Edit + beta: Herbicides.
Mỗi một câu cô ta nói ra đều vô cùng nhục nhã, giống như bản thân cậu ta không phải người mà chỉ là thứ bẩn thỉu mặc người ta giày xéo. Đôi khi nghe cô ta trách mắng cậu ta hoặc người khác trước mặt nhiều người, La Dương đều hận mình không thể chết luôn, như vậy sẽ không cần phải đối diện với ánh mắt và cười nhạo của người đời.
Vô số lần khi bị Vương Thông Mẫn đay nghiến, cậu ta muốn xông lên bịt mồm cô ta lại, nhưng bản năng sợ hãi phụ huynh từ trong xương lại bắt La Dương phải thu hồi ý tưởng này. Bao nhiêu áp lực tích tụ ở đáy lòng dần biến thành vũng bùn không thể nào thanh trừ, dần che lấp hết chút lương thiện và thân tình còn sót lại.
Cuối cùng đến giờ cậu ta mới có thể nói hết những gió chịu trong lòng, nói với Vương Thông Mẫn: “Trong lòng tôi, bà là đồ phù thủy ác độc. Tôi chỉ mong bà nhận được báo ứng thôi.”
Vương Thông Mẫn như bị sét đánh, nghẹn họng không thể trả lời.
Trương Vĩnh đứng bên cạnh cười rộ lên, hỏi Vương Thông Mẫn: “Cô Vương ơi là cô Vương, mày nghe rõ cháu trai yêu của mày nói gì chưa? Mày có hối hận không? Nào, tao đang nói chuyện với mày đấy!”
Ngữ điệu của gã vừa nhanh vừa vội, thanh âm lúc cao lúc thấp, trên mặt còn cười, vô cùng quỷ dị. Cơn thịnh nộ của La Dương dần hạ xuống, lại bắt đầu sợ hãi.
Vương Thông Mẫn há miệng thở dốc, không muốn trả lời, sắc mặt Trương Vĩnh lập tức biến đổi, nâng tay cho cô ta hai cái tát, mắng: “Sao mày không nói câu nào? Lúc mắng con trai tao hăng lắm cơ mà? Mẹ mày, con đi*m này!”
Trong phòng có hai nữ sinh bị trói, khi nhìn thấy một màn này đã sợ đến rơi nước mắt, một cô bé không nhịn nổi thút thít vài tiếng.
Trương Vĩnh dùng một tay ném Vương Thông Mẫn xuống đất, mạnh mẽ quay người, hung tợn nhìn nữ sinh kia, lạnh lùng: “Khóc cái gì? Mày muốn chết à?”
Nữ sinh bị dọa đến run rẩy, khóc nức nở nói: “Từ trước tới nay tôi chưa từng bắt nạt Đặng Nhất Hàm, trong lớp tôi cũng chẳng nói chuyện với cậu ta được mấy câu. Cầu xin ông, tha cho tôi với.....”
Trương Vĩnh cười lạnh: “Mày không bắt nạt nó thì tao phải tha mày? Thói đời bây giờ còn có chuyện như thế à? Mẹ mày đừng có mơ! Tao không tin mày chưa làm ra chuyện gì có lỗi.”
Gã tìm kiếm bên cạnh một lúc, giống như có phép thuật biến ra được một cái khung ảnh, bên trong chính là di ảnh của Đặng Nhất Hàm, Trương Vĩnh đặt khung ảnh giữa phòng: “Bọn mày hướng về phía này quỳ xuống, nhận tội cho tao. Làm chuyện gì thiếu đạo đức thì nói hết ra, dám giấu giếm bất cứ chuyện gì, ông đây sẽ đánh gãy chân bọn mày.”
Gã vừa nói vừa đạp Trần Kính Phi đứng gần mình nhất, vừa lúc đá vào bụng cậu ta, Trần Kính Phi đau đến mức nổ đom đóm mắt.
Lúc vừa bị bắt, cậu ta đã bị dạy dỗ một hồi, biết Trương Vĩnh tàn bạo đến mức nào nên không dám phản kháng, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, tôi chỉ đối xử tốt với Đặng Nhất Hàm bên ngoài để khiến giáo viên và bạn bè thấy tôi rộng lượng, chứ thật ra khi người khác bắt nạt cậu ta tôi còn vui sướng khi người khác gặp họa, còn cười nhạo sau lưng cậu ta.....”
