Nam tử vận một thân âu phục sang trọng, tay vịn vào cửa thở hồng hộc, cúi đầu, chiếc đinh đeo ở trên tai lấp lánh thứ ánh sáng màu đỏ yêu diễm ướt át.
Thần sắc trên mặt của Yêu Chi đã khôi phục lại bình thường, trên mặt hiện lên một tia châm chọc, “Ta tưởng là ai, hóa ra là đại tài phiệt, Chi Nhược em xem…. em thật có bản lĩnh, dẫn dụ cả vị chủ tịch đương nhiệm trẻ tuổi của tập đoàn Kỳ thị đến đây.”
Mọi thứ trong mắt của Hành Chi Nhược chỉ là một khoảng hư vô, tất cả phản chiếu trong đôi mắt không hề có tiêu cự của nàng không dậy nổi một tia gợn sóng.
Kỳ Tú Minh sốt ruột, giày cũng quên cởi ra liền hấp tấp xông vào, quỳ gối trên đất, cẩn thận xem xét nàng.
Hành Cho Nhược vùi ở trong lòng Yêu Chi, dường như không hề nhìn thấy Kỳ Tú Minh, ánh mắt tan rã, thần sắc hoảng hốt.
Kỳ Tú Minh nhìn thấy trái tim càng thêm thít chặt, đau đớn….
Hắn không để ý tới Yêu Chi, xoay người lại với người phụ nữ mặc kimônô, “Mau đi gọi bác sĩ tới đây.”
Nữ nhân cung kính hành lễ, “Vâng, ông chủ.”
Yêu Chi sửng sốt, khóe miệng nhếch lên cười ra vẻ hiểu rõ, càng phát ra vẻ yêu dã, “Hóa ra đã lâu không thấy, minh tinh không làm, thì ra là đi làm ông chủ kiêm chủ tịch, chỗ này gầy dựng từ khi nào, kinh doanh rất tốt…. Nếu biết chỗ này do ngươi mở, ta nói gì cũng sẽ không mang tiểu Chi đến, tiện nghi cho ngươi.”
“Hãy bớt nói nhảm đi.” Kỳ Tú Minh mím môi, túm lấy bàn tay của Yêu Chi đang vuốt nhẹ hai má của Hành Chi Nhược, hừ một tiếng, “Ngươi đã làm gì Chi Nhược của ta.”
“Của ngươi?” Đôi bích mâu dấy lên tia sáng châm chọc tà ác, yêu mị tận cùng, “Ngươi còn không có tư cách nói câu đó, luận gia sản ngươi không so được với Hành gia, ta là bác sĩ điều trị của nàng, nàng là bệnh nhân của ta.”
Hắn kéo dài giọng, cố ý ôm chặt người đang nằm trong lòng, liếc xéo Kỳ Tú Minh, nhếch miệng cười, khẽ khàng nói, “…. Hiện tại nàng là của ta.”
Yêu Chi hình như ngại còn chưa đủ, ghé vào tai nàng dùng thanh âm mê hoặc từ từ dụ dỗ, “Đến đây, chúng ta chứng minh cho hắn xem, ngoan…. ôm chặt ta.”
Hành Chi Nhược không có chút ý thức, tùy ý cho hắn thôi miên, vòng tay ôm chặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhu thuận chôn ở gáy hắn.
Hành động này không cần nghi ngờ chính là đổ dầu vào lửa.
Kỳ Tú Minh tức giận đến thở hổn hển, túm lấy vạt áo trước của Yêu Chi, xô hắn vào vách đá, gằn từng tiếng, “Yêu Chi, ngươi không cần quá đáng!”
Hành Chi Nhược từ trong lòng Yêu Chi lăn mấy vòng trên mặt sàn gỗ, không phát ra tiếng động, cái trán đập vào trường kĩ, bốp một cái, nàng bị đụng tỉnh, quỳ rạp trên đất, ánh mắt mơ hồ trong chốc lát, màn sương mù mênh mông chậm rãi tan đi, vẻ mặt bi thảm ngồi dậy.
Kỳ Tú Minh sửng sốt, buông ra bàn tay đang nắm lấy áo của Yêu Chi, đưa tay định đỡ nàng đứng lên, nhưng lại bị Yêu Chi chặn lại, nửa cười nửa không nói, “Chuyện của chúng ta còn chưa nói xong, ngươi nói…. ta như thế nào đối với ngươi quá đáng.”
