[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 81




"Cũng đã kết thúc, Duo cũng không phải mảng mạnh của chúng ta, chúng ta thua tâm phục khẩu phục được chứ?"

Tất cả HOG ăn cơm tối ở nhà hàng gần khách sạn, Hạ Tiểu Húc vừa ăn vừa nói: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng để bị ảnh hưởng sau trận đấu, NaNa, Khải, không sao chứ?"

"Không sao." Mới đầu thì Bốc Na Na có hơi suy sụp, hắn và Lão Khải là tiểu vương bài Duo của HOG, ở trận thế giới bị ép ở hạng 5, kém hạng ba không tới một trăm điểm, dù là ai cũng khó mà chịu cho nổi, cũng may hắn thể mập tâm rộng, sau trận đấu liền mau chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, "Quả thật kém người ta không ít, ở trận Châu Á còn xông xáo được, trận Thế giới thì khó quá."

Lão Khải không bị ảnh hưởng mấy, "Tài nghệ không bằng người, chịu phục."

"Hạng 5 đã là không tệ, ngoại trừ Đoàn kỵ sĩ, trong sáu tổ trong nước cũng chỉ có các cậu xếp hạng cao." Lại Hoa cố gắng điều tiết bầu không khí trong Team, "Hãy nghĩ tới ngày mai, vì ngày mai mới là ngày cần chúng ta phát huy."

"Ngày mai..." Kỳ Túy đã ăn no, cắn cắn ống hút, nói từ tốn, "Tôi hi vọng các cậu có thể leo được lên hạng 6."

Tân Ba ngẩng đầu, cẩn thận hỏi lại: "Chỉ cần ngày mai xếp hạng 6?"

"Ừ, trận Squad phải đánh hai ngày, mỗi ngày năm trận, ngày đầu các cậu giữ ổn định ở hạng 6 là được rồi." Kỳ Túy chọn mục hạng mà tổ bốn người có thể miễn cưỡng đạt được, không để mọi người thả lỏng, cũng không gây áp lực lớn cho mọi người, "Có thể chứ?"

Lão Khải trầm mặt giây lát, gật đầu: "Theo tôi phân tích, cố gắng nỗ lực, có thể."

Mọi người dồn dập hạ quân lệnh trạng, thản nhiên bình tĩnh không bị sa vào trận Duo vừa qua.

"Tôi với Kỳ Túy kiểm tra lại trận thi đấu hôm nay, phát hiện vấn đề thì sau ngày mai sẽ ở trên xe nói với các cậu." Lại Hoa cũng ăn no, vỗ vỗ máy tính bảng trong balo của mình, "Các cậu đừng thức đêm, về khách sạn thì ngủ luôn, cũng đừng chơi điện thoại, đặc biệt là diễn đàn, không nên xem dù chỉ một chút, có nghe không?"

Hạ Tiểu Húc bị nhắc nhở, vội vàng nói theo: "Đúng, tốt nhất ngay cả weibo cũng đừng vào, không nói đùa với các cậu đâu, chớ có tìm không thoải mái cho mình."

Mọi người đáp ứng.

Sau khi ăn no, mọi người về khách sạn, Bốc Na Na cùng Lão Khải ở trong thang máy lấn tới lấn lui, nói chuyện tám nhảm, Lại Hoa quay đầu nhìn Kỳ Túy: "Đến phòng cậu kiểm tra?"

"Ừm," Tâm lý Kỳ Túy cứng, cũng không sợ việc xem diễn đàn, lúc này đang lướt post, nghe vậy cũng không thèm để ý, "Một giờ nữa quay lại...tôi đi tắm."

"Đàn ông trưởng thành rồi, tắm thôi cũng phải tới hẳn một giờ? Cậu tắm bồn hoa à?!" Lại Hoa trước giờ ghét nhất là đám thiếu gia có mấy thói quen lập dị kiểu này, không nhịn được nổi giận, "Đại chiến phủ đầu!!! Mà cậu vẫn còn phô trương vệ sinh cá nhân!!! Còn bày đặt tắm hoa!!!"

Kỳ Túy tự dưng bị chửi cho một tràng, thở dài, "Tôi có nói câu nào là muốn tắm hoa à..."

Anh ngẩng đầu bất đắc dĩ nói, "Tôi chỉ muốn tắm sơ qua, không tới một giờ, nhưng cậu cũng phải cho tôi chút thời gian để nói chuyện với Dương thần chứ...Em ấy lần đầu tham gia giải thế giới, trước khi ngủ tôi ở cùng với em ấy một lúc, chuyện này không quá phận chứ?"

