At First Sight

Chương 18: Phép màu




Sandra nghĩ thật may mắn là chúng tôi đã đi ngang qua chỗ Craig bị thương. Tôi không mở mắt cho nó làm gì. Julia chẳng nói gì đêm ấy cho tới khi tôi gặp nó trong phòng tắm. Nó đang chà răng điên cuồng.

“Muốn nói chuyện không?” tôi hỏi.

Nó chỉ cho tôi một miệng đầy bọt kem đánh răng.

“Chị nghĩ chị đáng ra phải báo cho em biết trước.”

Nó khạc vào bồn rửa rồi súc miệng. “Chị nghĩ đúng rồi đấy.”

“Chị… chị nghĩ chị không muốn tin đó là sự thật,” tôi giải thích.

“Để chị có thế ghi một điểm với Ben chứ gì? Để chị có thể đi chơi trong lúc anh ấy đi chơi chứ gì?”

Lời của nó đã trúng đích.

“Em xin lỗi, Al.” nó nói nhanh, “Em giận điên và em làm loạn hết cả lên.”

“Điên với chị à? Hay điên với Ford?”

“Với cả hai người – Và với cả bản thân em nữa. Em hẳn đã bị rồ khi quyết định hẹn hò với hắn.”

“Chị hy vọng là Craig sẽ bình an.”

“Em cũng thế.” Nó đáp, nhưng không chủ động nói gì thêm.

*****

Buổi sáng hôm sau, tôi điện thoại đến nhà Craig và để lại lời nhắn, bảo anh ta gọi lại khi nhận được tin ấy. Rồi chị em tôi bị mẹ lùa vào một trận tổng vệ sinh nhà cửa. Trong bữa trưa, Sandra hỏi mượn xe để nó đi mua sắm.

“Ý em là vẫn còn một bộ ở trung tâm thương mại mà em chưa thử à?”

Nó nhe răng cười với tôi. “Nếu mà có thì em sắp tìm ra nó đây.”

Sandra vừa đi khỏi thì Julia bắt đầu tập piano. Nó chơi dồn dập như cơn bão đến nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa phía sau.

“Chào Craig.” Tôi nói khi ra mở cửa. “Thế nào rồi?”

“Khỏe.” Anh ta dựa trên một đôi nạng. “Khỏe mà.”

“Tôi thấy rồi. Nói cho tôi biết đi, Craig đang dần biến thành cái xác ướp hay đó là ủng kiểu mới thế?”

Anh ta cười vang. “Cái chân bị gẫy, nhưng không tệ lắm đâu.”

“Nào, vào đi.”

“Tôi không ở lâu đâu.” Anh ta nói, tập tễnh đi vào bếp.

“Có còn đau không?” tôi hỏi.

Anh ta lắc đầu. “Họ cho tôi nhiều thuốc giảm đau lắm.”

“Thế à? Chúng có tác dụng với tim chứ?”

“Không được đến thế.” Anh ta đáp, ngồi lên mép một chiếc ghế đẩu. “Tôi thật sự xin lỗi về tối hôm qua, Allie. Tôi đến để xin lỗi.”

“Craig không nợ lời xin lỗi.” tôi đáp “Ford chất đầy bia trong ba lô. Tôi thật mừng là được về nhà.”

Anh ta gật đầu. “Tôi hy vọng là có gì thuận lợi cho Allie từ vụ đó. Tôi nghĩ lẽ ra Allie nên ở lại bệnh viện để có thời gian với Ben một lát.”

“Tại sao tôi muốn có thời gian với Ben?”

Anh ta chỉ nhìn tôi.

“Tôi lộ liễu đến mức ấy cơ à?”

“Có thể tôi nhận ra vì tôi cũng trong tình trạng tương tự.” anh ta xếp cặp nạng qua một bên rồi cởi ba lô ra. “Tôi mang cho Julia mấy bức ảnh,” anh ta nói, mò tay trong túi. “Tôi rửa hai bản, để một phong bì cho Julia và một cho Allie đề phòng trường hợp Allie muốn mang ảnh về trường. Trong bì của Allie tôi bỏ thêm ảnh của Sandra và Tim… và Ben. Được không?”

“Đó là món quà quý nhất mà Craig có thể tặng cho tôi. Cảm ơn Craig.”

Anh ta liếc nhanh vào phòng khách, nơi tiếng dương cầm đã lên đến đỉnh cao dữ dội. “Tôi cũng mang cặp vé xem nhạc kịch cho Julia.”

“Tôi đi gọi nó đây.”

“Allie, chờ đã.” Anh ta nói. “Allie ở đây trong khi tôi xin lỗi Julia được không? Tôi thấy mình như một thằng ngốc thực thụ.”

“Tôi sẽ ở lại.” tôi hứa. “nhưng Craig không phải là một thằng ngốc.”