Một kẻ mặc âu phục giày da, khí chất bất phàm, thanh nhã lại mang đến cho người ta cảm giác sảng khoái, dễ chịu.
Một kẻ mặc kimônô, quần áo lỏng lẻo, đôi bích mâu dập dềnh gợn sóng, phong lưu yêu mị đến tận xương đang mỉm cười.
Gian phòng nguyên bản vốn không được rộng cho lắm, hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo, mặc dù thật sự là đang vận sức chuẩn bị đánh nhau, nhưng ánh vào trong mắt của người nào đó lại là một cảnh tượng chào đón niềm nở, ân cần, giận vui lẫn lộn.
A….
Như thế cảnh đẹp, như thế giai nhân…. thật hưởng phúc nha.
Hành Chi Nhược nuốt nuốt nước miếng, xoa xoa cái trán bị đụng đau, nhìn quanh bốn phía gian phòng nhỏ hẹp, dứt khoát dịch về phía sau, đặt mông ngồi xuống, chống cằm, ngồi xem phiên bản kịch trường được trình diễn trực tiếp.
Ngươi nói…. cả hai người này đều có vẻ ngoài âm nhu.
Ai là công ai là thụ đây.
Yêu Chi bụng dạ nham hiểm, lại biết thôi miên, thích trêu chọc đùa giỡn khiến người ta hận thấu xương…. Kỳ Tú Minh chẳng phải sẽ bị hắn chèn ép, sau đó bị cái kia cái gì cái gì.
“Chi Nhược!” Tiếng gào thét đập vào tai, Hành Chi Nhược mới chật vật thu hồi lại suy nghĩ, đã bị người nọ ôm chặt vào trong lòng, gáy bị đinh tai của hắn cọ vào, có cảm giác lành lạnh.
Này….
Như thế nào lại chạy trở lại, không phải mới vừa lúc nãy còn cùng với Yêu Chi mập mờ ái muội sao.
Hành Chi Nhược không biết làm sao nhìn kẻ đang kích động ôm chặt lấy mình, còn có Yêu Chi đang tựa vào vách tường sửa sang lại kimônô, vẻ mặt như đang cười mà lại như không phải, trên mặt hắn có một chỗ sưng đỏ, hình như là bị đánh.
Kỳ Tú Minh cởi ra áo vest ngoài, khoác lên người nàng, đau lòng xoa xoa trán nàng, nhẹ giọng nói, “Bị đụng có đau không?”
“Không, chỉ cảm thấy hơi lạnh thôi.”
Hắn dường như phát hiện ra bất ổn, cúi đầu, nhìn thấy vạt áo bị bung ra, khép lại áo vest, che lại trước người nàng.
“Kỳ ca ca….”
Nàng bị hắn ôm chặt, lấy ngón tay chọc chọc vào cánh tay hắn, liếc xéo xuống dưới, nhìn vào bàn tay đang sờ soạng bên trong vạt áo vest, y bào bị lỏng ra che không được cảnh xuân bên trong, nửa cười nửa không nói, “Cảm giác hoàn hảo hả?”
Kỳ Tú Minh sửng sốt, nhìn nàng trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trong nháy mắt màu đỏ ửng lan dần từ hai tai cho đến gáy, nóng rát, hắn khụ một tiếng, “Nói bậy bạ gì đó, anh cũng không phải muốn chiếm tiện nghi của em, dây thắt lưng bị lỏng chỉ muốn giúp em buột lại thôi.”
“Kỳ ca ca….”
Hành Chi Nhược phất nhẹ tay qua đinh tai của hắn.
Kỳ Tú Minh liếc nhanh về phía Yêu Chi đang khoanh tay đứng ở một bên nhìn bọn họ tựa như đang xem diễn, hạ giọng nói, “Yêu Chi đã làm gì em?”
“Không có.” Hành Chi Nhược nhìn về phía hắn, vẻ mặt phức tạp, lắc lắc đầu, “Không có, bọn em chỉ đùa giỡn.”
“Đùa giỡn mà thoát thành như vậy, em coi anh là đồ ngốc hả?”
“Kỳ, anh là lần đầu tiên phát hỏa lớn như thế.”
Anh nhất định sẽ cứu em ra….
