Âu Hoàng Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 32: 32: Thành Phố Ôn An





Đàm Minh Sơn cũng rất quả quyết, vì chắc chắn có vấn đề nên sẽ không chờ đợi.
"Vậy chúng ta đi đâu?" Hàn Đông hỏi.
"Chúng ta đi về phía tây! Lúc trước văn phòng nói, nơi đó có quân chủ lực.

Chúng ta đi tìm bọn họ.

Có quân đội bảo vệ, Trần giáo sư sẽ an toàn hơn."
Đàm Minh Sơn nhìn Bạch Hi, "Bạch Hi, có thể đi cùng nhau được không? Chúng ta cũng có thể chăm sóc nhau."
Bạch Hi nhìn hai chị em Điền Điềm, muốn hỏi ý kiến của họ thì Điền Điềm đã lên tiếng trước, "Chị Bạch đi đâu, thì chúng em sẽ đi nơi đó."
Xoa đỉnh đầu Điền Điềm, Bạch Hi nhìn Đàm Minh Sơn nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi!"

Cô có chút phí sức khi tự mình dẫn theo Điền Điềm và Điền Mặc.

Thân thủ Đàm Minh Sơn và Hàn Đông cũng không tệ, đi cùng với họ thì hệ số an toàn cũng sẽ cao hơn một chút.
Bạch Hi âm thầm hạ quyết tâm, khi trở về nhất định phải rèn luyện thân thể nếu không cô sẽ quá bị động.
Sau khi trở về, Đàm Minh Sơn huy động một thời gian ngắn, nhưng mọi người đều có chút không tình nguyện.
"Nơi này khá tốt, vì sao muốn rời đi?"
"Đúng vậy! Không có côn trùng hay chim hót líu lo chẳng phải là bình thường sao? Bây giờ chúng đều đã biến dị, nếu thực sự có thì chúng ta mới phải lo sợ."
Cặp đôi trẻ tuổi Lý Mộng, Phương Tưởng trông có vẻ kiệt sức, không muốn bôn ba nữa.
Giáo sư Trần lắc đầu giải thích: “Cho dù biến dị xảy ra cũng sẽ không xảy ra nhanh như vậy, sẽ từng bước một, từng bước một, không thể nào chỉ trong vài ngày mà mọi thứ đều biến đổi.

Hơn nữa chúng ta cũng không tìm thấy bất kỳ sinh vật đột biến nào trên đường đi."
"Chú Đàm và anh Hàn có kinh nghiệm phong phú, đã nói như vậy thì trong thôn nhất định có vấn đề." Trần Phỉ Phỉ trấn an, thanh âm ôn hòa nhẹ nhàng.
Lý Mộng im lặng liếc mắt, không lên tiếng nữa, Kỳ Sơn cùng Hà Mân một mực không lên tiếng cũng đồng ý đi tìm bộ đội.
Cả nhóm lại nhanh chóng lên đường.
Để đi về phía tây cần phải đi xuyên qua làng.

Đàm Minh Sơn dẫn mọi người đi vòng ra rìa làng, khiến quãng đường trở nên dài hơn.
Mười giờ sáng, mặt trời mọc lên, cái nóng khiến người ta cảm thấy khó chịu, sắc mặt mọi người đều không tốt, cả đội dường như càng ngày càng im lặng.
"Chú Đàm, chú có thể tìm chỗ nghỉ ngơi được không? Ông nội chịu không nổi nữa rồi." Trần Phỉ Phỉ nhìn giáo sư Trần, lo lắng nói.
Đàm Minh Sơn nhìn Trần giáo sư, thật sự nhịn không được nữa, "Vậy tìm một chỗ nghỉ ngơi đi!"

Mấy người tìm được một ngôi nhà tương đối sạch sẽ ở gần thôn, Bạch Hi cũng có chút mệt mỏi.
Cô lấy trong túi ra một chai nước khoáng, uống từng ngụm lớn.

Điền Điềm cũng lấy trong túi ra một chai nước đưa cho Điền Mặc uống trước, sau đó tự mình uống hết phần còn lại.
Trước khi xuống lầu vào buổi sáng, Bạch Hi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn và nước uống cho họ.
Những người khác không có nhiều nước, chỉ có thể uống mấy ngụm.

Thấy một mình Bạch Hi uống nửa bình nước, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ.
Trong góc, Lý Mộng nói vào tai Phương Tưởng điều gì đó, hai người lặng lẽ bước ra ngoài.
Điền Điềm nhìn thấy hai người có chút động tác, khịt mũi, nhíu mày, nhỏ giọng nói với Bạch Hi: "Chị Bạch, em ngửi thấy mùi máu."
"Em xác định sao?" Bạch Hi cau mày nói, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu trong thôn có sinh vật biến dị thì sẽ rất đáng sợ.
Điền Điềm khẳng định gật gật đầu.
"Chú Đàm, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Nơi này không an toàn, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Bạch Hi bước tới đề nghị.

Sinh vật biến dị đặc biệt mẫn cảm với máu, có thể nói khi ngửi thấy mùi máu chúng sẽ náo loạn.

Nếu quá muộn, sẽ không thể rời đi được.
Bọn họ vừa nghe chuẩn bị rời đi, mọi người đều không vui.

Họ vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, bên ngoài trời vẫn còn nắng như vậy.
"Chị, chúng ta đang ở ven thôn, đừng khoa trương quá!" Trần Phỉ Phỉ nhẹ giọng nói, nhưng trong lời nói cũng không kém phần trách móc.
"Chúng ta ở đây lâu như vậy cũng không có chuyện gì xảy ra, chẳng nhẽ các người muốn xảy ra chuyện gì sao?" Hà Mân là một người ít nói cũng không muốn rời đi vì quá nóng.
Đàm Minh Sơn có chút do dự, ông ấy lo lắng cơ thể của Giáo sư Trần không chịu đựng được.
“Điều quan trọng là chịu một chút hay là mất mạng?”