Trương Vĩnh không nói câu nào, lại cho một cú đá, thân mình Trần Kính Phi bị gã đá văng ra ngoài, nức nở nói: “Không, tôi cũng có tham gia mấy trò bắt nạt đó! Gia cảnh của cậu ta là tôi truyền ra sau khi nhìn thấy phiếu thông tin của lớp..... Đừng, đừng đá, tôi còn lén xé sách giáo khoa của cậu ta, ném balo cậu ta vào bể bơi..... Tôi sai rồi!”
Tình cảnh của cậu ta hiện tại quả thật tiến thoái lưỡng nan, nếu nói ra tình hình thực tế, Trương Vĩnh chắc chắn sẽ nổi giận, nhưng nếu không nói, hoặc chỉ nói ra những chuyện không nghiêm trọng thì sẽ bị đánh đập. Nước mắt Trần Kính Phi tuôn rơi, cuối cùng lại bắt đầu nói đến chuyện không liên quan đến Đặng Nhất Hàm: “Quan Ninh lớp chúng tôi kiếm tra luôn đứng hạng nhất, lần nào xếp hạng cũng hơn tôi, tôi lén lấy bút của Ngô Trạch bỏ vào balo của cậu ta, nói cậu ta trộm, sau Quan Ninh chuyển trường..... “
Nói tới đây, Trương Vĩnh nắm cổ áo Trần Kính Phi, nhấc cậu ta khỏi mặt đấy, cười lạnh: “Mẹ mày, ai cho mày nói mấy thứ vô dụng?”
Gương mặt ân trầm mà vặn vẹo của gã đến gần như vậy khiến Trần Kính Phi sợ muốn chết, thời khắc mấu chốt bộ não đã loạn cào cào cuối cùng cũng vận hành, nháy mắt nhớ ra một chuyện.
—– “Đúng, còn có La Dương..... Lúc trước người vay tiền ở trang web kia là La Dương! Ông muốn tính sổ thì tìm cậu ta đi.”
La Dương bỗng nhiên gặp chuyện như vậy, đã quên mất nhược điểm của mình còn trong tay người ta, Trần Kính Phi đột nhiên nói ra những lời này, đối với cậu ta chính là sấm sét giữa trời quang.
Sắc mặt La Dương lập tức thay đổi, vội vàng phủ nhận: “Không có! Không phải tôi!”
Trần Kính Phi vẫn còn đang bị Trương Vĩnh xách lên, sợ gã đánh cậu ta, lớn tiếng: “Sao lại không phải cậu? Cậu đổi điện thoại là nhờ vay tiền ở chỗ đó, sau càng vay càng nhiều, bị bọn chúng đòi nợ khắp nơi! Ngày đó cậu với Đặng Nhất Hàm đều mặc đồng phục, sau khi cậu phát hiện không ổn bỏ chạy thì bọn họ nhầm Đặng Nhất Hàm thành cậu!”
Khi cậu ta nói điều này, vốn nghĩ Trương Vĩnh sẽ thả mình tìm La Dương để tính sổ, nhưng dường như gã lại không có ý định này, ánh mắt vẫn hung ác nham hiểm nhìn Trần Kính Phi. Trần Kính Phi vội nói: “Lời tôi nói là thật. Tôi có làm sai, nhưng trong cái chết của Đặng Nhất Hàm cũng có trách nghiệm của La Dương.”
Ngón tay Trương Vĩnh vẫn không hề buông lỏng, cười lạnh: “Như thế thì sao?”
Trần Kính Phi khựng người.
Trương Vĩnh nói: “Lúc đấy mày thấy con mẹ nó hết, mà một câu cũng không nói ra?”
Gã nói đúng, Trần Kính Phi và La Dương kẻ tám lạng người nửa cân, một người thấy tất cả chân tướng lại im như thóc vì sợ liên lụy chính mình, một kẻ thấy người khác gặp tai họa thay mình cũng không nói một lời mà làm như chẳng liên quan gì đến câu chuyện, cả hai người đều có nhược điểm không muốn nhắc đến trong tay người kia, bình thường cũng hiểu rõ mà cùng bảo vệ bí mật này.