Lại Hoa nghẹn lời, mọi người trong thang máy run run vài giây, cười to ầm ĩ.

Kỳ Túy cười nhạo, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, lạnh nhạt nói tiếp: "Độc thân mà, cũng đừng có suy bụng ta ra bụng người...Mà cũng không phải là chuyện mà cậu có thể tưởng tượng được chứ?"

Lại Hoa: "..."

Vu Dương: "..."

Lần đầu tiên dẫn team xuất ngoại thi đấu, Vu Dương rất chững chạc, không chịu thất thố trước mặt các thành viên, cậu mạnh miệng giả vờ xem như không nghe thấy, nhưng gò mà đã đỏ cả lên.

Ra khỏi thang máy, người nào người nấy vừa cười vừa về phòng của mình, Kỳ Túy nhìn Vu Dương, chỉ hơi cười cười, muốn nói lại thôi.

Vu Dương nhỏ giọng nói: "Để...để cửa cho anh."

Kỳ Túy hài lòng.

Kỳ Túy về phòng liền vội vã vọt vào phòng tắm, thay đổi quần áo sạch sẽ, tới gõ gõ cửa phòng Vu Dương. [=.=]

Hiển nhiên là Vu Dương đang chờ anh.

Cậu cũng vừa tắm xong, tóc còn ướt, Kỳ Túy đến ngăn kéo lấy máy sấy ra, kéo người đến, sấy tóc cho cậu.

"Sợ em không để cửa, đang chuẩn bị nhảy cửa sổ vào đây." Kỳ Túy nhìn kỹ màu tóc của Vu Dương, phát hiện cái mới, "Không phải trước đây em nhuộm lẫn màu bạc sao? Lần này nhuộm toàn màu vàng?"

Vu Dương cúi đầu, nhỏ giọng nói: "May mắn."

Kỳ Túy mỉm cười, "Vậy em thay sang quần lót màu hồng đi, càng may mắn."

Vu Dương cúi đầu không nói lời nào, Kỳ Túy cười cười: "Thay thật được chứ? Cho anh xem thử?"

"Không..." Vu Dương không còn cách nào, khẽ nói, "Màu đen."

"Em nói màu gì thì là màu đó?" Kỳ Túy không thèm nói lý, "Kéo quần xuống một chút, anh muốn xem thử."

Vu Dương nắm nắm tay phải, không làm được.

Kỳ Túy tắt máy sấy, xoay người bỏ lại vào trong phòng tắm, lúc quay trở lại, cúc quần Vu Dương đã được mở ra.

Vu Dương muốn làm theo Kỳ Túy yêu cầu, lại xấu hổ, đắn đo mãi nhưng do ngại ngùng nên không kéo khóa xuống được.

Trong lòng Kỳ Túy mềm tới khó mà tin nổi, hận không thể nuốt cả Vu Dương vào.

Anh đến gần, ngón tay thon dài cầm lấy móc khóa trên quần Vu Dương, nhìn hai mắt Vu Dương, khẽ cười: "Anh kéo?"

Vu Dương ngượng ngùng nghiêng mặt, gật gật đầu.

"Quay đầu làm gì?" Kỳ Túy khẽ kéo cằm Vu Dương lại, xấu xa nói, "Tự mình cúi đầu nhìn...Đừng nói anh nạt em."

Vu Dương không còn cách nào, cúi đầu nhìn.

Kỳ Túy kéo chậm thật chậm khóa quần Vu Dương xuống.

Anh cong môi hỏi, "Màu gì?"

Mặt Vu Dương đỏ muốn nhỏ máu, âm giọng nhỏ tới không thể nhỏ hơn, "Là màu đen..."

Cậu là nói thật, làm Kỳ Túy không thể mượn chuyện này mà nói chuyện của mình, anh buông cậu ra, "Lên giường đi, anh nhìn em ngủ sẽ đi luôn."

Vu Dương giữ đai lưng quần, ngơ ngác nhìn Kỳ Túy, làm anh phì cười: "Em nghĩ anh muốn làm gì hả?"

Vu Dương quẫn bách đứng lên khóa lại quần, lên giường.

Kỳ Túy tắt hết đèn, chỉ còn lại một chiếc đèn nhỏ trên đầu giường Vu Dương phát ra.

Vu Dương vốn còn cho là Kỳ Túy muốn nói chút chuyện về phương diện chiến thuật, ngoài ý muốn, Kỳ Túy đến đúng là nói chuyện phiếm với cậu.

