Sau khi Cao Hiểu Nhã trở về nhà, bật hết đèn trong nhà để căn nhà sáng sủa mới cảm thấy an toàn một chút.
Đây là căn nhà cô thuê, có hai phòng ngủ và một phòng khách, cô sống trong căn nhà này một mình, cô luôn muốn tìm một người bạn cùng phòng, nhưng không có ai thích hợp, Cao Hiểu Nhã rất hối hận, nhưng chỉ cần có người sống, cô sẽ không sợ hãi như vậy.
Cô sát trùng bọt nước trên chân, ngồi ở trên sô pha do dự, muốn đi toilet, nhưng trong toilet có gương nên không dám đi.
Sau khi nín được hơn 20 phút, Cao Hiểu Nhã không thể nín được nữa, trên tay cô cầm lá bùa mua với khoản tiền kếch xù: một ngàn tệ, khi đi qua gương cô nhắm mắt dùng một chiếc khăn tắm che gương lại.
Mặc dù vậy, khi đi vào nhà vệ sinh, cô thậm chí không dám đóng cửa.
Sau khi Cao Hiểu Nhã vào nhà vệ sinh, trong nhà không có động tĩnh gì, Cao Hiểu Nhã mới yên tâm một chút, cất lá bùa vào túi, khi định rửa tay, Có một cơn gió lạnh không rõ nguyên do thổi vào phòng tắm mà.
Tim lập tức nâng lên, gió? Cửa sổ đóng chặt rồi mà, gió từ đâu đến?
Lúc này, cô kinh hãi phát hiện chiếc khăn tắm treo trên gương đã bị gió thổi bay, trong gương là chính cô, là chính cô, nhưng không phải chính cô.
Có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng nét mặt ảm đạm hơn cô ấy rất nhiều, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt xấu xa.
Cao Hiểu Nhã sợ đến mức hét lên, muốn chạy ra ngoài, Cao Hiểu Nhã “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Tuyệt vọng kéo cửa, cánh cửa đóng chặt, vẫn không nhúc nhích.
Người phụ nữ trong gương tiến lại gần mép gương từng chút một, cuối cùng vươn một bàn tay ra khỏi gương, nắm lấy vai Cao Hiểu Nhã, kéo cô ấy vào trong gương.
Cao Hiểu Nhã sợ đến mức nhắm mắt và hét lên, khi cảm thấy linh hồn mình sắp bị kéo vào trong gương, Cao Hiểu Nhã chợt nhớ đến lá bùa mình đã mua, bất kể là thật hay giả, cô vội vàng cầm lấy nó ra khỏi túi của cô, không đợi cô muốn sử dụng nó như thế nào, nó đã bay lên, bay về phía trán của ma nữ, ma nữ hét lên.
Da mặt lập tức nứt ra thành từng mảng, trông chẳng giống Cao Hiểu Nhã chút nào.
Cao Hiểu Nhã sợ đến mức hét lên và lui vào góc tường, giẫm lên cây lau nhà, vô thức nhặt nó lên rồi đập vào người ma nữ.
Có câu nói, lỗ mãng sợ ngang tàng, hoành sợ không muốn mệnh, ngay cả yêu ma cũng sợ người ác, khí tức bộc phát trên người nàng khiến cho ma nữ bị thương phải lui ba phần, trốn vào trong gương, không còn động tĩnh.
Cao Hiểu Nhã sống sót sau tai nạn, kinh ngạc nắm lấy tờ giấy bùa đang bay, kích động khóc: “Một ngàn tệ này thật không uổng phí chút nào, lá bùa này hóa ra là thật!” Cao Hiểu Nhã nhớ tới tấm danh thiếp của Tần Linh đưa cho nàng, nhanh đi gọi điện thoại, “Đại sư! Cứu tôi! Tôi suýt bị ma nữ giết chết rồi!”
Âm thanh đối phương dễ nghe, có chút lười biếng, không có chút sốt ruột nào, “Đừng sợ, cô có bùa, tôi sẽ cho cô xem, đêm nay tính mạng cô không lo, đặt bùa ở đầu giường đi ngủ đi, nếu không ngủ đủ giấc, làn da của sẽ trở nên tồi tệ đấy.
