Edit + beta: Herbicides.
Trước tình cảnh này, mẹ Dương cũng nhận ra có bất thường, ngạc nhiên nghi ngờ nói: “Người kia điên rồi sao? Hay chúng ta báo cảnh sát đi.”
Dương Càn tức đến điên người, cười lạnh: “Báo làm gì, cứ chờ xem, để anh xem kẻ lừa đảo nào còn diễn đến thế nào nữa!”
Nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, Vu Kế không ngừng lăn lộn khóc lóc om sòm cùng Cao Nhã Kiều kinh hoảng vẫy kiếm gỗ khắp không trung, hắn cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Đừng nói đến Dương Càn, ngay cả Giang Chước cũng bị một màn này dọa đến ngây người. Cậu vốn chỉ định dùng Vu Kế làm mồi để thu hút Dương Tân Bảo hoặc con quỷ bám lấy cậu ta, tiện tay cảnh cáo hai người kia, nhưng không ngờ đám quỷ đói khát kia đông đến vậy, tạo thành hiệu quả ngoài ý muốn.
Giang Chước quen Vu Kế nhiều năm nhưng đây là lần đầu cậu thấy vị sư huynh này có thể ‘hoạt bát’ đến vậy, suýt nữa bật cười, vội cúi đầu. Tay cậu chống lên bàn, những người khác không rõ vẻ mặt của cậu, cho dù có người vô tình nhìn qua cũng chỉ thấy cậu nhìn không nổi khung cảnh đằng kia.
Giang Chước quả thật dùng nghị lực cả đời để nhịn mới có thể ngồi thẳng lưng như không có chuyện gì xảy ra.
Người có tính cách như cậu còn đến mức đó, những khán giả trong phòng trực tiếp sắp cười đến điên:
[ Há há há tôi chịu không nổi, không phải nghi thức gọi hồn nghiêm túc sao? Sao lại hề hước như vậy? ]
[ Lúc tôi gõ bình luận tay còn run run, cười chết đến nơi. ]
[ Mọi người thấy biểu cảm của ông chủ Dương không ha ha, đến lúc này mà hắn còn nghĩ Vu Kế diễn, đầy mặt đều viết ‘mẹ nó diễn giỏi đấy, hóa ra trên đời còn có người diễn giỏi vậy’, tui không dám nhìn hắn đâu, đau bụng quá. ]
[ Bảo bối Muỗng Nhỏ của chúng ta nghẹn cười kìa, vai ảnh run run ha ha ha, nhịn được chắc khó khăn lắm. ]
[ Chờ chút chờ chút, chị em đừng vui vội, mọi người xem, hình nhân gỗ trên đất đứng lên đúng không? ]
Giang Chước ngẩng đầu lên đã thấy cảnh này. Lúc trước để gọi hồn Dương Tân Bảo, Vu Kế chuẩn bị một con búp bê gỗ khắc ngày tháng năm sinh để trên bàn, sau bàn thờ bị nhóm quỷ đói ném đi, rối gỗ cũng rơi trên mặt đất, rơi mất một bên tay, tạm thời không ai để ý.
Mà lúc này, thân thể con búp bê gỗ cử động, đầu cành cạch xoay một vòng, cứng ngắc nhìn về một hướng.
Giang Chước nhìn theo mắt nó, thấy chỗ đó có mấy còn quỷ đang liều mạng túm quần áo Vu Kế, còn đầu đã cọ vào người gã muốn dính tí công đức, Vu Kế hổn hển: “Cút! Cút đi!”
Vì công đức Giang Chước cho Vu Kế dính hết ở bên ngoài thân thể nên đám quỷ đói này cũng không tạo thành thương tổn gì cho gã, chỉ hết lòng xông đến cọ mong có thể dính chút công đức từ người Vu Kế, trên quỷ thể cũng dính chút màu đỏ.
Vu Kế bị cọ đến ngứa cả người, lại không hiểu sao chúng nó lại cọ mình, đương nhiên cố hết sức phản kháng, hai tay quơ quơ lung tung, nhưng ngăn được bên này thì lại mất bên kia.
Giang Chước liếc mắt liền thấy một linh hồn ít màu đỏ nhất, hiển nhiên cậu ta mới đến, cũng đang cố sức chen vào trong, ngoại hình thì là một chàng trai khoảng 20 tuổi.
Dương Tân Bảo?
Sắc mặt Giang Chước lập tức nghiêm túc, đứng lên.