"Sau giải đấu đều có kỳ nghỉ ngắn, vốn định nhân cơ hội dẫn em đi thăm thú xung quanh." Kỳ Túy thở dài, "Lúc chiều bọn em thi đấu, mẹ có gọi điện cho anh, hỏi khi nào chúng ta về nước, bảo anh dẫn em về nhà."

Hầu kết Vu Dương vì khẩn trương mà khẽ nhúc nhích.

"Đi chứ?" Kỳ Túy trưng cầu ý kiến của Vu Dương, "Nghe theo em, không muốn thì không đi."

Vu Dương lắc đầu: "Không được, người lớn bảo tới...không thể không đi."

"Sao em lại mềm hơn cả lúc trên sân thi đấu vậy." Kỳ Túy nắn lỗ tai Vu Dương, "Muốn đi thật?"

Vu Dương gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: "Sớm, sớm hay muộn..."

Khóe miệng Kỳ Túy không nhịn được cong lên.

Không sớm thì muộn.

"Được." Kỳ Túy gật đầu, "Vậy về nước thì gặp, anh sẽ nói cho mẹ biết, để hai người họ để trống một ngày mà chuẩn bị...Được rồi, em ngủ đi, hết chuyện rồi."

Kỳ Túy đứng dậy muốn tắt đèn thay Vu Dương, môi Vu Dương hơi động, do dự hai giây liền nói: "Còn chuyện..."

Kỳ Túy nghiêng đầu, "Hả?"

Không đợi Kỳ Túy phản ứng, Vu Dương đột nhiên ngồi dậy, một tay nắm lấy cổ áo anh, không nhẹ không mạnh kéo xuống...

Kỳ Túy lảo đảo, sau khi miễn cưỡng duy trì cân bằng, bị Vu Dương chặn môi lại.

Rồi Vu Dương thả anh ra thật nhanh.

Kỳ Túy: "..."

Vu Dương lúng túng vuốt vuốt áo thun của Kỳ Túy cậu túm nhăn, đỏ lỗ tai nói: "Muộn, ngủ ngon."

Kỳ Túy không thể nhịn được nữa, đè người xuống giường, hôn sâu gần tới mười phút, chỉnh đốn Vu Dương rõ ràng quy củ, Vu Dương hô hấp dồn dập, còn kém bị Kỳ Túy ép gọi bằng "chồng".

"Ngủ."

Kỳ Túy gảy gảy trán Vu Dương, lại có chút không đành lòng, nhỏ giọng cười nói: "Ngày mai có thể lọt vào sáu vị trí đầu, sau trận đấu anh khẩu* cho em, không thì sẽ để em gọi cái gì được là gọi ra hết."

Vu Dương giơ tay che mặt, khẽ ừm.

Kỳ Túy đứng dậy ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, trên xe tới sân thi đấu, Lại Hoa cùng Kỳ Túy tối qua kiểm tra lại video phát hiện ra vấn đề, liền mau chóng nói lại cho mọi người cùng biết.

Bốn nghe đều nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng Vu Dương còn hỏi vài vấn đề, Kỳ Túy liền phân tích giải đáp.

Trận Duo hôm qua đánh không hề thuận lợi, mọi người hoặc là phải chịu ảnh hưởng, hoặc là quá căng thẳng trận Squad hôm nay, nên bầu không khí trong xe lúc này còn trầm hơn cả hôm qua, Hạ Tiểu Húc vì muốn cổ vũ sĩ khí, đột nhiên nói: "Đúng rồi, chắc các cậu chưa xem được video cổ vũ của club chúng ta nhỉ? Lượng click trong nước rất cao, làm rất hay, có rất nhiều cái đều là chưa từng công khai."

Tân Ba ngẩng đầu, kinh ngạc: "Còn có cái này? Có..."

Tân Ba ngượng ngùng hỏi, "Trong video cũng có tôi sao?"

"Phí lời." Hạ Tiểu Húc chọt chọt nhẹ trán Tân Ba, "Cậu không phải HOG? Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng có, nào nào nào... Đừng thảo luận chiến thuật, cho tôi năm phút, để các cậu xem video."

Cái gì cần nói cũng nói hết, cũng không tiếc gì năm phút đồng hồ này, Kỳ Túy gật đầu, "Cậu mở đi."

Hạ Tiểu Húc cúi đầu mở máy tính bảng, mau chóng mở video ra, sau đó thả máy tính bảng ở chính giữa.

Video bắt đầu, nhạc có hơi trầm lắng.