“
Sau đó, ngỏm rồi.
Cao Hiểu Nhã:???
“Không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng có quỷ mà! Khủng bố như vậy làm sao ngủ! Tưởng mọi người đều là đại sư à?!” Cao Hiểu Nhã lo lắng gọi lại, sau đó thấy Tần Linh đã tắt máy, Cao Hiểu Nhã tức giận muốn đập nát điện thoại.
“Tắt máy? Đại sư làm sao có thể tắt máy? Đại sư không phải là buổi tối không ngủ sao? Buổi tối không bắt quỷ, thì làm gì chứ?” Cao Hiểu Nhã tức giận đến mức vừa khóc vừa chửi: “Làm một buổi tối không sợ thận hư sao? Nguyền rủa ngươi không bò dậy khỏi giường!”
Khi khóc cô cũng không dám rơi nước mắt lên dán bùa, sợ ướt sẽ không có tác dụng.
Nước mắt cọ vào chăn bông, tay kia cầm một lá bùa, tay kia cầm cây lau nhà, trải qua một đêm thật đáng thương. (khúc này buồn cười ghê)
Vừa rạng sáng, Cao Hiểu Nhã theo địa chỉ trên thẻ của Tần Linh, bắt taxi đến cửa hàng, cửa hàng vẫn chưa mở cửa, Cao Hiểu Nhã gấp đến độ sắp khóc, cửa hàng của ai mà 10h còn chưa mở cửa? Cái kiểu kinh doanh gì vậy!
Tần Linh ăn no, ung dung thong thả lau tay chậm rãi mở cửa, nhìn thấy Cao Hiểu Nhã, nở nụ cười, “Sao quầng mắt lại thâm như vậy?”
Cao Hiểu Nhã oan ức vành mắt đỏ chót, “Cả đêm tôi không dám ngủ, nhưng khi tôi gọi thì anh đã tắt máy.”
“Ồ,” Tần Linh đàng hoàng trịnh trọng nói: “Buổi tối tôi phải đi ngủ, nếu không da dẻ không tốt, sẽ mau lão hoá.”
Cao Hiểu Nhã nghiến răng, chú trọng bảo dưỡng như thế, nhất định là thụ!
Tần Linh nhíu mày, “Cô lại nghĩ bậy nghĩ bạ, tôi sẽ không cứu cô nữa.”
“Không! Tôi không dám!” Cao Hiểu Nhã vội vã chạy vào cửa hàng, nhìn thấy hộp tro lại bị sợ hết hồn, không dám đi vào, đáng thương đứng ở cửa, “ Đại sư, cứu giúp tôi! Cần bao nhiêu tiền?”
Tần Linh muốn tìm hiểu xem ‘Ai ngủ bên cạnh bạn’ là nhiệm vụ gì, với cô gái này có quan hệ gì, vì thế cậu hỏi: “Cô ngủ một mình à?”
Cao Hiểu Nhã đau lòng, “Nếu có bạn giai, tôi đâu đến nỗi sợ như vậy?”
Tần Linh không có hỏi ra manh mối hữu ích, liền phun ra một câu, “Tại sao nhìn đẹp như vậy lại không có bạn trai?”
Nguyên văn: 男朋友 = 男票
Cao Hiểu Nhã: “…”
Trong mắt cô, trừ bỏ công thì chính là thụ, hoặc là chính là thẳng nam sắt thép không hiểu tình thú, hoặc chính là không tìm được thẳng nam ôn nhu săn sóc.
Tần Linh không đoán ra được nhiệm vụ này có liên quan đến cô gái này hay không, sau khi ngồi xuống, cậu hỏi cô: “Nói cho tôi biết gần đây cô đi đâu? Cô có đến những nơi kỳ quái hay thờ tà thần không?”
Cao Hiểu Nhã tự tin nói: “Không có, đều không có, tôi không đi đến những nơi kỳ quái, chứ đừng nói đến việc bái thằn, tôi chỉ đi làm và về nhà, tôi không có thời gian đi chơi.”
Tần Linh chậm rãi xoay người, “Hết cách rồi, đi xem chỗ ở của cô đi, Nhị thiếu! Cậu trông nhà hay là làm tài xế?”
