Edit + beta: Herbicides.
“Ha ha ha ha ha!”
Trong không khí im lặng đầy xấu hổ, chiếc gậy cảnh sát bên hông cậu ta cười to: “Ha ha ha chủ nhân bị ảo à? Cười chết tui rồi ha ha ha!”
Mũ cảnh sát cũng hùa theo: “Há há há há há!”
Cảnh sát trẻ không nhận ra đồng bọn đang điên cuồng cười nhạo mình, sờ đầu đứng lên, trên miệng còn dính hạt cơm, bộ dáng cũng rất buồn cười. Thật ra cậu ta chỉ ít hơn Giang Chước 1 tuổi nhưng nhìn qua ngốc nghếch ngơ ngẩn, quả thực như một tấm chiếu mới.
Trước mặt người thanh niên chủ chốt của tổ chuyên án đặc biệt, đội trưởng Vương không nhịn được nhấc chân đá một cái: “Chú là heo hay nạn nhân là heo, người bình thường không ai ăn như vậy hết! Đừng đứng đây làm anh xấu mặt, phắn đi.”
Gậy cảnh sát: “Hê hê hê buồn cười vãi.”
Giang Chước: ”.... ” Cậu không còn gì để nói.
Sau đội trưởng Vương xua cậu cảnh sát trẻ đang ủy khuất đi, quay đầu lại thấy Giang Chước nửa ngồi xổm, yên lặng nhìn chằm chằm đĩa cơm trên đất bằng ánh mắt quỷ dị.
Đội trưởng Vương: ”..... “
Anh không hiểu Giang Chước đang làm gì, cũng không biết đĩa cơm kia có điều gì kì diệu.
Lúc này trước mặt Giang Chước, cái đĩa đang liên tục hò hét: “Nè, ở đây có người anh em nào thành tinh không? Nghe tui nói không? Ăng nhăng nhăng tui muốn kiếm ai đó nói chuyện cơ!”
Sau một lúc lâu không có tiếng đáp lại.
Cái đĩa nói với Giang Chước bằng giọng khàn khàn: “Thấy chưa? Không có ai hết.”
Đội trưởng Vương ở bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy tư thế này của Giang Chước rất nguy hiểm, anh nghĩ nếu cậu định cúi xuống thử ăn cơm kiểu kia để xem độ khả thi của án giết người thì mình điên mất. Anh cẩn thận bước đến hỏi: “Trưởng khoa Giang, cái đĩa này có vấn đề gì sao?”
Giang Chước: “Cái đĩa này được mượn từ nhà hàng xóm đúng không?”
“Chứ còn gì nữa, tui nói rồi còn gì. Sao anh còn không tin?” Cái đĩa oán hận nói, lại dặn dò: “Bỏ đi, lát nữa nhớ mang tui về nhà đấy! Phòng này xui xẻo lắm, người ta sợ.”
Giang Chước sờ mép đĩa.
Đội trưởng Vương trả lời: “Đúng, đồ của nhà này chúng tôi không tùy tiện chạm vào hay sử dụng. Cái đĩa.... có vấn đề gì sao?”
Giang Chước nói: “Không có vấn đề gì.”
Cậu chỉ thông qua cái đĩa biết nói này chứng thực một chuyện —– ngôi nhà rộng 200m2 của Miêu Hàn Lượng có nhiều đồ gia dụng như vậy mà không cái nào có thể thành tinh, từ khi Giang Chước bắt đầu nghe được chúng nó nói chuyện chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, rất bất thường.
Tuy đến giờ không ai nói cậu biết quy luật để thành tinh, nhưng thế gian cái gì cũng có lí do. Ví dụ như vùng biển thích hợp sinh sống nên đông dân, còn vùng tây bắc lại ít. Theo cách suy luận này, nhà của Miêu Hàn Lượng không thích hợp để những đồ vật sinh ra linh hồn, có được ý thức riêng.
