At First Sight

Chương 5: Nhóm bạn




Sáng thứ Ba luôn ảm đạm trong tất cả các tháng trừ tháng 12. Nhưng khi tôi thức giấc, muộn hơn bình thường đến ba tiếng, cảm giác lạnh lẽo vì tiếng mưa tuyết buồn bã rơi bên ngoài được các ngọn đèn Giáng sinh trong nhà xua tan. Mẹ tôi hẳn đã rón rén vào phòng và thắp mấy ngọn nến trên cửa sổ phòng ngủ của tôi. Ngoài hành lang, vành lá thông quấn dọc theo tay vịn ban công cứ nhấp nháy theo bậc cầu thang, dẫn tôi từ bậc này qua bậc khác. Tôi tìm thấy mẹ trong bếp, đang làm việc với cái súng dán keo thuỷ chung trên tay.

“Bọn con sắp phải mua cho mẹ một cái bao đeo súng để đeo cái đó vào,” tôi nói, bước đến sau lưng mẹ. “Chúc mẹ một ngày tốt lành.”

“Chào con gái của mẹ,”

Tôi tự rót cho mình chút nước trái cây rồi ngồi xuống cái bàn nơi mẹ đang gắn những nhánh nhỏ xíu màu vàng vào một bó cành màu trắng. “Mẹ định để cái đó vào đâu?” tôi hỏi.

“Những cái này là dành cho năm mới, cưng ạ. Chúng ta sẽ đem chúng đi làm quà khi chúng ta đi chơi nhà ai trong dịp Giáng Sinh. Từ Giáng sinh đầu tiên của gia đình mình hồi các con nhỏ xíu tới giờ, chúng ta toàn ở những nơi chẳng có bà con thân thích gì, ít ra là về phía ba con và cô Jen.”

“Mẹ biết cô Jen và chú Sam được bao lâu rồi mẹ?” tôi hỏi.

“Jen nói với ba mẹ tuần trước. Mẹ không nghĩ là cha con thực sự vui vì điều này. Ba cho rằng chú Sam mới li dị, và, ừm, chú ấy hơi lập dị, ” Mẹ tôi rối lên với cái vành hoa, xoắn những chiếc lá của nó lại. “Dù sao cô ấy cũng muốn nói trực tiếp với con, ba mẹ cũng cho các em con biết tối qua rồi, lúc con đi ăn ấy, nói mới nhớ …”

“Dạ?”

“Con có thể đón hai em ở trường về được không ? Hôm nay là ngày học cuối cùng và chúng tan học sớm. Mẹ đã bảo chúng tìm con.”

“Được mẹ ạ, ”

“Đường có lẽ hơi nhiều băng, và mẹ tin tưởng con hơn là mấy thằng bạn trai của chúng, ” mẹ tôi nói tiếp. “Không phải là mấy đứa đó không dễ thương, đứa nào cũng được cả. Vấn đề bây giờ là …”

“Con hiểu mà, mẹ. Con vui vẻ làm việc đó,” tôi nói, cắt ngang lời mẹ trước khi mẹ điểm từng trang sưu tập bạn trai hiện tại của hai đứa em tôi.

****************

Mấy tiếng sau, khi tôi xỏ tay vào chiếc áo có mũ trùm đầu cũ kĩ của tôi, cái áo tôi đã mặc sa sã trong bao nhiêu cuộc cắm trại dã ngoại của trường, một lý do khác cho nhiệm vụ của tôi mới bị tiết lộ.

“Con vẫn mặc cái áo ấy à?” mẹ nhăn mặt hỏi.

“Ngoài trời lạnh mà mẹ.”

“Đây,” mẹ nói, giơ ngay một cái áo khoác, hoặc mẹ đã học được phép thuật hoặc mẹ đã lấy cái áo trong tủ của Sandra ra sẵn rồi. Cái áo được may bằng loại vải chống thấm mềm màu trắng và có một cái mũ viền lông khiến Sandra trong giống Julie Christie trong bộ phim “Bác sĩ Zhivango.”

