App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 44: Đổi quản lý




★ Chương 44 – Đổi quản lý ★

Tạ Tinh Lan run giọng nói: “Tiểu Trì, gọi lại một tiếng, muốn ăn gì anh cũng nấu cho em.”

“Em không gọi anh vẫn nấu cho em thôi.” Tạ Trì cười bảo.

“………….” Tạ Tinh Lan dụ dỗ nửa buổi, Tạ Trì đều chỉ cười, một điều anh trai hai điều anh trai, tiếng sau cố ý hơn tiếng trước, cứ khăng khăng không chịu nhắc lại hai chữ kia.

Chẳng mấy chốc Tạ Trì cảm thấy hối hận vì mình nhây quá, bởi vì dường như anh trai anh không tập trung, xuống tay hơi mạnh, đồ ăn rõ là mặn.

Ăn tối xong, app lại vang âm báo.

【Kiểm tra thấy quản lý của bạn đã tử vong, bạn có muốn đổi người quản lý ngẫu nhiên?】

【Sau khi ấn xác nhận, app sẽ sắp xếp quản lý ngẫu nhiên cho bạn. 】

Tạ Trì lập tức ấn không.

Sau khi Châu Đồng chết, anh không có quản lý, nhưng hiển nhiên anh không cần một người quản lý ngáng chân mình, chẳng bằng tự quản lý bản thân. Sắp xếp quản lý ngẫu nhiên vàng thau lẫn lộn, Tạ Trì không muốn chọn, dù sao gặp kiểu người như Châu Đồng cũng rất phiền toái.

【Bạn đã từ chối sắp xếp quản lý ngẫu nhiên, giao diện sẽ hiển thị những người quản lý cho bạn lựa chọn.】

Trên màn hình xuất hiện gần một trăm người quản lý có tên tuổi. Tạ Trì tiện tay mở một tư liệu, trên đó đều viết rất rõ ràng từng người một:

Trịnh Duyên, nam, bản thân là diễn viên danh hiệu màu tím, sở trường phim ma, am hiểu lựa chọn phim ma, kinh nghiệm phim ma phong phú.

Trịnh Duyên yêu cầu nghệ sĩ mình quản lý sau mỗi phó bản nộp 18% điểm tích lũy làm thù lao.

Trương An, nam, bản thân là diễn viên danh hiệu màu lam, từng đóng hai bộ phim đề tài nhà ma, diễn viên có hứng thú với đề tài nhà ma có thể lựa chọn anh ta.

Trương An yêu cầu nghệ sĩ mình quản lý sau mỗi phó bản nộp 8% điểm tích lũy làm thù lao.

Tạ Trì càng xem càng chau mày, với tiêu chuẩn của anh hiện tại, gần như có thể gửi yêu cầu tới tất cả các quản lý, nhưng những quản lý có tiếng tăm, có trình độ đều thu phí tương đối cao, thấp thì mỗi phó bản muốn giao 5% điểm tích lũy, cao thì thậm chí còn hơn 30%, đương nhiên nhìn xem tư liệu, đúng là yêu cầu thù lao càng cao, thì trình độ của quản lý lại càng giỏi.

Tạ Trì thử tìm kiếm chọn lọc, phát hiện số người quản lý toàn diện ít lại càng thêm ít, 95% đều chuyên một hoặc hai đề tài nào đó, điều này có phần khác với yêu cầu của anh.*

Vả lại phí mà người quản lý toàn diện thu đắt hơn sở trường khoảng 10%, rẻ nhất là một người có danh hiệu màu lam, nhưng cũng đòi những 15% điểm tích lũy.

Tìm người quản lý dường như không được, so với dựa vào người khác chỉ điểm cho mình trong phó bản, Tạ Trì quen dựa vào năng lực bản thân hơn, vả lại lòng người khó đoán, anh không biết những người đó, có dính líu tới lợi ích, thoạt nhìn tưởng chừng như có thể dựa dẫm, nhưng cuối cùng vẫn phải nhường lối trước mọi ân oán tình thù.

Nếu quản lý vì một số ân oán và ý đồ cá nhân mà đưa thông tin không chính xác cho anh, khi đó sẽ gây tổn thương trí mạng tới anh. Tạ Trì sẽ không giao tính mạng của mình vào trong tay người khác.

Tạ Trì tìm kiếm tự làm quản lý cho bản thân, chân mày càng nhíu chặt lại.