Giang Chước thuận tay cầm cái đĩa lên, đổ cơm đi, gác qua bên cạnh, giải thích với đội trưởng Vương: “Cái đĩa không có gì lạ, tôi chỉ cảm thấy nơi này hơi tà, có thể cái chết của Miêu Hàn Lượng không hoàn toàn cho người làm.”
Giọng điệu cậu bình thản, nhưng lời nói rất có thâm ý, đội trưởng Vương chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, mồ hôi còn ra nhiều hơn lúc nãy khi thấy nóng.
“Tôi.... “
Đội trưởng Vương lấy lại bình tĩnh, nói với Giang Chước: “Mặc kệ chuyện này tà hay không, tóm lại hiện tại vụ này vẫn đang do bên tôi phụ trách..... Đương nhiên trước khi chuyển giao chính thức, tôi rất hoan nghênh trưởng khoa Giang nói qua một chút những gì cậu tìm được để chúng ta cùng thảo luận. Cậu có thể nói cho tôi chút lí do cậu suy luận như vậy không?”
Nếu đội trưởng Vương không nói vậy thì Giang Chước định về, dù sao chuyện tiếp nhận vụ án này cũng có thứ tự trước sau, trước mắt đây là chuyện của cục công an thành phố, người ta tự có sắp xếp, nếu mình cố tình ở đây khoa tay múa chân lại không lễ phép. Nhưng bộ dáng bên kia lại có vẻ thực sự muốn hỏi ý kiến cậu, cũng không kiêng kị chuyện này, Giang Chước giải thích: “Đội trưởng Vương từng nghe đến cổ thuật chưa? Tôi nghi Miêu Hàn Lượng bị ai đó hạ cổ. Gương mặt mỉm cười của anh ta hẳn do thấy ảo giác trước khi chết, thấy được hình ảnh đẹp đẽ nào đó, ví dụ như.... “
Đội trưởng Vương tập trung tinh thần lắng nghe, nhưng đang ở thời khắc căng thẳng đến nín thở, phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa phòng, cả người anh run lên, sợ đến mức hét lên.
Giang Chước: ”..... ” Tiếng hét này cũng dọa cậu nhảy dựng.
Khán giả vốn đang đắm chìm trong không khí kinh dị cũng cười lên:
[ Ha ha ha cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cảnh sát trẻ kia khờ dại như vậy, đội trưởng thế nào đàn em thế nấy. ]
[ Một tiếng gào của đội trưởng dọa Muỗng Nhỏ run người, đáng yêu thật ha ha ha. ]
[ Ai đến thế, có quỷ không? ]
[ Là con quỷ đẹp trai Phiêu Phiêu ó ~~~ ]
Vân Túc Xuyên vừa đi xem tình hình dưới lầu, vừa đến cũng nghe thấy tiếng hét, không hiểu ra sao.
Giang Chước nói: “Đến đây. Đội trưởng Vương, giới thiệu một chút, đây là bạn của tôi, họ Vân, vừa rồi ra ngoài xem xét tình tình. Túc Xuyên, đây là đội trưởng Vương của cục công an thành phố.”
Hai người bắt tay đơn giản, Giang Chước hỏi: “Tình hình bên dưới thế nào?”
Vừa rồi cả hai người đều cảm nhận được nơi này hơi tà, không phải do phong thủy có vấn đề mà bản thân không gian có cảm giác đầy tử khí. Vì thế Giang Chước ở đây còn Vân Túc Xuyên đi xem xét.
Vân Túc Xuyên thấy cậu hỏi ngay trước mặt đội trưởng Vương nên cũng không kiêng dè, chỉ xuống dưới: “Tôi dùng la bàn đi quanh khu này vài vòng, đừng nói đến âm hồn, ngay cả quỷ khí cũng không thấy, quả thực là giữa ngàn non, chim bay tắt bóng; trên đường muôn ngả, dấu người vắng tanh.”
Hắn đặt khăn tay trên bàn, bên trong là xác côn trùng: “Hơn nữa côn trùng quanh căn nhà này chết sạch, cơ bản xác định có ai đó hạ cổ.”
