Đêm nay là đêm Menfuius và Carol cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, trong đại điện tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Tử Huyền nhấp một ngụm rượu xong đứng dậy, ở đây ồn ào quá. Menfuisu uống say, cứ nhìn Carol chằm chằm. Còn đám người tham gia yến hội, chốc chốc lại lén nhìn Tử Huyền, hừ, cô cũng không phải là vật trưng bày, ăn bữa tối cũng không được yên.
Trở về tẩm cung, Tử Huyền để Jinna đỡ đi về nhuyễn sạp, sai Jinna chuẩn bị mấy món ăn và hoa quả (chủ yếu là cô thích ăn nho), rượu ngon, món ngon, cứ như vậy nhàn nhã dựa vào nhuyễn sạp cảm nhận gió sông mát rượi và ngắm bầu trời đầy sao.
“Á!!!” Phía sau, một thị nữ đột nhiên hét ầm lên. Tử Huyền kinh ngạc quay đầu lại, thấy mấy thứ đồ trong tay thị nữ đều rơi xuống đất. Một bóng nhỏ màu xám đang chạy toán loạn trong đại điện.
“… Tiểu Tiểu Xám?”
Xoẹt, nghe thấy tiếng Tử Huyền gọi, sói con dừng ngay lại, hú một tiếng rồi chạy về phía cô. Tử Huyền đưa tay đón được, lại nhìn dưới đất, vì nó mở miệng hú một tiếng làm rơi khối thịt đang găm trong miệng xuống đất.
-_-||| “… Đến chỗ ta ăn vụng à?”
“Hú hú ~” sói con hú nhẹ, ra sức cọ cọ trong lòng Tử Huyền, kiên quyết không thèm nhìn tới khối thịt đã bị nó làm rơi.
“…” Nhìn con sói nhỏ đáng yêu trong lòng, Tử Huyền bất đắc dĩ mỉm cười, “Được rồi, mày muốn ăn thì đến tìm tao là được rồi, sao phải ăn trộm làm gì, Izumin không cho mày ăn no à?”
Thị nữ ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn, “Nữ hoàng bệ hạ, con sói này sẽ không làm người bị thương chứ ạ?” Tuy chỉ là một con sói con, nhưng bản tính hung dữ sẽ không thay đổi, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nữ hoàng.
“Yên tâm đi, nó không cắn người, ngươi cứ lui xuống đi.”
Thị nữ lo lắng lui đi ra ngoài, Tử Huyền nâng sói con lên cao, giống như đang ôm một con mèo, nhìn vào đôi mắt sáng như đá quý của nó, “Chẹp chẹp, Tiểu Tiểu Xám, lâu lắm rồi không gặp, không ngờ mày càng ngày càng đáng yêu! Mập quá rồi nha. Đúng rồi, Izumin không ở gần đây chứ…”
Tử Huyền lo lắng, cảnh giác quan sát bốn phía, không phát hiện ra điều gì khác thường.
Cũng đúng, hiện giờ có lẽ hắn đang đại diện cho Hittite chúc mừng Menfuisu, không thể đến đây được.
“Moah.” Nếu như bị hắn thấy cô thân mật với Tiểu Tiểu Xám như vậy, vậy 囧 … Tuy bây giờ hắn đã nghi ngờ, nhưng vẫn chưa có chứng cớ…
“Nào, Tiểu Tiểu Xám, để tao cho mày ăn nha ~”
“Gừ!”
“A, đừng ăn cái đó, cái đó không ăn được!”
“Gừ!”
“Ha ha ha, đó là cái ly, mày cắn cái gì chứ!”
“Nữ hoàng Asisu!” Trong không khí ấm áp trong lành, một giọng nói truyền tới.
“…” Tào Tháo, vừa nhắc đã tới.
Theo bản năng, nhanh chóng ném Tiểu Tiểu Xám ra ngoài, ta và nó không quen biết! Thật đấy!