Vương Tử Hoàn vừa đặt hành lý xuống, nghe thấy tiếng hét liền phấn khởi chạy ra, “Tôi làm tài xế!”
Tần Linh nhắn tin cho Mục Huyền Cảnh – người đã ra ngoài vào sáng sớm, rồi khoá cửa và đi.
Chờ Vương Tử Hoàn lái xe ra, Cao Hiểu Nhã cười khổ một cái, “Đại sư, anh muốn thu tôi bao nhiêu?”
Tần Linh cười nói: “Đừng sợ, xe này không là của tôi, tôi chỉ cần hai tháng tiền lương của cô.”
Cao Hiểu Nhã thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ đại sư này lấy đắt quá, cô không kham nổi, đối với cô mà nói cũng không ít, Cao Hiểu Nhã cắn răng, “Được, tôi trả 10.000 tệ một tháng, anh đừng ngại ít.”
Vương Tử Hoàn thấy Cao Hiểu Nhã dung mạo xinh đẹp, cũng không phải kiểu làm ra vẻ, liền muốn đến gần Cao Hiểu Nhã, “Người đẹp, em làm gì?”
“Tôi làm kỹ thuật viên trong một thẩm mỹ viện.
Chúng tôi chỉ phục vụ phụ nữ, làm đẹp da mặt và massage toàn thân.”
Vương Tử Hoàn ghen tị nói: “Vậy ta mỗi ngày có thể nhìn thấy nhiều người đẹp nha!”
Cao Hiểu Nhã rất giỏi nói chuyện, “Đúng, đúng, có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, thậm chí có người còn mang đồ ăn ngon cho chúng tôi, tính khí cực kỳ tốt.
Nhưng cũng có những kẻ xấu tính, có một số đại tỷ đã phẫu thuật thẩm mỹ, không thể nắn chỗ này một tí, nắn chỗ kia một tí mà phải phục vụ tốt cho đại tỷ.
Nếu không thoải mái sẽ mắng người, mắng rất khó nghe.”
Vương Tử Hoàn đồng cảm với cô: “Ngành dịch vụ thật không dễ dàng, kiếm được đồng tiền cũng khó”.
Cao Hiểu Nhã rốt cục cũng gặp phải tri kỷ nên bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, “Ừ, thật vất vả.
Đôi khi xoa bóp vài tiếng đồng hồ, lực đạo nhỏ không được, hết khách hàng này đến khách hàng kia, có khi đứng cả ngày chân mỏi muốn gãy.
“
Tần Linh nghe vậy đột nhiên hỏi: “Ngoại trừ làm đẹp ra còn có cái gì nữa không?”
Cao Hiểu Nhã nhanh chóng giải thích, sốt ruột nói: “Không! Chúng tôi là một ngành công nghiệp làm đẹp nghiêm túc, chỉ tiếp đãi phụ nữ.”
Tần Linh buồn cười, một cô gái đẹp thế mà trong đầu đang nghĩ gì vậy?, “Tôi không nói công việc kinh doanh của cô không nghiêm túc, ý tôi là ngoài làm đẹp thẩm mỹ ra thì có sửa mặt chỉnh hình gì không?”
Cao Hiểu Nhã ngây ngô vui vẻ lên, nắm lấy mái tóc chưa chải suốt đêm, “Ồ, tôi còn tưởng rằng cái kia cái gì, ha ha ha, những gì anh đã nói chúng tôi không làm được, nhiều nhất là nâng mặt hay gì đó, mấy thứ phức tạp hơn chúng tôi không làm được.
”
Tần Linh nở nụ cười, tính tình tuỳ tiện này thực ra cũng khá đáng yêu, “Nói cách khác, không có gây ra mạng (người) nào!”
“Không có không có, tuyệt đối không có, ” Cao Hiểu Nhã xua tay, “Chúng tôi là một chuỗi, thương hiệu cũng lớn, nếu có người bị giết, chúng tôi đều phải phá sản.”
“Ừm.” Tần Linh nhìn phía ngoài cửa sổ, không tìm được manh mối, có chút tiếc nuối.