Đội trưởng Vương đứng cạnh nghe Giang Chước và Vân Túc Xuyên nói chuyện mà như mở ra thế giới mới, anh là cảnh sát lâu năm, phá nhiều vụ án, cũng từng tiếp xúc với vài chuyện thần quái, biết rất có thể chuyện hai người kia nói đến là chính xác.
Khu vực gần đây rốt cuộc cất giấu thứ gì, khiến đồ vật không thể thành tinh, quỷ quái cũng không dám xuất hiện? Miêu Hàn Lượng đã chết, vậy khả năng anh ta là người sống lại không cao.... Vậy hung thủ giết anh ta, hung thủ giết Trình Am, là ai?
Giang Chước nói: “Đội trưởng Vương, có tiện để những người khác trong phòng ra ngoài chút không?”
Đội trưởng Vương cũng rất muốn biết chuyện gì xảy ra, liền điều hết các cảnh sát trong phòng ra ngoài, đóng kĩ cửa, kéo rèm. Ánh sáng xung quanh yếu hẳn đi, càng có thêm sự ghê người. Dù sao vụ án này vẫn đang do cục công an thành phố tiếp nhận, đội trưởng Vương cho rằng thế nào thì anh cũng có quyền được đứng đây xem.
Giang Chước hỏi Vân Túc Xuyên: “Cậu có mang nến không?”
Vân Túc Xuyên nói: “Không mang, nhưng có cái khác.”
Hắn sờ sờ túi áo, lấy ra một lá bùa, cuộn lại vung lên không trung, đội trưởng Vương nhìn thấy từ đầu cuộn giấy bùng lên một ngọn lửa. Vân Túc Xuyên để cuộn giấy lên bàn, ngọn lửa yếu ớt hơi chớp lên, kì quái là, ánh sáng từ nó không khiến căn phòng sáng lên mà lại làm bóng đêm càng trầm hơn. Vào một ngày mùa hè nắng chói chang, cửa sổ đóng chặt nhưng không biết có cơn gió lạnh từ đâu thổi đến.
[ Là điện thoại của tui có vấn đề sao? Đen xì màn hình rồi! ]
[ T-tôi cũng vậy, chuyện gì thế? Đáng sợ thế. ]
[ Đừng căng thẳng, hình như nhóm chủ kênh cố tình tạo ra bầu không khí này. ]
[ Triệu hồi chăn gối mà chui vào thôi! ]
Khán giả quan sát trực tiếp đang sợ hãi, đội trưởng Vương chứng kiến ngay tại hiện trường, sau lưng áp sát vào mặt tường, trong lòng mặc niệm cương lĩnh của Đảng, mong có chút cảm giác an toàn. Trong bóng tối khiến người ta nghẹn thở, giọng nói Vân Túc Xuyên vang lên: “Âm dương lưỡng phân, minh đăng tịnh thế.”
Hai tay hắn mở ra, ngay sau đó chỗ lòng bàn tay hiện lên những vầng sáng dịu dàng, chậm rãi khuếch tán, ngấm đến từng góc tường. Bức tường bắt đầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, có thể làm người ta thấy mọi thứ xung quanh một cách miễn cưỡng, lại càng đáng sợ hơn bóng tối lúc vừa rồi.
Giang Chước mặc kệ động tác của Vân Túc Xuyên, nhìn thi thể Miêu Hàn Lượng một cách chăm chú, chỉ thấy trên mặt anh ta xuất hiện những vết lốm đốm màu xanh biếc, trước người còn có dấu chân, một đường hướng ra ngoài. Giang Chước nói: “Quả nhiên là cổ.”
Vân Túc Xuyên đứng bên cạnh ngọn lửa, nhìn theo dấu bước chân, nói: “Trước khi chết, nạn nhân của cổ sẽ xuất hiện ảo giác, không biết Miêu Hàn Lượng thấy gì, chết đến nơi mà mặt còn thích ý đến vậy.”