Nở nụ cười tao nhã nữ hoàng, cô chậm rãi đứng dậy: “Ồ, hóa ra là hoàng tử Izumin, sao không ở yến hội, đến chỗ ta làm gì thế?”
Izumin nhìn động tác ném sói con của Tử Huyền ngây người mất mấy giây, chỉ chỉ sói con vô tội nằm dưới đất, cười nói, “Ta đến tìm nó, nghe người hầu nói không tìm thấy sủng vật của ta, nên mới đi tìm, trùng hợp đi qua chỗ này.”
“Có vẻ như người hầu của anh không chăm sóc nó cẩn thận, nó mới chạy tới chỗ ta ăn vụng. Nếu hoàng tử đã tới rồi thì hãy mang nó về đi.”
Sói con bị vứt dưới đất lăn một cái, tủi thân vô cùng được Izumin bế lên: “Trùng hợp là vừa nãy ta thấy nữ hoàng gọi nó là… Tiểu Tiểu Xám?”
“Khụ…, ta thấy con sói này vẫn còn bé, lại có bộ lông màu xám đáng yêu, nên cứ tiện miệng gọi thế thôi.”
“Vậy ư? Ta nghe mọi người gọi cùng lắm là Tiểu Xám, sao nữ hoàng bệ hạ lại có thể gọi tên của nó, đúng là Tiểu Tiểu Xám chứ? Nữ hoàng và cô gái ta đã gặp kia thật đúng là tâm hữu linh tê[1].”
“Thật ư, ha ha, trùng hợp quá…”
Quyết tâm không nhìn, coi như không thấy ánh mắt ngập nước của Tiểu Tiểu Xám…
Izumin vẫn giữ vững nụ cười, “Giống như lần đầu gặp, sói con vô cùng thích nữ hoàng, từ trước tới nay ta chỉ thấy nó có thái độ như vậy với cô gái ở trong rừng kia mà thôi, còn bất cứ ai đến gần nó đều không được.”
“À, chắc do động vật nhỏ đều thấy ta dễ hòa đồng, có một số việc không thể nói rõ.” Tử Huyền cúi người, ngồi xuống nhuyễn sạp. “Hoàng tử cũng ngồi đi, hôm nay bầu trời nhìn rất đẹp.”
Izumin cũng không từ chối, ôm Tiểu Tiểu Xám đi qua, thị nữ dâng ly rượu lên, rót cho hắn đầy ly.
Lắc lắc ly rượu, Izumin nhìn xuống phía dưới, khắp nơi đều đèn đuối sáng trưng, vô cùng náo nhiệt. “Nữ hoàng Asisu thật giống cô gái đó…”
Không để ý Tử Huyện bị sặc đến mức ho khan, Izumin nói tiếp, “Nữ hoàng, có thể nghe ta nói một chút chứ?”
“Khụ, khụ, mời hoàng tử cứ tự nhiên…”
Izumin vỗ về sói con đang muốn nhào vào trong lòng Tử Huyền, chậm rãi mở miệng, “Tử khi ta sinh ra đến nay, đã là hoàng tử Hitite, tương lai sẽ lên ngôi hoàng đế. Học hết các quy tắc lễ nghi, tiếp thu toàn bộ giáo dục để có thể trở thành một vị vua. Ta không giống như hoàng đế Menfuisu, con đường trưởng thành của hắn gần như không bị âm mưu nào ám hại, còn ta phải tự bảo vệ bản thân, bảo vệ ngôi vị hoàng tử giữa muôn vàn sóng gió. Một bước cũng không thể đi nhầm.”
Tử Huyền nhấp một ngụm rượu, chẳng hiểu nổi tự nhiên hắn lẩm bẩm mấy điều này làm gì.
“Dù là kiến thức văn học, hay mưu lược quân sự, kiếm thuật bắn cung, ta đều cố gắng ở mức tốt nhất, cuối cùng cũng trở thành hoàng tử được nhân dân Hititte yêu mến. Điều này khiến phụ vương và mẫu hậu ta vô cùng hài lòng, mà ta cũng cảm thấy rất tự hào, vì những thành tựu mà mình đã đạt được.
