Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 2 - Chương 11




Edit: Cesia



Nhật ký của Dã cục cưng.

Mười tuổi trời quang.

Hôm nay vì sao lại là ngày lễ tình nhân? Vì sao trên thế gian này lại có ngày lễ tình nhân…. Chi Nhược trưởng thành, suy ngẫm tự hỏi vấn đề sâu xa như thế.

Dã Cố Giai:Mồ hôi lạnh…. Bé con này càng ngày càng không cứu chữa được, hỏi vấn đề này còn không bằng hỏi “Hôm nay vì sao muốn ăn cơm? Vì sao thế nhân lại muốn ăn cơm….” Cái đầu nhỏ này cũng không biết cả ngày nghĩ vớ vẩn cái gì, nói trắng ra đây chính là điển hình của kẻ ăn no rững mỡ.]

Hôm nay có một tỷ tỷ nhỏ đến tòa thành, nàng nhất định là đặc biệt đến để tặng sôcôla cho Chi Thiên, năm ngoái Kỳ Tú ca cũng tặng cho ta rất nhiều rất nhiều sôcôla… Đến bây giờ vẫn còn ăn chưa hết, bất quá năm nay hắn sẽ không đến tặng, hắn đã làm Đại minh tinh rồi, còn là tam cư, đang đi lưu diễn khắp thế giới. Nhưng tam cư là cái gì? Ca ca nói thằn lằn chính là động vật lưỡng cư, hắn so với thằn lằn còn cao cấp hơn.

Nhưng mà, Ký Tú ca xinh đẹp như vậy, như thế nào lại so với thằn lằn cao cấp hơn, nghĩ không ra, vấn đề này so với ta mà nói là quá mức cao thâm.

Dã Cố Giai:Đúng, không sai biệt lắm…. Bé con nhà ngươi vẫn là không cần suy nghĩ. ]

[ Cha lớn cha nhỏ đều không nói lời nào, tha mỗ Dã đi. ]

Ký tên, chữ viết nắn nót tinh tế: Chi Nhược.

===============================================================

ACT 11

Chi Nhược cúi đầu đứng bên cạnh bàn ăn, đang chơi đùa với mấy ngón tay của mình, dáng vẻ không được tự nhiên, Bác Câm đẩy cô bé vài lần, cô bé cũng không chịu bước tới trước.

Nguyên nhân rất đơn giản….

Bởi vì vị tỷ tỷ đến làm khách kia đã cướp mất ngai vàng của cô bé.

Vị trí này vốn là bên tay trái của Hành Chi Thiên, trên ghế còn được lót nệm rất êm ái, ngồi xuống không cần phải nói là vô cùng thoải mái, hơn nữa những món bánh ngọt ngày thường đều được đặt ở góc bên kia, cánh tay nhỏ có thể với tới được.

Nhưng là….

Lúc này, cô bé đưa mắt liếc một cái về phía vị tỷ tỷ xinh đẹp như hoa kia, tiểu mỹ nhân hai tay đặt trên đầu gối, ngồi ở đằng kia, cười đến phải gọi là sáng lạn.

Đôi giày nhỏ của cô bé đang cạ qua cạ lại trên mặt đất,

Cực kỳ không được tự nhiên.

Món súp thịt bò nóng hổi đã được dọn lên.

Bác Câm ra dấu, tiểu thư, mau chút tới đây ăn đi, sáng sớm hôm nay cô thức dậy trễ chỉ uống có một ly sữa, nên chắc chắn là đói bụng lắm rồi.

Chi Nhược, lắc đầu, lỗ mũi hừ hừ một tiếng.

“Chi Nhược lại đây, ngồi ở chỗ này.” Hành Chi Thiên bỏ khăn ăn xuống, nhẹ mỉm cười, hướng về phía cô bé đang ra sức bĩu môi kia.

Ý của hắn chính là….

Ngồi ở trên đùi của hắn hả?

Cô bé kia do dự trong chốc lát, nhướn cổ nhìn lên trên bàn ăn, nỗ lực xem xét.

Súp thịt bò được đặt ngay chính giữa trong tầm với của Hành Chi Thiên, ách, như vậy bánh ngọt cũng sẽ được đặt ở chỗ kia, món salad thì ở bên trái của Hành Chi Thiên.

Còn bên tay phải chính là…. Tôm hùm, tôm hùm cũng nằm bên trái!!!!

Thực khó nghĩ mà,

Bất quá thật rõ ràng, vị trí không có người ngồi bên cạnh hắn đều không có những món ăn mà cô bé kia thích.

Chi Nhược lê từng bước nhỏ, tràn đầy oán hận chậm rãi đi đến trước mặt Hành Chi Thiên, duỗi cánh tay nhỏ ra để cho hắn ôm lấy.