Tôi vội vã bỏ đi và tóm được em mình đang trong một quãng lặng ngắn.

“Xin một phút được không?” tôi hỏi. “Craig đang ở trong bếp.”

Đôi tay Julia vờn nhẹ trên những phím đàn. “Craig á?” Nó đứng bật dậy và đâm sầm vào chiếc đàn piano. Thật chẳng giống nó tý nào. Khi chúng tôi đi ngang qua hành lang, tôi thấy nó liếc bóng mình trong gương và vén lại một món tóc. Có hy vọng rồi.

“Ôi không,” nó kêu lên khi thấy bộ dạng của Craig.

Anh ta tặng nó một nụ cười gượng gạo. “Có chuyện gì ghê gớm đâu mà. Và tôi cũng không ở lại lâu đâu. Tôi chỉ muốn xin lỗi thôi.”

“Về điều gì?” nó hỏi.

“Vì đã phá hỏng cuộc hẹn hò của em tối hôm qua. Vì làm Ford phát cáu. Vì làm em phải ngại ngùng. Vì cư xử như một thằng ngốc. Tôi còn sót chuyện gì không?”

“Có chuyện gì ghê gớm đâu mà.” Nó lặp lại lời Craig lúc nãy.

“Tôi nghĩ có thể em thích những bức ảnh này,” anh ta bảo Julia, trao cho nó cái phong bì. “Đây toàn là những bức tôi chụp trong vở diễn mùa thu. Tôi sẽ rửa thêm nếu em muốn tặng vài tấm cho Ford.”

“Cảm ơn,” nó nói và mở phong bì ra.

Tôi nhòm qua vai nó. Ben đã đúng về những tấm hình: bức trên cùng cho thấy nhiều hơn cả một gương mặt đẹp. Craig đã bắt được cả tinh thần và sinh lực của Julia trong đó. Nó lôi ra một bức ảnh khác, bức anh ta chụp ở hậu trường trước khi nó ra sân khấu. Người ta có thể thấy rõ niềm say mê của nó, sự nỗ lực tập trung tư tưởng, nỗi sợ hãi và niềm hy vọng, tất cả chứa đựng trong con người Julia.

“Cái này thật tuyệt vời,” tôi nói, lấy tấm ảnh từ tay nó, giơ lên cho Craig xem.

Anh ta gật đầu và mỉm cười. “Đó là bức mà tôi thích nhất. Tôi dùng ống kính chụp từ xa.”

Julia thả những tấm ảnh lại vào trong phong bì. “Em muốn xem những bức ảnh này một mình nếu anh không phiền.”

“Chắc chắn rồi. Tôi phải đi đây.” Craig đáp, đeo lại ba lô lên. “Còn một điều nữa, tôi có hai vé đi xem buổi hòa nhạc do đoàn nhạc kịch Hudson biểu diễn vào đêm Giao thừa.”

Julia mở to đôi mắt. “Vào đêm Giao thừa á?”

Anh ta gật đầu rồi thò tay vào túi quần. “Đoàn địa phương thôi. Nhưng tôi nghĩ họ diễn hay. Vả lại họ diễn vào đầu buổi tối, nên tôi nghĩ em và Ford vẫn có thể kịp đi xem trước khi đến dự tiệc nhà Twist.”

“Ồ,” nó kêu lên vẻ thất vọng.

“Tôi không thể chữa lại buổi tối hôm qua được,” anh ta giải thích, “Tôi hy vọng những cái này có thể giúp ích theo cách nào đó.” Anh ta trao cho Julia hai tấm vé rồi vươn mình tỳ lên đôi nạng.

Julia ngước đôi mắt tròn xanh biếc của nó nhìn anh ta đăm đăm, nó đứng gần đến nỗi anh ta phải cúi đầu xuống nhìn nó. Tôi đã thấy mánh khóe này trước đây rồi.

“Vấn đề là,” nó nói. “thể loại nhạc kịch duy nhất mà Ford biết là phim truyền hình nhiều tập. Em nghĩ là anh ấy sẽ thất vọng lắm.”

“À, tôi chỉ cố tìm ra thứ gì đó em thích thôi. Chỉ có cái đó là đáng kể.”

“Thế anh có muốn đi không?” nó nói, cặp lông mi dài lướt nhẹ qua anh ta. “Anh có chắc là có ai đó sẽ nghe buổi hòa nhạc.”

Craig đáp. “Có thể là Allie và em đi với nhau.” Anh ta gợi ý. “Rồi gặp gỡ với…ai đó, anh không biết. Anh không thạo những thứ này.”

Julia đập nhẹ cặp vé phật qua phật lại cổ tay, rồi nó để tay lên tay Craig. “Em nghĩ anh thích thể loại âm nhạc này. Anh nói là đoàn diễn hay còn gì.”