Ông chủ Dương cũng không kiếm chế nổi nữa, thấy tình hình càng ngày càng kì dị, bên người Vu Kế rõ ràng không có thứ gì lại cứ vò đầu bứt tai la hét như bị người ta làm nhục, ban ngày ban mặt, một người đàn ông trưởng thành cứ làm bộ dáng như vậy, đến hắn nhìn còn ngại hộ!
Dương Càn không nhịn được hô lên: “Vài người đến đè lại hắn cho tôi!”
Cao Nhã Kiều vội nói: “Đừng, mọi người nghe tôi nói, nơi này thật sự có rất nhiều quỷ!”
Đáng tiếc cho dù cô ta nói thật cũng không ai tin, mắt thấy nhiều người xung quanh đến khống chế Vu Kế, dưới tình thế cấp bách, Cao Nhã Kiều giơ lên kiếm gỗ đào, định chém xuống mấy con quỷ chặn đầu.
Thế nhưng kiếm của cô ta còn hạ xuống đã bị ai đó chặn lại giữa không trung.
Hai ngón tay thon dài nắm lấy thân kiếm, dùng sức một chút, thanh kiếm gỗ đào vốn yếu ớt liền bị bẻ gãy, rơi xuống đất.
Cao Nhã Kiều kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt tinh xảo mà lạnh lẽo của Giang Chước.
Giang Chước không quay lại nhìn cô ta, khi kiếm của Cao Nhã Kiều rơi xuống, tay kia của cậu cũng ấn vào trán Vu Kế.
Công đức không thuộc về Vu Kế dính người gã biến mất, lũ quỷ thấy thứ thu hút chúng biến mất cũng vội lui đi, Giang Chước nhanh tay nắm lấy cổ tay Dương Tân Bảo, kéo cậu ta đến cạnh cậu.
Dương Càn còn hơi không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn vừa kêu la gọi người đến hỗ trợ, nhưng Giang Chước ra tay quá nhanh, lại quay lưng về phía mọi người, Dương Càn cũng không nhìn rõ bộ dạng của cậu, chỉ biết Vu Kế bị ấn trán một cái liền yên lại.
Bản lĩnh này so với bộ dáng lít chít của Vu Kế lưu loát hơn bao nhiêu, Dương Càn muốn đi qua xem là ai, liền thấy Giang Chước xoay người quay lại, cong ngón tay bắn về phía Dương Tân Bảo đang ngồi xe lăn.
“Piu” một tiếng, một thứ gì đó từ tay cậu bay đến, đập vào ngực Dương Tân Bảo, lại lăn xuống theo thân người —- mà một viên kẹo sữa béo Alpenliebe ở trong đĩa trái cây chiêu đãi khách.
Người ở hiện trường không thấy linh hồn, nhưng khán giả ở phòng trực tiếp thấy viên kẹo kia đánh vào ngực của sinh hồn Dương Tân Bảo, xong bay nhanh về phía sau, kéo luôn linh hồn cậu chàng vào thân thể!
Ngoại hình Giang Chước tuấn tú tao nhã, ra tay cũng lưu loát trôi chảy, so sánh hai bên, sự tương phản mãnh liệt tạo thành lực hấp dẫn lớn.
Dương Càn nhìn được mặt cậu liền sửng sốt, chưa kịp mở miệng thì con trai hắn đã mở mắt.
“Mẹ nó.” Dương Tân Bảo nhìn quanh, khiếp sợ nói: “Ba mẹ, hai người làm gì đấy?”
Vu Kế vô cùng chật vật, quần áo rối loạn, đang được Cao Nhã Kiều đỡ dậy, nghe thấy câu này, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Dương Tân Bảo. Chính gã tốn nhiều sức lực như vậy, xoay xở đủ đường, thế mà Giang Chước không biết làm gì thoáng cái cậu ta đã tỉnh lại?
Tỉnh rồi?!
Mẹ Dương vừa khóc vừa cười gục bên người Dương Tân Bảo, phản ứng kích động của bà chứng minh Vu Kế không đoán sai.
Không nói đến Vu Kế và Cao Nhã Kiều khiếp sợ xấu hổ thế nào, cũng không nói mẹ Dương ngạc nhiên vui mừng ra sao, khi Dương Tân Bảo tỉnh lại, Giang Chước nhìn thấy phía sau cậu ta có một luồng khí đen, tạo thành hình dạng của thú dữ, giương nanh múa vuốt đánh về hướng Dương Tân Bảo!
Giang Chước nhíu mày, lập tức nhìn ra luồng khí đen cũng không phải bản chất của thứ gây chuyện, nên chỉ ho nhẹ để cảnh cáo.
