App Trực Tiếp Thành Tinh

Chương 37: Bút tiên*




Edit + beta: Herbicides.

*Bút tiên: Một trò chơi gọi hồn tương tự như cầu cơ được thực hiện bằng cách dùng bút và giấy, khi triệu hồi thành công có thể hỏi chuyện linh hồn, cũng có một số điều luật mà nếu vi phạm thì linh hồn đó có thể sẽ làm hại người chơi.

Những điều một học sinh trung học có thể gặp vô cùng hữu hạn, mỗi ngày trừ đi học đi thi làm bài cũng không còn gì khác. Thi thoảng ai đó đánh nhau với ai đó, cha mẹ ai đó li hôn, những việc nhỏ linh tinh như vậy đều được thảo luận một phen, lại càng không nói đến tin một bạn học đã mất. Tuy trường học luôn thông báo học sinh không được lộ ra ngoài, tin về cái chết của Đặng Nhất Hàm truyền đi rất nhanh tại trường Trung học số 8.

“Tôi nghe người ta bảo, khi được phát hiện, thi thể Đặng Nhất Hàm nát vụn hết ra rồi.” Ngô Trạch nhỏ giọng nói: “Có thể thật sự sau khi gặp chúng ta không lâu, Đặng Nhất Hàm bị ai đó hại chết.”

Trong phòng học đa năng rộng lớn, chỉ có vài người, sau khi Ngô Trạch nói xong cũng không có ai nói tiếp. Một lúc lâu, Triệu Tử Hàng mới nói: “Lúc đó nếu biết thì đã ngăn cậu ta lại. Ngay cả chúng ta cũng không ngờ có chuyện thế này….. hay cậu ta gặp tên bắt cóc nào đó?”

Vấn đề này cảnh sát còn đang điều tra, đương nhiên không có ai trả lời cậu ta, lại có một nữ sinh bên cạnh sợ hãi nói: “Các cậu nói xem, Đặng Nhất Hàm sẽ không quay về báo thù linh tinh chứ? Lúc trước khi cậu ấy không đến trường, cô Vương chẳng phải luôn bảo chỗ của cậu ấy có người sao?”

Lời này thực sự dọa Ngô Trạch đến lạnh run, lập tức nói: “Cậu đừng có nói bậy bạ, không có chuyện đó đâu! Vương Bái Bì* chắc chắn tuổi cao mắt mờ nên mới nhìn nhầm thôi! Hơn, hơn nữa…..”

*Bái Bì (lột da): một từ tiếng lóng, ý chỉ nhưng người dựa vào địa vị cao mà bóc lột người khác một cách tàn nhẫn.

Nói còn chưa xong, cửa phòng học đa năng bỗng nhiên ‘cót két’ một tiếng mở ra, nữ sinh trùng hợp đối mặt với cửa thấy một màn này sợ đến mức hét ầm lên. Không chỉ cô, những nam sinh đứng xung quanh cũng bị dọa, đều bắn người lên, xoay người nhìn, thấy lớp trưởng Trần Kính Phi kinh ngạc đứng ở cửa: “Các cậu sao thế?”

Ngô Trạch mềm nhũn cả chân, buột miệng ‘đm’, ngồi lại ghế, lau mồ hôi ở gáy: “Tôi nói này lớp trưởng, cậu đi đường không phát ra âm thanh à? Dọa tôi suýt bay mất nửa cái mạng.”

Trần Kính Phi tiến vào phòng học, nghe cậu ta nói thì cười: “Ban ngày ban mặt, các cậu còn đang ở cùng nhau, không đến mức đó chứ?”

Triệu Tử Hàng: “Chúng tôi đang nói về chuyện của Đặng Nhất Hàm.”

Khi cậu ta nói, Trần Kính Phi đã đến ngồi bên cạnh nhóm người, Triệu Tử Hàng để ý thấy quầng thâm mắt của lớp trưởng cũng rất đậm, trong mắt cũng có nhiều tơ máu, hiển nhiên không ngủ ngon. Cậu ta nghĩ trong lớp những người có thể nói chuyện một hai câu với Đặng Nhất Hàm chỉ có người lớp trưởng này, phỏng chừng sau khi nghe nói chuyện kia, Trần Kính Phi cũng khó chịu trong lòng.