Ánh mắt của Kỳ Tú Minh nhìn nàng, ẩn nhẫn quấn quýt si mê còn có một loại quyết tâm bám riết không tha.
Hành Chi Nhược nở nụ cười, xoa lên lông mày của hắn, dịu dàng nói, “Em tốt lắm, thật đó.”
Tiếp theo nàng vùi mặt vào chỗ hõm giữa hai vai hắn, giống như rất nhiều năm về trước, nhẹ nhàng cọ cọ làm nũng nói, “Anh làm cho Dã cục cưng sợ.”
Dã cục cưng….
Dã cục cưng, nàng tự xưng mình là Dã cục cưng.
Kỳ Tú Minh toàn thân cứng ngắc, xoay mặt nàng lại, buộc nàng nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khó tin, “Em…. trí nhớ….”
Hành Chi Nhược cười yếu ớt không nói.
Yêu Chi nhìn không được, vỗ vỗ vai, chậm rãi nạy bàn tay của hắn ra, đoạt lại Hành Chi Nhược, cười đến nghiêng nước nghiêng thành, “Ta đang thôi miên trị liệu, ngươi cố tình xông vào, cũng không biết Chi Nhược khôi phục lại được mấy thành trí nhớ, tuy vậy khôi phục hoàn toàn cũng không phải là chuyện tốt, còn lại phải xem tạo hóa.”
Bỏ lại Kỳ Tú Minh trên mặt vẫn còn kinh ngạc, Yêu Chi thích thú mỉm cười sâu xa, vỗ vỗ vai hắn làm bộ như an ủi, nắm lấy tay của Hành Chi Nhược đi ra ngoài.
Bên trong xe, tài xế đang co chân nằm nghiêng trên băng ghế phía sau, ngủ thật say.
Hành Chi Nhược mím mím môi, liếc xéo một chút về phía tên yêu nghiệt đang cầm lái kia, bất mãn nói, “Anh thật là đi đến đâu bản tính cũng không thay đổi, thôi miên không có tác dụng phụ chứ, vạn nhất hắn tỉnh lại còn nhớ rõ anh đã làm gì hắn, đem chuyện này nói cho anh tôi thì làm sao bây giờ?”
“Thôi miên có thể lựa chọn rút đi một bộ phận trí nhớ, cũng có thể tạo ra một bộ phận ký ức giả, em đang lo lắng cho ta sao?” Tầm mắt của Yêu Chi vẫn tập trung nhìn về phía trước, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười.
Hành Chi Nhược vùi đầu suy nghĩ một chút, thật thành khẩn lắc lắc đầu, trầm tư nói, “Tôi đang phỏng đoán anh giúp tôi khôi phục trí nhớ có phải bởi vì mấy phần “hảo tâm” trong người anh đột nhiên bị rớt ra, hay là….” Nàng cười híp mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng bổ sung, “Cũng giống như tài xế đáng thương kia, bị anh bổ khuyết vào một ít trò đùa giả dối nào đó.”
Yêu Chi bật cười thống khoái, trong đôi bích mâu tràn đầy tán thưởng, hắn với một tay ra nắm chặt tay nàng đặt trên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve nói, “Lúc nhỏ làm những chuyện hoang đường như thế này đều nhớ lại sao? Bộ dạng lúc này của em vẫn là đáng yêu thú vị nhất, trí nhớ của em tuy rằng không trọn vẹn nhưng vẫn chân thật, cho dù ta có có muốn làm giả…. bị Kỳ Tú Minh đột nhiên xông vào, cũng không có thời gian.”
Hắn bày ra trên mặt một bộ vô cùng đau lòng, chậm rãi mở miệng, “Kỳ thật làm cho em trong tiềm thức đem ta làm vị hôn phu, hẳn là chuyện cực kỳ thú vị.”
- -||
Tên này…. quả thật là….
Hành Chi Nhược rút tay về, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Vì sao không để cho tôi nhớ lại hết thảy mọi chuyện?”
Yêu Chi không nói.
“Tôi muốn biết bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện này…. đối với em không có lợi gì.”
“Nhưng cũng không có hại không đúng sao?”
Xe đột nhiên thắng lại, vẻ mặt của Yêu Chi đột nhiên trở nên nghiêm túc, nắm lấy tay lái, một tay duỗi ra nắm lấy cằm của nàng, màu sắc trong đôi bích mâu dần dần trở nên thâm trầm, cảm xúc cực bất ổn, “Có, có hại lớn nhất chính là em sẽ không còn giống như hiện tại cười thật vui vẻ. Hiện tại em rất tốt….”