Con thú tạo thành từ khí đen ngẩng lên, thấy cậu thì lộ ra thần sắc sợ hãi, rụt cổ cúi đầu, biến mất tại chỗ.
Dương Càn lúc này mới hồi phục tinh thần từ niềm vui sướng khi con trai tỉnh lại, nhìn Giang Chước, ánh mắt phức tạp, đi đến trước mặt cậu, lập tức cúi người, thành khẩn: “Cảm ơn Giang thiếu đã cứu mạng con trai tôi, Dương mỗ thật sự.... hổ thẹn.”
Lúc trước coi người ta là đối thủ cạnh tranh, trăm phương ngàn kế muốn đục khoét phá hoại, bộ dáng Giang Chước thế nào đương nhiên Dương Càn biết. Thấy cậu đúng lúc xuất hiện, hắn nghĩ chút liền biết chắc chắn vị thiếu gia này chẳng đến đây cho vui, như vậy chỉ có thể do chuyện Vu Kế và Cao Nhã Kiều.
Nghĩ đến việc Giang Chước đã sớm biết hắn lui tới cùng hai người kia nhưng vẫn giúp mình một ơn lớn, cho dù không biết cậu có ý gì nhưng Dương Càn vẫn thấy nóng cả mặt vì xấu hổ.
Lúc trước khi hắn thấy Vu Kế và Cao Nhã Kiều khoe khoang công phu còn cảm thấy bọn họ thật lợi hại, hơn nữa nghe bọn họ nhập môn sớm hơn Giang Chước, chắc cũng giỏi hơn. Nhưng hôm nay thấy Giang Chước tùy tiện ra tay một cái, loại khí chất tự nhiên lạnh lẽo này, cho dù Dương Càn là người ngoài nghề cũng biết ai cao ai thấp, hai bên chẳng thể nào so sánh với nhau, lúc này hắn mới nhận ra muốn lấn sang mảng huyền học, cạnh tranh cùng Giang gia là suy nghĩ khờ dại đến mức nào.
Nhiều năm truyền thừa không phải chỉ để đó, tin đồn bên ngoài không thể tin tưởng được, có Giang Chước, Giang gia không thể lụi bại.
Dương Càn chỉ làm buôn bán còn cảm khái đến vậy, những người khác còn hơn thế.
Khách khứa ngồi một bên đều là các ‘đại sư’ được Dương Càn mời đến, thế giới này huyền học phát triển, có không ít người theo nghề này, nhưng đa số đều do cuộc sống bức bách, những gia tộc truyền thừa nhiều năm như Giang gia không nhiều.
Ban đầu bọn họ có hi vọng lớn vào Vu Kế và Cao Nhã Kiều ngồi đây, sau khi thấy rõ ràng còn cảm thấy thất vọng, sau Giang Chước vừa xuất hiện, nghe Dương Càn nói ra thân phận của cậu, tâm tình cũng trở nên phức tạp.
Hóa ra đó là Giang Chước, hóa ra đó là bản lĩnh thực sự của Giang gia!
Một mặt sợ hãi ngạc nhiên với cảnh tượng thần kì trước mắt, một mặt họ không nhịn được mà chua xót —– quả nhiên so đo với người khác là tức chết mình. Vị này xuất thân từ danh môn, thiên tư trác tuyệt, cùng làm nghề phong thủy, bọn họ tốn sức 10, 20 năm chỉ sợ không thể so được một phần nhỏ của người ta.
Huống chi đối phương còn trẻ như vậy, về sau tiền đồ vô lượng.
Giang Chước không chú ý thần sắc Dương Càn, lại thấy người nhà họ Dương có gì đó kì quái.
Vừa rồi cậu vẫn luôn ở đây, nhìn biểu hiện của hai vợ chồng họ Dương, họ thực sự rất yêu thương quan tâm người con trai Dương Tân Bảo này, nhưng sau khi luồng khí đen bị xua tan, lại dính lên vài người của Dương gia, khí đen chảy thành dòng, phối hợp với nhau, dường như kết thành một cái lưới lớn. Mà trung tâm cái lưới, vị trí của con mồi, đúng là Dương Tân Bảo!
Lúc này, thân thể Dương Tân Bảo bị cuốn đầy những ‘sợi tơ’ làm bằng khí đen, sắc mặt của cậu ta cũng tái hơn so với lúc mới tỉnh lại, nếu bị quấn đủ nhiều, cậu ta sẽ lại hôn mê, về phần sống hay chết, phải xem tạo hóa thế nào.