Xem bối cảnh, hẳn là phòng chờ hậu trường ở trận thi đấu nào đó.

Một gương mặt mà Vu Dương không hề quen biết đang đạm mạc hiện trên màn hình, đột nhiên nói: "Tôi quyết định giải nghệ, để Drunk vào đội 1."

Cảnh chuyển, thiếu niên Kỳ Túy bưng hộp cơm nhựa màu trắng, trong hộp cơm có một nửa là cơm trắng một nửa là thức ăn chay, anh vừa bới cơm ăn vừa khoa tay với màn hình, người đàn ông xa lạ lúc nãy đã đổi sang trang phục huấn luyện viên, đứng giải thích phía sau Kỳ Túy.

Cảnh lại chuyển, một người ngồi trên sàn nhà đưa lưng với ống kính, vất vả đỡ eo. Hắn cầm bình nước khoáng, khàn giọng nói: "Cậu nói tám năm qua của tôi, đang chơi cái trò quỷ gì...tại sao đánh đến cuối cùng rồi, còn bị bình nước vô dụng nện rớt đài?"

Màn hình chuyển tới, Lại Hoa ngồi dưới đất quay đầu ra, tiện tay cầm áo đồng phục không biết là của ai chắn lại ống kính, hình ảnh nháy mắt bị chặn.

Cảnh lại chuyển tiếp, Bốc Na Na còn chưa béo như giờ đang đứng trong tuyết, cùng cúi đầu với một fan, mà trên người hai người đều phủ đầy bông tuyết.

Màn hình xoay một cái, đột nhiên ở tâm video, là Lão Khải trẻ tuổi đang giơ thư trúng tuyển 985 đại học vào ống kính, hời hợt nói: "Hai năm không về nhà, ba tôi nói không về nhà đến trường thì cũng đừng về nhà nữa, nếu đánh không ra thành tích, thì chết đói luôn đi..."

Hạ Tiểu Húc đứng bên cạnh bấm điện thoại đùng đùng, nghe vậy cười lạnh: "Có Hạ quản lý ở đây, sẽ để cậu chết đói?"

Màn hình lại xoay một cái, Tân Ba ngồi ở vị trí máy của mình, vừa nhét bánh mì vào miệng, vừa lén lút lau nước mắt, ống kính sát tới, Tân Ba liền né ra, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Người ở đây đều rất lợi hại, tôi sợ sẽ không được giữ lại ở đội tuyển..."

Màn hình bị cắt, màu như nhạt đi, nhìn cảnh trong video, giống như là nơi tổ chức liên tỉnh cafe internet trong những năm đầu.

Tiểu Vu Dương mười lăm, mười sáu tuổi, trên trán bị trầy một mảng da, còn rướm máu, đang ngậm điếu thuốc, ánh mắt chăm chú, gõ bàn phím nhanh chóng.

Ống kính quét qua bức biểu ngữ, trên đó được viết: Người đứng đầu được thưởng một trăm đồng, người thứ hai được thưởng năm mươi nguyên, người thứ ba được thưởng hai mươi nguyên.

Tiết tấu âm nhạc từ từ tăng nhanh.

Tân Ba thật vui vẻ vác balo thiết bị ngoài, video nhắc tới việc hắn đã tiến bộ tới cỡ nào,

Trên trận đấu nào đó, Vu Dương một súng lấy mạng Hoa Túy, hai bình luận viên hoan hô: "Chúc mừng HOG có thêm một dũng tướng! Chúc mừng HOG! Tương lai thiếu niên có hi vọng!"

Ở trận Duo Phủ Sơn, Bốc Na Na cùng Lão Khải cùng nhau giơ cao cúp.

Nền nhạc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, ở trận Squad Phủ Sơn, Kỳ Túy cầm một khẩu AWM một người một súng lấy đầu người, lấy phong thái anh hùng kết thúc hoàn mỹ, ở hậu trường Lại Hoa vui mừng, lặng lẽ rơi lệ, mặt ức đến hồng.

Hình ảnh mau chóng đảo ngược, nhạc bị cắt đi, cả màn hình đen lại, sau mấy giây lại đột nhiên đánh ra một hàng chữ.

[Làm tôi cảm động không phải bởi chính trò chơi, mà là các thiếu niên chơi trò chơi này.]

Trận Squad ngày đầu tiên, tổng điểm thi đấu của HOG xếp hạng 4, tổ hợp bốn người mới của Team đã ra mắt tại Florida, Hoa Kỳ thành công, diễn đàn blog trong nước đồng thời nổ tung.