Hắn bồi thêm một câu, “Ít nhất còn có thể cười.”
Thật sự là quái nhân….
Hành Chi Nhược chấn động, ngoảnh đầu sang một bên không nhìn hắn, ngược lại ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Yêu Chi lấy danh nghĩa trị liệu mang Hành Chi Nhược ra khỏi tòa thành, kỳ thật cũng chỉ vì giúp nàng giải sầu.
Nhưng mọi chuyện lại chuyển biến như thế, hai người cũng không có hứng thú, vì thế liền sớm trở về tòa thành.
Trong phòng khách, áo khoác của Hành Chi Thiên vứt bừa bãi trên ghế sofa, nhưng không thấy bóng dáng của hắn ở đâu, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ tan tầm sớm.
Yêu Chi bừng tỉnh đại ngộ tươi cười, nhếch môi lên, hé ra lại hợp lại rõ ràng đang nói, “Xem ra anh em vì lo lắng cho em, vội vã tan tầm trở về để trông chừng hai chúng ta.”
Hừ….
Hành Chi Nhược tức giận lầm bầm, trừng mắt liếc Yêu Chi, xoay người nói với Trần thẩm đang bận bịu, “Giúp tôi chuẩn bị nước ấm, tôi muốn tắm rửa.”
“Vâng, tiểu thư.”
Yêu Chi vừa nghe thấy, đôi bích mâu lại trở nên thâm trầm sóng ngầm mãnh liệt, nhếch môi tựa như cười mà tựa như không, vẻ mặt phải gọi là yêu nghiệt, chỉ có điều nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt cùng không có hảo ý.
Hành Chi Nhược toát hết cả mồ hôi, không để ý tới ánh mắt đang bám riết phía sau, tựa như xuyên thấu cả vào trong xương cốt, cởi ra đôi dép nhung, chân trần bước vào phòng tắm.
Bên trong tràn ngập hơi nước.
Gương bị sương mù bao phủ, bóng phản chiếu trong gương cũng trở nên mơ hồ.
Xăn lên tay áo, Hành Chi Nhược cúi đầu cẩn thận xem xét hai khủy tay, quả thật rất bẩn.
Nhớ lại lúc ở trong gian phòng kia bị Yêu Chi đặt trên vách đá, lại không hiểu thế nào lăn mấy vòng, trên người bị bám đầy bụi…. bẩn muốn chết….
- -||
Mỗi lần Trần thẩm đều mở nước rất lớn, hơi nước trắng xóa, phả vào mặt, nhìn cái gì cũng giống như là ngắm hoa trong sương mù.
Bà ấy nói, như vậy tiểu thư tắm mới ấm. Kỳ thật ai cũng biết trong phòng tắm vốn có máy sưởi, không cần phải làm như thế, nhưng Hành Chi Nhược cũng biết bà ấy cố tình không mở máy thông hơi, để cho sương mù tràn ngập trong phòng tắm.
Bởi vì….
Nàng biết, Trần thẩm là muốn bảo hộ nàng.
Tuy rằng không giống như Bác Câm che chở nàng, nhưng cũng thương tiếc nàng.
Chung quanh tòa thành đều có gắn camera, như vậy…. trong phòng tắm có hay không….
Sương mù bám vào cánh tay trần của nàng, bọt nước ướt sũng, tẩy sạch những vết bẩn trên da.
Nàng kiễng chân ngó trái ngó phải….
Hơi nước đủ nhiều, thời cơ vừa đúng.
Khom lưng, dùng vài giây thời gian cởi hết quần áo ra, bao lấy khăn tắm, ngâm mình vào trong bồn nước, miệng nàng bất giác mỉm cười, ánh mắt giảo hoạt.
Khôi phục trí nhớ, nhớ lại được rất nhiều chuyện trước đây….
Không bằng, tặng cho Hành Chi Thiên một phần kinh hỉ khó quên.
Nàng đùa giỡn trong nước một lát, bàn tay lướt trên mặt nước, bộ dáng có vẻ buồn chán.
Đầu gối lên thành bồn, làm bộ như buồn ngủ…. thân mình từ từ thả lỏng, trong bồn dòng nước đang mát xa, cả người từ từ trượt xuống, đầu cũng dần dần chìm vào trong nước.
