[AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh

Chương 50




Ánh mắt Kỳ Túy phức tạp nhìn Vu Dương, đã một lúc rồi vẫn chưa nói gì được.

Là ông trời thương hại anh tám năm qua ngày đêm phấn đấu vượt qua mọi khó khăn, cho nên rốt cục mở mắt, đem Vu Dương tới cho anh sao?

Lúc anh nối nghiệp là vì thiếu người và bị thương nên mới gi, còn lải nghệúc giao cho Vu Dương là khi team sắp lụi tàn, vậy mà Vu Dương không hề oán hận một câu nào, ngược lại còn an ủi anh.

“Em…” Vu Dương không quen nói mấy lời kiểu này, cậu ngập ngừng, nhỏ giọng nói, “Em đến HOG, vốn cũng không phải là vì chiến tích các anh mạnh nhất, phúc lợi tốt nhất.”

Hạ Tiểu Húc từng tìm bảng trắc nghiệm của Vu Dương điền vào khi đăng ký gia nhập team cho Kỳ Túy xem.

Trong đó ở câu hỏi cuối cùng, có hỏi tại sao bạn đến HOG.

Vu Dương vì Drunk nên đến HOG, dù cho Kỳ Túy đã giải nghệ.

Nếu như không phải xung quanh quá nhiều camera, nếu như không phải kiêng kỵ chứng lo lắng của Vu Dương, Kỳ Túy sẽ không nhịn được mà hôn cậu.

Làm sao anh bạn nhỏ này lại kiên cường đến vậy?

Vu Dương bị Kỳ Túy nhìn mà ngượng, cậu xoa xoa mặt, được nhân viên đi tới mời đi chụp ảnh.

Kỳ Túy cùng các quản lí team, không thì là người dẫn đầu, cùng đứng dưới sân khấu nhìn các đội trưởng lần lượt chụp ảnh quảng bá.

Vu đội 19 tuổi đứng ở giữa, tuy vóc dáng cậu rõ cao, nhưng khi đứng chung cùng đội trưởng các team khác thì có thể thấy rõ cậu là người nhỏ nhất.

Tuổi trẻ, hơi chút ngây ngô, mà vẻ mặt Vu đội trưởng lại luôn lạnh lùng.

“Đó là Youth? Đáng tiếc…”

“Đáng tiếc cái gì, còn trẻ thế mà đã lên đội trưởng, phúc lợi của HOG tốt như vậy, một năm ngàn vạn ngay trong tầm tay.”

“Đừng nói sớm quá, tuy HOG vừa đoạt được quán quân ở Phủ Sơn, nhưng tình thế TGC năm nay tốt hơn nhiều, sau khi về nước bọn họ đổi lại vị trí bắn tỉa, nên giờ Chu Phong Hải Khiếu đã thành một team trong tứ chiến thần, HOG thì sao? Trước đi một Du Thiển Hề, sau đi một Kỳ Túy, thay vào một đội trưởng còn trẻ như thế, cái sau này…khó mà nói.”

“HOG lại chiêu tuyển thủ, không chừng…”

“Đừng để người ta cười chết, không phải Đoàn kỵ sĩ cũng quanh năm tuyển người đó sao? Kết quả thế nào? Trước khi đi Phủ Sơn làm cuộc mua sắm lớn? Rắm cũng không cầm về, đoàn thái thái Hoa Lạc còn suốt ngày nhắm mắt khoác lác, thật sự quá đủ rồi…”

Hai nhân viên ở phía xa xì xào bán tán, không sót một chữ, truyền vào trong tai thính lực hơn người, Kỳ Túy.

SoSo Đoàn kỵ sĩ đứng bên cạnh Kỳ Túy, bây giờ hắn là huấn luyện viên của team, hôm nay đi cùng Hoa Lạc tới đây.

Kỳ Túy nghe thấy, tất nhiên SoSo cũng nghe thấy.

Nhưng mặt SoSo không biến sắc, giống như đó không phải là đang nói team hắn.

“Nghe vài câu khó nghe nên tức giận hả?” SoSo lừa lựa tiến sát, lười biếng nói: “Ngày nào cũng nghe mấy lời khó nghe này, tôi quen luôn rồi.”