Mà La Dương cũng nhờ cái này mới hẹn được Trần Kính Phi ra ngoài.
Sau khi chuyện này xảy ra, nói không áy náy thì cũng không phải, trong lòng Trần Kính Phi giống như bị một tảng đá lớn đè vào, cố gắng muốn quên đi hết thực tại, lại không biết thế nào, đường càng đi càng lệch lạc, cuối cùng đi đến tình cảnh như bây giờ.
Bây giờ phải làm sao? Nhìn biểu hiện của Trương Vĩnh, cho dù có khai ra La Dương, gã cũng sẽ không bỏ qua cậu ta mà còn có thể sẽ có ‘chăm sóc đặc biệt’.
Trần Kính Phi vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, thấy Trương Vĩnh ném cậu ta lại mặt đất, nhấc chân muốn đạp xuống, cậu ta nhanh chóng nghĩ cớ, âm thanh hoảng loạn nức nở: “Ông nghe tôi nói..... Chắc chắn Đặng Nhất Hàm muốn báo thù La Dương, mấy hôm trước tôi, tôi nhốt La Dương trong WC là để, để báo thù cho cậu ta.....”
Từ những gì Trần Kính Phi nói ra, tất cả mọi chuyện được xâu chuỗi.
Mục đích ban đầu của Trần Kính Phi chỉ là muốn chơi đùa với Đặng Nhất Hàm một chút, thế nhưng bộ mặt thật của cậu ta lại bị phát hiện, Đặng Nhất Hàm vô cùng thương tâm, hai người hẹn gặp nhau ở công viên để Đặng Nhất Hàm trả lại đồ cho cậu ta, chính thức tuyệt giao.
Lúc ấy bọn họ nghĩ mọi chuyện đã xong, ai cũng không ngờ La Dương để tránh né đám Trương Vĩnh xiết nợ nên cũng trốn vào công viên, kết quả là Đặng Nhất Hàm bị nhầm thành cậu ta và bị bắt đi, Trần Kính Phi ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
La Dương cũng Trần Kính Phi đều im lặng không nói chuyện này ra, còn ôm tâm lí may mắn, cảm thấy chưa chắc Đặng Nhất hàm đã gặp chuyện không may, chỉ là không muốn đi học thôi. Đến tận khi cảnh sát xác nhận tìm được thi thể Đặng Nhất Hàm, hai người mới bắt đầu hốt hoảng.
Trần Kính Phi chột dạ vô cùng, tối nào cũng gặp ác mộng gặp được người bạn cùng lớp chết thảm này, chính vì nguyên nhân này, lúc trước cậu ta mới thừa dịp nhóm Triệu Tử Hàng gọi bút tiên mới nhốt La Dương trong WC.
Không chỉ vì cậu ta là cháu trai Vương Thông Mẫn mà quan trọng hơn, Trần Kính Phi biết Đặng Nhất Hàm vì La Dương mà chết, cậu ta cảm thấy chỉ cần có La Dương gánh tội thay, chính mình có thể thoát khỏi sự quấy rầy của oan hồn, một lần nữa khôi phục cuộc sống như trước.
Nhưng thế nào cũng không ngờ, từng bước từng bước sai cuối cùng không thể cứu vãn.
Cậu ta chỉ muốn che giấu một chuyện, nhưng một lần lại một lần làm vô số chuyện khác.
Nói một đoạn dài không ngừng nghỉ, Trần Kính Phi mặt vàng như đất, thở phì phò từng ngụm, run rẩy nói: “Tôi không muốn hại người, tôi chỉ là..... Thật sự không biết làm sao..... “
La Dương nghe được Trần Kính Phi nói ra tên mình đã biết không ổn, cậu ta lúc trước bị nhốt trong WC cũng biết rõ Trần Kính Phi không có ý tốt, nhưng cũng không dám nói với ai, vì sợ nhược điểm của mình bị người khác biết, mắt thấy sự tình đều bị lộ, đã sợ hãi đến mức không biết phản kháng thế nào. Cậu ta trơ mắt nhìn Trương Vĩnh đạp Trần Kính Phi một cái, Trần Kính Phi lớn tiếng kêu thảm thiết, đau đến ngất đi, Trương Vĩnh đi đến trước mặt La Dương, cười quái dị: “Thằng nhóc, mày cũng giỏi giả bộ đấy.”