Đội trưởng Vương đã bị một màn quỷ dị trước mặt này dọa sợ ngây người, khi hai mắt đang nhìn họ chằm chằm thì bỗng cả hai người Giang Chước và Vân Túc Xuyên cùng xoay người lại nhìn anh như thể đã có ước định sẵn.
..... Có cảm khác kì kì, anh nuốt nước bọt, nói: “Hai người nhìn tôi làm gì? Đừng cho rằng tôi là hung thủ chứ? Tôi —-“
“Đội trưởng Vương nghĩ hơi quá rồi, chúng tôi không nhìn anh.” Giọng nói của Vân Túc Xuyên vẫn luôn dịu dàng và mang ý cười, có lẽ bởi góc độ, trong đôi mắt nhìn đội trưởng Vương như cháy lên ngọn lửa u ám: “Tránh ra một chút, quay đầu lại.”
Giang Chước trừng Vân Túc Xuyên rồi lại đầy hứng thú nhìn đội trưởng Vương, chờ phản ứng của anh.
Vẻ mặt đội trưởng Vương ngơ ngác, theo lời Vân Túc Xuyên tránh qua một chút rồi quay đầu nhìn —-
“Á!!!!”
Anh phát hiện trên bức tường chỗ mình vừa dựa vào xuất hiện một dáng người màu xanh neon, chính là vị trí dấu chân biến mất, hơn nữa còn có xu hướng phồng ra.
Đội trưởng Vương bị kinh sợ không nhẹ, bước mấy bước lớn tránh xa chỗ đó, đến khi đứng cạnh Giang Chước mới đỡ chút căng thẳng. Bây giờ anh mới nhận ra lúc nãy hai người kia không phải đang nhìn mình, chỉ là anh trùng hợp thế nào đứng ngay trước thứ kia.
Giang Chước còn bớt chút thời gian an ủi một câu: “Không sao, đây chỉ là một cái bóng, không hại người.”
Nếu lúc cậu an ủi mà rời mắt khỏi bóng người xanh biếc kia có khi sẽ chân thành hơn chút xíu.
Vân Túc Xuyên vỗ tay, hình bóng màu xanh ra khỏi tường, một tay buông thả bên người, tay còn lại giơ lên, như đang bưng gì đó, Giang Chước nhỏ giọng: “Hẳn là miếng bánh kem kia.”
Cổ được hạ trong miếng bánh Miêu Hàn Lượng ăn.
Trong căn phòng tối đen như mực, bóng người phát ra ánh sáng xanh bước qua bả vai Vân Túc Xuyên, đi về phía thi thể Miêu Hàn Lượng, sau đó đến trước mặt bức tranh mới xong một nửa kia.
Đội trưởng Vương vẫn đứng sát Giang Chước, tuy anh có khi cường tráng hơn cậu chàng trẻ tuổi này nhưng không thể không thừa nhận làm vậy có cảm giác an toàn hơn. Được cảm giác ấy chấn an, đội trưởng Vương mới phân chút xíu sự chú ý đến tình hình xung quanh, không biết có phải anh hoa mắt không, bỗng nhiên thấy bức tranh Miêu Hàn Lượng phác họa kia cử động!
Cô ta đứng dậy từ cái ghế dài, mảnh vải mỏng vốn như có như không trên người chậm rãi trượt xuống, người phụ nữ không chút ngại ngùng, cầm chiếc thìa đưa miếng bánh vào miệng, sau đó hạnh phúc nheo mắt, cách một bức tranh cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào. Đồ ăn ngon cùng người đẹp tạo ra ấn tượng mạnh với cả vị giác và thị giác, cảnh tượng này vừa xinh đẹp sống động vừa quỷ dị vô cùng.
Đáng tiếc cả ba người đàn ông ở đây đều không ai biết thưởng thức. Mắt đội trưởng Vương sắp lồi ra, trong đầu chỉ có ‘tôi là đâu đây là ai người trong tranh cử động được này!!!’