Mặt nước yên tĩnh.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, trên mặt nước ấm áp nổi lên khăn tắm, nhưng vẫn không thấy người nổi lên.
Dường như đã trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ trong chớp mắt.
Ngoài cửa vang lên dồn dập tiếng bước chân, do dự, rốt cuộc có người nhịn không được xông vào.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, gió lạnh thổi vào, sương mù tiêu tán không ít.
“Chi Nhược.” Hành Chi Thiên sốt ruột bước nhanh đến, gấp gáp, trên mặt lộ ra lo lắng, ngực phập phồng thở dốc, cúc áo phía trước đều bung ra, thở hổn hển, quỳ gối bên thành bể.
Trên mặt nước nổi lềnh bềnh khăn tắm cùng với mái tóc đen dài tán loạn tựa như rắn, nhưng bên dưới mặt nước trong vắt bọt nước lay động, đang nằm một người, nhắm mắt, vẻ mặt an tường.
Hành Chi Thiên kinh hoảng, sắc mặt tái nhợt, tay áo cũng quên xăn, chồm người xuống vói tay kéo nàng từ trong nước lên, ôm nàng vào lòng, vẻ mặt tràn ngập hoang mang. Nàng không tiếng động chôn trong ngực hắn, chiếc khăn tắm sũng nước bao lấy người nàng, thấm ướt quần áo của hắn, lưu lại một mảng nước lớn, làm cho trái tim của hắn bất giác cũng giá lạnh theo.
“Tỉnh tỉnh dậy đi,” hắn vỗ vào khuôn mặt hồng nhuận của nàng, dùng tay ấn xuống giúp nàng bài trừ nước ra khỏi phổi.
Không biết có phải do tay run rẩy hay là không ấn đúng chỗ, nàng nghiêng đầu sang bên, nhưng không hề phun ra chút nước nào.
Hành Chi Thiên không biết phải làm thế nào, siết chặt hai tay, cẩn thận đặt nàng nằm trên đất.
Hô hấp nhân tạo,
Đúng rồi, làm hô hấp nhân tạo.
Hắn vừa cúi người xuống, cổ liền bị người ôm lấy, thân mình mềm mại bên dưới dán sát vào người hắn, nhiệt độ ấm áp của cơ thể, cảm giác ẩm ướt, chân thật như thế….
“Ca….”
Hành Chi Thiên có loại cảm giác như vừa đánh mất lại tìm về, ôm nàng, gắt gao ôm nàng, áp chế nghi vấn trong đầu muốn hỏi đây là chuyện gì, chỉ là thì thào tựa như đang nói mê, “Anh cứ nghĩ đến em…. không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
“Em đương nhiên là không có việc gì.”
Hành Chi Nhược mở to mắt, tươi cười ôm lấy hắn, chôn mặt vào gáy hắn, “Gỡ bỏ hết camera trong tòa thành đi.”
Hành Chi Thiên cứng người lại.
Tay của Hành Chi Nhược trượt ở trên lưng hắn, giống như thuở nhỏ mềm mại rúc vào trong lòng hắn, ngữ khí ngọt lịm như đường, nhưng lời nói lại làm cho Hành Chi Thiên rét lạnh thấu xương, “Nếu em phát hiện anh lại giám thị em, em sẽ chết thật anh coi.”
Hành Chi Thiên nới lỏng lực độ trên cánh tay, cúi đầu kinh ngạc nhìn người trong lòng, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, tựa như là nhìn không đủ, nhìn chăm chăm vào mặt nàng thật lâu không nói lời nào.
Kia một khắc,
Ở trên mặt nàng, nở rộ ra nụ cười đã biến mất rất lâu.
Nụ cười đã từng rất quen thuộc, thuộc về Dã cục cưng, giảo hoạt, mang theo điểm tiểu thông minh, không phải đẹp nhất nhưng lại tối rung động, khảm sâu vào tâm hồn của hắn nhất….
Tháng 5 ngày 1 trời quang.
Hôm nay là một ngày đáng giá kỷ niệm, camera trong tòa thành dưới sự theo dõi của ta rốt cuộc cuộc toàn bộ đã được tháo xuống.
Mấy ngày căng thẳng thần kinh cũng được được thả lỏng, nhưng vẫn có tiếc nuối….