La Dương không dám nói gì, ngay cả mọi người xung quanh cũng sợ đến phát run, tuy La Dương thật sự đáng giận nhưng bọn họ là người vô tội, lúc thấy bộ dáng hung thần ác sát của Trương Vĩnh, bọn họ đều lo cho vận mệnh chính mình.
Khi những chuyện này xảy ra, màn ảnh chiếu theo La Dương, khán giả trong phòng live stream đều bị một màn này dọa sợ đến ngây người, màn hình trống rỗng (chắc là để chuyển về chỗ Giang Chước, chứ live stream đã hết đâu mà đen màn hình nhỉ?) hơn nửa ngày mới dần có bình luận:
[ Hóa ra mọi chuyện là như vậy, vụ án này phức tạp quá! Chủ kênh và Xuyên ca thật lợi hại, bọn họ đoán được gần hết rồi. ]
[ Hai học sinh này đều che giấu thật kĩ, một đứa là học sinh giỏi toàn diện, một đứa nhẫn nhục chịu đựng bắt nạt, lại không ngờ bộ mặt thật như thế. ]
[ Giới trẻ bây giờ đáng sợ thật! ]
[ Thật ra có đáng sợ hay không trẻ hay già không phải là trọng tâm, chủ yếu là những người này bản thân xấu xa. May mà bây giờ lộ ra rồi, chứ nếu để bọn chúng lớn lên còn không biết sẽ làm gì đâu. ]
[ Phải rồi, mọi người xem Trương Vĩnh, hiện xem như cha của nạn nhân, nhưng hồi còn trẻ bản thân gã cũng sống bằng nghề thu phí bảo kê, đâu khác gì những kẻ đã giết Đặng Nhất Hàm? ]
[ Haiz....Đây chẳng phải là đời cha ăn mặn đời con khát nước? ]
[ Người khác thế nào cũng được, nhưng tôi có chút lo cho những học sinh vô tội khác.... Mà anh chủ kênh đẹp trai của chúng ta đâu? ]
[ Chuyển cảnh đi chuyển cảnh đi, tui đến xem ảnh mà, nhanh xuất hiện nào! ]
Quỷ nhỏ bám vào La Dương trên suốt chặng đường, đi tới tận thuyền lớn giam giữ con tin để Giang Chước có thể theo âm khí của nó để tìm được mọi người. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, quỷ nhỏ bay nhẹ xuống dưới thuyền, tìm thấy Giang Chước đang quan sát từ nơi cách đó không xa, vui vẻ xoay vòng hai ba cái trước mặt cậu.
Giang Chước sờ sờ đầu quỷ nhỏ, lại cho nó thêm một tờ tiền giấy: “Cảm ơn, nhóc cầm đi, coi như anh mời nhóc ăn.”
Cách tìm người này của cậu đương nhiên chẳng ai ngờ đến, người trên thuyền không biết tình hình nên có thể nghe thấy âm thanh Trương Vĩnh đánh người truyền đến từ đáy thuyền.
Người đàn ông bắt La Dương đến không nhịn được mà hơi lo lắng, nói với tên buôn lậu: “Đại ca, chúng ta có nên qua khuyên nhủ tí không? Em sợ Trương Vĩnh quá tay chết người thì chúng ta còn mua bán gì nữa?”
Tên buôn lậu được gã gọi ‘đại ca’ họ Vi, lúc này đang nửa ngồi ở một cái ghế sofa hưởng thụ một người phụ nữ trẻ đấm chân, nghe vậy cũng không để ý:
“Người theo con đường này của chúng ta cũng phải có tình có nghĩa, cầm tiền của người ta thì ít nhất cũng nên cho người ta cơ hội xả giận. Mày yên tâm, bản thân Trương Vĩnh chắc chắn biết chết một phát cho xong thảm hơn hay bị bán đi xuất khẩu lao động thảm hơn.”
