Đang lúc đợi đèn đỏ, trong lúc vô tình Phó Thần Cương để ý thấy có một bóng dáng quen thuộc đang đẩy chiếc xe trẻ con, trên tay còn mang theo một cái túi lớn, đang chậm rãi đi qua đường.
Là cô đó ư? Anh thở dốc vì kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng kia một hồi rồi mới dám xác định. Bởi vì, tự nhiên cô lại cắt ngắn mái tóc dài của mình đi! Mái tóc ngắn rất thích hợp với cô, làm cho ngũ quan của cô thêm xinh xắn, nhưng lại làm cho cô lúc mới thoạt nhìn thì có vẻ trẻ con hơn.
Cô mặc một chiếc áo đơn giản màu xám trắng, bên dưới mặc chiếc váy ngắn màu xanh da trời, để lộ ra một đoạn bắp chân mảnh khảnh trắng noãn .
Lúc này Phó Thần Cương mới giật nảy mình ... thật ra thì cô vẫn còn rất nhỏ. Hai mươi ba tuổi, đáng ra phải là độ tuổi không buồn không lo, là độ tuổi chỉ biết theo đuổi tương lai và tình yêu. Nhưng cô lại tự nguyện xách túi lớn túi nhỏ, hy sinh tất cả thời gian giải trí để đi làm bảo mẫu!
Nhìn cô thỉnh thoảng giúp Huân Triết ở trong xe lau đi một chút mồ hôi, gặp phải bậc cao ở ven đường cô còn cố dùng hết sức của mình nâng cả cái xe lên, cố gắng không để cho Huân Triết ở bên trong phải chịu bởi bất kỳ sự lắc lư nào làm cho khó chịu. .
Tại sao cô lại phải đối xử với Huân Triết tốt như vậy? Rõ ràng cô chỉ là bảo mẫu, tại sao nhất cử nhất động đối với Huân Triết lúc này đều tỏ ra cực kỳ quan tâm, cực kỳ cẩn thận, cực kỳ chú ý?
Nếu như không phải anh biết quan hệ giữa cô và Huân Triết, thậm chí anh sẽ cho rằng cô là mẹ đẻ của Huân Triết.
Cô còn trẻ như vậy, giống như một bà mẹ nhỏ bé gầy gò lại định đẩy xe cho cục cưng bé nhỏ đi đâu vậy?
Phó Thần Cương không chút nghĩ ngợi liền lái xe theo sau.Nhìn thấy cô đi vào một quán cà phê cách đó không xa, anh liền rẽ vào, định tìm chỗ đậu xe, nhưng đợi đến khi anh dừng xe xong, cũng đã tốn không ít thời gian
Anh khiêm tốn đi vào quán cà phê, ánh mắt nhanh chóng quét quanh một vòng, phát hiện cô đang ngồi ở góc, ôm con trai anh trong lòng, đang dỗ nó uống nước trái cây.
Đầu cô cúi thật thấp tựa như đang trốn tránh điều gì đó, còn ở trước mặt cô có một phụ nữ khác ngồi đang nói một thôi một hồi.
Anh chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh, gần chỗ các cô, quay lưng về phía hai người, anh ngồi xuống nhưng lỗ tai lại dựng đứng thật cao.
". . . Chị nghe Hoa Chân nói gần đây em thực sự cũng không đến nỗi tệ lắm, mới nghĩ đến em để mượn ít tiền chi dùng. Em cũng biết anh rể em là người buôn bán làm ăn rất lớn, bình thường chút tiền nhỏ này anh chị cũng không để vào mắt đâu. Bây giờ vì tạm thời có việc cần dùng đến tiền nên chị mới nói với em, chắc em sẽ không từ chối chị chứ?"
"Vâng... Nhưng trong tay em thật sự không có nhiều tiền..." Khang Hoa Hiên nói lắp bắp: "Nếu là hai vạn đồng thì em còn có thể, không biết là có thể giúp được công việc của chị hay không..."
"Không phải chứ? Hai vạn đồng thôi ư?" Sắc mặt của Khang Hoa Thi có chút khó coi, lúc này ngay cả liếc mắt cô cũng không thèm liếc vào chiếc phong bì trên tay Khang Hoa Hiên.
Nheo mắt quan sát đứa trẻ trong ngực em gái, nhìn quần áo mới trên người bé con, lại còn nhãn hiệu đồ chơi trẻ con ở trên xe... Thông thường mà nói, phần lớn những thứ đồ mà trẻ con hay dùng thường sẽ không phải là đồ mới, trẻ con vốn mau lớn, quần áo giầy dép ngay lập tức sẽ không mặc được nữa, người bình thường cũng sẽ không mua mọi thứ đồ mới cho trẻ con.