Trí nhớ của ta đã từng chút khôi phục, nhưng thủy chung vẫn không thể nhớ lại được đoạn trí nhớ quan trọng kia.
Đoạn trí nhớ bị thất lạc trong bốn năm.
Suốt bốn năm, đến bây giờ ta vẫn không thể thu hồi lại nó.
Bất quá đáng ăn mừng là, khi trí nhớ ồ ạt tuôn trào, giống như một thước phim…. ngẫu nhiên bất giác lại hiện lên trong óc, trùng lắp với những gì đã ghi trong bản ký sự tuổi thơ, bao trùm, thậm chí những hình ảnh càng lúc càng chồng chất…. hạnh phúc đầm ấm cùng thương tâm…. ngọt ngào sinh sôi, nhiều đến mức muốn theo trong lòng ta trào ra ngoài.
Cha lớn cha nhỏ cùng mẹ còn có Bác Câm quản gia đã biến mất trong tòa thành…. Dáng vẻ, ngôn ngữ, cử chỉ của bọn họ đều hiện lên sống động trước mắt ta, ta đã không biết, nguyên lai bọn họ đã như thế khắc sâu trong tâm trí ta. Năm xưa chuyện cũ, những ký ức thuở bé cứ từng chút từng chút một tích tụ giống như một bình rượu để lâu năm, nay bình rượu được mở ra, một mùi thơm nồng bay ra, càng lúc càng say nồng, hết thảy tựa như một món trân bảo đã đánh mất nay tìm lại được, làm cho ta không thể không càng cố gắng bảo vệ cùng trân quý bọn họ.
Không thể để cho bọn họ lại vì sự tùy hứng của ta mà chịu thương tổn.
Ta giống như là chỉ trong một cái chớp mắt, từ Dã cục cưng quá độ sang Hành Chi Nhược, cứ như thế bất ngờ không kịp phòng bị, tư duy tính cách thuở nhỏ hiện tại đang bắt đầu tập kích cùng dung nhập vào nhất cử nhất động của ta.
Thậm chí đối với Hành Chi Thiên…. ta cũng có chút thấu hiểu hắn, nhưng chỉ một chút xíu.
Cẩn thận ngẫm lại, từ ngày đầu tiên Hành Chi Thiên ôm ta đến tòa thành, tựa hồ liền đem ta giống như tình nhân đối đãi. Chỉ có điều hắn thật ngây thơ, mà ta cũng không biết.
Một lần xúc động cùng thương tổn kia, đối với hắn mà nói chính là sử dụng phương pháp cực đoan nhất để giữ lại tình yêu.
Còn đối với Hành Chi Nhược mà nói, chính là một hồi ác mộng cũng với nỗi đau tê tâm phế liệt, thân phận anh trai cùng với tình nhân trong lúc đó bỗng dưng lột xác chuyển biến, là hành vi man rợ mà thiên lý khó dung cùng với trần trụi thương tổn.
Mà đối với Dã cục cưng mà nói, chuyện này cũng chẳng có gì to tát cùng lắm thì…. tựa như một đêm mỗ tiểu cha ôm nho nhỏ cục cưng, khi đó vết thương cũ trên trán nàng lại phát đau, khuôn mặt nhỏ nhắn không cần phải nói tràn ngập ủy khuất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt ngân ngấn nước, một bức lã chã sắp khóc. Cha nhỏ dịu dàng dỗ dành, khuôn mặt tuấn tú có chút đau lòng, xúc cảnh thương tình nhẹ giọng nói, đau cũng không có gì to tát, thân thể thương tổn lưu lại đau đớn chỉ trong chốc lát, quên thì tốt…. chỉ cần trong lòng đừng lưu lại vết sẹo, thời gian sẽ làm phai nhạt mọi thứ.
Trước kia ta không hiểu….
Hiện tại mới lĩnh hội được.
Cha lớn cha nhỏ cùng mẹ luôn đem những triết lý nhân sinh sâu sắc mà bản thân lĩnh hội để dạy bảo cho Dã cục cưng, tuy rằng khi đó vẫn còn rất ngây thơ, tuy rằng phương thức dạy của họ có chút đặc thù, nhưng mỗi câu đều là chân lý.
Cứ canh cánh trong lòng không phải tác phong của Dã cục cưng, ngày còn dài, ta còn có người cần phải bảo vệ cùng hy vọng….