Dương Càn vẫn đang cúi đầu cảm tạ, Giang Chước khoát tay đỡ hắn lên, nói: “Dương tiên sinh đừng khách khí, chuyện này còn chưa xong.”
Vì khí chất cậu quá lãnh đạm, Dương Càn không nghe ra đây là nói thật hay đang khịa nhau, thầm nghĩ sao lại nói thế, không phải Dương Tân Bảo tỉnh rồi sao? Chẳng lẽ ‘chưa xong’ này là sẽ không để yên?
Dương Càn nghĩ vậy, không nhịn được quay lại nhìn Dương Tân Bảo, không biết do tâm lí hay Giang Chước nói đúng thật, hắn cảm thấy sắc mặt con trai mình không đẹp như trước. Hắn cả kinh, không khỏi thốt lên: “Ý ngài là sự tình chưa được giải quyết hoàn toàn? Vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Chước không muốn nói. Dương Càn này có sự khôn khéo của người làm ăn, nhưng thái độ thật ra cũng thật thà, chỉ là hắn nói hơi nhiều, còn toàn là điều vô dụng, khá phiền. Cậu từ chối cho ý kiến: “Có tiện mượn một chỗ khác để nói chuyện không?”
Dương Càn lúc này mới ngộ ra mình đang để cao nhân đứng giữa trời nói chuyện, còn không biết đường cho người ta ngồi xuống, thật sự quá thất lễ, thảo nào Giang Chước lãnh đạm vậy.
Bọn họ vội để bảo vệ của khu vườn đưa những người khác về, mời Giang Chước vào phòng ngồi uống trà.
Ở một bên khác, Vu Kế vị một đám tiểu quỷ đuổi nửa ngày, tuy không có thương tổn thực sự, nhưng quần áo cũng đầy nếp nhăn, mặt xám mày tro, nhìn qua vô cùng chật vật. Gã được Cao Nhã Kiều đỡ dậy, bên này còn chưa kịp phủi bụi đất dính trên người, bên kia thấy Giang Chước được người nhà họ Dương vây quanh, nhiệt tình cung kính mời vào.
Sự thật tàn khốc làm Vu Kế cay đắng vô cùng, không ngờ mình lại thất bại hoàn toàn như vậy, nhưng gã không cam lòng, cắn chặt răng, cũng muốn đi theo.
Cao Nhã Kiều vội túm lấy gã: “Anh còn muốn làm gì?”
Cô ta hiện cảm thấy vừa sợ hãi vừa xấu hổ, ở đây thêm một giây một phút cũng khó chịu, thật sự không hiểu sao Vu Kế không nhanh chóng chuồn đi, sao còn có dũng khí đứng đây.
Vu Kế cắn răng đẩy cô ta ra, căm giận nói: “Em đừng ngăn anh, nếu em không muốn chờ thì đi trước, dù sao anh mẹ nó không phục, anh phải xem Giang Chước giải quyết chuyện này thế nào!”
Gã nói xong cũng không để ý Cao Nhã Kiều, định đi vào theo, nhưng bị một cánh tay ngăn lại. Vu Kế ngẩng đầu lên, thấy người ngăn mình là anh họ Dương Tân Bảo tên Dương Tân Phong, mấy hôm trước anh còn khách khí mời gã xem bệnh cho em họ!
Vu Kế nói: “Dương tiên sinh có ý gì vậy?”
Dương Tân Phong ha hả một tiếng, trào phúng: “Vu đại sư, giờ chú hai tôi đang tiếp khách quý, nếu bị người ngoài quấy rầy, bệnh chưa trị xong, tôi sợ không ai gánh nổi trách nhiệm này. Vậy nên người không liên quan không nên vào thì hơn.”
Khi anh ta nói đến ‘người không liên quan’, ánh mắt khinh thường nhìn hai người, mặt Cao Nhã Kiều đỏ bừng, Vu Kế cũng tức giận, cười lạnh: “Làm như hiếm lạ lắm, không đi thì không đi.”
Dứt lời gã xoay người rời đi, Dương Tân Phong lại ‘À’ một tiếng: “Chờ chút.”
Vu Kế: “Lại làm sao?”
Dương Tân Phong chậm rãi nói: “Tôi nhớ ban đầu anh đảm bảo có thể gọi được hồn của Tân Bảo, còn cầm 50 vạn tiền đặt cọc đúng không? Tục ngữ nói cầm tiền thì phải giúp người, anh đã không giúp được gì thì không nên tham tiền, đúng không?”