“Anh thích tất cả các thể loại, ” anh ta đáp, đu mình về phía cửa ngay khi Julia buông bàn tay ra. “Và đoàn này thực sự tài năng đấy. Chà, anh phải về trả xe cho ba anh đây. Ba anh không thích lái cái xe số sàn của anh.”

Julia nhìn anh ta khập khễnh ra phía hàng hiên, rồi vội vã chạy theo anh ta và nắm lấy đôi nạng của anh ta từ phía sau, “Em không thả ra đâu,” nó nói.

Craig ngoái lại nhìn nó, kinh ngạc.

“Còn muốn em giơ cao một cái bảng lên à?” nó hỏi, nản chí. “Thôi nào, Craig, em đang gợi ý cho anh mời em đi chơi.”

“Bao giờ?” Anh ta hỏi.

Nó nhấp nháy mắt rồi phá lên cười. “Quay lại nào.” Nó nói, thả một bên nạng ra. “Làm ơn đi!”

Anh ta đối mặt với nó, trông vẻ ngập ngừng.

“Em thật bất lịch sự khi em không gọi lại cho anh.” Julia bảo anh ta. “Bất lịch sự và nhầm lẫn về anh.”

Anh ta quan sát mặt nó như thể nó đang nói tiếng nước ngoài.

“Em xin lỗi, và em đang xin một cơ hội khác. Được không? Buổi hòa nhạc lúc mấy giờ?”

“Bảy giờ.”

“Hỏi em đi, Craig. Hỏi em xem có làm gì vào đêm Giao thừa không đi! Em biết điều này thật ngu ngốc và lạc hậu, nhưng em là loại con gái thích được con trai mời đi chơi.”

“Anh lại thích được con gái mời,” anh ta đáp.

Julia gặm móng tay, có vẻ bồn chồn.

Mắt Craig nheo lại một tý, rồi một nụ cười thẹn thò hiện ra trên mặt. “Em muốn đi chơi đêm Giao thừa với anh không?” anh ta hỏi.

“Có.”

Có cách nào để hai người nhìn nhau mà cũng bằng hôn nhau không nhỉ? Cái nhìn đắm đuối của họ chính là như thế. Tôi lặng lẽ đóng cánh cửa sau lại rồi rút lui vào phòng giải trí gia đình, nghĩ rằng ba Craig còn lâu mới được trả xe hơi.

Cái nhìn đó ám ảnh tôi cả ngày – cái nhìn đăm đăm giữa một chàng trai và một cô gái đang yêu. Đêm đó tôi trăn trở qua lại, mãi mới ngủ được. Đã nhìn thấy thực tế ấy, tôi biết mình không thể giả bộ thêm được nữa.

Và tôi không thể đối mặt với tất cả các bên. Tôi đã thấy quý vài đứa bạn của lũ em tôi, như Janice và Caroline, nhưng một đêm tiệc tùng với cái đám đông ồn ào ấy và phải giả vờ với Mike không phải là cách tôi muốn mở màn năm mới. Julia bảo tôi rằng nó đã báo tin xấu cho Ford ngay sau khi Craig về nhà hôm thứ Tư. Thứ Năm là đến lượt tôi. Dù sao, không giống như Ford, Mike không phải là người xấu, và tôi cảm thấy mình thất hứa một cách đáng xấu hổ trong suốt buổi sáng cuối năm ấy. Nhưng anh ta đã nhận tin một cách khá bình tĩnh. Khi tôi đưa điện thoại cho Mike để giải thích, anh ta đã cắt ngang lời giải thích dài dòng của tôi và nói, “Được mà Allie, anh hiểu mà. Đừng lo về chuyện đó.” Tôi thấy biết ơn vì nó đã không làm khó tôi.

Mẹ tôi thì không hài lòng. Đúng lúc mẹ nghĩ con vịt xấu xí của mẹ sắp biến thành thiên nga thì tôi lại tuyên bố sẽ ở nhà trong đêm tiệc tùng cuối năm ấy.

“Ba ước ba cũng được ở nhà,” đó là những gì ba tôi nói.

Một tiếng sau. Khi tất cả mọi người đều ra ngoài đi công chuyện thì cô Jen xuất hiện, ăn mặc cứ như mới đi làm về, không một lời giải thích về chuyến viếng thăm ngẫu hứng của mình.

“Là về chuyện tối nay, phải không cô?” Tôi hỏi một cách ngờ vực. “Mẹ con điện thoại cho cô à?”

“Ba con!”

“Đồ phản bội.”

“Ba con nói cô cháu mình giống nhau.”

“À, nếu như mình giống nhau thì cô phải biết có những lúc ở một mình là sướng nhất, cô nhỉ. Ba con biết điều đó mà!”