Hai năm nay làm ăn không thuận lợi lắm, lần này bọn họ có thể ra khơi cũng nhờ giả làm tàu chở đồ chơi đắt tiền, định làm nốt lần này rồi chuyển nghề, người đàn ông cũng cẩn trọng, nhưng nghe lời của ông chủ Vi, cũng cảm thấy đúng.
Gã cười nói: “Đại ca nói đúng. Lúc trước nghe nói Trương Vĩnh điên rồi, bị người ta bắt vào bệnh tâm thần, lúc hắn đột nhiên tìm tới em còn hoảng sợ.”
Ông chủ Vi hứng thú hỏi: “Vậy rốt cục hắn điên hay không, hay điên xong hết bệnh rồi?”
Người đàn ông nhỏ giọng: “Chuyện này nói cũng lạ —– hắn nói hắn vốn điên nhưng đột nhiên được oan hồn thằng con trai đã chết báo mộng liền tỉnh táo lại, bảo đi báo thù cho con trai.”
Ông chủ Vi phun ra một ngụm khói, cười to: “Cái gì mà oan với chả hồn cơ, bịa truyện ma từ đâu ra? Đúng là bậy bạ! Mày nghe hắn nói làm gì, nếu trên đời này người chết biến thành quỷ báo thù được thì chúng ta sao sống đến được hiện tại?”
Người đàn ông cười gượng hai tiếng, không dám phản bác, trong lòng cũng không nhịn được nói thầm —- dù sao thì có thờ có thiêng có kiêng có lành, sao lại tự nguyền rủa mình thế, rất bất cẩn.
Dù sao cũng là lời của ông chủ, nên trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng người đàn ông cũng không dám phản đối, đang muốn phụ họa hai câu, bỗng nghe tiếng ‘rầm’, một chiếc vòng vàng bị quăng tùy tiện trên chiếc bàn bỗng nhiên rơi xuống đất.
Người đàn ông, ông chủ Vi cùng cô gái xinh đẹp kia đều ngẩn người trước một màn này.
Không trách bọn họ ngạc nhiên, vừa rồi chiếc vòng rõ ràng được đặt ở giữa bàn, nó cũng chẳng phải hình tròn, không thể lăn qua lăn lại, sao đột nhiên rơi xuống đất?
—– Còn đúng lúc bọn họ vừa nói đến chuyện ma quỷ.
Im lặng một lát, có lẽ cảm thấy không khí lúc này quá quỷ dị, ông chỉ Vi cười gượng một tiếng đánh vỡ sự im lặng: “Chắc là không để cho vững, còn thất thần làm gì, còn không đi nhặt nó lên!”
Gã véo mông cô gái trẻ kia một cái, cô ta vội đứng dậy, qua nhặt chiếc vòng, nhưng không đợi cô ta đến gần, một chuyện quỷ dị khác xảy ra.
Vốn trước mặt ông chủ Vi có một li cocktail cắm ống hút, rượu bên trong chỉ còn một nửa, ống hút hơi nghiêng —- đây là trạng thái bình thường. Nhưng lúc này, khi cô gái trẻ vừa đến trước li nước, chiếc ống hút kia lại bỗng dưng như có một năng lực siêu nhiên nào đó, tự động dựng thẳng lên.
Trước ánh mắt trợn tròn cùng cái miệng há hốc của ba người, chiếc ống hút dựng thẳng giữa chén rượu, nước bên trong phun ra như suối, khi rơi xuống mặt bàn liền biến thành màu đỏ tươi như máu.
“Chuyện, chuyện gì thế này?”
Người đàn ông sợ đến mức lùi về sau vài bước, lưng chạm vào tường, hoảng sợ nhìn một màn trước mặt.
Nhưng không ai trả lời gã, cô gái trẻ đảo mắt, đến kêu còn chưa ra tiếng đã hôn mê bất tỉnh, đến cả ông chủ Vi vừa cười nhạo Trương Vĩnh giả thần giả quỷ cũng trợn tròn mắt.
