Edit: Cesia
Sổ ghi chép của Dã cục cưng.
Ngày 14 tháng 12, dông bão.
Mấy ngày nay mưa dầm kéo dài, luôn có sấm sét, trời tối đen…. thực khiến cho người ta sợ hãi….
Không thích mùa này, không muốn ngủ một mình.
Mỗi khi đêm kéo dài trời mưa lại có sấm chớp, ca ca đều lặng yên canh giữ ở bên giường của ta.
Sao lại có thể như vậy….
Hắn vào bằng cách nào.
Từ năm mười tuổi sau khi cùng ca ca chơi trò sờ soạng (o_O), Bác Câm sau mỗi lần đưa bữa ăn khuya đều cẩn thận khóa cửa phòng của ta lại. Ông ấy ra dấu nói với ta, tiểu thư đã lớn, không thể không kiêng kị việc nam nữ khác biệt, ban đêm đi ngủ nhớ phải khóa cửa phòng lại.
Nhưng là….
Chi Thiên, là ca ca ruột của ta mà.
Nhưng tuy rằng như thế, Chi Nhược mỗi khi sợ hãi ca ca đều ở bên cạnh ta.
Tuy rằng, ta vẫn luôn cuộn mình ở trong chăn, phát run.
Nhưng ta biết ca ca đang ở ngay trong phòng của ta, ta nghe được tiếng hít thở rất nhỏ, trầm ổn của hắn, cùng với tiếng bước chân cố đè nén thanh âm. Bên ngoài sấm sét cùng với ánh chớp, ca ca sẽ giúp ta đóng cửa sổ lại, kéo màn che xuống cho nên….
Trong phòng thật tối,
Cũng thật im lặng.
Hắn cũng không bật đèn, thỉnh thoảng cũng sẽ chui vào trong chăn, ôm lấy ta cùng chìm vào giấc ngủ, nhưng phần lớn thời gian hắn đều ngồi ở bên giường, không nói tiếng nào nhìn ta.
Hừng đông, khi người hầu vào phòng để đưa điểm tâm, ca ca sẽ luôn không thấy bóng dáng.
Nhưng khi ta chạm vào trong chăn, ta có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể hắn, còn có mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng tươi mát.
Về sau, ta rốt cuộc phát hiện được bí mật của hắn.
Một bí mật…. chỉ thuộc về hai huynh muội chúng ta.
Thì ra, phòng của ca ca cùng với phòng ngủ của ta có một mật thất có thể thông nhau.
Gần đây trong tòa thành lại xuất hiện một vị bác sĩ tư, chuyên khoa về tâm lý.
Ca ca đặc biệt mời hắn từ nước Mỹ về đây, hắn là con lai, đồng tử có màu xanh biếc, mang theo hơi thở xanh thẳm của biển sâu. Tiếng guốc gỗ của hắn thật vang, ta không thích hắn lắm….
Bởi vì, ánh mắt của hắn cùng với…. guốc gỗ.
Hắn luôn bảo ta nhìn vào mắt hắn, ta thừa nhận tuy rằng nó rất đẹp…. nhưng lại làm cho ta cả người mệt rã rời, luôn ngủ gà ngủ gật.
Sau khi tỉnh lại cái gì cũng đều quên hết, vết sẹo mờ nhạt trên trán lại âm ỉ đau.
Ca ca nói mời hắn đến là để điều trị cho ta.
Nhưng mà ta không có bệnh…. chỉ là sợ tối, sợ sấm chớp….
Vì sao lại muốn chữa bệnh.
Hay là, ca ca đã phát hiện ra điều gì rồi.
Kỳ thật,
Trong tòa thành này có rất nhiều bí mật….
Mỗi người đều cẩn thận bảo hộ nó, không vạch trần…. Ví dụ như căn phòng ở sườn phía tây nam bị khóa lại trong tòa thành; ví dụ như Bác Câm cố ý dạy cho ta hiểu một loại thủ ngữ phức tạp, rất rắc rối, ngay cả ca ca cũng xem không hiểu, nhưng Bác Câm lại chỉ dùng nó để kể chuyện xưa cho ta, chuyện xưa này là….
Quên đi, không nói cũng được.
Gần đây có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ lắm,
Ta sợ ta sẽ quên….
Ta cũng viết nhật ký, nhưng quyển nhật ký đó là viết để cho ca ca xem. Quyển nhật ký màu hồng nhạt có in hình bánh donut, sợ là ca ca mỗi đêm đều lục xem nó.
Hắn bắt đầu từ khi nào thì xem trộm nhật ký của ta?