Quả nhiên, Trần Kính Phi nghe bọn họ nói vậy, sắc mặt cũng khó coi: “Hôm ấy sau khi cậu ấy bị cô Vương phê bình, tôi còn đưa bài thi Tiếng Anh cho cậu ấy mượn. Nếu lúc đó tôi gọi cậu ấy lại trường giảng bài chút, có thể chuyện này đã không xảy ra.”

Vài người xung quanh cũng chưa nói chuyện. Thật ra Trần Kính Phi đã được coi là bạn thân đến độ nào đó, nếu so sánh với cậu ta, những học sinh khác bình thường đều không trợ giúp gì Đặng Nhất Hàm, đôi khi còn cười nhạo, tẩy chay cậu, làm những điều quá đáng hơn.

Sự kiêu ngạo nông cạn tuổi thiếu niên của Triệu Tử Hàng đứng trước chết sống liền tỉnh lại, cậu ta đột nhiên cảm thấy trong lòng rất khó chịu, không nhịn được đề nghị: “Hình như bây giờ Đặng Nhất Hàm không có người thân nào, hay chúng ta đốt chút tiền giấy cho cậu ấy? Coi như xin lỗi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Ngô Trạch khô cằn nói: “Đốt ở đâu? Chỗ phát hiện thi thể chắc?”

Nữ sinh ở đây đều lắc đầu như trống bỏi, trong đó có một người còn bật khóc nức nở: “Tôi không dám đâu…..”

Ngô Trạch: “Cậu sợ thế làm gì. Đâu phải chúng ta hại chết Đặng Nhất Hàm, cậu ta không thể tới tìm chúng ta đòi mạng. Hơn nữa, nếu cậu ta thật sự muốn báo thù, không đốt cậu ta càng mừng.”

Câu nói cuối cũng vốn chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng sau khi nghe xong, vài người cũng nhớ tới chuyện chỗ ngồi trống kia, rùng mình —– đúng thế, nếu không giải thích với Đặng Nhất Hàm, lỡ cậu ta tức giận trở về báo thù thì sao?

Mặc dù ở trường những học sinh này đều không đến mức gọi là bắt nạt cậu, nhưng dưới tình huống như vậy, mấy xô xát nhỏ lúc bình thường đều sẽ bị phóng đại lên vô hạn, hơn nữa khiến người ta liên tưởng rất nhiều. Trong không khí giằng co này, Trần Kính Phi vốn đang yên lặng bên cạnh lên tiếng: “Tôi có ý này.”

Mấy đứa nhóc nhìn đều cậu ta, cậu ta chậm rãi nói: “Hay thử gọi bút tiên đi?”

Triệu Tử Hàng không ngờ một người luôn quy củ khuôn phép như Trần Kính Phi lại nghĩ ra chiêu này, nghe vậy vô cũng bất ngờ: “Gọi bút tiên? Chúng ta có thể gọi Đặng Nhất Hàm lên được sao?”

“Cái này tôi biết.” Ngô Trạch không đợi Trần Kính Phi nói chuyện, giành cơ hội khoe khoang: “Tôi nghe nói bọn lão Phan bên lớp số 2, trên giấy viết tên và ngày sinh là có thể mời đúng người đến. Lão Phan mời được ông nội của cậu ta đấy.”

“Chính là như vậy. Bây giờ thi thể của Đặng Nhất Hàm đặt ở cục cảnh sát, hóa vàng mã cho cậu ấy cũng không tiện. Nếu chúng ta có thể gọi cậu ấy lên bằng phương pháp bút tiên, chính miệng nói xin lỗi, tôi thấy nó sẽ ổn hơn những phương pháp khác.”

Trần Kính Phi ôn hòa nói: “Trò này rất nhiều người từng chơi, cũng không có gì nguy hiểm, nếu Đặng Nhất Hàm ….. thực sự ở trong lớp, gọi bút tiên có thể đưa cậu ấy đến.”

Ánh mắt cậu đảo qua những gương mặt non nớt sợ hãi, có chủ ý, hoặc căng thẳng, hơi cúi đầu, nói: “Thật ra khi nghe tin cậu ấy đã mất, tôi đã luôn muốn làm chuyện này …. Khi cậu ấy còn sống, tôi cũng không đủ quan tâm người bạn học này, còn rất băn khoăn, làm như vậy sẽ an tâm hơn.