Soso quay đầu nhìn Kỳ Túy, cười trên sự đau khổ của người khác: “Nên sớm làm quen đi ha?”

Kỳ Túy không lên tiếng.

“Người anh em, nói ra thì hai ta đúng là có duyên ha.” SoSo nhớ lại bản thân khi mới vừa giải nghệ, nhớ lại tư vị khi đó là gì, cười khổ một tiếng, “Đều là vì bị thương mà từ bỏ, đều là trơ mắt nhìn team lụi tàn, mẹ nó… Team các người trộm kịch bản Đoàn kỵ sĩ bọn tôi phải không? Lụi tàn cũng muốn phải giống như đúc…”

“Gà rừng ít tìm niềm vui cho mình.” Kỳ Túy nhìn Vu Dương phía xa, lạnh nhạt nói, “Chúng tôi bên đây là kịch thần tượng dốc lòng vì sự nghiệp, kịch các người gây dựng là sự nghiệp khổ tình, giống nhau chỗ nào?”

SoSo: “…”

“Cậu…” SoSo tức giận tới đau cả phổi, “Team sắp tàn lụi lại không cảm thấy lụi tàn?”

Kỳ Túy thấy thương mà không giúp được gì: “Đạp lên lụi tàn, tân đội trưởng mới mười chín tuổi, tiền đồ vô lượng.”

Kỳ Túy quay đầu nhìn SoSo, hỏi: “Hoa Lạc năm nay bao nhiêu tuổi nhở?”

SoSo tức giận không nói lời nào.

Mãi đến tận khi hoạt động kết thúc, Đoàn kỵ sĩ tách xa HOG rõ ràng, không chào hỏi, không nói gì, giống như chúng ta không thuộc về nhau. (x3,14)

“Đều là team lụi tàn, sao còn có tính bài ngoại thế nhở?” Trên xe về căn cứ, Kỳ Túy thở dài, “Sao vậy? Chuyện này còn cần tới tư cách?”

Tài xế muốn cười mà không dám cười, nhịn đau cả bụng, Kỳ Túy nhìn Vu Dương, Vu Dương lúc này đang đeo tai nghe nhắm mắt dựa vào ghế, chẳng biết đã ngủ từ khi nào.

Cậu đang nắm chặt tất cả thời gian ngủ bù.

Kỳ Túy bất đắc dĩ, sau bữa nay khẳng định Vu Dương sẽ luyện tập càng dày hơn.

Đùa chỉ là đùa, chuyện nhà tài trợ rút lui, làm sao mà lòng hai người không để bụng tới được.

Kỳ Túy không làm phiền Vu Dương, cởi áo khoác ngoài ra, phủ lên người Vu Dương.

Kỳ Túy yên tĩnh một đường, nghĩ đối sách.

Nhà tài trợ rút, đối với riêng Kỳ Túy mà nói, thật ra không phải chuyện xấu.

Kỳ mẹ đã từng chỉ điểm cho Kỳ Túy, có thể ông chủ sẽ bỏ club.

Vì giờ HOG càng kém đi, đầu ra cũng ít, nên càng khiến cho hắn có suy nghĩ tuột tay hơn. (chắc là cái nước thái thái kia)

Apollo vào lúc này rút tài trợ, vô hình thúc đẩy chuyện này.

Nhưng đối với toàn bộ team mà nói, chuyện này sẽ không tươi đẹp như vậy.

Kỳ Túy có thể mua club, nhưng anh không muađược tài trợ.

Thu hút tài trợ, không chỉ mỗi chuyện giao thiệp, còn chủ yếu dựa vào thành tích nữa.

Nhà tài trợ chạy trốn, tất nhiên Hạ Tiểu Húc khó mà tránh tội, truy trách nhiệm gì đó chỉ là việc nhỏ, vì tài chính trong team có hạn, sẽ còn đủ mà trả tiền hợp đồng cho các thành viên nữa không đây? Có đủ mà duy trì chi tiêu hàng ngày trong team được không đây?

Club sẽ còn có cầu tất ứng cho team như trước đây nữa không?

Kỳ Túy năm trước liều chết không giải nghệ, là vì lo lắng cái này.

