App Diễn Viên Phim Kinh Dị

Chương 102: Địa ngục người sống (4)




“Một mình.”

Tạ Trì ra tay nặng nhẹ thế nào bản thân anh tự biết rõ, ông lão ấy chắc chắn không còn đường sống.

Mặc dù trình độ vũ lực của anh kém xa Tạ Tinh Lan, nhưng cũng không phải tay trói gà không chặt, thân thể của anh sau khi được Thiên đạo cải tạo, lực chiến tăng lên đáng kể, vượt xa trước kia.

Nhưng mà ông lão chưa chết.

Lúc anh đập xuống, một cảnh tượng kỳ diệu xảy ra.

Trong vũng máu, băng tuyết dưới người anh nhanh chóng tan ra, lộ ra một lớp băng rắn chắc, lớp băng kia dày chừng 20cm, nhưng trong chớp mắt tan ra thành một vũng máu.

Dưới lớp băng không phải đất đai hay nước sông, mà là địa ngục Huyết Trì.

Trước đó ông lão nói, vị trí của địa ngục Bát Hàn và Bát Nhiệt cố định, nhưng vị trí của địa ngục Đao Sơn và địa ngục Huyết Trì thay đổi ngẫu nhiên, bây giờ, địa ngục Huyết Trì vừa khéo ở tầng địa ngục dưới họ.

Vô số đom đóm lấp lánh từ trên người ông lão bay về phía Tạ Trì, một dòng nước ấm dâng lên trong cơ thể Tạ Trì, xua tan đi hơi lạnh giá trong người anh, cùng lúc này, thân thể của ông lão dần trở nên trong suốt, thể như chỉ một cơn gió lạnh thổi qua là ông sẽ bị thổi tan.

Tạ Trì hiểu điều này nghĩa là anh đã “ăn” ông lão, giành được năng lượng từ ông lão.

Lớp băng dưới cơ thể ông lão nháy mắt tan thành một hình người rất lớn, “Rắc” một tiếng, lớp băng vỡ tan, cả người ông lão rớt xuống, “Bịch”, rơi vào trong Huyết Trì, máu bắn tung tóe.

Tạ Trì ngồi bên cạnh lớp băng nhìn xuống, đập vào mắt là màu máu đỏ chói.

Trong địa ngục Huyết Trì đột nhiên vọng lại tiếng bước chân.

Tạ Trì không nói gì lặng lẽ chờ đợi. Ông lão nói mỗi tầng địa ngục có từ hai đến ba người, vậy nên địa ngục Huyết Trì có người cũng không kỳ quái. Nếu may mắn, nói không chừng anh có thể gặp diễn viên quen biết.

Chưa đầy một phút, hai người đàn ông xa lạ xuất hiện trong tầm mắt của Tạ Trì.

Hai người đưa mắt nhìn ông lão đang giãy giụa kêu cứu trong Huyết Trì, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Trì ở tầng trên mà nở nụ cười xấu xa: “Cậu trai à, được lắm, ông lão này mà cậu cũng lừa được, bọn tôi vui vẻ nhận ông ta ha, thêm đồ ăn thêm đồ ăn.”

Nghe thấy câu “thêm đồ ăn”, Tạ Trì hiểu ra, bạn tù ở từng tầng địa ngục lục đục với nhau, sau khi bị bạn tù hấp thu phần lớn năng lượng, sẽ rơi xuống tầng địa ngục tiếp theo, chịu bóc lột ở tầng tiếp theo một lần nữa, đến khi rơi xuống một tầng địa ngục nào đó chịu chấp nhận mình mới thôi.

Rơi đến khi không còn chỗ để rơi tiếp, bị bóc lột đến khi không còn gì cả, thứ chờ đợi ông lão là cái chết.

Tạ Trì đảo mắt nhìn qua hai người, chau mày lại: “Quan hệ hai người có vẻ tốt nhỉ?”

“À, cái đó thì không, tôi cũng muốn ăn cậu ta chứ bộ,” Một người nhún vai, nhìn bạn tù bên cạnh, “Vấn đề là thực lực bọn tôi không chênh nhau là bao, hai hổ cắn nhau đều chịu thiệt, cả hai bèn lùi một bước, dù sao địa ngục Huyết Trì không nóng không lạnh, không tiêu hao nhiều năng lượng như vậy.”

Người còn lại hiểu rõ trong lòng, không nói lời nào.

Tạ Trì gật đầu.