Triệu Nhất Hàm vốn vì lúc ấy không ngăn Đặng Nhất Hàm rời đi mà luôn băn khoăn, những lời này của Trần Kính Phi đả động cậu ta. Trừ áy náy vì lúc trước bắt nạt Đặng Nhất Hàm, chỗ ngồi trống không trong lớp kia cũng khiến Triệu Nhất Hàng cảm thấy bất an. Trước đó khi chưa biết chuyện Đặng Nhất Hàm gặp chuyện không may, các nam sinh còn hay nói đùa, cười nhạo ‘Vương Bái Bì’ sắp đến tuổi mãn kinh, đầu óc không bình thường. Triệu Tử Hàng nhớ rõ cậu ta, Ngô Trạch cũng vài nam sinh khác từng đùa giỡn mà ngồi thử ở đó, sau đó đều bị ốm một hồi mới chịu yên.

Khi đó không biết trời cao đất rộng, cảm thấy chơi vui, kích thích, bây giờ biết Đặng Nhất Hàm không còn, nhớ đến, lại là một tâm tình khác. Cậu ta nói: “Chuyện này tôi tham gia. Rất nhiều người từng chơi bút tiên, chỉ cần tuân theo quy tắc là sẽ không xảy ra chuyện gì —- lớp trưởng, cậu thì sao?”

Trần Kính Phi: “Chuyện này là tôi đề ra, đương nhiên sẽ tham gia. Nếu không luôn thấy bất an.”

Ngô Trạch vội vàng nói: “Vậy tính thêm tôi. Những người khác thì sao, còn ai không?”

Có người cảm thấy lúc trước đối xử với Đặng Nhất Hàm không tốt, trong lòng không yên, muốn dùng cách gọi bút tiên này giải thích với cậu, để cậu yên giấc ngàn thu, nhưng cũng có các học sinh cảm thấy chuyện này thật đáng sợ, không muốn tham gia, hỏi tới hỏi lui chỉ còn năm người, còn đều là nam sinh.

Căn cứ vào định luật nhiều người dũng khí lớn, Ngô Trạch nói: “Có muốn về lớp gọi thêm người không?”

Trần Kính Phi nói: “Thôi, lỡ để La Dương nghe được, lại nói cho Vương Thông Mẫn thì sao?”

Ngô Trạch thấy cũng phải. La Dương là cháu trai ngoại ruột của Vương Thông Mẫn, Vương Thông Mẫn đang làm việc ở bên hậu cần, lại không muốn gặp Đặng Nhất Hàm, nếu chuyện này bị cô ta biết, chỉ sợ bọn họ không thực hiện được. Cậu ta vội vàng nói thêm: “Đúng, đúng, hôm nay có tham gia hay không, cũng không được kể cho người khác.”

Sau một phen thương lượng, chuyện gọi bút tiên cứ thế được định ra. Nhóm mấy người Ngô Trạch sẽ ở lại trường từ thứ Hai đến thứ Sáu, không có phụ huynh trông nom nên làm chuyện này cũng tiện. Vào ban đêm liền trốn trong WC, chờ quản lí kiểm tra xong dãy nhà học tập một lần rồi rời đi mới lén chạy đến.

Xung quanh tối như mực, bọn họ không dám bật đèn, bật đèn pin đã chuẩn bị từ trước lên để chiếu sáng, trái tim của Triệu Tử Hàng hồi hộp đến mức đập thình thịch, nhỏ giọng hỏi: “Sao Trần Kính Phi còn chưa đến? Có phải vì cửa tòa nhà dạy học khóa khiến cậu ta không vào được không?”

Ngô Trạch trả lời: “Không thể nào, tôi còn mở mấy cái cửa sổ ở lầu một, cậu ta vào từ bên ngoài không thành vấn đề.”

Triệu Tử Hàng: “Vậy về lớp chờ một lát.”

Bọn họ kéo kín rèm cửa sổ của lớp học, đặt đèn pin bên cạnh, trên mặt hai chiếc bàn được ghép vào nhau để một tờ giấy trắng, một chiếc bút, chuẩn bị bắt đầu chơi trò chơi gọi hồn kia.

Triệu Tử Hàng ngồi trước bàn đợi nửa ngày, Trần Kính Phi vẫn chẳng đến, Ngô Trạch ‘hừ’ một tiếng, căm giận mắng: “Rõ ràng cậu ta là người khởi đầu, thế mà làm thật thì sợ, đùa nhau à!”

