện cô ta làm cái gì, suy nghĩ một chút a, cảm tình của cô ta với Lily, thật sự xong rồi? Không, không thể định nghĩa lỗ mãng như thế.
Snape rũ mắt nhìn Potter vẫn chưa tới ngực anh, có lẽ…… Anh thật sự nên đi nhìn nhà Dursley? Dù sao, đây cũng là con Lily.
Harry cũng không muốn mở miệng nói chuyện, trên đường đi cậu đều cầm tay Prince cúi đầu đi, thứ gì cũng cất vào túi không gian cũng không quá nặng, cậu cũng không muốn để Snape cầm những vật này — điều này làm cho cậu có cảm giác mình rất vô dụng, cho tới bây giờ cậu cũng không có nghĩ tới mình sẽ ở trước mặt Snape nói ra những chuyện đó, quá mất mặt! Được rồi…… Cho dù là Dumbledore cậu cũng không muốn giáo sư biết mình chịu bắt nạt thế nào huống chi là Snape cho tới bây giờ luôn châm chọc khiêu khích cậu? Harry cảm giác mình nhất định sẽ bị cười nhạo!
Nhưng mà không có cười nhạo. Snape cơ hồ coi như Harry hoàn toàn không tồn tại, không có cười nhạo cũng không tỏ vẻ đồng tình, thật giống như triệt để đem cậu trở thành không khí — không, cũng không phải, giáo sư nói chuyện ác độc biểu lộ âm trầm còn có thể hơi chút lo lắng cho cậu một ít, tỷ như…… Giúp cậu chọn lựa một ít sách.
Nói thật, lần này đến Hẻm Xéo không vui sướng, chuyện phát sinh ở cửa hàng Madam Malkin quá xấu hổ, xấu hổ làm cho Harry căn bản không có cách nào đối mặt Snape, cậu cảm giác mình nhất định bị nhìn thấu, từ đầu đến chân đều viết –“Tôi là học sinh nhỏ đi cáo trạng”!
Trở lại Đường Bàn Xoay, Harry cầm chút ít nguyên liệu nấu ăn yên lặng đi vào phòng bếp bắt đầu làm — may mắn lúc trở lại đi siêu thị, cũng may mắn Prince biết rõ đi siêu thị như thế nào bằng không cậu thật đúng là không biết khi muốn đi cần trả tiền. Nhìn những thứ mua về — đồ làm bếp, đồ ăn, thịt…… rau, nha, một hộp sữa lớn, cậu thật nên cảm tạ Snape, bất quá cũng rất đáng sợ , ai có thể nghĩ đến Snape quen…… Ách…… Được rồi, rõ ràng có tiền Muggle!
Bất kể thế nào, Harry hứng thú rất lớn với chuyện chuẩn bị cơm tối cho con mình – cậu có thể dùng chuyện này dời đi chú ý của mình, làm cho cậu không đến mức tiếp tục suy nghĩ chuyện mình nói với Snape…… Đúng, quên thì tốt rồi!
Mà Harry không biết, khi cậu chuẩn bị cơm tối và Prince làm một số độc dược đơn giản Snape đã đi ra khỏi nhà, khi Harry bưng bữa tối ra bàn, Snape và một người đi ra từ lò sưởi.
“Uy! Uy! Buông ra! Tôi nói Severus a, anh buông tay ra đi! Tôi tự đi được mà!” Người bị Snape chộp khóc thét sau đó nhận mệnh thở dài một tiếng,“Rốt cuộc là chuyện gì a!”
“Nhìn cho cậu bé này.” Harry ngay trong phòng khách cho nên Snape hoàn toàn không cần đi lên kéo cứu thế chủ xuống, trực tiếp túm hoàng kim nam hài còn đang bày bàn ăn đến trước mặt người kia:“Kiểm tra, nói cho tôi biết kết quả.” Đúng vậy, giáo sư độc dược chỉ là nhà bào chế thuốc, tuy biết một chút chú ngữ kiểm tra và trị liệu nhưng dù sao vẫn chưa đủ chuyên nghiệp, loại chuyện này vẫn là giao cho nhân viên chuyên nghiệp của St Mungo vẫn tốt hơn.
“Đây là……” Người chuyên nghiệp nhìn nam hài bị Snape túm, nhìn hai người anh nhìn thấy cái gì — sẹo tia chớp! Nha! Đây chính là nhân vật truyền kỳ a! Anh cọ xát tay ở áo choàng, vươn tay ra,“Nha, rất vui nhìn thấy cậu, cậu Potter, chị của tôi thường xuyên nhắc tới cậu…… Nha, thực xin lỗi, tôi là Charles, Charles Pomfrey, trị liệu sư của St Mungo, Poppy là chị của tôi.”