Nhưng, sau khi gặp cô gái ở trong rừng, ta phát hiện ra ta còn cần, một người đứng bên cạnh ta cùng ngắm nhìn thiên hạ…”
“Phụt..” Tử Huyền phun hết rượu ra ngoài, Izumin cũng không quan tâm, nhẹ nhàng mỉm cười, cầm khăn tay lau vết nước giùm cô, động tác dịu dàng khiến Tử Huyền rợn cả tóc gáy.
“Cô ấy tự xưng là con gái người thợ săn, ngay cả nhóm lửa cũng không làm được; lại còn đánh nhau với bầy sói, đánh vài lần đã thu phục được chúng, khiến đám sói cam tâm tình nguyện săn thỏ cho cô ấy; tuy rằng cô ấy không biết nhóm lửa, nhưng lại nướng thỏ rất ngon; nhất là khi cô ấy đút cho ta ăn, mùi thịt nướng thơm ngào ngạt hòa lẫn với mùi thơm thoang thoảng trên người cô ấy, cảm thấy đồ ăn trong miệng ngon lạ lùng… Đương nhiên, cô ấy không tình nguyện đút cho ta ăn, nhưng cá tính vừa mạnh mẽ vừa đáng yêu ấy, thật khiến người khác muốn yêu thương…”
“Khụ khụ khụ…” Hắn nói gì thế?!
Izumin xúc động, nhắm mắt lại cảm nhận làn gió đêm mềm mại thổi qua, “Lúc bắt đầu, ta chỉ cảm thấy có thú vị, không ngờ, mỗi ngày trôi qua, ta lại càng nhớ cô ấy. Nhớ đến những hành động bất ngờ, khiến người ta dở khóc dở cười… Lúc ấy ta không nhìn thấy mặt cô ấy, không quan tâm đến dung mạo, không quan tâm xuất thân, cô ấy không cần là công chúa, không cần xinh đẹp, chỉ cần cô ấy vẫn là cô ấy, đã đủ khiến ta động tâm.”
Tử Huyền ngẩn người ngồi bên cạnh, nghe Izumin đột ngột tỏ tình như vậy, không biết nên phản ứng thế nào.
“Nhưng…” Izumin mở mắt, quay đầu nhìn về phía Tử Huyền, “Ta vẫn nhớ đôi mắt của cô ấy, ánh mắt đen láy trong sáng… giống hệt ánh mắt của nữ hoàng vậy…”
“Cô ấy, có lẽ cũng là một người xuất sắc như nữ hoàng. Giống như nữ hoàng có thể tự do vung kiếm chém giết ở trên chiến trường, có thể cười to những khi vui vẻ. Không bị bó buộc bởi quy củ lễ giáo, không gò bó bản thân, lựa chọn cuộc sống khiến bản thân được thoải mái nhất…”
Dưới bầu trời sao, Izumin chân thành bày tỏ tình cảm khiến người ta nếu không cẩn thận sẽ lơi vào trong lưới tình. Cho dù Tử Huyền đã trải qua hai thế giới, nhưng chưa từng có người nào nói với cô những lời như vậy. Huống hồ ở Hunter, chỉ có nhiệm vụ chiến đấu, trong thế giới ấy chỉ tràn ngập máu, không thể cảm nhận được tình yêu mềm mại như nước này…
Tử Huyền giơ ly rượu, che giấu cảm xúc của bản thân: “Hoàng tử Izumin nói quá lời rồi, ta chỉ ỷ vào thân phận nữ hoàng này mà tùy ý làm bậy thôi.”