Mười mấy năm, rất nhiều chuyện đã xảy ra, rất nhiều người đều thay đổi.
Kỳ Tú Minh đã không còn là cậu thiếu niên tóc vàng, dẫn theo chú chó Xcốt- len, chui lỗ chó để chuồn ra ngoài, hắn đã trở thành một minh tinh nổi tiếng trên toàn thế giới, sau đó trong một đêm tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc, cậu thiếu niên ngả ngớn đã lột xác thành một công tử hào hoa, hắn chậm rãi trưởng thành trở nên cường đại.
Hành Chi Thiên không còn là mỹ thiếu niên nhàn nhã trầm tĩnh ôn nhu lúc trước, ở thương trường hắn trầm ổn cường thế, đối với tình yêu lại dùng chiếm hữu giam cầm không từ bất kỳ thủ đoạn, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Mà ta….
Cũng từ một cô nhóc ngây thơ hồn nhiên chỉ biết đùa giỡn lưu manh Dã cục cưng trở thành một cô gái yếu ớt không chịu nổi một kích, thậm chí cần điều trị tâm lý Hành Chi Nhược.
Chỉ có, Bạch Lạc Hề.
Lại vẫn giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cứ như thế trong suốt, bất nhiễm bụi trần, sạch sẽ tới mức làm cho người ta không đành lòng vấy bẩn.
Nhớ lại hắn đã nói, một gian phòng, một phòng bếp, một ban công cùng một buồng vệ sinh, đủ không? Phòng ở tuy nhỏ một chút….
Tuy rằng phòng ở nhỏ một chút….
Ta nghĩ ta lúc ấy nhất định là đang cười, tuy rằng trên mặt vẫn còn lưu lại lệ.
Hắn mang đến cho ta hứa hẹn,
Ở thời điểm mà ta bị thương tổn sâu nhất, bất lực nhất, cần đến sự bảo hộ nhất.
Ở dưới sự áp lực vô hình cùng với thế lực của Hành Chi Thiên, ngay cả Kỳ Tú Minh cũng không dám nói hay làm như thế, hắn lại làm, ngữ khí thật lãnh đạm, nhưng ẩn chứa sự cương quyết cùng nhẫn nại làm cho người ta muốn dựa vào.
Hắn sợ ta ghét bỏ phòng nhỏ,
Nhưng ta biết, đó chính là tất cả mọi thứ hắn có thể cho ta.
Từ bỏ thân phận con trai độc nhất kế thừa Hoàng Gia học viện, buông tha cho cuộc sống xa hoa của giới thượng lưu, thậm chí gia tộc có thể vì sự tùy hứng của hắn mà bị Hành thị phong tỏa kinh tế.
Hắn gánh vác hết thảy mọi thứ,
Chỉ để đổi lấy sự tự do cho ta, trong mắt hắn ta là một kẻ lạc đường, hắn giúp ta tìm kiếm lối đi, giống như hứa hẹn trước đây.
Hắn vẫn giống như trước đây, tùy ý cho ta đòi hỏi vô chừng mực, lại chỉ vẫn lẳng lặng đứng ở một bên mỉm cười, cứ như vậy hạnh phúc.
Hạnh phúc vĩnh viễn chỉ là ngắn ngủi.
Ta chỉ biết rằng từng có một người vì ta trả giá, không cần hồi báo, cứ như thế là đủ.
Cho dù Yêu Chi có hay không xuất hiện đúng lúc, nói cho ta biết trong tòa thành có gắn camera theo dõi, nói cho ta biết Hành Chi Thiên nắm trong tay nhất cử nhất động của ta, ta cũng cũng không thể cùng Bạch Lạc Hề rời đi.
Bạch Lạc Hề, người mà hắn yêu chính là cô nhóc hồn nhiên quỷ linh tinh quái trước kia, vô ưu vô lự Dã cục cưng.
Mà không phải kẻ đã bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, bi thương Hành Chi Nhược.
Hắn nên vĩnh viễn bảo trì sự đơn thuần kia,
Không nên bị cuốn vào sự phân tranh của Hành thị.
Ta còn có rất nhiều thứ cần bảo vệ….
Có cha lớn cha nhỏ mẹ mà ta vĩnh viễn yêu thương, còn có…. hắn người mà ta trân quý.