Triệu Tử Hàng nói: “Thôi đi, cậu ta không đến thì không chờ nữa, chúng ta tự chơi.”

Ngô Trạch hùng hổ ngồi đối diện Triệu Tử Hàng, hỏi: “Nói thế nào? Bút tiên ơi bút tiên, ngươi là kiếp trước của ta, ta là khiếp này của ngươi?”

“Không đúng.” Nam sinh bên cạnh cậu ta cầm tờ giấy, đó là tờ mà ban ngày Trần Kính Phi đã viết. “Câu thần chú của cậu chỉ có thể gọi bút tiên bình thường. Chúng ta muốn mời Đặng Nhất Hàm đến đây, trước tiên viết tên cậu ấy lên tờ giấy trắng, sau đó niệm ‘Trời mơ hồ, hồn lay động, âm linh đang ở phương nào? Ai đó tối nay mời ngươi đến, có chuyện quan trọng cần nói….”

Giọng nói của cậu ta vọng lại trong phòng học trống không, khiến làm người bất tri bất giác lạnh đi, Triệu Tử Hàng kéo khóa áo đồng phục, nhỏ giọng: “Không biết trò này có tác dụng không….”

Ngô Trạch dừng một chút, nói: “Nhiều bạn học chơi rồi mà, chả có vấn đề gì xảy ra cả. Đến đây, cùng, cùng, cùng lắm thì để tôi đọc khẩu quyết*.”

*Khẩu quyết: Thường là những câu nói có nhịp điệu, tương tự như những bài vè ở bên mình, để thực hiện một hoạt động tâm linh nào đó như gọi hồn, làm pháp chú,….

Triệu Tử Hàng: “…..Lúc cậu đọc thì đừng có nói lắp.”

Việc đã đến nước này, đổi ý cũng chậm, nam sinh vừa cầm tờ giấy thở dài, run rẩy vươn tay, ấn vào công tắc đèn bên cạnh. ‘Cạch’ một tiếng, đèn tắt, trên bàn chỉ có một đoạn nến nhỏ, ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt non nớt tái nhợt của thiếu niên.

Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng theo các bước, đan chéo hai tay, để bút giữa hai tay, đứng trên tờ giấy. Triệu Tử Hàng căng thẳng cắn môi, cố gắng để mình không run rẩy. Ngô Trạch cũng hơi sợ hãi, âm thầm cổ vũ thêm can đảm cho bản thân, thì thầm: “Trời mơ hồ, hồn lay động, âm linh đang ở phương nào? Ngô Trạch tối nay mời ngươi đến, có chuyện quan trọng cần nói….”

Thời điểm khẩu quyết này được đọc lên, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn cái tên trên tờ giấy trắng, còn chưa đọc xong, trong lòng Ngô Trạch cùng Triệu Tử Hàng đã dâng một một cảm giác kì lạ, chiếc bút giữa hai người kéo tay họ, tự mình vẽ một vòng tròn trên giấy trắng, khoanh đúng ba chữ ‘Đặng Nhất Hàm’.

Triệu Tử Hàng run bần bật, sợ tới mức thốt lên, Ngô Trạch căng thẳng hô to: “Đừng có buông tay, không được làm rơi bút!”

Giọng nói Triệu Tử Hàng gần như méo đi: “Cậu, cậu ta thật sự xuất hiện sao? Tại sao khẩu quyết chưa đọc xong đã tới rồi?”

Hai người đang xem ở bên cạnh không tự chủ rùng mình. Ngoài cửa sổ bỗng nổi lên gió to, khiến song cửa sổ rung động, ánh nến trên bàn cũng chớp động, nhấp nha nhấp nháy.

Cơn lạnh lẽo thấy xương truyền đến từ lòng bàn chân, máu toàn thân như chảy ngược, bốn đứa nhỏ trơ mắt nhìn ngòi bút di chuyển đến chữ ‘Đúng’. Sau đó liền đứng yên ở đó.

Đây là câu trả lời cho câu hỏi ‘Cậu ta thật sự xuất hiện sao’ của Triệu Tử Hàng.

Thần kì vãi!