Vu Kế đỏ bừng mặt, như bị người ta tát thẳng vào mặt. Gã đang muốn biện bạch, lại nghe một người khách bên cạnh thì thầm: ”.... Có chút bản lĩnh ấy còn đòi tiền, thật không biết xấy hổ, còn muốn trở nên nổi danh sau khi rời khỏi sư môn, nằm mơ chắc?”
Cao Nhã Kiều biến sắc, Vu Kế cũng không chịu nổi nữa, không biết lấy từ đâu ra một tấm chi phiếu, quăng cho Dương Tân Phong, hai người mặt xám xịt rời đi.
Những người vào phòng trong phía sau không chú ý đến động tĩnh của họ, Dương Càn dẫn theo người nhà giải thích với Giang Chước, qua chuyện này, hắn không dám có ý gì với Giang gia nữa. Đến tận khi nhận ra mình nói nhiều có thể làm Giang Chước sốt ruột, Dương Càn mới hơi nghiêng người, cẩn thận ngồi xuống ghế, nói: “Có câu một chuyện không phiền hai người, Giang thiếu vừa rồi đã cứu tỉnh con tôi, tôi vô cùng cảm kích, mong ngài giúp người thì giúp cho chót, hoàn hóa giải chuyện này. Nếu Giang thiếu đồng ý, yêu cầu gì của ngài tôi cũng sẽ cố sức thực hiện.”
Khi hắn nói chuyện, vài người nhà họ Dương cũng gật đầu. Thật ra Dương Càn không cần cẩn thận như vậy, hắn chỉ trộm đi hai người, coi Giang gia là đối thủ cạnh tranh, nhưng chuyện buôn bán mà, Giang Chước cũng không thấy chuyện này sai trái gì. Cậu thấy thái độ người nhà này đều rất thành khẩn, xem tướng mạo, cũng đều là người tốt nhân phẩm đoan chính, không có lí do gì để hãm hại Dương Tân Bảo.
Giang Chước nhìn trong phòng trừ mình và Dương Tân Bảo, chỉ còn lại Dương Càn, mẹ Dương, con gái họ là Dương Tình, tính toán một chút rồi nói: “Không đủ người.”
Dương Càn ngẩn người: “Ý ngài là?”
Giang Chước trả lời: “Còn thiếu hai người..... Trừ ba vị, Dương Tân Bảo còn người thân thiết nào nữa không? Không phải quan hệ thuyết thống trực hệ cũng tính.”
Dương Càn vừa nghe liền thấy Giang Chước thật thần kì, vì thật sự còn hai người, một là người vừa đuổi Vu Kế đi, Dương Tân Phong, là cháu trai Dương Càn, người còn lại là con nuôi Dương Càn, hiện là trợ thủ đắc lực của hắn ở công ti, tên Thái Khải. Hắn lập tức gọi điện kêu hai người tới, khi thấy mọi người xuất hiện đầy đủ trong căn phòng, Giang Chước cũng hiểu rõ tấm lưới cậu nhìn thấy lúc trước.
“Đây là trận pháp Ngũ chu phệ tâm*.” Cậu nói cho người nhà họ Dương.
(*)Ngũ chu phệ tâm nghĩa là năm con nhện cắn tim, mình để nguyên Hán Việt nghe cho nó pí ẩn:))))))).
Xe lăn của Dương Tân Bảo đặt cạnh Giang Chước, cậu ta cảm thấy ở càng gần vị đại sư không hơn mình bao nhiêu tuổi này thì bệnh trạng trên người càng nhẹ, quả thật giống như một viên thuốc tiên di động. Vậy nên tuy chưa nói chuyện nhưng Dương Tân Bảo cảm thấy rất thân thiết với Giang Chước, nghe thế như sợ người ta không tin mà phụ họa: “Đúng, Giang thiếu nói đúng đấy, tim con đau thật. Mấy hôm trước đi học thấy chán quá còn bắt con nhện ở cửa sổ phòng học để chơi!”
Giang Chước: ”.....”
Đây là lần đầu cậu nghe cậu trai này mở miệng, không ngờ đây lại là một người lòng chứa đất trời mắc chứng ảo tưởng sức mạnh tuổi thanh niên.
Dương Càn cũng biết tính con trai mình, vội nói: “Con câm miệng, không được đáp lời!”