Nhưng chỉ mới nửa năm qua đi, nửa năm tài trợ tiếp nữa thì khó mà nói được rồi.

Sau khi bị rút tài trợ, có lẽ phúc lợi trong team sẽ không còn được như trước.

Đoàn kỵ sĩ là ví dụ ở ngay trước mắt, hai năm trước, thậm chí đám Hoa Lạc còn đổi căn cứ một lần.

Nguyên nhân không ngoài gì khác, club cung ứng không nổi căn đại biệt thự Lâm Giang trước đây.

Điều kiện căn cứ hạ thấp, nhân viên hậu cần giảm biên chế, tiền thưởng các thành viên giảm phân nửa… Những chuyện này đều có thể ảnh hưởng đến sự tích cực tập luyện của các thành viên, thành tích thi đấu càng ngày càng không tốt, hình thành tuần hoàn ác tính.

HOG đã quen chiếm cứ tiêu điểm ở trên sân thi đấu, đột nhiên té xuống thần đàn… Không biết tình huống đó sẽ thế nào.

Hơn một giờ sau khi trở lại căn cứ, hai người xuống xe, Hạ Tiểu Húc say rượu tỉnh lại giận đùng đùng đi tới đón, Kỳ Túy nói với Hạ Tiểu Húc: “Vu Dương đi nghỉ ngơi đi, cậu theo tôi… Có việc muốn nói cho cậu biết.”

Hạ Tiểu Húc nhìn sắc mặt hai người ngưng trọng thì nghi hoặc: “Sao… Chuyện gì?”

Vu Dương lắc đầu: “Em đi cùng anh.”

Kỳ Túy hơi ngừng, nở nụ cười: “Được rồi.”

Kỳ Túy cố ý tách khỏi đám Bốc Na Na, kêu Lại Hoa lên, bốn người tiến vào phòng nghỉ mở cuộc họp ngắn.

Kỳ Túy kể lại chuyện Apollo cho Hạ Tiểu Húc, nói: “Đừng có trực tiếp đi chất vấn, chớ bán Chu Phong.”

Hạ Tiểu Húc tức giận run cả tay, miễn cưỡng duy trì phong độ, làm bộ không thèm để ý cười cười: “Tôi biết, chuyện kiểu này mà còn nhắc nhở tôi? Chu Phong thật không tệ, sớm nói cho chúng ta biết… Tôi sẽ đi tìm hiểu? Dù gì thì tháng sau sẽ nói chuyện hợp đồng nửa năm cuối, tôi sẽ không đề cập tới Chu Phong, mà chỉ hỏi qua, có cần phải ký tiếp hợp đồng sớm một chút không, cái này không việc gì chứ?”

Kỳ Túy gật đầu, Hạ Tiểu Húc cầm điện thoại lên, mở loa ngoài, bấm số điện thoại nhân viên đảm nhiệm chuyện này.

Hạ Tiểu Húc hàn huyên vài câu với đầu bên kia điện thoại, nhân viên luôn luôn thân thiện phụ trách chuyện này vậy mà bữa nay lạnh nhạt đi rất nhiều.

Hạ Tiểu Húc cười cười: “Hợp đồng sắp tới, chắc là tháng sau tôi phải đi công tác nửa tháng, nên sợ không có thời gian, hay là tính toán trước?”

Đối phương cười ha ha: “Không vội, không vội…”

Hạ Tiểu Húc nở nụ cười: “Đúng là không vội, nhưng tôi sợ tôi đi rồi làm lỡ chính sự…”

Đối phương cười: “Vậy có gấp quá không? Sao vậy? Ha ha ha, thiếu tiền?”