Mỗi trang nhật ký đều có lẫn rất nhiều vụn bánh mì, một sợi tóc ngắn của ta cũng không thấy tăm hơi.
Hắn hôm nay nhất định là lại xem rồi.
Bất quá, tùy ý hắn.
Nguyên bản quyển nhật ký đó viết là để cho hắn xem, bằng không ta cũng không tội gì dùng một quyển vở, một cuốn sổ tay nhật ký.
Chỉ có điều, bao nhiêu năm nay hắn vẫn kiên trì không ngừng xem trộm nhật ký của ta, cũng không cảm thấy mệt sao?
Mẹ nói, hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả vô (*), mọi việc vẫn cứ giấu kỹ là tốt nhất.
(*) Không được có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng phòng bị người.
Mẹ đã từng nói qua cái chết của cha mẹ ruột ta vì tai nạn máy bay rất kỳ lạ, tiếp đó ngay sau ngày đầu tiên ông nội mất, ca ca ruột lại tìm được ta, muốn đón ta trở về tòa thành.
Thời gian vừa khớp, không sớm cũng không muộn, đúng ngay thời điểm thừa kế di sản.
Có kẻ nào lại ngay thời điểm thừa kế di sản, đón một người thừa kế nhỏ đã mất tích nhiều năm trở về để cướp đoạt di sản của chính mình chứ?
Cho dù là em gái ruột đi chăng nữa, mất tích năm ấy, ta mới ba tuổi, mà ca ca cũng chỉ mới mười tuổi, lúc nhỏ cùng sống chung ở tòa thành này cũng chỉ có ba năm mà thôi, theo lý thuyết mà nói cũng sẽ không có được bao nhiêu mãnh liệt huynh muội tình thâm.
Mẹ còn nói, ai lại dùng một kẻ câm điếc làm quản gia.
Một tiểu thiếu gia sống an nhàn sung sướng luôn có kẻ hầu người hạ, vì sao sau khi đón em gái về lại cho sa thải hết người hầu trong nhà chỉ lưu lại duy nhất một quản gia câm điếc để chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho hai người.
Mẹ nói thật có lý,
Nhưng mà ta cũng không muốn tin lời của mẹ nói, ca ca đối với ta là có mưu mô.
Ca ca rất yêu thương ta….
Ta vẫn cố xem nhẹ việc hắn trói buộc tự do của ta, không cho ta ra khỏi tòa thành…. không cho ta đi đến trường học…. không cho ta gặp gỡ mẹ và các cha….
Ngay cả chút liên hệ giữa ta và mẹ, đều phải thông qua Bác Câm lén lút gửi thư mới miễn cưỡng duy trì.
Bác Câm dùng thủ ngữ phức tạp nói cho ta biết, chờ khi ta mười tám tuổi, luật sư sẽ tuyên bố phần di chúc thứ hai, đó là của ông nội tự tay viết cho ta….
Nhưng ta còn có thể đợi đến ngày đó sao?
Bác Câm đã không thấy rồi, tìm hết cả tòa thành này rốt cuộc cũng tìm không được bóng dáng của ông ấy.
Nhưng ta cũng không dám đi hỏi ca ca, bác sĩ tư có đôi bích đồng kia nhìn ta cười, lại làm cho ta không hiểu sao cảm thấy sợ hãi, ánh mắt của hắn sắt bén như vậy, giống như có thể nhìn thấu hết mọi thứ.
Ca ca mỗi tuần đều yêu cầu bác sĩ tâm lý kia kiểm tra cho ta….
Theo thường lệ mỗi lần sau khi kiểm tra, đầu của ta đều thật choáng váng, đầu óc mơ hồ, chuyện nhớ được càng lúc càng ít, quên mất lại càng lúc càng nhiều.
Ta sợ cho đến thời điểm kia ta sẽ càng quên nhiều hơn nữa….
Quên cả chuyện quan trọng nhất.
Quyển ký sự tuổi thơ này…. sợ là sớm hay muộn cũng sẽ bị ca ca tìm được, giống như quyển nhật ký gốc, bị hắn lật ra xem.
Không thể viết thêm nữa, ta phải đem nó giấu thật kỹ.
Nếu về sau có quên hết thảy, ít nhất vẫn còn có nó có thể nhắc nhở ta, tìm về những ký ức bị quên lãng.
Phải giấu thật kỹ nó,
Ta cần phải tiếp tục đóng giả cô nhóc nhu thuận, mãi không lớn nổi, mê đồ ngọt, lại ăn thế nào cũng không đủ no của ca ca.
Ca ca, em cũng thích anh.
Chỉ có điều…. ca ca, đừng tới đây.
Đừng chạm vào em.