Mấy người cứng ngắc một lúc, phát hiện không có chuyện gì quái gì khác, sợ hãi liền giảm đi. Ngô Trạch suy nghĩ, dù sao Đặng Nhất Hàm cũng mất được một thời gian, không chừng đã bị người ta gọi về nhiều lần, thạo nghề nên khi khẩu quyết chưa đọc xong đã đến.”

“Chuyện này, ngươi…..” Cậu ta thăm dò hỏi: “Ngươi có phải Đặng Nhất Hàm không?”

Ngòi bút chỉ về chữ ‘Đúng’.

Ngô Trạch trừng mắt, nhìn Triệu Tử Hàng, bạn học bên cạnh thì thầm: “Thật sự có thể trả lời câu hỏi!”

Quá lợi hại! Tiếc là quy tắc gọi bút tiên không cho phép hỏi sao đối phương lại chết, nếu không tối nay có thể phá vụ án mà cảnh sát không làm được. Triệu Tử Hàng vội nói: “Đặng Nhất Hàm, chuyện của cậu chúng tôi có nghe qua, tất cả học sinh đều rất khổ sở ….. trước kia chúng tôi đã nói rất nhiều lời không nên nói, thật xin lỗi.”

Lời này nói xong, xung quanh cũng không có phản ứng gì, nam sinh bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hay cậu phải hỏi một câu nào đó mới được?”

Ngô Trạch liền nói theo: “Thế thì …. Tôi cũng có chỗ sai, thật, thật xin lỗi. Cậu có thể tha thứ cho chúng tôi không?”

Thế nhưng không đến ba giây sau khi câu hỏi được đọc lên, chiếc bút giữa hai người bỗng nhiên rung dữ dội, Ngô Trạch và Triệu Tử Hàng đều kinh hãi, Ngô Trạch la lớn: “Đừng có buông tay!”

Nhưng đây cũng không phải là chuyện cậu ta có thể kiểm soát, sức lực của chiếc bút mạnh đến thần kì, rất nhanh giãy ra khỏi khống chế của hai người, bay đến giữa không trung, đứng thẳng tắp tại đó.

Một màn phản khoa học này khiến hai nam sinh dọa đến sửng sốt, không nhúc nhích, cứng người ngồi trên ghế.

Không biết vì sao, Triệu Tử Hàng bỗng có cảm giác, trên chiếc bút máy màu xanh bình thường trước mặt giống như mọc mắt, đang nhìn mình chăm chú với ánh mắt âm u hiểm ác. Sau lưng cậu chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm giác từng lỗ chân lông trên người cũng đang run lên, bỗng có một bàn tay lạnh băng nắm lấy tay cậu ta, Triệu Tử Hàng sợ đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, quay đầu, thấy một bạn học tiến sát lại, răng đánh vào nhau, run lẩy bẩy hỏi: “Các cậu….có nghe thấy tiếng gì không?”

“Hì hì hì….” Từ chỗ trần nhà trên đỉnh đầu bọn họ truyền đến tiếng cười phiêu đãng, ngay sau đó, hình như có mảnh vụn gì đó rơi trên mặt bốn người.

“Cộp, cộp, cộp….” Trên hành lang có tiếng bước chân thong thả, không ngừng tới gần.

Cho dù Ngô Trạch có ước mơ làm hảo hán, cuối cũng cũng không chịu được cảm giác cái chết đến gần này, lập tức nhảy dựng lên, hét to: “Aaaa, cứu mạng!”

Cậu ta vừa cử động, chiếc bút ở giữa không trung cũng di chuyển, giống như mũi tên nhọn bay đến hướng Ngô Trạch, Ngô Trạch kêu lên sợ hãi, cũng đồng bạn đứng lên bỏ chạy. Tiếng cười lần thứ hai vang lên bên cạnh, bọn họ đột nhiên phát hiện, bước chân mình di động, nhưng thân thể vẫn đứng một chỗ. Dưới sự hoảng sợ, Ngô Trạch không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ngòi bút kia đã đến gần trong gang tấc, chưa bao giờ cậu ta ở gần cái chết đến vậy.

Đang lúc tuyệt vọng, cửa phòng học bỗng bị người từ ngoài đẩy ra.

Một âm thanh mang ý cười truyền vào: “Ối chà, mấy thằng thỏ con này lá gan cũng lớn nhỉ.”