Trước tiên anh phải nộp 100 điểm tích lũy để yêu cầu trở thành người quản lý, sau đó nhất định phải không ngừng tốn điểm tích lũy để nâng cấp bậc quản lý của mình, mới có quyền lựa chọn phim kinh dị phẩm chất cao hơn, khi mới được chấp nhận, bản thân chỉ có thể lựa chọn đóng phim phẩm chất “Cẩu thả”, nếu muốn mở phim phẩm chất “Bình thường không có gì đặc biệt”, anh cần tốn 50 điểm tích lũy, sau đó để mở phẩm chất “Tì vết không che được ánh ngọc”, lại cần tốn 100 điểm tích lũy nữa.

Vả lại, những phim kinh dị được cung cấp để chọn lựa, ngoại trừ tên và thể loại ra, những tin tức khác quản lý lại phải bỏ điểm tích lũy ra để mua.

Có thể nói đây là một hệ thống thăng cấp hoàn toàn khác, chẳng trách quản lý lại thu phí của diễn viên, cứ tính toán như vậy, thực ra thu 5% đã là có lương tâm, đương nhiên như Châu Đồng trước đó yêu cầu giao nộp 50% rõ ràng là ăn cướp trắng trợn.

Thu nhập quản lý cấp thấp thực ra không cao, bởi vì diễn viên phụ trách phần lớn đều là người mới tốt thí, một bộ phim kiếm được 10 điểm đã không tồi, quản lý dù có đòi 50% thì cũng chỉ được 5 điểm, cho nên trước đó Châu Đồng mới muốn anh gia nhập như vậy, vì anh 230 điểm.

Cứ so sánh như vậy, phí tâm tư kiếm thu nhập từ việc làm quản lý, còn không bằng tự mình đóng phim kinh dị.

Quản lý cấp cao lại có yêu cầu nghiêm khắc về số lượng diễn viên dẫn dắt, quản lý danh hiệu màu tím trở lên, nhiều nhất chỉ có thể quản lý hai diễn viên.

【Bạn có bảy ngày để suy nghĩ, sau bảy ngày nếu còn chưa có quản lý, app sẽ sắp xếp quản lý cho bạn, giúp bạn tiến vào bộ phim kinh dị tiếp theo】

Tạ Trì khẽ hừ một tiếng, chế độ quản lý có chỗ không hợp lý với những người giống như anh, anh không cần quản lý chỉ điểm, anh chỉ muốn diễn viên kết nối trực tiếp với phim kinh dị, quản lý giống như người môi giới, nằm giữa diễn viên và phim kinh dị, khiến anh nhất định phải trả điểm tích lũy ra để quản lý chọn phim kinh dị cho mình.

Tạ Trì cảm thấy như nghẹn lại nơi cuống họng.

Anh.. là một người chơi mồ côi.

Có thời gian bảy ngày, Tạ Trì không nóng vội lựa chọn, anh quay trở lại phòng sách, bật máy tính lên muốn phân tích ưu và khuyết điểm của hai phương án này, điện thoại trên bàn lại đổ chuông, Tạ Trì đưa mắt nhìn.

【Hiện tại danh hiệu của bạn màu lam, đã đạt tiêu chuẩn, chúc mừng bạn đã có phòng làm việc của riêng mình, văn phòng đã được bố trí xong xuôi từ tối qua, bạn có thể vào bất cứ lúc nào.】

【Tác dụng của văn phòng: Bạn có thể thông qua app điện thoại để gửi lời mời tới người quen, sau khi đối phương đồng ý, sẽ được đưa tới văn phòng ngay lập tức.】

Trước đó Châu Đồng gửi lời mời cho Tạ Trì, sau khi Tạ Trì ấn xác nhận, lập tức xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Châu Đồng, bây giờ Tạ Trì cũng có được phòng làm việc như vậy, gặp mặt những người quen biết trong app sẽ tương đối dễ dàng.

Tạ Trì đang muốn dịch chuyển nhìn một chút, lại nhận được lời mời của Lục Văn.

Lục Văn: Tạ Trì à, Kính Tử cũng đang ở phòng làm việc của tôi, anh có rảnh không? Tới gặp mặt nhé? Kính Tử có chuyện muốn nói với anh.

Dù sao Tạ Trì cũng không có việc gì, ngón tay thon dài vạch một đường, ấn xác nhận.

Trước lạ sau quen, Tạ Trì thấy mình xuất hiện trước cửa văn phòng, không hề cảm thấy ngạc nhiên, anh gõ cửa hai cái, tiếng nói chuyện xôn xao trong phòng lập tức lắng lại, Tạ Trì chau mày, cảm thấy có điều gì đó kỳ quái.

“Anh Tạ mau vào đi!” Cuối cùng Nghiêm Kính lên tiếng.

Giọng cậu run rẩy, dường như hơi căng thẳng?