Cuối cùng, còn cực kỳ ủy khuất liếc tiểu mỹ nhân một cái.

Cái liếc này phải gọi là rất có tiêu chuẩn nha.

Trong ánh mắt là sự trộn lẫn giữa chua xót, ủy khuất, lên án cộng thêm vẻ mặt dường như sắp khóc tới nơi, cho dù là ai cũng đều cảm thấy bị ánh mắt như vậy nhìn một cái, ruột gan đều cảm thấy đau.

Tiểu mỹ nhân ho khan một tiếng, mỉm cười ngượng ngập, ánh mắt mơ hồ trượt qua Dã cục cưng, nhìn về phía Hành Chi Thiên, đôi con ngươi cực đẹp gợn sóng như nước hồ thu, “Học trưởng, cô bé này là….”

“Em gái của ta.” Ba chữ, đơn giản sáng tỏ.

Tiểu mỹ nhân kinh ngạc, “Hẳn cũng sáu bảy tuổi rồi, thật là đáng yêu…. Cô bé đã đi học ở học viện Hoàng Gia chưa? Sao ngày thường vẫn chưa gặp qua cô bé?”

Dứt lời, liền vươn tay ra muốn vuốt ve.

Chi Nhược, đã mười tuổi rồi….

Mới không phải sáu bảy tuổi, đáng ghét.

Chi Nhược, muốn đi đến trường!!!!!!!!!!!!!

Ca ca xấu xa, cứ nhốt người ta ở nhà.

Cả hai người đều đáng ghét như nhau!!!!!!

Rốt cuộc có thể tưởng tượng, Chi Nhược bộ dạng giống như bị thiên đại đả kích, nghiêng đầu ngã vào trong lòng Hành Chi Thiên, một mình phát giận.

Bàn tay của tiểu mỹ nhân cương lại ở giữa không trung, sửng sốt một lúc lâu, rồi mới ngượng ngùng cười, rụt tay trở về.

Hành Chi Thiên lạnh lùng liếc tiểu mỹ nhân một cái, sắc mặt cũng rất khó coi.

Bọn người hầu cố gắng nhẹ tay nhẹ chân xếp đặt thức ăn, cũng không dám gây ra tiếng vang quá lớn.

Bầu không khí im lặng quỷ dị bao trùm cả phòng ăn.

Hành Chi Nhược cả tay nhỏ và chân nhỏ đều duỗi thẳng ra, tùy tiện ngã vào trong lòng của ca ca,

Nhìn chằm chằm vào con tôm hùm hắn đang lột vỏ, tôm được bóc hết vỏ chỉ còn lại phần thịt, cô bé há to miệng ra…. ngoan ngoãn….

Hành Chi Thiên mỉm cười, đem con tôm xiên trên nĩa vốn là đưa tới miệng hắn, thật cẩn thận đút vào miệng của cô bé kia.

Cô bé kia nhai nhóp nhép.

Có vẻ như rất ngon miệng….

Tiểu mỹ nhân nuốt nước miếng, ra hiệu cho người hầu cũng đưa qua một con tôm hùm, nhưng nàng vốn là một thục nữ…. Cái kiểu cách ăn dã man như thế có vẻ không được hợp với lễ nghi cho lắm.

Nàng nâng mắt lên, chính là nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hành Chi Thiên đang giúp em gái của hắn lau bơ trên miệng, trên áo sơ mi trắng như tuyết của hắn cũng dính một chút bơ, nhưng hắn vẫn như cũ vươn ngón tay thon dài, khăng khăng phải lau cho hết vết bẩn dính trên mặt của em gái hắn, bức tranh ấm áp của hai huynh muội thật khiến cho người khác hâm mộ chết người, “Học trưởng, ngươi đối xử với em gái thật tốt.”

Hành Chi Thiên gật đầu, mỉm cười không để ý tới.

Tiểu mỹ nhân mất hứng, cúi đầu từ phục vụ chính mình, dùng nĩa xiên vào dĩa salad ở trước mặt.

Đột nhiên một người hầu, cử chỉ tao nhã cầm lấy dĩa salad ở trước mặt nàng mang đi, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hành Chi Thiên gật đầu với người hầu kia một cái, dĩa salad được đặt ngay ngắn trước mặt cô bé kia, Hành Chi Thiên lấy cho mình một phần nhỏ, cúi đầu, từng chút từng chút một đút cho cô bé.

Cô bé kia ăn đến cái đuôi đều phải vểnh lên.

Cả hai người thật sự là tình cảm nha….

Bọn họ có thật là huynh muội không vậy?

Mỗi lần ăn cơm đều ôm ấp như vậy sao.