“Không phải áo của con mà mẹ.”

“Mặc vào,” mẹ nói, chĩa cái súng bắn keo vào tôi. “Chúc con vui vẻ,” mẹ nói thêm, giọng âu yếm. “Gặp các chàng trai đáng mến nhé.”

Mẹ không bao giờ chịu thua, tôi nghĩ và nhét cái bản đồ mẹ vẽ vào túi.

Khi tôi đến trường, bãi đậu xe đã chật cứng. Tôi thấy áy náy vì mình chỉ đến sớm có vài phút nên dừng xe ra xa một chút rồi đi bộ tới. Mưa đá đã tạnh nhưng trời đang nổi gió dữ dội. Tôi mừng là mình có cái mũ chùm để đội lên đầu.

Tôi cuốc bộ dọc con đường tới trước cổng trường, rồi đi vào khu nhà hình chữ nhật có mái vòm – gian thể dục, tối đoán thế. Đột nhiên một cánh cửa bật mở và Ben hiện ra. Hắn mặc một cái áo Jacket màu vàng sẫm, kiểu như vận động viên trong đội tuyển các trường thường mặc. Mắt hắn xa vắng, môi mím chặt thành một đường thẳng hơi khắc nghiệt. Tôi lùi lại một bước, không chắc có nên nói chuyện với hắn không. Nếu hắn thấy tôi quay lưng, hắn có thể nghĩ là tôi khinh hắn. Nhưng hắn chẳng có vẻ gì muốn nói chuyện với ai cả.

Tôi lấy lại nhịp bước và vô tình vấp vào một hòn đá khấp khểnh, Hắn quay đầu lại rất nhanh.

“Chào,” tôi nói.

“Chào”

“Ben thế nào,” tôi hỏi.

“Ổn,”

“Tốt,”

Im lặng lúng túng, Ben thoáng nhìn đồng hồ trên tay.

“Tôi đến đây đón hai đứa em, ” tôi vội giải thích. “Chỉ là tình cờ khi tôi cứ có mặt ở cùng thời điểm với Ben. Mẹ tôi bảo tôi đến.”

Hắn cười vang. “Được rồi mà, Allie. Tôi biết là Allie không theo đuổi tôi mà.”

Tôi gật đầu và quay bước đi tiếp một mình, nhưng Ben đã sải bước bên tôi.

“Ben đi thăm bạn bè cũ à?” tôi hỏi khi rõ ràng là hắn chỉ đi cùng với tôi chứ chẳng có vẻ gì đang đi đâu cả.

“Tôi chỉ thăm thầy giáo là huấn luyện viên của tôi thôi, thầy Loa Kim.”

“Loa Kim á?”

“Đó là biệt danh của thầy ấy.”

“Tôi đoán là thầy ấy rất mừng được gặp lại Ben, ” tôi nói.

“Sao Allie biết được?”

Tôi chớp mắt.

“Xin lỗi,” Ben ân hận, “Tôi vẫn đang trong cái ngày tâm trạng khủng khiếp ấy. Tôi nghĩ là tối qua tôi giả vờ khá tốt, Allie nghĩ thế không?”

“Ben giỏi lắm. Tim thực sự đã gọi tên cô Jen một lần. Có điều, giả vờ thì khó mà giữ quá lâu được,”

“Đôi khi chẳng còn cách nào khác,” Hắn lẩm bẩm

“Súp cà chua chạy tốt không?” tôi hỏi, chuyển sang chủ đề nhẹ nhõm hơn.

“Nó ngoan lắm, đang hi vọng được ông già Noel tặng một cái động cơ mới.”

Tôi cười vang và hắn cũng thế, nhưng tôi có thể nghe thấy sự cố gắng đằng sau tiếng cười ấy.

“Không có ai quanh đây đâu,” tôi bảo hắn khi chúng tôi bước tiếp. “Ben cứ thoải mái bực bội trước khi bạn bè Ben ra cũng được mà.”

Hắn quay qua và dán mắt vào tôi. Trong một giây phút điên rồ, tôi thấy mình đẹp như Julie Christie trong cái mũ viền lông ấy.

“Sẽ thấy dễ chịu hơn đấy,” tôi hứa hẹn. “Ben đang trở lại với những người bạn cũ, những người hiểu rõ Ben,”

Ben nhìn đi chỗ khác.

“Tôi rất tiếc vì chuyện đó thật khó khăn cho Ben.”

“Với Tim còn khó khăn hơn nhiều,” hắn đáp. “Nó không hiểu tại sao lại xảy ra những chuyện như vậy. Tôi phải bảo vớí nó mãi rằng tất cả những chuyện đó không liên quan tới tôi hay nó cả - không phải chúng tôi làm cho cha mẹ không hạnh phúc. Nhưng tôi không chắc là tôi làm nó hiểu được không. Bữa ăn trưa ở trạm nghỉ ấy là lần đầu tiên tôi thấy nó cười lại sau cả một thời gian dài,”

“Nếu điều đó giúp được gì,” tôi nói, “tôi sẽ rất vui lòng dẫn nó đi chơi trong suốt kỳ nghỉ này – xem phim hay trượt tuyết, gì cũng được. Nó sẽ quên đi. Thật đấy,” tôi nói thêm đáp lại cái nhìn tò mò của Ben. “Đó sẽ là hai tuần lễ dài lê thê với tôi. Tôi thích làm những việc đó với Tim.”

Chúng tôi đến cuối bãi để xe rồi quay lại, im lặng bước bên nhau một phút.

“Tại sao đó lại là hai tuần lễ dài lê thê?”

“Thì thế thôi!”

Một cơn gió mạnh thổi bay ngược cái mũ trùm của tôi ra sau. Tôi có thể cảm thấy tóc tôi bị thổi dựng tung lên thành hàng triệu sợi nên chụp tay lên đầu cứ như là tôi có thể đè chúng xuống.

Hắn quan sát vẻ mặt tôi. “Bởi vì Allie mới bỏ bạn trai à?”

Tiếng chuông tan trường vang lên, tránh cho tôi khỏi phải cười vì câu đoán mò của hắn. Tôi thấy nhẹ nhõm khi các cánh cửa lớn mở tung.

“Bengio!” ai đó gọi. Ba gã mặc áo vàng y hệt Ben hối hả chạy tới chỗ chúng tôi.

“Harrington! Ông biến đi đằng nào thế, ông bạn ?” gã cao nhất nói.

“Chào, Twist!” Ben đáp. Họ huých người chào nhau, một trong những trò của bọn con trai mà tôi không bao giờ hiểu nổi.

“Ben kìa!” một cô gái mới từ trong lớp bước ra nói.

“Chào, Ben!” hai cô khác gọi.

“Anh ấy về r.r.r.r….rồi,” gã cao kều tên là Twist trên chọc.

Cả tá người đi về phía chúng tôi. Tôi bắt đầu lùi ra xa khi họ vây lấy Ben.

“Ben, trông anh khoẻ khoắn quá!” một cô gái ngăm ngăm đen thủ thỉ.

“Sao hôm hội trường anh không về ?” một cô khác hỏi.

“Ừ, Lenny hôm ấy về đấy,”

“Anh biết,” Ben đáp, “Anh đã nói chuyện với Lenny mấy lần qua điện thoại.”

“Ông không gọi cho tôi gì cả, cái ông này,” Twist nói. Anh chàng có khuôn mặt dài và khôi hài hợp với thân hình cao lớn. “Tôi bị tổn thương đấy nhé,”

Ben cười to.

Lúc này họ đã vây kín hắn. Tôi tìm các em tôi và hai cô bạn của chúng mà tôi đã gặp hôm trước, nhưng chúng nó chưa ra. Từ chỗ mình đứng, ở rìa của đám đông, tôi có thể thấy sự hâm mộ các cô gái dành cho Ben đã không bị thổi phồng quá đáng. Một cô gái tóc vàng sáng và mắt xanh đeo vào bên Ben cứ như họ bị dính chặt vào nhau bằng súng dán keo của mẹ tôi vậy.

“Ông có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ này không?” - một trong những anh chàng áo Jacket vàng hỏi.

“Kế hoạch á? Lúc này thì chưa,”

“Dự tiệc, dự tiệc, dự tiệc,” gã khác nói. “Tên ông là Ben Harrington mà, đúng không?”

Ben cười. Chẳng còn dấu vết gì của cái anh chàng mắt nhìn xa xôi và miệng mím khắc nghiệt nữa.

“Và anh có kế hoạch tối nay rồi,” cô tóc vàng sáng nói. “Anh sắp đi với em đến dự tiệc nhà Melanie,”

“Melanie vẫn tiệc tùng như thường lệ à?” Ben hỏi.

“Đương nhiên,”

Mười lăm con người cùng nói một lúc, rồi tôi nghe Ben nói, “Tôi mới nhớ ra, Tôi không đi được đâu. Tôi hứa với Tim là tôi sẽ đến dự buổi biểu diễn ở trường cũ của nó rồi.”

“Ông phải đến chứ, ” Twist thúc giục.

“Ai đó khác sẽ có thể đưa em anh đi,” cô gái tóc vàng sáng nói.

“Tôi sẽ đưa nó đi,” tôi nói.

Mọi người quay cả lại xem ai vừa mới nói.

“Tôi đã bảo Ben rồi, tôi rất vui sướng được làm mọi chuyện cùng Tim,”

Ben mỉm cười, nhưng tôi thấy cứ như mọi người đang đánh giá tôi và nghĩ tôi không đủ tư cách. Một vài cái đầu chụm vào nhau, bọn con gái xì xào. Họ đang tò mò chứ không phải làm bộ làm tịch, tôi tự bảo. Họ chỉ muốn tìm hiểu xem tôi là ai thôi. Nhưng những cái nhìn chằm chặp của họ làm tôi ngượg ngập.

“Nếu bọn mình cùng đưa Tim đi xem biểu diễn,” Ben đề nghị, “rồi sau đó cùng đi dự tiệc thì sao?”

“Vấn đề là,” cô gái có mái tóc vàng sáng nói, “đó không phải là tiệc của em. Em có thể đi có cặp. Nhưng em không thể mời người khác được,”

“Em chắc không?” Twist hỏi.

“Chắc mà, đó là một bữa tiệc nội bộ thôi,” một cô khác nói.

Mắt Ben hết nhìn họ đến nhìn tôi. Hắn có vẻ hơi ngượng.

Tôi chỉ muốn biến ngay khỏi đó “Không thành vấn đề gì đâu,” tôi nói “Đằng nào tôi cũng không có tâm trạng để tiệc tùng. Thật đấy,” Tôi lôi cái bản đồ mẹ vẽ ra khỏi túi. “Hãy viết địa chỉ của Ben và giờ giấc mà tôi phải đến,”

Hắn trông hơi ngập ngừng.

“Thôi đừng bướng bỉnh nữa.”

“Ai, tôi á?” Ben đáp lại với một nụ cười “Được thôi, cảm ơn, Allie. Allie là bạn mà !”

Hắn vừa nghuệch ngoạc xong mấy dòng, tôi cầm lấy cái bản đồ rồi quay về phía xe để đợi các em tôi. Tôi đội cái mũ trùm đầu lên để bạn bè Ben không thể nhìn thấy tí nào khuôn mặt tôi. Họ không biết nhìn chòng chọc như vậy là khiếm nhã hay sao ? Còn cái bữa tiệc nội bộ của họ, tôi có nói là tôi muốn dự đâu cơ chứ?

Tôi chưa đi được mấy bước thì nghe mấy tiếng chân chạy theo mình. Ai đó nắm lấy cánh tay tôi. “Chào, bé cưng, ” gã nói, “Thôi nào, đi chậm lại đi,” gã rầy tôi, tay kia quàng nhẹ lấy tôi. “đừng làm bộ nữa mà…,”

Thật quá sức chịu đựng. Tôi quay phắt lại. Tôi hẳn phải có mặt rất dữ tợn, vì gã kia lùi ngay lại, tay giơ ra đằng trước chực đỡ. Đôi mắt xanh đậm của gã nhìn xuống chiếc áo khoác rồi lại nhìn lên mặt tôi. Gã cao hơn tôi khoảng chục phân và có dáng dấp vận động viên, tóc gã sẫm màu và lượn sóng.

“Bạn là ai?” gã hỏi.

“Tôi là ai á?” Tôi hầm hè, “Cậu là ai, hả Thộn?”

Đám đông sau lưng gã cười hí lên. Ben cười to nhất. Các em tôi, những kẻ rốt cục cũng ra khỏi lớp, mỉm cười và vẫy tôi - hoặc có thể là vẫy mấy cái gã cao khều đang ngó chằm chằm vào tôi.

“Mike,” Sandra gọi to “đấy là chị Allie nhà em đấy. Chị ấy chỉ mặc áo khoác của em thôi,”

“Chị của em à,” Mike lặp lại.

“Xin lỗi,” tôi hối hận, “Tôi không nhận ra…”

“Không sao đâu, là lỗi của tôi,” gã nói, tiếp tục nhìn tôi chăm chú hơn khiến tôi thấy khó chịu.

“Tôi biết, tôi biết, tôi trông chẳng giống gì các em tôi cả.”

“Thì cũng có sao đâu,” hắn nói.

“Thế ra…ừm…cậu là bạn của Sandra à?”

“Tôi kết bạn với nhiều người lắm,” gã đáp, mỉm cười với tôi.

“Chà, rất vui được gặp bạn,” tôi bảo gã, chìa tay ra. Gã nắm tay tôi nhẹ nhàng, tôi lắc tay hắn thật mạnh rồi bỏ đi.

Mike nhập vào đám đông của Ben – đám đông của các em tôi. Tôi an toàn ngồi chờ trong xe trong lúc họ cười cười nói nói. Tôi không muốn tỏ ra là mình đang quan sát, nhưng tôi thèm quan sát đến chết đi được, đặc biệt là khi các em tôi đến gần Ben. Tôi vội dở cái bản đồ New York ra xem nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc trộm về phía họ. Sandra đứng kế bên Ben, cười vang, mái tóc vàng của nó thả bay theo gió. Tôi quay lại với cái bản đồ và khám phá New Jersey. Cuối cùng tôi cũng nghe tiếng mở cửa xe.

“Cảm ơn vì đã đợi bọn em, Al,” Julia nói, leo vào ghế trước.

“Không sao,” tôi đáp.

“Ben đáng yêu thật!” Sandra kêu lên, ném sách của nó vào ghế sau xe rồi chui vào. “Đôi mắt nâu to đó. Lúc anh ấy nhìn mình cứ như anh ấy đang hôn mình ấy nhỉ?”

Tôi liếc nhìn nó qua gương chiếu hậu, trong một giây ngắn ngủi tôi ước ao có được mái tóc vàng óng như của nó. Rồi tôi đánh xe ra khỏi chỗ đậu.

“Em băn khoăn…” giọng Sandra dài ra, đôi mắt nó mơ màng.

“Đây là điều mới nhất của Sandra,” Julia bảo tôi, “Nó nhìn vào một anh chàng và tưởng tượg diễn tiến với anh chàng như thế nào?”

“Trí tưởng tượg tốt nhỉ,” tôi đáp, cố không chiều theo bản thân làm cái chuyện tưởng tượng ấy. “Cài dây an toàn của em vào kìa,”

“Ối,” Sandra kêu lên. Tôi đã tăng tốc độ quá nhanh.

“Nói cho chị với,” tôi nói khi xe đã bon bon trên đường, “những tưởng tượng đó đã bao giờ được thử nghiệm chưa?”

Sandra mỉm cười và ngồi dựa lưng vào ghế.

“Chẳng chóng thì chầy thôi,” Julia đáp thay.