Nhưng nhìn đứa trẻ kia, mặc dù nói là không mặc vàng mang bạc, nhưng còn nhỏ tuổi mà đã được ăn ngon mặc đẹp, xem ra lần này ông chủ của em gái cô là một ông chủ lớn rồi.
"Em nói em làm nhiều tháng cũng không hề nghỉ phép chẳng qua cũng chỉ vì để chăm sóc cho đứa trẻ này sao? Khổ cực như vậy chả lẽ ông chủ của em lại không tăng lương cho em à? Suốt mấy tháng qua em gửi tiết kiệm ít nhất thì cũng phải đến chừng mười vạn đồng ấy chứ? Lúc nãy chị có nói với em, bình thường cũng chẳng so đo chút tiền lẻ này, chẳng lẽ em còn sợ chị không trả cho em sao?"
"Chị Cả, không phải là em có ý đó. . ."
"Vậy thì còn có điều gì khác mà em còn do dự?"
"Nhưng đó là tiền em đã gửi ngân hàng. . . Khoản tiền kia, em đã dự định để chi dùng..." Cô đã gửi ngân hàng để lấy lãi, chính là vì đã quyết định bất kể thế nào cũng không được động đến một xu, bởi vì đó là khoản tiền để sau này cô phải chi dùng cho cục cưng!
“Không phải là chị không trả!" Khang Hoa Thi cũng không chịu được sự do dự của em gái nữa: "Nếu như em cần dùng tiền, cũng có thể xin với ông chủ của em trả trước một tháng tiền lương! Dù thế nào đi nữa ông ta tín nhiệm em như vậy, sẽ phải đồng ý chứ?"
"Chị Cả, thật sự em không có cách nào cả... Số tiền mà chị cần quá lớn, em sợ là em không giúp được chị. . ." Cô biết chồng của chị Cả thời gian trước cũng khá phong quang, một tháng ghi sổ mười mấy vạn đồng cũng không coi vào đâu, hiện tại cần dùng tiền gấp, nói vậy cũng không phải là số lượng nhỏ, cô cho rằng chừng mười vạn đồng sợ cũng không đủ để cho anh ta nhét kẻ răng. Nếu vội vàng cũng không giúp được, cô cần gì phải mạo hiểm lấy ra toàn bộ tiền gửi ngân hàng dành cho bé cưng về sau này để cho chị cô mượn chứ?
"Cô phách lối cái gì vậy? Cô cho rằng cô rất giỏi sao? Hôm nay tôi tới vay tiền cô là đã để cô vào mắt rồi?" Không mượn được tiền Khang Hoa Thi lập tức trở mặt như lật sách.
"Chị Cả. . ."
"Hôm nay chị em chúng ta gặp nhau, ngay cả chút việc này mà cô cũng không muốn giúp, vậy sau này cô cũng đừng nữa nói chuyện với tôi nữa."
"Chị, không phải là em không nguyện ý giúp, chẳng qua là khoản tiền kia em đã thề, em sẽ không động đến một xu."
Khang Hoa Thi nghe vậy sắc mặt càng thay đổi: "Đừng cho là tôi không biết cô dùng những đồng tiền kia là để làm cái gì, còn không phải là muốn mang đi để bao nuôi đàn ông hay sao? Làm cái loại chuyện mất thể diện đó, mà còn khoác lác vô sỉ như vậy, đồ tiểu yêu nữ cô da mặt cũng thật là dày đấy nhỉ."
Phó Thần Cương cả kinh, trong nháy mắt hai quả đấm nắm chặt, anh chưa từng nghĩ tới Khang Hoa Hiên có bạn bè khác phái thân mật hay không, bởi vì cô rất ít khi nói chuyện của mình, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy có người bạn khác phái nào đến tìm đến cô... Cô còn ít tuổi như vậy mà đã biết làm loại chuyện như vậy sao? Nhưng trong đầu anh đột nhiên lại hiện lên hình ảnh cô và Hứa Hải Sinh ôm nhau ngày đó.
Cúi đầu, Khang Hoa Hiên phồng má nghiến răng, không có bất kỳ ý kiến nào phản bác lại.
"Quên đi! Có cho mượn hay không, đây cũng không phải là không sống nổi!" Cầm chiếc túi lên, Khang Hoa Thi không nể tình cảm đứng phắt dậy bỏ đi.
Khang Hoa Hiên có chút mất mát, nhưng cô trêu chọc bảo bảo trong ngực, chẳng bao lâu lại khôi phục tinh thần.
Cô thu dọn đồ ở bên cạnh xong, cầm hóa đơn trên bàn, chuẩn bị ra quầy tính tiền.