Máu loãng trên bàn trà rơi tí tách xuống mặt đất, gã cảm thấy cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo gáy. Trong phòng bùng lên một trận gió lạnh, ông chủ Vi bỗng liếc mắt thấy một cái bóng lướt qua, nhịp tim tăng mạnh, nhanh chóng nắm tay đánh một cú qua bên cạnh, nhưng lại đánh vào khoảng không.
Xung quanh dường như không có gì, lại dường như có vô số đôi mắt im lặng nhìn gã chằm chằm.
Hai chân ông chủ Vi nhũn ra, cảm thấy bị dọa đến phát điên, bất chấp mọi thứ vọt đến cửa.
“Chờ đã!”
Yết hầu gã đột nhiên bị ai đó túm chặt, sau lưng lại duỗi đến một bàn tay, chậm rãi đặt lên vai ông chủ Vi, người đàn ông phía sau lạnh lùng nói: “Đừng vội chạy, những người mấy ông bắt được đến đây đâu rồi?”
Trần Kính Phi cùng La Dương đều bị ném qua một bên, người cần ‘xưng tội’ tiếp theo là Triệu Tử Hàng, tình trạng thảm khốc của hai người bạn học làm cậu ta sợ hãi không thôi, nhưng so với bọn họ, số việc Triệu Tử Hàng phải khai ra không nhiều lắm.
—- Mấy ‘tội trạng’ như giật tóc bạn nữ, nhét sâu róm vào ngăn bàn giáo viên, khi đạp xe cố tình khiến nước bắn ướt người bạn học hiển nhiên không đủ để làm kẻ nóng lòng muốn xả hết cơn giận giữ là Trương Vĩnh hài lòng.
“Không đủ! Không đủ! Mày nói tiếp cho tao!”
Gã thô bạo nắm tóc Triệu Tử Hàng, định ấn đầu của cậu ta vào tường.
“Trương Vĩnh?”
Một giọng nói hơi lãnh đạm vang lên, đột ngột xâm nhập vào không khí căng thẳng ở hiện trường, Trương Vĩnh nghe được tên mình, quay đầu theo bản năng. Nhưng chưa thấy rõ diện mạo người kia, gã liền cảm giác trước mắt tối sầm, mặt đã bị người ta đấm mạnh một cú, đến một âm thanh cũng chưa kịp kêu ra, gã đã phải lấy hai tay che mặt, ngã xuống mặt đất, máu mũi chảy ra từ khe hở trên tay.
Mọi người ở đây mở to mắt nhìn, liền thấy cảnh tượng Giang Chước xuất hiện ở đây một cách thần kì gọi Trương Vĩnh rồi cho gã một cú, khiến gã hoàn toàn choáng váng.
Triệu Tử Hàng trong lòng còn sợ hãi sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết ngẩng đầu lên, nhỏ giọng kêu lên: “Thầy Giang!”
Giang Chước không nói hai lời, rất nhanh tháo xuống dây thừng buộc trên người bọn họ, Trần Kính Phi đã bị đánh đến mức không đi nổi, cậu hơi ghét bỏ nhìn thoáng qua đất bẩn dính đầy người cậu ta, đỡ Trần Kính Phi hướng ra ngoài: “Còn không mau đi đi.”
Những người còn lại lúc này mới như tỉnh dậy khỏi cơn mê, đều vội vàng vùng dậy, đi theo sau Giang Chước. Trừ Trần Kính Phi, La Dương cũng bị đánh rất nặng, khi đi ra còn ngã lên người Trương Vĩnh đang nửa hôn mê. Cậu ta tự biết hiện tại mình không được chào đón, sợ bị bỏ lại, vội luống cuống đứng lên đuổi theo, cũng không cẩn thận chạm phải máu mũi cửa Trương Vĩnh chảy xuống do bị đánh lúc vừa rồi.
Ngay lúc đó, La Dương chỉ cảm thấy cả người lạnh đi, bỗng nhiên run rẩy, suýt nữa không thể đứng dậy. Vương Thông Mẫn là người cuối cùng ra khỏi phòng, vẻ mặt phức tạp nhìn La Dương, xoay người nâng cậu ta dậy, sau không nói gì cúi đầu rảo bước đi.