Izumin cũng không phản bác, cười nhẹ, “Cô ấy chỉ để lại sói con cho ta, có lẽ vì cô ấy ngại mang nó theo không tiện, ngoài nó ra, ta không có gì để chứng minh bản thân đã từng trải qua thời gian vui vẻ như vậy. Ta đã phái người không ngừng tìm kiếm tung tích của cô ấy ở gần Liban, nhưng lại không hề tìm thấy… Nữ hoàng Asisu, cô cảm thấy, ta còn cố thể gặp lại cô ấy không?”
Tử Huyền nhìn trời, “Chuyện tương lai, không ai có thể nói chính xác được, nếu có duyên, hoàng tử và cô ấy sẽ có thể gặp lại… Hoàng tử Izumin, đêm nay trời sao đẹp như vậy, cùng ta uống rượu là được rồi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.”
“A, nói cũng đúng, chuyện tương lai, có lẽ chỉ có cô gái sông Nile biết trước tương lai mới trả lời được…” Nói đến đây, ánh mắt Izumin ngời sáng, “Có lẽ ta nên đi hỏi cô gái sông Nile, biết đâu có thể có kết luận chính xác nhỉ?”
-_-||| “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi… Carol chỉ biết trước những chuyện có thể làm thay đổi thế giới này, chuyện tình cá nhân, anh không thấy cô ấy mấy lần đều bị lừa bắt đi đều không biết sao? =_= “
“… Cũng đúng.”
“Không thì anh cứ tự cầu nguyện trước sao băng đi!” Ánh mắt Tử Huyền lóe lên, hưng phấn nhìn bầu trời đầy sao, lại nhìn Izumin, “Thử xem nào!”
Izumin cầu nguyện trước sao băng đấy nha! Đây là cảnh tượng cực kỳ hiếm có!
“…” Trên trán Izumin xuất hiện mấy vệt đen.
Bầu trời đêm quả thật rất đẹp, ánh sao lóng lánh, che kín toàn bộ màn trời, tỏa ra ánh sáng bạc dịu nhẹ lan tỏa, khiến lúc người ta đứng phía dưới nhìn lên, trong lòng cảm thấy mình thật bé nhỏ, thời gian năm tháng trôi qua vội vàng, chớp mắt đã thương hải tang điền[2]…
“A, sao băng kìa!” Tử Huyền nhìn thấy một chùm tia sáng xẹt qua, chẳng lẽ thực sự để một thế hệ hoàng tử anh minh cầu nguyện ư?
Không đúng, lúc đầu chỉ có một hai vệt sao băng xẹt qua, nhưng càng về sau càng nhiều, những tia sáng nối tiếp nhau xẹt qua bầu trời. Rất nhanh sau đó, không thể đếm nổi, chấn động lòng người!
Là mưa sao băng!
Không ngờ, ba nghìn năm trước đã có mưa sao băng…
“Nguy rồi, hiện tượng thiên văn có dị biến!” Sắc mặt Izumin thay đổi, muốn rời đi.
Tử Huyền miễn cưỡng gọi hắn lại, “Cảnh tượng đẹp như thế, anh không xem à?”
“Nhưng có nhiều ngôi sao rơi xuống như vậy, có thể là điềm báo trước sự thay đổi giữa các quốc gia, ta muốn đi quan sát rõ ràng rồi bàn bạc với các nước…”
Lời Izumin chưa dứt đã ngưng bắt, vì nữ hoàng tiện tay đã tóm được góc áo hắn.
Khóe miệng Tử Huyền cong lên, toát lên sự tự tin và quyến rũ: “Không sao, trời có sập xuống, ta giúp anh chống…”
Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả Tử Huyền cũng ngẩn ra, sao có thể theo bản năng nói câu như vậy chứ…
Izumin nghe xong, cười mờ ám, cúi người lại gần: “Nữ hoàng Asisu…”
“Khụ, nhìn đi, sao băng đẹp quá!”
[1] Tâm hữu linh tê: tương tự nghĩa câu “tâm ý tương thông”: sự thấu hiểu sâu sắc giữa hai người yêu nhau.
[2] Thương hải tang điền: ý nói cảnh đời luôn luôn biến đổi, không có gì là vĩnh cửu.