Hắn khiêm tốn thỉnh giáo Giang Chước: “Không biết trận pháp Ngũ chu phệ tâm này là.... “
Giang Chước nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu phải giải thích cũng rất phiền, bèn nói: “Chính là như thế này.”
Dương Càn sửng sốt, chỉ thấy cậu nhấc chén trà nóng trước mặt, hất về phía hắn. Mắt thấy nước trà nóng bỏng sắp tưới lên người mình, vài người xung quanh đều hô lên, vội né tránh.
Nhưng chén trà kia cũng không dính lên người ai, nước trà hắt đến giữa không trung liền ngưng kết lại như bị đông lạnh, sau đó lại như có mực hòa vào, dòng nước nhanh chóng bị nhuộm màu.
Dương Tân Bảo trừng mắt, tò mò nhìn một màn này, cảm thán: “Anh trai, anh lợi hại thật đấy! Không phải, gọi nhầm, hẳn là gọi đại sư mới đúng.... Tôi rất bội phục, vừa rồi thuận mồm thôi, ha ha ha!”
Giang Chước không nhịn được, không đổi sắc nói: “Không khách khí, tôi cũng rất bội phục cậu, cậu rất kiên cường.”
Dương Tân Bảo: “Kiên cường? Cũng tạm, tôi bình thường thôi.... “
Nói một nửa, cậu ta phát hiện ánh mắt Giang Chước trên người mình, đột nhiên nhận ra gì đó, thấy không ổn, vội cúi đầu nhìn.
—- Dương Tân Bảo thét lên một tiếng đầy kinh hãi, phát hiện chính giữa ngực mình, vị trí trái tim có một con nhện siêu to khổng lồ nằm úp ở đó!
Con nhện kia toàn thân lông xù, to khoảng một nắm tay, màu đen nửa trong suốt, đang cắn ngực của cậu, như đang không ngừng hút gì đó, theo cái bụng không ngừng phồng lên có thể thấy một sợi dây màu đỏ đang trôi vào miệng nó. Mà chuyện đáng sợ không chỉ có thế, xung quanh con nhện có một cái mạng lớn, năm góc gắn tại người của cha, mẹ, em gái cùng với người anh họ và anh nuôi vừa đến của Dương Tân Bảo.
Đây là Ngũ chu phệ tâm trận!
Trận pháp này nhìn rất quỷ quái, cả căn phòng như bị màu đen bao phủ, mọi người đều kinh sợ. Dương Càn muốn thủ giật đứt góc mạng nhện gắn trên người mình nhưng cầm vào mới biết đó chỉ là một lớp khí, không thể chạm vào.
[ Đkm má ơi, con sợ nhện nhất, nổi hết cả da gà. ]
[ Thứ này là gì thế, thật dọa người, vì sao lại trói Dương Tân Bảo và người nhà của cậu ta vậy? ]
[ Đoán chút, chẳng lẽ người nhà họ Dương đều có ác ý lớn với Dương Tân Bảo cho nên sợi tơ tượng trưng cho ác ý mới cuốn lấy cậu ta.... Nếu thật là như vậy thì thật đáng sợ! ]
[ Xem vài lần live stream, tôi không có mong muốn gì hơn là kiếm một người bạn trai giống chủ kênh, rất có cảm giác an toàn, không lo có ai muốn hại mình. ]
Câu cảm thán này kéo theo một dãy +1, cũng có người hô to ‘Chủ kênh là của tui, các người không được giành!’, đến tận khi một bình luận hiện lên, trở thành kết quả cuối cùng.
[ Chị em đừng mơ nữa. Xem nhiều lần live stream như vậy tôi nhìn được một chuyện, đó là người đàn ông tui hằng theo đuổi đã được một người đàn ông khác coi trọng rùi. @vantucxuyen ]
Nhóm fan trong phòng trực tiếp đã rất đông, đoán vụ án ship CP giành người yêu đủ cả, ở một đầu khác của màn hình, chủ kênh Giang Chước đã công bố đáp án:
“Không cần phí sức, trước mắt mọi người đều là ảo giác, có thể nhìn nhưng không thể chạm vào.”
Giang Chước bắt lấy cái chén đang bất động trong không trung, chậm rì rì nói với người nhà họ Dương đang muốn giật đứt tấm mạng:
“Nhưng trận pháp này không thể hình thành chỉ với âm mưu từ một phía. Tấm mạng nhện có năm điểm nối, dính với năm người các người, xâu chuỗi với nhau, chứng tỏ chuyện này không chỉ được mọi người đồng ý mà còn bàn luận rất kĩ càng rồi.”