Cao Hiểu Nhã cười khổ, cảm thấy việc chỗ nàng chưa có ai chết, đã khiến mỹ nhân đại sư rất thất vọng.
Khi đến nơi Cao Hiểu Nhã sống, Cao Hiểu Nhã trước tiên mời Tần Linh nhìn gương cho cô ấy, “Con quỷ đêm qua đã bò ra khỏi đó.
Sau đó bị lá bùa đánh cho da mặt nứt ra, thật là đáng sợ!”
Tần Linh kiểm tra, phát hiện trên gương không còn chút oán khí nào của con quỷ kia, “Cái chết của cô ta không phải vì gương, ở trong gương chui ra chui vào, là tê tê thành tinh à?”
.Vương Tử Hoàn bị đùa cười ha ha, “Vậy lần này chính là bắt yêu tinh.”
Cao Hiểu Nhã cũng không hiểu điều này, điều cô quan tâm là: “Anh có thể đuổi cô ta đi không, đừng để cô ta đến với tôi nữa, tôi thực sự rất sợ.”
“Ta sẽ thanh tẩy khí tràng của cô ở đây một chút, phong ấn mọi thứ nên phong ấn để cô ta không thể vào được.
Hôm qua bùa sao rồi?”
Cao Hiểu Nhã lấy ra liếc nhìn, đã ố vàng, có vẻ như chất giấy đã trở nên mỏng manh.
“Dùng lại sẽ vô dụng.
Tôi cho cô cái khác,” Tần Linh vẽ thêm một cái, “Cô đeo trên người.
Nếu có gì vấn đề, bất cứ lúc nào cũng gọi cho tôi.”
Cao Hiểu Nhã cười nhạt, “Nhưng, còn buổi tối thì sao? Nếu tắt máy lần nữa thì phải làm sao?”
Tần Linh nghiêm túc nói: “Tôi cố gắng không tắt máy, cô phải kiên cường.”
Cao Hiểu Nhã: “…”
Kiên cường cút cmn đi!
Cao Hiểu Nhã đang cân nhắc xem có thể mời Tần Linh đến ở cùng cô ấy một đêm hay không, cô ấy vẫn còn một phòng ngủ trống ở đây, dù sao cậu cũng đã có bạn trai nên khẳng định nhìn không lọt cô, hiện tại bảo vệ mạng nhỏ của cô mới là quan trọng.
Lúc này, có một cuộc gọi.
Cao Hiểu Nhã trả lời, ngượng ngùng nói: “Hôm nay tôi xin nghỉ phép, có phải Hứa đại tỷ lại mắng người không?”
Một trong những chị em thường xuyên đến thẩm mỹ viện của các cô rất khó phục vụ, chị ấy đi mỗi lần đều là cô massage mặt cho, vì kỹ thuật cô tốt nhưng là người khác thì chắc chắn sẽ bị mắng.
Tối qua tan làm đã hẹn hôm nay Cao Hiểu Nhã sẽ chăm sóc vai và cổ cho đối phương, tối qua Cao Hiểu Nhã đã suýt mất mạng nên hôm nay xin nghỉ phép, luôn cảm thấy có lỗi với khách hàng và đồng nghiệp.
Cô gái bên kia nói chuyện điện thoại thì thầm: “Không, em chỉ muốn nói với chị rằng đại tỷ kia đã chết rồi, hôm nay không tới được.”.
truyện tiên hiệp hay
“Chết rồi?” Cao Hiểu Nhã khiếp sợ nói: “Tối hôm qua rời đi vẫn ổn mà, sao lại đột nhiên chết?
“Em gọi cho chị vì nghe thấy chuyện rất lạ.
Đại tỷ đó tối hôm qua bị tai nạn ô tô trên sông gần chỗ chúng ta, lao cả người lẫn xe xuống, sáng nay mới được trục vớt, những người trực tiếp nói rằng thi thể có vẻ đã chết vài ngày, tất cả đều hư thúi … “
“Đã mấy ngày?” Đầu óc Cao Hiểu Nhã trống rỗng, người đến làm đẹp đêm qua là ai? Tuần sau đi học lại rồi, mình thì vẫn học onl thôi.