“Cậu mới tới à? Khả năng thích nghi cũng tốt nhỉ, còn dám bắt chuyện với chúng tôi. Tố chất tâm lý tốt ra phết, có định thử lên tầng trên không? Cậu giải quyết bạn tù, có tư cách lên một tầng, xem tầng trên có chịu kéo cậu không.”

“Cảm ơn nhé.” Tạ Trì vẫy tay về phía bên dưới.

“Ơn huệ gì chứ, đôi bên cùng có lợi.” Người kia chỉ về phía “đồ ăn” đang giãy giụa trong Huyết Trì.

“Cậu cho chúng tôi đồ ăn, tôi cho cậu một chút tin tức, có qua có lại mà, nhỡ sau này gặp mặt, nhớ hạ thủ lưu tình nhé.”

Người kia nhiệt tình cười, Tạ Trì cũng khẽ cười đáp lại, ngầm hiểu ý lẫn nhau.

“Con người cậu cũng lịch sự thật đấy.” Người kia hết sức vui mừng.

Nói chuyện thêm mấy câu, Tạ Trì từ từ đứng dậy, nụ cười giả lả lập tức biến mất, trên gương mặt không có lấy một chút biểu cảm nào cả.

Bọn họ vừa dừng nói chuyện, chiếc hố ban nãy ông lão rơi xuống lập tức đóng lại. Tuyết rơi xối xả, chẳng mấy chốc đã lấp kín máu tanh, không còn chút dấu vết ông lão từng tồn tại.

Cả cánh đồng tuyết rộng lớn như vậy chỉ có một mình Tạ Trì, bầu trời xa xăm, núi tuyết cao vời vợi, xung quanh lặng như tờ.

Bầu trời trên đỉnh đầu Tạ Trì đột nhiên có một cái hố, một sợi dây thừng rắn chắc rủ xuống bên chân anh. Phía trên chắc hẳn là tầng thứ bảy của địa ngục Bát Nhiệt, nhiệt độ chắc chắn dễ chịu hơn Bát Hàn, nhưng Tạ Trì vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không hề có ý định leo lên.

Nửa phút sau, trên đỉnh đầu phát ra tiếng mắng mỏ dữ dằn: “Mới tới à? Đừng có mà lên đây! Đây là tầng bảy địa ngục Bát Nhiệt, sống đã khó khăn rồi! Bọn tôi thả dây thừng theo như quy tắc, không thả không được, sẽ bị trừ năng lượng, nhưng nói rõ cho cậu biết, nếu cậu dám bò lên dây thừng, bọn tôi sẽ cắt luôn, tôi khuyên cậu hãy thức thời!”

Tạ Trì ngẩng đầu lên, mỉm cười về phía họ.

“Thằng thần.. thần kinh.” Trên cửa hố vọng ra âm thanh yếu ớt.

Nửa phút trôi qua, bầu trời khép lại.

Chỉ còn lại một mình.

【Haizz, em mà ở đây chắc phát điên lên mất, cô đơn dễ sợ.】

Nhưng Tạ Trì không bị ảnh hưởng một chút nào, anh quen rồi, thậm chí còn cảm thấy tự tại.

“Anh à, có phải anh cũng ở một mình không?” Tạ Trì khẽ lẩm bẩm, cúi đầu bật cười.

Anh trai giỏi như vậy, nhất định đã giết bạn tù.

Tạ Trì đưa mắt ngước nhìn ông trăng trên bầu trời cao*, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác mang tên nhớ nhung, Tạ Tinh Lan không chỉ là bạn trai, còn là người bạn đồng hành cùng anh suốt bao nhiêu năm qua, là người anh trai chưa từng bỏ rơi anh một giây phút nào.

Tạ Trì lười nói, cúi đầu tiếp tục bận rộn.

Không khác đánh quái là bao, trước khi ông lão rơi xuống tầng tiếp theo, những thứ trên người ông rớt ra, Tạ Trì vẫn còn nhớ trước đó ông lão che che giấu giấu cái câu “bức họa Hà Đồng”, nói không chừng trên người ông ta có thứ này.

Tạ Trì vừa lần tìm vừa sắp xếp lại mạch suy nghĩ.

Về cơ bản có thể xác định, đây là phim kinh dị tượng trưng, chẳng trách app gọi là phim ma thể loại khác.

Nơi này thoạt nhìn rất phức tạp, nhưng thực tế rất dễ lý giải.

Bạn tù tương đương với một nhóm người có quan hệ lợi ích, thường thấy nhất trong cuộc sống là bạn học, đồng nghiệp. Có quan hệ cạnh tranh, nhưng không nhất định sẽ liều đến mức anh sống tôi chết. Dưới tình huống bình thường, đầy đủ tài nguyên, quan hệ cạnh tranh sẽ yếu đi, nhưng khi khan hiếm tài nguyên, quan hệ cạnh tranh sẽ mạnh hơn. Áp lực sinh tồn càng lớn, càng không từ thủ đoạn.

Hai người trong địa ngục Huyết Trì kia thế lực ngang nhau, không muốn đi đến mức đôi bên cùng chịu thiệt, áp lực sinh tồn không lớn, cho nên mối quan hệ vẫn ổn.

Nhưng anh và ông lão kia xui xẻo, áp lực sinh tồn vượt trên tất cả, không còn chỗ cho tình cảm thương xót, chuyện nói thì phức tạp, nhưng thực ra cũng đơn giản, vì sinh tồn mà thôi.

Ông lão không còn lựa chọn nào khác, anh cũng không còn lựa chọn nào khác, không việc gì phải áy náy cả.

Tiền xấu đuổi tiền tốt, ở tầng chót, anh chỉ có thể làm “tiền xấu”.

(Tiền xấu đuổi tiền tốt: Bad money drives out good. Đây là định luật Gresham, nếu có hai hình thức hoá tệ trong lưu thông, mà được chấp nhận bởi luật pháp là có giá trị danh nghĩa tương tự, loại hoá tệ có giá trị hơn sẽ biến mất khỏi lưu thông.)

Sinh tồn cao hơn tất cả, không còn gì thì khỏi ước ao hy vọng.

Còn sống là còn hy vọng, là có thể đoàn tụ với anh trai.

Trên ảo tượng phát ra đoạn phim ngắn “Lưỡi cưa”, nhưng thực tế đang nhắc nhở cho phạm nhân mới tới.

Nó đang ngầm nói, quan hệ giữa bạn tù cũng giống như quan hệ của anh mù và chàng câm.

Bọn họ có thể hợp tác cùng nhau, nhưng khó khăn chất chồng, điều kiện bản thân khó khăn (Mù, câm), áp lực sinh tồn to lớn (cưa điện), giữa những người xa lạ không tin tưởng lẫn nhau, khiến việc hợp tác gần như là không thể.

Cuối đoạn phim cũng ám chỉ anh rằng, lúc rơi vào đường cùng anh phải giết người cạnh tranh như thế nào.

Không tồn tại người cạnh tranh, thì không có quan hệ cạnh tranh.

Về cơ bản đã giải quyết mọi sự đấu đá lừa gạt.

Nơi có người thì có tranh chấp, không có người thì không có gì cả.

Bây giờ anh an toàn rồi.

Anh khẽ cười một tiếng, ánh mắt hờ hững.

Anh chèn ép không gian sinh tồn của ông lão, có thể sinh tồn, đồng thời người ở tầng địa ngục bên trên vì quy tắc ban thưởng cho người thắng mà mở một cánh cửa cho anh, nhưng có thể đi lên hay không lại không do anh quyết định, mà do hoàn cảnh sinh tồn và mức độ ích kỷ của người đang ở tầng địa ngục phía trên quyết định.

Theo như tin tức ông lão cho anh, anh cần phải ở đây nửa tháng, nhưng xem tình cảnh trước mắt, đúng là có hai phương pháp có thể giúp anh nhanh chóng thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt. Một là được tầng trên cho phép, được họ kéo lên tầng dễ chịu hơn.

Nhưng nếu anh còn muốn lên tiếp, nhất định phải đẩy một người xuống. Bởi vì ông lão từng nói, một tầng chỉ có nhiều nhất ba người ở.

Quy tắc rất rõ ràng, anh thắng ông lão, có được cơ hội leo lên, ông lão cũng bị anh đẩy xuống tầng tiếp theo.

Tầng tiếp theo là địa ngục Huyết Trì, hai người đàn ông thêm một ông lão là ba người rồi, đã đủ người rồi.

Nếu đã tồn tại bạn tù “ăn” bạn tù, thì nhất định sẽ có tầng giống như anh, chỉ có một người đơn độc, cũng chắc chắn có tầng địa ngục giống như Huyết Trì, có ba người.

Có nơi rất chen chúc, nhưng có nơi lại trống không.

Cho nên nếu anh muốn lên trên, đụng phải tầng có ba người, ắt phải có một người xuống mới có thể lên được.

Lúc này các mối quan hệ rất quan trọng. Nếu anh may mắn, phía trên là người vừa quen vừa đủ tin tưởng thì không cần lục đục với nhau, bởi vì bọn họ có thể hợp tác loại bỏ phe đối đầu, cùng nhau leo lên, như vậy không phải người xa lạ giẫm đạp lên nhau.

Nhưng hiển nhiên anh không đạt được điều kiện này. Anh không may, tầng trên tầng dưới đều là người xa lạ, bọn họ không muốn đưa tay ra giúp đỡ, anh cũng không muốn tin tưởng những người này, hai bên đều né tránh nhau, không thể giao tiếp được.

Cho nên ít nhất trong vòng nửa tháng này, con đường trèo lên của anh đã hoàn toàn bị chặn, hy vọng bây giờ chỉ còn lại “thang tơ lên trời”, nhưng anh không tìm ra được manh mối.

Đương nhiên không tìm thấy cũng không sao. Sau khi anh “ăn” ông lão, đã kế thừa phần lớn năng lượng, có thể sống sót qua mười lăm ngày lạnh giá này.

Chỉ là tình hình cũng không được lạc quan, Tạ Trì đoán, nếu phải hao nhiều năng lượng như vậy, mười lăm ngày sau có lẽ thân thể của anh lại giống như lúc nãy, trong suốt yếu ớt.

Nếu mười lăm ngày sau anh vẫn không may mắn, rơi vào tầng tám địa ngục Bát Nhiệt với trạng thái tệ như vậy thì phải làm sao đây?

Đó là tình huống xấu nhất, nhưng anh nhất định phải cân nhắc trước để chuẩn bị.

Anh đã quen dựa vào anh trai, nhưng chỉ là quen mà thôi, nếu anh trai không ở đây, anh vẫn sẽ sống tốt, đợi anh ấy tới tìm mình.

Hoặc là anh tìm được anh trai trước.

Khả năng này khiến Tạ Trì giật mình.

Tạ Trì thả lỏng mình, không còn quá căng thẳng như trước nữa, chân mày nhướng lên, khóe miệng cũng cong lên. Nói không chừng anh tìm được anh trai trước, đến khi đó anh có thể vênh mặt châm chọc mấy câu.

Ảo tưởng mấy giây, phiền muộn trong lòng Tạ Trì bay biến sạch sẽ.

Bây giờ anh đã phạm phải tội nghiệt ăn người, không thể chịu đựng mãn hạn tù phóng thích trở về nhân gian, cho nên bây giờ chỉ còn một con đường sống duy nhất là tiến vào thế giới cực lạc.

Anh tự ép mình đi vào đường cùng, nhưng ngoài đường cùng ra, những con đường khác đều bị người ta chặn rồi.

Anh chỉ còn một con đường duy nhất.

Tạ Trì sờ gáy mình, ở đó có một ký hiệu, nhưng anh không nhìn thấy của mình, chỉ có thể nhìn thấy của người khác.

Thực ra đó chỉ là con số. Ở gáy ông lão viết số 42, ông lão nói ký hiệu này là manh mối tìm thang tơ lên trời, nhưng Tạ Trì cảm thấy nó giống số hiệu mới của phạm nhân sau khi đổi tầng mà thôi.

Có phải như vậy hay không thực ra không quan trọng, nếu ông lão thực sự muốn anh nói cho ông ấy, vì vậy mà không màng để lộ cần cổ yếu ớt của mình ra với anh, chứng minh biết rõ ký hiệu của bản thân có thể nhận được món hời.

Có thể đạt được lợi ích, điều này mới quan trọng.

Cho nên nếu sau đó anh gặp được người khác, phải nghĩ biện pháp để biết được số hiệu của mình. Đương nhiên dục tốc bất đạt, điều kiện tiên quyết là còn sống.

Tạ Trì tìm được một bức họa ở lưng quần ông lão.


M: Tuần này với tuần sau mình hơi bận một chút vì phải hoàn thành một dự án cá nhân quan trọng, nếu hôm nào muộn quá chưa làm xong mình sẽ up bù vào hôm sau, mọi người đừng thức đợi chương mới. Xin lỗi và cảm ơn mọi người nhiều, yêu thương.