Sắc mặt Hạ Tiểu Húc trong nháy mắt như trầm thủy, hắn va chạm nhiều, nên vẫn cố nặn ra nụ cười: “Sao lại vậy được…”

Đối phương nói: “Ha ha ha đùa thôi, không thiếu tiền thì hãy chờ đi, năm nay cậu cũng biết mà… Rất nhiều chuyện đã khác, biến động rất lớn, giờ còn khó nói, như vậy đi, tháng sau, phía bên này có mấy ngày rảnh, đến lúc đó cậu mang mấy người lại đây, tôi sẽ xem rồi sắp xếp…”

Lại Hoa tức giận tím mặt, hắn nắm chặt quyền, hận không thể mở miệng chất vấn, trước kia bàn chuyện tài trợ, bên Apollo đều tự mang theo luật sư lại đây! Ân cần chẳng khác gì chó Nhật, lần trước khi ký hợp đồng, chính tên nhân viên phụ trách này còn mang theo con trai của mình, mặt dày mày dạn nhất định muốn chụp ảnh chung với Kỳ Túy, lúc này mới được nửa năm, những người này liền…

Hạ Tiểu Húc cau mày lắc đầu với Lại Hoa một cái, cười cười: “Được được, cụ thể là khi nào?”

Đối phương nói vòng vo vài câu, qua loa cho qua chuyện: “Hối gì hả? Định không tới à, không chờ được à, chờ đi, hiểu chứ? Tôi sẽ sớm liên hệ các cậu, được chứ?”

Hạ Tiểu Húc vờ cười gượng: “Được, tôi chờ ngài liên hệ.”

Hạ Tiểu Húc cúp điện thoại, ném mạnh điện thoại lên bàn.

Hắn tức giận trắng mặt, hai cánh tay không ngừng run rẩy, “Tôi fuck cả nhà họ! Theo tôi thì…nhất định bọn họ đã đàm phán được cùng TGC rồi, nhưng còn muốn treo chúng ta…”

“Hôm nay tôi còn nghe được lời còn khó nghe hơn, muốn tôi thuật lại cho cậu không?” Kỳ Túy nhanh chóng bấm điện thoại, tra thử mình còn bao nhiêu tiền, “Có Apollo đi đầu, thì các nhà tài trợ khác cũng sẽ nối gót, lời họ nói dù khó nghe nhưng đó là sự thật, phân tích tổng thể thực lực, chúng ta quả thật không bằng TGC.”

Hạ Tiểu Húc tận lực bình phục tâm trạng, nghe anh nói xong lời thì quay qua nhìn Vu Dương, thở phào: “Nói, nói quái gì vậy?!”

“Đội trưởng nói không sai.” Vu Dương bình tĩnh nói, “Tôi thừa nhận, khắp mọi mặt tôi đều kém đội trưởng quá nhiều, quả thật tôi cũng không bằng Chu Phong.”

“Không thể nào.” Lại Hoa nghe không vô, hắn cật lực đè xuống cơn giận, “Được đến giờ cũng là vì thế! Trước đây cũng chập trùng lên xuống đó thôi, mà vẫn vượt qua được, chờ kỳ huấn luyện mới này, không chừng…”

Vu Dương lắc đầu một cái: “Muốn mau chóng bồi dưỡng đào tạo trẻ ra được một người… Hơi khó.”

Hạ Tiểu Húc cười gượng, run chân ngồi xuống, vô ý thức nịnh hót Vu Dương, giống như cầm lấy cọng rơm kéo dài tính mạng: “Đương nhiên rồi, sao mà dễ tìm ra được một người như cậu được? Năng khiếu cậu cao, hơn nữa cũng không phải người mới, tâm lý tố chất lại tốt, tôi cũng thường hay nói với Lão Lại, chúng ta là quá may mắn, có lẽ là do năm trước tôi đi Thái Lan thắp hương bái Phật bốn phía nên hữu hiệu…”

Vu Dương cau mày, không thích lắm nói: “Đừng nói như vậy với tôi.”

Lại Hoa cau mày nhìn Vu Dương, Hạ Tiểu Húc sửng sốt, nói lắp: “Tôi, tôi cũng không nói láo mà, vốn là…”

“Rất nhiều thứ tôi không hiểu, tôi chỉ muốn vượt qua và muốn nói vài câu.” Vu Dương đứng dậy, “Team còn tôi còn, mặc kệ có tài trợ hay không, phúc lợi thế nào, có thi đấu là tôi chiến, ngày nào đó không còn căn cứ, tôi ở quán net ăn mì gói cũng chẳng sao, trước đây tôi là như thế mới sống được.”

Vu Dương nhìn thẳng Hạ Tiểu Húc: “Phạm sai lầm, sơ xuất, trạng thái không tốt, muốn mắng tôi thì cứ việc mắng, tôi sẽ không đi, nên không phải nói chuyện kiểu thế với tôi.”