“Tỷ tỷ, hôm nay chị đến đây để làm gì vậy?” Sau khi ăn xong, cô bé kia no nê ợ ra một tiếng, ánh mặt đặc biệt chân thành nhìn tiểu mỹ nhân, “Là đến tặng sôcôla cho ca ca sao?”

“À…. uh….” Tiểu mỹ nhân xấu hổ đỏ mặt, run run đưa lên một hộp hình trái tim được gói rất đẹp, “Học trưởng, đã ở nhà của học trưởng quấy rầy lâu như vậy, đây là quà tạ lễ.”

Quấy rầy thật lâu rồi sao?

Không phải thời gian cũng chỉ mới ăn có một chút cơm thôi hả, vị tiểu mỹ nhân này cũng thật kỳ quái.

Cô bé kia mím môi.

“Ta không ăn đồ ngọt.” Hành Chi Thiên điềm tĩnh từ chối.

Vốn là thế….

Tay áo của Hành Chi Thiên bị níu chặt, cô bé kia ngửa mặt lên, nhìn hắn bằng cặp mắt đói khát…. Mồ hôi lạnh, cô bé không phải vừa mới ăn rồi sao.

Ánh mắt của cô bé lang thang ở hộp sôcôla trên bàn.

Cái này là bám riết không tha….

Cái này là thề chết cũng phải truy tới cùng.

Quả nhiên, Hành Chi Thiên thỏa hiệp, “Ta nhận…. cám ơn.”

Tiểu mỹ nhân vui sướng đến phát khóc, vạn phần kích động, vội vàng nói xong lời cám ơn liền tông cửa xông ra ngoài.

Đầu năm nay, người đi tặng lễ còn kích động hơn so với người thu lễ.

Thế giới của người lớn thật khó hiểu….

Hành Chi Nhược ra vẻ lắc đầu, vươn hai cánh tay, lao tới gói quà xinh đẹp ở trên bàn, ào ào xé mở gói quà ra, một khối sôcôla màu trắng bóng láng lộ ra, mút một cái quả là thơm ngọt vô cùng….

“Chi Nhược, đã lớn như vậy còn thích ăn đồ ngọt.”

“Bởi vì người ta nói, sôcôla có thể trị đau.”

“Trị đau….” Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, siết chặt hai tay, ôm cô bé, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Em cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào?”

Cô bé kia nhíu mày, có vẻ như thật sự không thoải mái.

Vòng tay của Hành Chi Thiên lại càng siết chặt hơn nữa, vùi đầu nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan, nói cho ca ca biết.”

“Đau…. anh ôm em ở chỗ này đau.”

Hành Chi Thiên dại ra, cúi đầu nhìn xuống bàn tay của chính mình đang vòng qua bộ ngực bằng phẳng của cô bé kia.

Này….

Cô bé kia dường như còn sợ cho thiên hạ bất loạn, đứng ở trên ghế, đối diện với Hành Chi Thiên, vén cái váy dài của mình lên, “Ca, em bị bệnh rồi, chỗ này bị sưng lên, đau muốn chết.”

“Không tin…. Anh sờ thử xem.”

“Anh xem xem….”

Một bàn tay quả thật là ở trên bộ ngực nhỏ sờ soạng.

Mồ hôi lạnh, thật sự là hết chỗ nói.

“Có chút sưng, sờ giống như…. một khối hơi cưng cứng.”

Cái tay kia tiếp tục thám hiểm.

Sau một lúc lâu, hắn có vẻ như lĩnh ngộ ra điều gì, vội vàng giựt tay ra khỏi váy của cô bé, vuốt nhẹ vào nếp nhăn trên mặt váy.

Bồng cô bé lên, cau mày trấn an.

“Bác Câm, mau gọi bác sĩ tư đến đây, tiểu thư sinh bệnh.” Sinh bệnh…. Trăm ngàn đừng có nói cái kia vú gọi là cái gì ung thư nha….

Choáng váng, còn tưởng là ngươi đã lĩnh ngộ,

Nguyên lai lại càng thêm hồ đồ.

Một cơ thể phát dục lại bị hắn kết luận thành ung thư vú.

Thật sự là…. điên cuồng choáng váng mà.

Chuyện này đã kinh động cả tòa thành.

Vị bác sĩ tư đến rồi lại đi…. Trước khi đi còn tặng cho Hành Chi Thiên một cái liếc mắt đầy ý nghĩa, lắc đầu, vẻ mặt không nói nên lời.

Trước kia chưa bao giờ biết, một người anh trai chăm sóc một cô em gái nhỏ hơn mình bảy tuổi là gian nan đến cỡ nào.

Bất quá, hiện tại hắn đã hiểu.

Chỉ sợ là, sau này những ngày thống khổ vẫn còn rất dài….