Giang Chước dẫn mọi người vội vàng ra ngoài, người trên thuyền tuy nhiều, đối với cậu không quá khó khăn để đối phó, nhưng then chốt chính là nơi đây ở trên thuyền, Giang Chước say tàu còn không biết bơi, nên cậu phải tốc chiến tốc thắng, đưa mọi người rời đi trước khi tàu khởi hành.
Tạm thời dùng pháp thuật dọa đám người ông chủ Vi, còn có vài người ở bên kia thuyền, sự tình liên quan đến tình mạng con người, mọi người đều đoàn kết với nhau đến kì lạ, đều cố hết sức không phát ra âm thanh, trốn theo Giang Chước.
Nhưng đang chạy trốn, không biết vì sao, La Dương ở sau cùng bỗng thấy sau lưng như bị ai đẩy, theo bản năng sợ hãi kêu lên, vội vàng đỡ mép thuyền, suýt nữa ngã xuống nước.
Chuyện này lập tức kinh động những người khác, ở một sườn thuyền khác, có kẻ hô lớn:
“Có âm thanh gì vậy?”
“Này, bên kia có người!”
“Mau qua bên đó!”
Giang Chước nhìn mấy đứa nhóc mình đưa theo, nhíu mày, cân nhắc xem mang nhiều người thế này đánh nhau hay tìm cách rút lui thì tốt hơn.
Triệu Tử Hàng đột nhiên thông minh hiểu ý của Giang Chước, nhẹ giọng: “Thầy, em biết bơi, còn có thể đưa theo một người bơi đến bờ.”
Nếu lấy tính cách Triệu Tử Hàng ban đầu, cậu ta sẽ cảm thấy hành động bỏ trốn khi lâm trận này là nhát gan, vô cùng mất mặt, cho dù thế nào cũng muốn tự chống đỡ đến cuối. Nhưng sau khi trải qua chuyện gần đây, cậu ta không còn là thằng nhóc liều lĩnh kia nữa, cũng hiểu được dưới tình huống này, kiếm chuyện chỉ khiến Giang Chước phân tâm. Tuy vừa bị hãm hại, không cam lòng, nhưng phải chờ khi tình hình nguy cấp đi qua rồi tính, hiện tại cậu ta không thể gây thêm phiền phức, chỉ có thể làm chút chuyện vừa tầm khả năng.
Giang Chước liếc nhìn mặt biển, lại lập tức rời mắt. Thuyền còn chưa khởi hành, vẫn đang đỗ ở bến tàu, nước xung quanh cũng không sâu lắm, khoảng cách cũng gần bờ, tính nguy hiểm không quá cao. Cậu không để mất thời gian, nhanh chóng hỏi han: “Em có chắc không?”
Triệu Tử Hàng gật đầu: “Em từng tham gia đội tuyển bơi.... Thầy, thầy phải cẩn thận.”
Một vài nữ sinh phía sau cũng bước theo, nói: “Thầy, em cũng biết bơi, em cũng trong đội tuyển bơi luôn, ngần ấy nước không thành vấn đề.”
Giang Chước lập tức ra quyết định: “Tốt, mấy em ai có thể bơi thì xuống nước đi, không biết bơi thì trốn sau lưng tôi, đừng tỏ ra mạnh mẽ.”
Cậu nói xong, lập tức phi tới hướng những kẻ đến gần. Dưới ánh đèn sáng choang, không ít người chạy đến chỗ Giang Chước, kẻ cầm đầu nhóm đó còn cầm súng trên tay, Giang Chước nghe được âm thanh lên đạn vô cùng rõ ràng.
Nhìn thấy cậu, kẻ kia thoáng ngẩn ra, lập tức giơ súng, hướng Giang Chước la lên: “Mày là ai, mau —-“
Phần sau từ ‘mau’ của gã chưa kịp nói ra đã thấy hoa mắt, Giang Chước đã đá một cú trúng cổ tay gã.
Chiếc súng lục rơi khỏi tay, bay một đường cong trên không trung, được Giang Chước chuẩn xác bắt được, cậu thuận thế xoay người, nòng súng dí vào trán một tên muốn đánh len.
“Mau cho ông một phát sao?” Cậu khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi.