App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 130: Bệnh viện (11)




★ Chương 130 – Bệnh viện (11) ★

Ở trong góc hành lang chật chội u ám, Tạ Trì lùi người dựa vào phía sau, anh ẩn thân mình, yên lặng nhìn Tạ Dương và Dịch Hòa Tụng đi qua trước mắt.

Anh vừa mới tới, đang lo không biết làm thế nào để Dịch Hòa Tụng đưa anh vào phòng bệnh xem bệnh nhân của hắn thì trông thấy một trước một sau lo lắng đi ra, xem như gãi đúng chỗ ngứa.

Tạ Trì nhìn về phía hai người họ rời đi, như có điều suy tư, bọn họ vội như vậy là định đi làm gì chứ?

Anh trông về phía hành lang không người: “Anh à, chúng ta đi thôi.”

“Được rồi.” Trước khi tới Tạ Tinh Lan đã biết rõ ràng vị trí công tắc nguồn điện, hắn lách mình, lặng lẽ lần tìm, mở nắp công tắc nguồn điện ra, tìm tòi trong đó một lúc thì đóng được công tắc lại.

Bóng đêm tối om tiện cho quỷ hành động, đương nhiên cũng tiện cho người ra tay. Tạ Tinh Lan thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, hắn dễ dàng đi tới cửa phòng bệnh của Dịch Hòa Tụng, ánh mắt dừng trên thanh khóa kia.

“Trước khi đi hắn đã khóa lại rồi.”

Là một ổ khóa đời cũ.

Tạ Trì: “Cẩn thận ra phết nhỉ.”

Tạ Tinh Lan nghĩ ngợi: “Đợi anh một lát.”

Tạ Tinh Lan dựa theo sơ đồ bệnh viện, tìm tới biển báo đánh dấu gần nhất, kéo một sợi dây kẽm thật dài trên đó xuống rồi quay trở về, hắn bẻ sợi dây kẽm thẳng lại, chọc vào lỗ khóa mấy cái, ấn vào mấy khe chắn trong đó.

Chiếc khóa nhẹ nhàng mở ra.

【??? Tạ Tinh Lan vạn năng?】

【Meo mèo méo meo??】

Tạ Tinh Lan thuận lợi đi vào, đóng cánh cửa lại.

Hồng Nguyệt trên cao sáng rực, Bạch Nguyệt dần trở nên u ám, ánh trăng đỏ trầm lắng len qua khe cửa sổ, chiếu lên gương mặt già nua chằng chịt những nếp nhăn của bệnh nhân, tạo thành những chiếc bóng tối tăm trên nếp nhăn, khiến thoạt nhìn ông ta vô cùng tà ác.

Không biết chừng nào Dịch Hòa Tụng sẽ trở về, thời gian cấp bách, Tạ Tinh Lan đi tới lay đầu ông ta dậy, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy tập hồ sơ trên bàn.

Tạ Tinh Lan cầm lấy, nhanh chóng lật xem, bảo rằng: “Hồ sơ bệnh viện tâm thần gửi tới, trước đó ông ta bị tâm thần phân liệt, nhưng không có xu hướng làm tổn thương người khác, chỉ là bị ảo giác rất nghiêm trọng, ông ta không phân biệt được hiện thực và ảo giác. Khả năng nhận biết bệnh của ông ta không tốt, không hề cảm thấy mình bị bệnh, sinh hoạt xem như bình thường, cho nên sau khi chữa trị một thời gian ngắn đã về nhà an dưỡng.”

Tạ Trì: “Hồ sơ khi nào vậy?”

Tạ Tinh Lan nhìn ngày tháng: “Nửa tháng trước.”

Tạ Trì kinh ngạc: “Mới được một thời gian ngắn như vậy?”

Dọc đường tới anh đã hỏi một NPC y tá đi ngang qua, bệnh nhân của Dịch Hòa Tụng là người gây ra vụ tai nạn xe liên hoàn.

Nửa tháng trước còn chưa có xu hướng gây tổn thương người khác, nửa tháng sau đã điên cuồng tạo thành thảm án tanh máu như vậy, liệu có thể không? Chỉ đơn thuần là chướng ngại nhận biết và cảm xúc bất ổn, uống thuốc là có thể làm dịu lại, căn bản không thể thành ra nông nỗi này.

Tạ Tinh Lan: “Em nói xem có phải ông ta không uống thuốc đúng giờ giấc không?”

Tạ Trì ngẫm nghĩ, một lúc sau bảo rằng: “Rất có thể, cũng có khả năng là đột nhiên bị kích thích, đương nhiên khó tránh khỏi chẩn bệnh sai.”

“Hm?”

“Nếu như ông ta hiểu rõ về căn bệnh tâm thần của mình thì sao? Giả vờ bệnh tình nhẹ, mức độ thấp, giả vờ đã khống chế được bệnh tình, muốn xuất viện.”

Ông lão đang ngủ say trên giường rên rỉ mấy tiếng, mệt mỏi mở mắt ra, ông mắc bệnh đục thủy tinh thể, mắt nhìn không rõ lắm, chỉ có thể trông thấy một chàng trai trẻ tuổi khoác áo blouse trắng trên người.

“Ông ta tỉnh rồi.” Tạ Trì quay đầu lại đang muốn hỏi chuyện ông lão, trông thấy ông ta đột nhiên mở to mắt thì thào, “Giả, phải rồi, giả, anh ta là ảo giác…”

Tạ Trì đoán ông ta phát bệnh không phân biệt được rõ hiện thực hay ảo giác, cố gắng dịu dàng nói: “Tôi không phải ảo giác.”

Nhưng mà sự quan tâm của anh hoàn toàn phản tác dụng, giọng ông lão trở nên chói tai: “Không! Anh là ảo giác! Ảo giác, ảo giác….”

Một tay Tạ Tinh Lan bịt miệng ông lão lại.

Ông lão bắt đầu điên cuồng giãy giụa, kéo ống truyền dịch trên tay mình ra, bàn tay khô quắt bịt tai che mắt mình lại. Dường như đầu ông ta đang đau như búa bổ, chỉ trong nháy mắt đã bắt đầu đập đầu vào tủ đầu giường.”

Tạ Tinh Lan biết không hỏi ra được điều gì, sợ ông ta gây ra động tĩnh lớn hơn, bèn tiêm thuốc an thần cho ông ta.

Hành động của ông lão quá quỷ dị, Tạ Trì đang muốn ngẫm nghĩ, bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.

“Bọn họ quay trở về rồi.” Tạ Tinh Lan nhận ra đó là tiếng bước chân của Dịch Hòa Tụng, sa sầm mặt nói.

“Nhanh vậy sao?”

Tạ Tinh Lan kéo mành cửa lên, nhanh chóng nhảy ra khỏi cửa sổ.

Tạ Trì suy nghĩ trong thoáng chốc, càng cảm thấy không thể nào, mới đi được có hai, ba phút, vậy mà Dịch Hòa Tụng đã quay lại, nếu anh ta đi nhanh như vậy, sao lại phải khóa cửa phòng bệnh lại chứ? Để Tạ Dương ở lại, tự mình đi là được rồi mà…

Liệu có phải hành tung của anh bị lộ ra rồi không?

Nghĩ tới khả năng này, trái tim Tạ Trì đột nhiên trĩu xuống.

Có nội ứng báo tin cho Dịch Hòa Tụng?

Ngoài cửa sổ, phía dưới là con đường vắng vẻ tối đen như mực, từng chiếc xe tải đang gầm rú phi qua.

Bọn họ đang ở tầng hai, độ cao phù hợp, Tạ Tinh Lan chọn điểm dừng chân, toan nhảy xuống, hắn nhìn xuống dưới thông qua ô cửa kính, chợt trông thấy một chiếc gương.

“Sao vậy?” Tạ Trì có chung thị lực với Tạ Tinh Lan, anh nhìn theo hướng của Tạ Tinh Lan, trông thấy một chiếc gương có vẻ bình thường được đặt ở dưới tầng một.

Nhìn từ góc độ này, anh mới phát hiện ra điểm dị thường của chiếc gương này.

Anh đang ở giữa hai vầng trăng, mà hai vầng trăng chiếu vào chiếc gương ở phía xa xa, vừa khéo chia đôi ra, mặt gương lặng như nước, Hồng Nguyệt và Bạch Nguyệt chìm trong đó.

Vị trí trưng bày quá đặc biệt.

“Hình như bên cạnh gương có chữ viết, anh không nhìn thấy rõ, rút lui cái đã.”

Tạ Trì: “Được rồi.”

Tạ Tinh Lan thả người nhảy xuống, dưới lòng bàn chân đột nhiên có một chiếc hộp đầy kim bị vứt đ!

Vô số chiếc kim nhuốm máu chỉ lên trời, đang chĩa về phía chân của Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan phản ứng nhanh nhạy, một tay nắm lấy ống nước ở bên cạnh. Trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc ré, hắn ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một đứa trẻ đẫm máu ôm lấy ống nước, bởi vì trọng lực mà đang dần trượt xuống.

Trên ống nước màu trắng ngà có vết máu kéo dài từ đứa trẻ.

Cuối cùng suy đoán của Tạ Trì cũng đã được chứng minh, anh đúng là đứa trẻ mà Diệp Lan sinh, mà trước mắt là đứa trẻ đã chết trong quá trình được sinh ra.

Ở thế giới này anh đỡ đẻ cho mình, nhưng ở một thế giới song song nào đó, có lẽ anh đã bị Diệp Lan thuyết phục, tự hại chết mình, đứa trẻ này tới tìm anh báo thù.

“Tạ Trì đã chết kia, cút!” Tạ Tinh Lan lạnh lùng nói.

Tiếng khóc dừng lại, không thấy đứa trẻ kia đâu nữa, ống tiêm dưới chân biến mất, trên đỉnh đầu là Dịch Hòa Tụng đang cúi mặt xuống, Dịch Hòa Tụng nhoẻn cười lạnh lùng về phía anh.

Bởi vì đứa bé mà anh đã bị phát hiện ra.

Dịch Hòa Tụng thả người nhảy xuống, Tạ Trì biết không thể tránh được, hắn muốn giết anh.

【Tiêu rồi! Vãi nồi!】

【Tức vãi chưởng, cái thằng cha gửi tin nhắn kia!】

【Chết chắc rồi ấy nhỉ?】

“Ai nói cho anh biết?” Tạ Tinh Lan không lùi về phía sau nữa, điềm nhiên hỏi.

Cơn tức cuồn cuộn trong lòng Dịch Hòa Tụng, hắn không ngờ Tạ Trì lại có gan tới xem trộm tin tức của mình, đúng là muốn chết, hắn thu lại lời hắn nói trước đó, hắn sai rồi, hắn nên xử lý Tạ Trì thật nhanh, cứ tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ mất khống chế.

Dịch Hòa Tụng tới gần về phía hắn: “Không ai cả.”

Tạ Tinh Lan cười giễu: “Anh nghĩ tôi tin chắc?”

Dịch Hòa Tụng không nhiều lời với hắn nữa, trực tiếp sử dụng thiên phú của mình, hai người lập tức bị giam trong một không gian màu trắng ngà hình tròn, người bên ngoài không nhìn thấy cái gì cả.

Tạ Trì đã xem qua những bộ phim trước đó Dịch Hòa Tụng đóng, thiên phú này gọi là ―― “Kén trói”.

Dịch Hòa Tụng là chủ nhân của “kén”, ở đây có vô số sợi dây tằm, sẽ thay hắn hấp thu năng lượng của đối thủ, chuyển hóa thành thể lực của mình.

Có thể nói là “cái này mất, thứ kia sinh”.

Dịch Hòa Tụng thành danh dựa vào thiên phú tuyệt đỉnh này.

Kén trói xuất hiện, trừ khi Tạ Trì đánh bại Dịch Hòa Tụng, nếu không, Tạ Trì tuyệt đối không thể chạy ra. Kén trói chặt đứt hậu viện, bên ngoài bất kể ai cũng không thể phá vỡ kén trói giúp Tạ Trì.

“Ban đầu muốn dùng nó để đối phó với quỷ, bây giờ đối phó với cậu, cậu nên cảm thấy biết ơn mới phải.” Dịch Hòa Tụng cười gằn nói.

Thiên phú này mỗi bộ phim chỉ có thể dùng một lần, đây chính là nguyên nhân mãi mà hắn không chịu ra tay, nhưng tình hình bây giờ không ổn nữa, hắn không muốn có bất cứ sơ hở nào, dù có phải tiêu hao rất nhiều điểm tích lũy khởi động thiên phú hắn cũng chấp nhận.

Coi như bỏ điểm tích lũy ra để mua bảo hiểm.

Tạ Tinh Lan cũng không nhiều lời nữa, hắn không có ý định lui bước.

Dịch Hòa Tụng hả hê, trong lòng thầm nói một tiếng, đúng là kẻ cuồng vọng. Hắn tấn công về phía Tạ Tinh Lan, hắn rất mạnh khoản cận chiến, cũng không sử dụng vũ khí.

Chiến đấu trong phút chốc, Tạ Tinh Lan chau mày lại, Dịch Hòa Tụng rất mạnh, thân thể có sức bền rất tốt, cường hóa trình độ cao, những đòn tấn công bình thường không thể gây tổn thương cho hắn ta, mà bản thân Tạ Tinh Lan lại không có vũ khí nào thuận tay.

Trong lúc Tạ Tinh Lan kiêng dè, Dịch Hòa Tụng cũng âm thầm cảm thấy kinh hãi, hắn không ngờ chàng trai trẻ này chỉ mới được danh xưng tân binh, trong tình thế đấu tay không lại không bị mình đánh lui.

Tạ Tinh Lan sờ vào chiếc nhẫn trên tay, mở thiên phú của mình ra, thực lực tăng lên trong nháy mắt, thế tấn công càng lúc càng hung mãnh hơn.

Dịch Hòa Tụng giật mình, thực lực đơn thuần của Tạ Tinh Lan lại cao tới mức này, làn da bắt đầu nhói đau, Dịch Hòa Tụng không còn khinh địch nữa, sử dụng đạo cụ mình mang theo. Đây là bộ phim cam, tuy rằng hắn có hai đạo cụ đỏ, nhưng không thể mang vào, chỉ có thể mang đạo cụ cam cao cấp vào.

“Cậu không phải đối thủ của tôi.” Dịch Hòa Tụng cười.

Hắn giơ một lá bài tarot lên.

Bộ xương Tử thần khoác một chiếc áo màu xanh thẫm, đang cưỡi lên một con bạch mã có ánh mắt tà ác, mang theo dịch bệnh đi tới, lá cờ tung bay trên những xác chết. Những nơi móng ngựa chà đạp qua, quốc vương chết rồi, giáo chủ chết rồi, có kẻ quỳ gối cầu xin qua một kiếp.

Là bài bùng lửa cháy, trong nháy mắt hóa thành tro bụi, cùng lúc này, một luồng khí chết chóc lặng lẽ lan tràn sau lưng Tạ Tinh Lan.

Trong lòng Tạ Trì rung lên hồi chuông cảnh báo.

Đó là Tử thần cầm lưỡi hái cố chấp, đang lảo đảo bay về phía Tạ Tinh Lan, gã ta không có chân, di chuyển hết sức chậm chạp, nhưng những nơi gã đi qua, cỏ dại dưới chân khô héo, sự sống bị tước đoạt, gã như một hố đen, hút hết tất cả vào, màu sắc cũng bị nuốt trọn, bên trong kén trói tối om.

Cùng lúc này, gương mặt Dịch Hòa Tụng trở nên nhợt nhạt, cánh tay không còn chút sức lực, từ từ buông thõng xuống, hiển nhiên đạo cụ này tiêu hao không ít thể lực.

Hắn nhìn kiệt tác trước mắt của mình nhoẻn cười, Tử thần cướp đi linh hồn, Tử thần mang linh hồn của Tạ Trì và Tạ Tinh Lan đi, chứ không phải Dịch Hòa Tụng hắn giết người.

【Là “Tarot Tử thần”! Bộ phim kia sau đó thăng cấp lên màu đỏ! Vãi nồi, anh ta còn có đạo cụ này!!】

【Mãi mà không thấy Dịch Hòa Tụng dùng!】

【Trời ơi, không phải ảnh luôn mang theo đạo cụ phòng thủ hay sao, sao đột nhiên lại mang loại đạo cụ tấn công có tính bùng phát cao này vậy?】

【Tạ Trì tiêu đời rồi!】

【Từ lúc bị nhốt vào trong kén trói đã xác định rồi mà?】

Bên ngoài kén trói, Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu tới trễ một bước, Diệp Tiếu Tiếu trông thấy chiếc kén trói, trong lòng thầm than một tiếng, tiêu đời rồi!

Nhậm Trạch tức giận, cậu dùng tất cả các dụng cụ trong tầm với để đập nó, nhưng không có một chút tác dụng nào cả, Diệp Tiếu Tiếu giữ chặt lấy cậu, thất thần nói: “Vô dụng thôi, trừ khi vỡ từ bên trong, nếu không thì…”

Đôi mắt Nhậm Trạch đỏ vằn lên, cậu hất tay cô ấy ra, quát to: “Tôi không tin!”

Tạ Dương ở phía sau nhìn tất cả cảnh tượng xảy ra trước mắt, ung dung mỉm cười, đã qua lâu như vậy rồi, Tạ Trì ở bên trong không chết thì cũng thoi thóp.

Nguyên Dã cũng đuổi tới, nhìn chiếc kén to trước mắt thì kinh ngạc không thôi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tạ Trì còn ở trong đó!” Nhậm Trạch đập đến mức bàn tay đau nhói.

“Sao cơ?!” Bấy giờ Nguyên Dã mới phản ứng lại, giận điên lên, “Cái tên tiểu nhân Dịch Hòa Tụng kia!”

Anh ta đi tới khuyên nhủ Nhậm Trạch: “Cậu bình tĩnh lại cái đã…”

“Tôi bình tĩnh kiểu gì chứ?” Nhậm Trạch đẩy anh ta ra.

Trong kén đột nhiên tản ra không khí chết chóc, những người tới gần chỉ cảm thấy rét lạnh phía sau lưng.

Bên trong chiếc kén, linh hồn của Tạ Tinh Lan bị tử khí trói lấy, không thể cử động, lưỡi hái tử thần vung qua, hắn bị đánh trúng, đụng vào vách chiếc kén, vô số sợi tơ phía sau lưng như có sinh mệnh mà duỗi ra như xúc tu, cắm vào trong da thịt của Tạ Tinh Lan, điên cuồng cướp đoạt dinh dưỡng và máu trong đó, tơ tằm màu trắng bị nhuộm thành máu đỏ.

Tạ Tinh Lan ho ra máu, kéo những sợi tơ kia ra nhanh chóng đứng dậy, hắn còn một chiếc nhẫn khác, còn có thuốc HN có tác dụng phụ kinh khủng, còn có thiên phú, dù hắn chắc chắn phải chết thì hắn cũng kéo Dịch Hòa Tụng xuống nước cùng.

Bên trong chiếc kén, thể lực điên cuồng trôi đi, Tử thần đánh một đòn chưa chết, lại từ từ đi tới, thời gian dường như lắng lại, Tạ Tinh Lan lấy thuốc HN từ trong hành lý ra, đang muốn liều lĩnh uống hết, da thịt trên lưng đột nhiên nhói đau.

Cảm giác nhói đau đang dần lan rộng ra, chưa đầy hai giây toàn thân hắn đã nóng rát, đau râm ran, máu thịt dường như đang sôi trào, có thể trông thấy hắc khí đang ẩn ẩn chạy dưới làn da, những sợi tơ tằm kia bền bỉ đâm xuyên qua người hắn, lúc chạm vào máu của hắn thì bắt đầu bị thiêu đốt, lập tức cháy thành tro, không ngừng rơi xuống.

Nhưng sợi tơ có trí thông minh kia lập tức có dấu hiệu cái trước nối cái sau mà tránh ra xa.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến Dịch Hòa Tụng giật nảy mình.

Sao lại như vậy chứ?!

Đến khi Tử thần lại tấn công một lần nữa, Tạ Tinh Lan cảm giác tử khí trên người không còn mãnh liệt như trước, mặc dù hắn cử động chậm chạp, nhưng đã có thể cử động, không còn không hề có sức chống trả như trước nữa.

Hắn lại bị đánh gục, cả người đau nhói, Tạ Tinh Lan phát hiện ra, hắc khí đang chảy trong người ngưng tụ lại, dường bọn chúng bị chọc giận, kêu gào trong máu thịt hắn, muốn chống lại con quái vật khổng lồ trước mặt.

Tạ Trì đang vắt óc tìm đường sống giật nảy mình trước sự thay đổi này, dường như giành được cái gì đó, lập tức bừng hiểu ra.

Do “Lĩnh vực ác ma” quấy phá! Thiên phú ẩn chứa trong cơ thể, một khi đã mở thì sẽ tự phát huy tác dụng. Thiên phú của Tạ Tinh Lan là “Ác ma”, trước mắt là “Tử thần”, trong tác phẩm phim, phần lớn đều là “Ác ma” đối đầu với “Tử thần”, bởi vì “Tử thần” thu hoạch linh hồn, “Ác ma” thôn phệ linh hồn gây ảnh hưởng lẫn nhau, chúng căm hận lẫn nhau, “Ác ma” không muốn bại dưới “Tử thần”, cho nên thúc đẩy sinh trưởng, khiến cơ thể Tạ Tinh Lan xảy ra những biến hóa này!

【Có bước ngoặt rồi!】

【Vẫn còn hy vọng, vẫn còn hy vọng!】

Dịch Hòa Tụng nhanh chóng phát hiện ra sự tình bất ổn, mỗi một lần Tạ Tinh Lan ngã xuống, đến khi đứng dậy khí thế đều trở nên mạnh mẽ hơn, màu mắt dần dần thay đổi, ánh mắt lạnh đến mức không giống người thường.

Tình thế dần dần mất khống chế, trong mắt Dịch Hòa Tụng hằn rõ sự dè chừng, người trước mắt thật sự rất đáng sợ. Chỉ là một tân binh mà đã có năng lực mạnh như vậy, đợi một thời gian nữa, đừng nói bản thân mình không phải đối thủ của hắn, mà có lẽ cả tổ chức sẽ bị hủy dưới tay hắn!

Người này còn có tiềm lực, còn đáng sợ hơn cả Thẩm Dật mà tổ chức đã nghiên cứu đi nghiên cứu lại!

Dịch Hòa Tụng không nán lại thêm, hắn còn một đạo cụ tất sát khác, chỉ là giống Thất Thương Quyền, tự tổn tám trăm, nhưng bây giờ hắn không chờ được nữa!

(Thất thương quyền là môn quyền pháp trấn sơn của phái Không Động, nổi tiếng cùng với nhân vật Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Tuy nhiên để có thể đạt được hiệu quả cao nhất, trước khi ra đòn với đối thủ, người thi triển Thất Thương Quyền sẽ buộc phải đả thương chính bản thân mình.)

Lúc hắn lấy con thoi màu đen kia ra, Tạ Trì đột nhiên lên tiếng: “Đợi đã.”

Giọng của anh bị “Lĩnh vực ác ma” ảnh hưởng, lạnh đến mức có thể đóng băng ba thước.

“Tôi sẽ cho cậu một cái chết vẻ vang.” Dịch Hòa Tụng cười gằn.

Tạ Trì ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Tôi chết rồi, anh cũng sẽ chết.”

Dịch Hòa Tụng cười gằn, dường như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười: “Cậu còn rảnh để uy hiếp tôi à?”

Tạ Trì nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc, gằn rành rọt từng chữ một: “Tôi, là, cha, anh.”

【Tới lúc này rồi mà vẫn còn mạnh miệng được à?! Chết cười】

【Chửi xong rồi có chết cũng không tiếc!】

“Cậu!!!” Dịch Hòa Tụng cho rằng anh đang sỉ nhục mình, đến giờ phút này hắn không giữ phong độ được nữa, muốn đánh chết Tạ Trì, Tạ Trì lại cười: “Tôi là cha của anh thật, không tin à.”

Tạ Trì: “Anh còn chưa biết móc xích quan hệ à?”

Lúc “Tử thần” ở sau lưng lại tấn công tới, Tạ Trì không còn bị tử khí ảnh hưởng nữa, gã ta hành động chậm chạp, mà thân thể của Tạ Tinh Lan tuyệt hảo, có thể dễ dàng tránh né.

Dịch Hòa Tụng nhìn cảnh tượng này lại càng thêm kiêng dè: “Biết thì sao?”

Tạ Trì tới gần hắn ta: “Anh ta đã tìm được quá khứ hoặc tương lai của anh chưa?”

Dịch Hòa Tụng tức mà không kiềm chế được: “Sao tôi phải nghe cậu nói nhảm chứ!”

Tạ Trì cười, dữ dằn lên tiếng: “Bởi vì anh nhát gan, bởi vì anh sợ chết, anh có bản lĩnh thì giết chết tôi đi, anh xem anh có chết không!”

“Anh nhất định sẽ biết câu trả lời.”

Giọng anh chắc nịch, không có một chút đắn đo nghi ngờ nào cả.

Dịch Hòa Tụng thầm nói trong lòng đúng là một tên điên: “Không tìm được thì sao.”

“Ông lão nằm trên giường bệnh chính là tương lai của anh,” Tạ Trì cười tà ác, “Mà ông ta là con tôi.”

Dịch Hòa Tụng như ngừng thở, lập tức giữ tỉnh táo.

Tạ Trì đang lừa hắn, ông lão kia điên điên khùng khùng, hắn không moi ra được bất cứ tin tức nào, Tạ Trì chỉ mới đi vào nói chuyện có hai phút mà đã có kết luận rồi ư?

Cậu ta sợ chết nên mới cố ý nói như vậy.

Dịch Hòa Tụng kéo sợi tơ màu đỏ trên con thoi đen kia.

Tạ Trì trông thấy động tác của hắn, biết hắn không tin, tiếp tục nói: “Ông ta trông thấy tôi, hy vọng tôi là ảo giác, nói rõ trong quá khứ tôi từng gây tổn thương tới ông ta, những hình ảnh tổn thương này vẫn luôn đeo bám ông ta, ông ta không thể thoát ra được, khiến ông ta thường xuyên phải lẩm bẩm để phân biệt đâu là thật, đâu là giả.”

Bản thân Tạ Trì có vấn đề về tâm lý, nên đương nhiên anh biết những chuyện kia nhiều hơn một chút.

“Cậu đang lừa tôi.” Giọng Dịch Hòa Tụng lạnh lùng.

Tạ Trì lại nhoẻn cười: “Nếu anh cảm thấy tôi đang lừa anh thật, sao còn nói nhảm với tôi? Ra tay luôn là được rồi mà? Dù sao anh vẫn còn hai đạo cụ, dù không giết được tôi thì chắc chắn có thể khiến tôi tàn, anh nghe lời tôi nói, bởi cảm thấy rất có khả năng đúng không?”

Tâm tư của Dịch Hòa Tụng bị vạch trần, gương mặt tái nhợt, hắn nói: “Chỉ mỗi điểm này hoàn toàn không đủ để chứng minh cậu là…”

Hắn không nói được hai chữ kia.

Dịch Hòa Tụng cứ ngỡ Tạ Trì sẽ thề thốt phủ nhận, nhưng anh lại gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy, đúng là hoàn toàn không đủ để chứng minh, chỉ có thể chứng minh ông ta biết tôi, trong quá khứ tôi từng làm tổn thương tới ông ta.”

“Nhưng còn có một số việc, có lẽ anh còn không biết.”

Dịch Hòa Tụng trầm mặc không nói.

Tạ Trì: “Lúc đó tôi chuẩn bị tới phòng phẫu thuật của anh, trông thấy một con quỷ áo đen. Con quỷ áo đen đứng trước cửa phòng phẫu thuật của anh để thăm dò, nó đang nhìn anh, hoặc nên nói là nó đang nhìn bệnh nhân nằm trên giường bệnh, nhưng dù là anh hay là bệnh nhân nằm trên giường bệnh thì vẫn là anh.”

“Với thực lực của anh hiển nhiên đã biết rõ, con quỷ bám lấy chúng ta chính là bản thân chúng ta chết trong tai nạn, cho nên thân phận con quỷ kia đã rất rõ ràng, hắn chính là anh đã chết trong tai nạn xe, muốn tìm cơ hội để trả thù anh, cho nên xuất hiện trong phòng phẫu thuật của anh.”

Dịch Hòa Tụng nhướng mày lên: “Cậu nói những lời này thì có ý nghĩa gì? Dựa vào chuyện này rồi nói lảng sang chuyện khác, cậu không thấy quá vụng về rồi hay sao?”

“Đừng vội,” Tạ Trì đưa mắt nhìn trấn an, thản nhiên nói, “Anh ta trông thấy tôi, nhưng không giết tôi, chỉ nói, “Tôi hận anh”.”

【Em nhớ ra rồi!!】

【Vãi chưởng! Có lẽ Tạ Trì nói thật đó!!】

【Không thể nào?!】

Dịch Hòa Tụng giật thốt, suy nghĩ nhất thời trở nên hỗn loạn, hắn dần có khuynh hướng tin những lời này, cãi lại: “Tôi họ Dịch, cậu họ Tạ, dù cậu có con trai thật thì cũng nên là Tạ Dương, hơn nữa cậu chưa đưa ra được chứng cứ thuyết phục.”

Tạ Trì cắt ngang, “Tôi có một đứa con hơn mười tuổi.”

Dịch Hòa Tụng ngạc nhiên, thở phào một hơi cười to: “Cậu đang chơi tôi đấy à? Đến giờ thì đứa trẻ đã được hơn mười tuổi rồi, dù tôi có là nó, tôi giết cậu cũng sẽ không biến mất.”

Tạ Trì cắt ngang, anh nói rằng: “Hấp tấp không phải một thói quen tốt, nhân vật của tôi ngoại tình.”

Cả người Dịch Hòa Tụng cứng đờ, bàn tay cầm con thoi dần buông xuống.

“Nhân vật của tôi là một bác sĩ tỏ vẻ đạo mạo, từ nhỏ đã bị mẹ ruột của mình vứt bỏ, bị cha mẹ nuôi ngược đãi, sau khi lớn lên tâm thuật bất chính, tình cảm khiếm khuyết, bỏ bê việc dạy dỗ đứa con mà đi ngoại tình, đây là thiết lập nhân vật của tôi, tất cả đều phù hợp với logic, rất hợp lý.”

“Đứa con trong giá thú hận tôi, chưa chắc anh đã không hận tôi, dù sao cha mẹ dạy dỗ không đúng cách có xác suất không nhỏ sẽ gây ra bi kịch kéo dài nhiều đời, tôi chưa chắc đã không ngược đãi anh, bởi vì nhân vật là đồ cặn bã, sau khi lớn lên làm bác sĩ, tâm lý vẫn không được bình thường, nhưng bởi vì có kiến thức y học nhất định, ở trong đám đông vẫn bình thường, cuối cùng có lẽ vì chịu đả kích gia đình hoặc vì điều gì khác mà bị kích thích, trả thù xã hội, gây ra tai nạn xe.”

Dịch Hòa Tụng đột nhiên cảm thấy rét lạnh, Tạ Trì suy luận thuận theo tính cách nhân vật, nhưng lại trùng hợp với tin tức mà hắn có được.

Nhân vật của hắn khát vọng tình yêu gia đình bình thường, vẫn luôn nói chuyện nhẹ nhàng với vợ con, nuông chiều đủ kiểu, nhưng người vợ kia được đằng chân lên đằng đầu, không thỏa mãn với hắn, mở miệng chưa đầy ba câu đã nhục mạ hắn.

Con gái cũng hết sức lạnh lùng, mở miệng ra là đòi hỏi mua cái này mua cái kia.

Tạ Trì biết hắn dao động, hời hợt hỏi: “Anh chịu vì một xác suất rất nhỏ mà ra tay giết tôi, tại sao không chịu vì một xác suất rất nhỏ mà điều tra rõ ràng xem lời tôi nói có phải sự thật hay không? Chí ít tôi có căn cứ có lý, cái người dụ anh giết tôi có lấy ra được bằng chứng nào không?”

Dịch Hòa Tụng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hết sức kinh ngạc, rồi lập tức cúi đầu nhìn xuống, che giấu cảm xúc thực của mình.

Trong khoảnh khắc đó Tạ Trì tỏ vẻ đã hiểu, đúng là có nội ứng. Có người ở sau lưng châm ngòi ly gián, thúc giục Dịch Hòa Tụng giết anh.

Tạ Trì thầm siết tay, so với Dịch Hòa Tụng, người kia còn đáng hận hơn, càng hiểm độc hơn.

Dịch Hòa Tụng nhanh chóng suy nghĩ. Nếu hắn là con ngoài giá thú của Tạ Trì thật, như vậy rất có thể bây giờ hắn chưa được sinh ra, tin tức này còn chưa thể xác nhận được, như vậy hắn không thể ra tay với Tạ Trì. Hắn không thể giết Tạ Trì trong bộ phim này được.

Hắn có thể ra ngoài tạ tội với tổ chức, với thân phận và địa vị của hắn hiện giờ, tuy rằng tổ chức sẽ trừng trị hắn nặng nề, nhưng sẽ không nhẫn tâm giết hắn, dù sao lợi ích thiết thực mà hắn có thể mang lại cho tổ chức không phải thứ mà loại rác rưởi như Thành Châu có thể làm được, hơn nữa họ còn tốn rất nhiều thời gian để bồi dưỡng hắn đến địa vị ngày hôm nay, nếu tiêu diệt hắn thì lỗ không bù được lãi.

Hơn nữa trước mắt tạm thời như vậy, kịch bản trong phim thay đổi trong nháy mắt, một giây trước còn là chân lý chính xác, một giây sau đã bị lật đổ, cho nên chưa chắc sau này hắn đã không còn cơ hội giết Tạ Trì.

Chí ít bây giờ nhất định hắn phải thu tay lại.

Dịch Hòa Tụng vừa nghĩ tới việc mình không những không thể giết Tạ Trì, hơn nữa có lẽ còn phải bảo vệ Tạ Trì thì vô cùng tức giận, trong lòng tràn đầy hận thù. Bây giờ không thể giết Tạ Trì, hắn còn tổn thất thiên phú và đạo cụ “Tarot tử thần”. “Tarot tử thần” là đạo cụ dùng một lần, sử dụng rồi là hết, một bộ phim cũng chỉ có thể dùng thiên phú một lần.

Hắn chỉ còn hai đạo cụ…

“Được rồi, tôi không giết cậu nữa.” Cuối cùng hắn vẫn nói như vậy.

Tạ Trì nở nụ cười sâu xa: “Anh đúng là người biết co biết duỗi.”

Kể từ khi anh đoán ra được quan hệ của mình và Dịch Hòa Tụng, anh đã biết được lựa chọn cuối cùng của Dịch Hòa Tụng, người này đặt tính mạng mình lên trên hết, đây cũng là điểm tốt nhất để lợi dụng. Dịch Hòa Tụng mạnh, nhưng nhược điểm quá rõ ràng, quá trí mạng, một người sợ chết không đáng sợ, người sợ có một chút khả năng sẽ chết mới đáng sợ.*

Anh cũng sợ chết, nhưng anh dám mạo hiểm đi tranh giành, bởi vì anh muốn sống tốt hơn, nhưng Dịch Hòa Tụng sợ chết, hắn ta không dám, hắn mong muốn an nhàn bình thường, hắn bị chính bản thân mình trói buộc.

【Giơ lên thật cao lại nhẹ nhàng rơi xuống?!】

【Tạ Trì bá đạo quá huhuhuhu! Đổi lại là em thì em chết chắc rồi!!】

【Anh Lan ngầu quá huhuhuhu】

【Trời má tân binh này có thể ăn hạng nhất!】

【Phải rồi phải rồi, mọi người có trông thấy lọ nước màu lam trước đó anh ấy lấy ra không?】

【Vãi? Sao cơ?! Đừng nói là… để tui cẩn thận nhớ lại, nó là của baba Thẩm Dật mà?】

【Em nghe thấy tên nam thần nhà em, Thẩm Dật gì cơ?】

【Chẳng lẽ là HN? Dù sao cũng là lọ nước màu lam, hình tượng rõ ràng quá.】

【Má ơi, rốt cuộc người này có lai lịch gì vậy?? Em đột nhiên nhớ ra, trước đó trong “Kinh dị liên hoàn”, Thẩm Dật cho Tạ Trì max điểm, bây giờ lại thêm lọ nước màu lam kia nữa, má ơi, Tạ Trì là ngôi sao đời thứ hai à??】

【??? Sao thím trên suy luận được nhiều vậy???】

【Uầy!! Suy đoán này hay à nha!! Nói như vậy, thực ra Du Cảnh là ngôi sao đời thứ hai gà mờ thôi, má ơi, Tạ Trì thì có người tiện tay cho đạo cụ màu cam cấp cao, đây mới là đời thứ hai đẳng cấp nè, bản thân ảnh còn siêu giỏi nữa chứ!!】

【Che giấu kỹ vậy? So với Du Cảnh, Tạ Trì khiêm tốn quá rồi! Nếu mang danh Thẩm Dật ra, ai mà chẳng phải nể mặt anh ấy chứ? Vậy mà anh ấy không cần, muốn làm một người bình thường.】

….

Kén trói rách ra, dây tơ từ từ tản sang hai bên. Tạ Dương ở bên ngoài trông thấy cảnh này, trong mắt ánh lên tia nhìn hả hê muốn cười trên nỗi đau khổ của người ta, kén thu lại, đồng nghĩa tất cả đã kết thúc.

Kén trói, Tạ Trì tự chui đầu vào rọ.

Tiểu Tạ Trì, Tạ Dương khẽ cười trào phúng, sau này Tạ Trì không còn tồn tại nữa, không còn ai gọi hắn là Tiểu Tạ Trì nữa cả.

Đôi mắt Nhậm Trạch đỏ au, cơ thể lảo đảo.

Tạ Trì chết rồi ư? Sao có thể? Cậu vẫn luôn đi cùng Tạ Trì, gặp vô số nguy hiểm, lần nào kẻ địch cũng rất mạnh mẽ, nhưng cuối cùng Tạ Trì đều có thể chuyển từ bại thành thắng, cậu nghĩ lần này cũng như vậy, nhưng mà anh ấy…

Không! Cậu không tin!

Đó là sự tin tưởng thâm căn cố đế trong tiềm thức của cậu, Tạ Trì sẽ không chết!

Nhậm Trạch nhìn chòng chọc cái kén, cho dù có chết thì cậu cũng phải tới nhìn thi thể của Tạ Trì.

Tạ Dương cảm nhận được ánh mắt thù hận của Nhậm Trạch và Diệp Tiếu Tiếu, nụ cười lại càng thêm rạng rỡ.

Mãi đến khi Tạ Trì và Dịch Hòa Tụng kề vai sát cánh đi ra.

Nụ cười khựng lại trên gương mặt.

Diệp Tiếu Tiếu và Nhậm Trạch ngây người ra.

Tạ Dương cảm nhận được ánh mắt căm hận và đầy oán trách của Dịch Hòa Tụng.