Tạ Trì gạt nỗi nghi hoặc trong lòng kia đi, đẩy cửa bước vào, liếc mắt nhìn căn phòng. Văn phòng của Lục Văn bố trí giống y hệt của Châu Đồng, chỉ là nhỏ hơn của Châu Đồng một nửa, có lẽ là app cân nhắc tới thân phận quản lý của Châu Đồng, cho anh ta văn phòng lớn hơn.

“Ôi vãi!!!” Nghiêm Kính đưa mắt về phía cửa, lập tức trố mắt ra, quay đầu lại xác nhận với Lục Văn.

Lục Văn len lén gật đầu về phía cậu, hạ giọng nói: “Anh ấy là Tạ Trì.”

Nghiêm Kính trố mắt há hốc miệng.

Nghiêm Kính chuyển cái ghế xoay tới kế bên Lục Văn, Tạ Trì đi tới, thắc mắc hỏi: “Cậu vãi cái gì thế?”

Gương mặt anh tuấn khôn cùng phóng đại gần sát, Nghiêm Kính nhất thời không chịu nổi: “Anh anh anh à.. anh đừng tới đây, anh tránh xa một chút, để em bình tĩnh lại.”

Tạ Trì khựng người, mờ mịt nhìn về phía Lục Văn, dùng ánh mắt hỏi thăm rốt cuộc tình huống sao vậy.

Lục Văn xoa xoa mũi, cũng không trả lời, chỉ len lén cười.

Nghiêm Kính thoát khỏi “Người yêu cương thi” thì không còn là hoạt cương nữa, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, chỉ là bởi vì huyết thống cương thi, nên đúng là tướng mạo khó coi hơn một chút, trong mắt Tạ Trì ánh lên mấy phần thương hại, may mà Nghiêm Kính không soi gương.

“Anh à, em vừa mới soi gương rồi!” Lần đầu tiên Nghiêm Kính bắt gặp biểu cảm của Tạ Trì, cảm nhận được ý trêu chọc, xấu hổ và giận dữ nói, trước đó cậu còn thắc mắc không biết vì sao trong lúc nói chuyện huyết thống cương thi Tạ Trì lại lén cười, bây giờ cậu đã hoàn toàn hiểu được rồi.

“Cậu không nhìn thấy, soi gương làm cái gì ――” Tạ Trì đột nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt Nghiêm Kính, đôi mắt kia có điểm tụ.

Tạ Trì lập tức quay sang nhìn Lục Văn.

Lục Văn chuyển ghế dựa sang giúp anh, bấy giờ mới giải thích: “Cậu ấy chọn tâm nguyện mới trong giao diện tâm nguyện, tạm thời khôi phục đôi mắt, tốn 10 điểm tích lũy.”

Tạ Trì ngồi xuống, đôi chân dài không có chỗ duỗi thoải mái.

“Anh à, trước đó anh còn nói ngoại hình anh bình thường!” Nghiêm Kính nhìn anh, tức giận lên án.

Tạ Trì cười hai tiếng, không hề cảm thấy áy náy lương tâm vì mình lừa cậu mù, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Sao lại tốn điểm tích lũy? Không muốn thực hiện tâm nguyện của mình trước khi tới đây à?”

Nghiêm Kính nhìn Lục Văn, mỉm cười tuyên bố: “Em hoàn thành tâm nguyện rồi.”

Tạ Trì thoáng giật mình: “Hoàn thành rồi?”

Lục Văn giải thích giúp Nghiêm Kính: “Tâm nguyện của cậu ấy chỉ cần 200 điểm tích lũy, kết thúc phim “Người yêu cương thi”, cậu ấy đã đạt 461 điểm, sau khi hoàn thành tâm nguyện kia, còn thừa 261 điểm, cậu ấy bỏ ra 10 điểm, muốn nhìn chúng ta một chút.”

Tạ Trì gật đầu: “Không hứa hẹn nguyện vọng thực tế à?”

Lục Văn nói: “Nguyện vọng của cậu nhóc này thuộc dạng tức thì, tới đây chỉ vì muốn gặp mặt người ông quá cố của mình một chút.”

Tạ Trì có phần ngạc nhiên, nghĩ tới lời nhận xét của đạo trưởng Liên Khê với Nghiêm Kính, lập tức thoải mái, hỏi rằng: “Thế cậu hoàn thành tâm nguyện rồi, có thể thoát khỏi app rời đi à?”

Nghiêm Kính gật đầu: “Vâng, trước đó app từng hỏi em rồi.”

Tạ Trì giật mình, hóa ra Nghiêm Kính tới gặp mặt họ lần cuối trước khi đi.

Tạ Trì mỉm cười, đang định nói mấy câu chúc phúc cậu, Nghiêm Kính đột nhiên nói: “Thực ra em đã ký một tâm nguyên thực tế.”

Tạ Trì kinh ngạc: “Gì vậy?”

Nghiêm Kính và Lục Văn nhìn nhau, hơi ngượng ngùng, nói rằng: “Anh Tạ à, quản lý của anh chết rồi đúng không, em với anh Lục suy nghĩ hai tiếng, anh thuê quản lý quá đắt, bản thân anh lại không cần, chỉ cần quản lý có thể cung cấp thông tin chính xác là được rồi; bản thân anh tự làm quản lý thì lại phải giao điểm tích lũy ra, không lời, còn vất vả, có thời gian rảnh anh có thể đi đóng thật nhiều phim, em không biết tâm nguyện của anh là gì, nhưng nhất định anh rất muốn mau chóng thực hiện được, em có thể nhìn ra.”

“Cho nên.. Em còn nhiều điểm tích lũy thừa mà, em bèn bỏ 100 ra đăng ký làm quản lý, sau đó còn 150, mở thể loại “Bình thường không có gì đặc biệt” và “Tì vết không che được ánh ngọc”.”

Bàn tay Tạ Trì khựng lại.

“Sau này anh thăng cấp, app cũng sẽ thưởng điểm tích lũy cho em, những lúc em không có việc gì làm, cũng có thể tới phim cương thi cấp thấp để kiếm điểm tích lũy, dù sao bây giờ em có huyết thống cương thi, sinh tồn trong phim này hoàn toàn không thành vấn đề. Em nhất định có thể tích đủ điểm tích lũy để mở phim phẩm chất cao hơn, anh không cần phải lo đâu, em không còn là Kính Tử ngày xưa nữa, chắc chắn sẽ không làm liên lụy tới anh, vả lại em cảm thấy, so với người khác, em hiểu rõ anh Tạ, anh Tạ cũng tương đối tin tưởng em, anh Tạ muốn tin tức, em cũng có thể dùng điểm tích lũy để giao dịch với quản lý của người khác.” Nghiêm Kính hơi thấp thỏm, sợ bị từ chối, cúi đầu không dám nhìn Tạ Trì.

Trong mắt Tạ Trì có một chút xúc động.

Nghiêm Kính không đợi được câu trả lời chắc chắn, lắp bắp nói rằng: “Anh Lục bây giờ cũng đã hơn 800, anh ấy nói đợi anh ấy qua 1000 điểm có thể đổi quản lý, anh ấy cũng đổi, để em làm quản lý cho anh ấy, anh Tạ à nếu anh không cần thì cũng không phải cảm thấy áp lực đâu, cứ nói một tiếng là được rồi, em ở lại làm quản lý cho anh Lục cũng như vậy à. Dù sao anh cũng từng cứu mạng em, em không nói tiếng nào bỏ đi thì không hay cho lắm, bản thân em cũng áy náy, vả lại em trở về thế giới kia cũng không còn người thân..” Nghiêm Kính càng nói đôi mắt lại càng u ám.

Tạ Trì đột nhiên nói: “Được rồi.”

Anh hiểu được ý của Nghiêm Kính, Nghiêm Kính muốn báo đáp anh nên mới ở lại, còn tiền trảm hậu tấu, sợ anh không bằng lòng, muốn anh không cần cảm thấy có gánh nặng, nên còn nhắc tới Lục Văn.

Nghiêm Kính cứ nghĩ Tạ Trì sẽ từ chối, trong lòng thầm nói một tiếng quả nhiên mà, tủi thân nhìn về phía Lục Văn, muốn được an ủi.

Tạ Trì ung dung ngước mắt lên, như cười như không: “Cậu định sau này bán cho tôi à? Nhỡ tôi ở lại đây ba năm, năm năm thì sao?”

Nghiêm Kính nhanh chóng nói: “Bao nhiêu năm cũng được! Trước kia anh bảo vệ em, bây giờ em đổi lại giúp anh, lẽ đương nhiên thôi mà!”

“Vả lại em cũng không lỗ! Nếu sau này anh thành ảnh đế, chẳng phải em được tặng cơ man là điểm tích lũy hay sao hahahaha, khi đó muốn nguyện vọng gì mà chẳng được! Bây giờ em gian khổ phấn đấu, mới có thể an hưởng tuổi già, đến khi đó em là quản lý của ảnh đế cơ đấy!!”

Tạ Trì đứng dậy, thản nhiên cười nói: “Quản lý Nghiêm, hoan nghênh sự gia nhập của cậu.”