Ngữ điệu ngả ngớn của hắn hoàn toàn không hợp với không khí khẩn trương, một giọng quen tai nói trở về một câu: “Được rồi, đừng khua môi múa mép nữa. Đèn đâu?”

Rất nhanh, cầu dao đèn của phòng học được mở lên, xung quanh sáng ngời, chiếc bút chì đang phóng tới lần nữa dừng lại ở không trung.

Hai chân Ngô Trạch như nhũn ra, nhất thời ngã ngồi trên mặt đất không đứng lên nổi, lại ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đứng ở cửa chính là thầy giáo mới của bọn họ Giang Chước cũng một người đàn ông lạ mang nụ cười yếu ớt.

Không đợi cậu ta thở phào một hơi, cửa phòng học sau lưng hai người ‘Rầm’ một tiếng tự động đóng lại.

Triệu Tử Hàng không muốn ở nơi đáng sợ này thêm một giây phút nào nữa, đến cửa phòng xê dịch một hai cái, giọng nói mang theo âm khóc nức nở: “Chạy nhanh thôi, có quỷ đó! Cố mở cửa ra đi!”

Vân Túc Xuyên thấy mấy đứa nhóc nghịch ngợm này gặp chuyện xui xẻo, quả thật vô cũng mừng rỡ, cười hì hì hỏi: “Đâu, quỷ đâu? Gọi chúng nó ra đây chơi nào.”

Ngô Trạch không sợ trời không sợ đất bị dọa đến không nhẹ, nhất thời ngay cả nói cũng không được, ngược lại nam sinh tên Cao Vĩ đứng bên cạnh lập tức nghĩ đến, lúc trước có người trong lớp nói qua, nhà thầy Giang làm nghề bắt quỷ. Hơn nữa hiện tại hai người vừa đến, chiếc bút liền ở yên giữa không trung, rõ ràng là sợ hãi!

Cao Vĩ bình phục chút tâm tình, nhìn mặt ba người bạn suýt chút nữa tiểu ra quần, thấy bọn họ cũng không có cốt khí giữ bí mật, vì thế nơm nớp lo sợ kể lại tất cả sự tình.

Giang Chước không nói gì liếc mắt nhìn Vân Túc Xuyên, thật sự rất khó đánh giá mấy đứa nhóc ngu ngốc này —- nếu bốn đứa này mà là con của cậu, nên cho một người hai cái tát mạnh, để biết thế nào là trời cao đất rộng.

Vân Túc Xuyên sờ sờ cằm, nghiêm trang bình luận: “Mời bút tiên để giải thích với người bạn mình từng bắt nạt khi còn sống …. Được, ý tưởng này của mấy cậu đúng là cảm động trời đất, vô cùng dũng mãnh, hành vi biết sai nên sửa này hoàn toàn phù hợp với giá trị nòng cốt của xã hội chủ nghĩa, vấn đề duy nhất là không lo đến cảm nhận của bạn học Đặng Nhất Hàm —- các vị có nghĩ tới, nếu cậu ta không tha thứ cho mấy cậu, muốn giết luôn, các cậu có nhắm là đánh lại được không?”

Mấy cậu bé trải đời chưa sâu bị mỉa đến nói không ra lời, sau một lát, Cao Vĩ ủ rũ: “Chúng, chúng em sai rồi. Thầy Giang, còn có anh trai này ….. Vậy chúng ta có thể ra khỏi học này không?”

Giang Chước thản nhiên nói: “Đi ra ngoài làm gì, bút tiên còn chưa đi, trò chơi của mấy em còn chơi chưa xong đâu.”

Ngô Trạch vừa nghe, nhịn không được liếc mắt nhìn chiếc bút máy lơ lửng giữa không trung, mặt tái đi. Cậu ta nghe nói, nếu trò chơi đến một nửa mà thả tay ra thì không thể tiễn bút tiên đi, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Ngô Trạch cũng không ngờ, loại chuyện này sẽ xảy ra trên người mình.

Vân Túc Xuyên liếc nhìn Giang Chước, hỏi: “Thế cậu muốn làm sao bây giờ?”

“Phá phòng học phải bồi tiền, không có lời lắm.”

Giang Chước trực tiếp đi đến ngồi ở vị trí của Ngô Trạch, nâng nâng cằm, ý bảo Vân Túc Xuyên ngồi đối diện: “Đến đây, đừng nói linh tinh, hai chúng ta chơi một phen. Có điều nếu cậu sợ hãi thì đổi người cũng được.”