Vân Túc Xuyên lén nói: “Tôi cảm giác tiếp theo cô ta sẽ nói —- mịn như bông, đầy hương vị, muốn nếm bánh ngọt ngon thì hãy ăn của hãng chúng tôi.”
Giang Chước: “Ăn làm gì, cô ta đã đủ béo rồi.”
Đội trưởng Vương: ”.... “
Vân Túc Xuyên chẳng kiêng nể gì cười ha hả.
Khán giả cũng bị chọc cười:
[ Hai anh đẹp trai này vui tánh quá đi mất ~ ]
[ Ha ha ha đừng buồn cười như vậy mà, Muỗng Nhỏ ác độc thật đó, một chiêu trúng luôn điểm yếu. ]
[ Tiêu rồi, sức mạnh tẩy não lớn quá, vốn còn bị mĩ nhân mê hoặc, bây giờ đầu tôi chỉ có ‘cô ta đã đủ béo rồi’. ]
[ Tôi thấy vẻ mặt Giang Muỗng Nhỏ nghiêm túc, tưởng anh ấy định mắng Xuyên ca, hóa ra nhìn nhầm. ]
[ Bây giờ rất mong cô gái kia nghe được lời nói của người bên ngoài, muốn nhìn vẻ mặt của cô ta ghê. ]
[ Hai cậu con trai của tui đúng là ngốc nghếch không hiểu phong tình, phí hoài gương mặt đẹp trai (*ω*). ]
[ Cục cưng ơi, cái này không gọi là béo mà gọi là đầy đặn gợi cảm. ]
Tuy nhìn qua toàn là những lời cười đùa, nhưng thật ra chỉ có số ít người đăng bình luận, hơn nữa hầu như là nữ. Không phải tất cả đàn ông đều có khả năng gái ngồi trong lòng thì cũng không để ý, lúc này thấy cô gái tuyệt đẹp kia, không ít người không thể dời mắt.
Dường như bọn họ còn như được tiếng ca từ bức tranh.
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.... Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.... Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.... “
Tiếng hát như thể được không ít người cùng nhau hát, có nam có nữ, nhưng tiếng ca lại không hề có vẻ vui mừng, ngược lại như tiếng than khóc đau thương, mang theo cảm giác tuyệt vọng thê lương.
“Chúc bạn sinh nhật vui vẻ nha.... Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.... “
Như bị một bàn tay vô hình bóp cổ làm người ta không thở nổi, lại không muốn dời mắt khỏi mĩ nhân, nhịp đập trái tim như thể hòa cùng nhịp của tiếng hát.
Đầu cô gái trong tranh quay lại, nhìn thẳng, mỉm cười, cảm giác ma mị lan tràn làm người xem như si như say. Không ngờ lúc này, nụ cười đột nhiên dừng lại, vẻ mặt biến thành dữ tợn, hai tay xuyên qua bức tranh, hướng về phía cổ Giang Chước!
Vân Túc Xuyên nói: “Ồ, chắc chắn cô ta nghe cậu nói cô ta béo!”
Giang Chước: “Vốn là béo còn gì!”
Cậu vừa nói vừa nghiêng người, đá một cú không e dè vào ngực người phụ nữ kia!
Tay cô ta còn chưa chạm được vào cổ Giang Chước đã bị đá trở về bức tranh, một lần nữa trở thành hình người bẹp dí trong trong giấy, Giang Chước cũng không dừng tay, nhân lúc bàn tay cuối cùng của người phụ nữ chưa hoàn toàn lùi đi mà túm chặt cổ tay cô ta!
Biến cố đột nhiên xuất hiện, khán giả đầu tiên bị bóng tối cùng bóng người xanh lục dọa đến lạnh run, lúc sau lại bị người phụ nữ kia mê hoặc, còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ nụ cười kia đã thấy chủ kênh cùng người trong tranh đánh nhau!
Cuộc đời này kì diệu quá vậy! Phòng live stream này không khoa học!!!