Hạ Tiểu Húc ngơ ngác nhìn Vu Dương, viền mắt lập tức đỏ lên.

“Làm lỡ giấc trưa, tôi đi tập luyện.”

Vu Dương tóm áo khoác đồng phục team lên, ra khỏi phòng huấn luyện.

“Nghĩ về hướng tốt, ít ra chúng ta không phải lo lắng thành viên chủ lực sẽ có trôi đi.” Kỳ Túy gõ gõ bàn, mỉm cười, “Tân thần tay phải đã có thể một mình chống đỡ một phương.”

Hạ Tiểu Húc nhịn lại nhịn, nước mắt vẫn rớt xuống.

Lại Hoa đè xuống nghẹn ngào nơi cổ họng, “Tôi cũng đảm bảo Na Na Lão Khải Tân Ba sẽ không đi, nếu phúc lợi kém đi, không có tiền lương tôi cũng không đi.”

Hạ Tiểu Húc dùng tay quệt nước mắt, cầm lấy điện thoại.

Hạ Tiểu Húc ấn số gọi điện, người chịu trách nhiệm Apollo cũng không lâu sau thì tiếp, giọng điệu đối phương có vẻ mất kiên nhẫn, “Không phải đã nói rồi sao? Hãy chờ phía bên tôi ra kế hoạch, tôi sẽ…”

Hạ Tiểu Húc hít sâu một hơi, khí vận đan điền: “Kế hoạch con mợ ông, trôi theo xe tang đi!!!”

Lầu ba, Vu Dương mới vừa ngồi vững vàng run cả tay, tháo tai nghe xuống, mờ mịt ngẩng đầu lên.

Bốc Na Na mới vừa rời giường mặc ngủ thò đầu ra, mê man nhìn hành lang, cũng gặp được Lão Khải cùng Tân Ba vẻ mặt hồ đồ.

Không chờ mọi người hiểu rõ, tiếng Hạ Tiểu Húc rít gào lần hai xuyên thủng toàn bộ căn cứ.

“Cho cậu mặt mũi đúng không? Dám nói vậy với cha đẻ mi?!!!!!”

Hạ Tiểu Húc giận dữ: “Không phải ông mang vẻ mặt già nua khú đế đến bàn hợp đồng với tôi đó sao? Ông dám nói tôi không có tiền? Ông đây một năm kiếm được bao nhiêu ông thử đi hỏi xem! Ông buôn ma túy cả năm còn không bằng tiền lương một tháng của tôi đâu, còn dám mỉa mai đâm chọt team tôi đây không có tiền?!”

“Để chúng tôi, chờ, chờ, chờ nhà ông báo tin buồn?!” Hạ Tiểu Húc vén tay áo lên mắng to, “Trước đây còn mặt mũi mang theo con trai đến cọ chụp ảnh chung, ông còn ở vòng bạn bè khoe khoang nói Kỳ Túy nói con trai của ông có thiên phú, tương lai con trai của ông cũng phải tiến vào HOG, cười chết tôi luôn, ông nói với tôi và Kỳ Túy lúc nào ông nhớ không? Hay là tai ông đã đến thời kì cuối nên nghe nhầm rồi?!!”

Đối phương khiếp sợ không thôi, tức giận nổ tung, lão còn chưa kịp lật lọng mắng ngươc lại, đã bị tốc độ nói kinh người của Hạ Tiểu Húc thông qua đường truyền mạng văng nước đầy mặt: “Có bệnh thì đi khám! Chúc mau chóng chiến thắng ung thư, tạ tạ ông! Treo tôi? Còn dám nói móc sau lưng tôi? Nói bọn tôi khác với trước đây? Khác nhau chỗ nào? Ông lớn tuổi rồi nên đã quên ai bắn ra ông? Sao? Nói không ra lời? Ha ha ha hù dọa tôi hả? Hạ nương nương Hồng Khẩu đây, ông tới đi!!! Tài trợ không còn thì tôi sợ ông à?! Đến!!! Ông đây sẽ để ông mở mang tầm mắt cái gì gọi là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo! Cút!!!”