Vân Túc Xuyên ngồi ở đối diện cậu, tùy tiện vấy tay một cái, gọi như gọi chó: “Lại đây!”

Chiếc bút máy giữa không trung rung một chút, thế mà thật sự theo ý Vân Túc Xuyên, bay về phía hắn. Khi Vân Túc Xuyên đưa tay bắt lấy cây bút, trái tim mấy học sinh suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng vẫn chưa phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, Vân Túc Xuyên cầm lấy chiếc bút máy, Giang Chước cũng giơ tay ta, hai người làm xong tư thế.

Dưới ánh nhìn chăm chú của vài người, Giang Chước cũng không niệm chú văn gì, hỏi luôn: “Ngươi chết thế nào?”

Mấy bạn học: “……”

Triệu Tử Hàng vừa nãy thấy Vân Túc Xuyên vẫn luôn cười, còn tưởng hai người này đáng tin cậy, cảm thấy mạng nhỏ này của mình giữ được rồi, trái tim vừa mới bình tĩnh lại chợt nghe đến câu như vậy, suýt nữa không đứng nổi.

Không thể hỏi bút tiên chết thế nào! Hỏi nó sẽ tức giận —- mẹ nó có biết chơi trò này không thế? Chết chắc rồi!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền thấy một bóng trắng trong suốt xuất hiện phía sau Giang Chước, bộ dáng muốn bổ nhào vào, không chờ mấy người kêu lên sợ hãi, tay còn lại của Giang Chước gập đầu ngón tay bắn về phía ngọn nến bên cạnh, lập tức có một đốm lửa nhỏ bay ra, xuyên qua đầu của bóng trắng.

Bóng trắng biến mất, bút máy run lên, Giang Chước lặp lại: “Ngươi chết thế nào?”

Bút máy run rẩy viết xuống hai chữ ‘khó sinh’.

Giang Chước: “……”

Cậu hỏi Vân Túc Xuyên: “Đây hẳn không phải Đặng Nhất Hàm?”

Vân Túc Xuyên cẩn thận trả lời: “Quả thật nam sẽ không sinh con.”

Sự thật chứng minh lũ nhóc nghịch ngợm này mời sai hồn rồi.

Mấy bình luận lướt qua:

[ Mẹ vừa rồi làm tôi sợ muốn chít. ]

[ Ý là sao cơ, vì sao lại gọi sai người, chẳng lẽ đây là kế hoạch của Trần Kính Phi? ]

[ Chủ kênh và Xuyên ca nói chuyện thú vị ghê a ha ha ha ha. ]

Loại phương pháp gọi hồn nửa mùa này không biết do tên dở hơi nào trong trường học bịa ra, đổi tới đổi lui, thế mà còn có người nghe theo. May mắn thì không mới được thứ gì, không may thì gặp phải cô hồn dã quỷ qua đường, trả lời câu hỏi hay hại mạng người, chỉ có thể xem nhân phẩm ra sao.

Vân Túc Xuyên nói: “Tôi đã nói rồi, hồi phách Đặng Nhất Hàm bây giờ không biết ở đâu, ngay cả hai chúng ta còn chưa tìm thấy, sao có thể bị lũ nhãi con này gọi đến được.”

Giang Chước hơi vuốt cằm, trở tay lấy ra một tấm bùa vàng, liền thu luôn âm hồn lai lịch không rõ này, xếp vào rồi cất túi, chuẩn bị xách về hỏi rõ rồi xử lí.

Sau khi chuyện này hoàn toàn giải quyết, cửa lớp học ‘cót két’ lại mở ra, ngọn nến tắt, dường như đèn trong phòng học cũng sáng lên không ít, cảm giác lạnh lẽo như có như không lập tức biến mất.

Vân Túc Xuyên nhìn bốn người ngốc nghếch ngơ ngác, lắc đầu: “Tuy nói bọn anh thật sự có ân cứu mạng với mấy cậu, nhưng không cần phải quỳ thế đâu. Nếu muốn cảm tạ, về bảo bố mẹ, chuyển khoản mấy chục vạn là được.”

Đám Ngô Trạch đã xem đến choáng váng, bị Vân Túc Xuyên chế nhạo như vậy, mới nhớ tới mình đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, vội vàng bò lên.