Cô tôi giơ ra một cái hộp màu trắng có buộc dây. “Cô có ghé qua hiệu bánh. Sắp đến bữa trưa rồi. Con muốn tăng vòng eo và nói chuyện tý không?”

“Không.”

Cô tháo sợi dây và mở hộp. Tôi săm soi mấy cái bánh nướng.

“Ồ, sao lại không nhỉ.” Tôi nói. Chúng tôi bắt đầu ăn mấy cái bánh ca- vát và điểm qua những chuyện đã xảy ra tại Windhaven. Tôi đoán là tôi đã nói đi nói lại mấy lần.

“Cô nghĩ là cô đã biết chuyện về Julia, Craig và tình yêu đích thực rồi.” cuối cùng cô Jen bảo tôi, tay phủi chỗ bột đường bám trên mép. “Con đang thực sự nghĩ đến chuyện gì thế?”

Ben. Anh ở trong tâm trí tôi từ ngày chúng tôi gặp nhau.

“Muốn cô đoán không?” Cô hỏi.

Tôi liếc đi chỗ khác.

“Ben harrington.” Cô nói. “Giữa hai đứa con có gì rắc rối thế? Khi bọn con mới bắn đầu, mọi chuyện tốt lắm cơ mà.”

Tôi có thể cảm thấy nước mắt đang dâng lên mi.”Con đã sai lầm.”

“Ý con là sao?”

“Con nhận ra điều đó ngày hôm qua. Con nhìn Craig và thấy cậu ấy cứ bỏ lỡ cơ hội mãi. Cậu ấy tin chắc mình không có cơ hội đến nỗi cậu ấy không nhận ra nó. Thậm chí ngay cả khi Julia nháy mắt với cậu ấy như con bướm giãy chết. Cảnh đó đã thức tỉnh con. Con đã có một cơ hội với Ben, nhưng con không đưa tay ra đón lấy. Con để Sandra chiếm mất. Thậm chí con không thử lấy một lần.”

Cô tôi gật đầu.

“Có điều là, trong học tập hay trong thể thao, con luôn làm người chủ động. Nhưng con cứ thu kín mình lại khi ở giữa đám đông và nghĩ rằng không chàng trai nào có thể thích thú gì với con khi con có hai đứa em xinh đẹp ở bên cạnh. Con quá nhút nhát.”

“Chúng ta ai chả có lúc nhút nhát,” cô Jen nói.

“Vâng, nhưng con…”

Cô tôi kiên nhẫn đợi tôi nói tiếp.

“…con nghĩ là con yêu anh ấy. Con không tránh nổi. con yêu anh ấy rồi.” Tôi cố nuốt nước mắt vào trong, nhưng vô ích. “Chọn rõ đúng lúc để mà nhút nhát, phải không cô? Con biết, con biết, con còn trẻ, còn nhiều cơ hội trước mắt.”

Cô Jen nhìn tôi mỉm cười và dịu dàng chạm vào tay tôi.

“Con ước gì mình đừng có nhớ anh ấy nhiều đến thế. Và con ước mình đừng có cư xử giống con ngốc đến thế.”

“Allie, có một điều cô biết về tình yêu, đó là con không thể yêu người khác khi con không yêu chính bản thân con. Cả hai người phải tin rằng mình có rất nhiều để trao tặng cho nhau. Cô nghĩ giờ đây con đã tin vào bản thân nhiều hơn rồi. Lần tới khi con có cơ hội để yêu, con sẽ sẵn sàng.”

“Liệu rồi có được như con nghĩ về tình yêu lẽ ra có giữa con và Ben không?”

“Ổ, cứ chờ xem, cô bé.” Cô tôi mỉm cười nói. “Con cứ chờ xem!” Cô ôm tôi thật chặt.

“Cô dâu sắp cưới như cô,” tôi trêu cô, “ai mà chẳng mơ mộng hão huyền.”

“Có thể, rất có thể. Còn đêm nay, cái này có phù hợp với con không?” Cô giơ ra một sợi dây, treo lủng lẳng một chiếc chìa khóa.

“Căn nhà gỗ của cô à?” tôi nói, cầm lấy chiếc chìa khóa. “Con có thể hoàn thành nốt chuyến đi dưới ánh trăng ấy và thử cái túi ngủ mới của con. Con thích nó lắm.”

“Mẹ con sẽ cho rằng như thế là quá cô độc với con.”

“Con đã cắm trại một mình bao nhiêu lần rồi.” Tôi đảm bảo với cô, lắc lư chiếc chìa khóa trên sợi dây. “Ba con sẽ nói chuyện với mẹ con về chuyện đó – sau khi cô nói chuyện với ba con.”

Cô cười to.

“Chúc mừng năm mới,” tôi nói qua hàng nước mắt.

“Chúc mừng năm mới của con.”