Áp Trại Phu Nhân

Chương 8




Phát Uy Quyền

Đại hán râu quai nón nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, ông thanh nói,“ Đại phu nhân, ta nói trước, chút nữa đánh nhau ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu đó, bị đánh đau thì không được khóc nha.” Đại hán râu quai nón không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nữ tử khóc ở trước mặt hắn.

“ Hảo, ta cũng nói trước, đánh đau ngươi cũng không cho khóc.” Ngao Tử Luân cảm thấy đại hán râu quai nón nói chuyện rất thú vị, liền bắt chước bộ dáng của hắn.

“ Ân, ta sẽ không khóc.” Đại hán râu quai nón lại xem như không có chuyện gì lạ gật gật đầu.

Ngao Tử Luân nghẹn cười, vẻ mặt vì nhẫn nhịn mà đỏ lên, ngẩng đầu nhìn bộ dạng nghiêm túc của đại hán râu quai nón thật sự là không nín được nữa, quay đầu ôm bụng cười ha ha đứng lên,” Ha ha ha……”

“ Đại phu nhân ngài làm sao vậy ” A Hách cắn môi nhẫn cười, làm bộ dáng của một thủ hạ, bước nhanh tiến lên lo lắng hỏi.

“ Ha ha ha…… Sơn trại các ngươi không ngờ còn có kẻ dở hơi như vậy, ha ha……” Ngao Tử Luân cười đến run rẩy hết cả người.

“ Khụ…… Đại phu nhân, thỉnh chú ý hình tượng.”

Nghe vậy, tươi cười trên mặt Ngao Tử Luân nháy mắt biến mất, có thể cao hứng nhưng hình tượng Vương gia hắn vẫn phải chú ý, chỉnh lại y phục, nghiêm mặt nói: “Xưng tên.”

“ Vương Trí, mọi người đều gọi ta Đại Hồ Tử.”

“ Ngao Tử Luân. ”

Hai người báo xong danh, mọi người đều tản ra bao vây ở chung quanh, không ít người xấu mặt nghi ngờ Ngao Tử Luân.

“ Đại phu nhân, ta có thể nhường người một bàn tay.” Đại Hồ Tử cảm thấy toàn lực cùng một cái ‘Nữ nhân’ đánh nhau có chút như lấy mạnh hiếp yếu.

“ Không cần, đến đây đi.” Ngao Tử Luân kéo váy lên nhét ở bên hông. Cứ như vậy một chút khí chất thục nữ sót lại cũng biến mất không dấu vết.

“ Ta không khách khí.” Đại Hồ Tử giơ quyền, bịch bịch đạp bước hướng Ngao Tử Luân chạy tới. Hắn thản nhiên đứng ở tại chỗ, khi quyền đại hồ tử đầu sắp đụng tới cái mũi hắn thì nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, nguy hiểm nháy mắt giải trừ. Đại Hồ Tử thân thể cũng rất linh hoạt, dưới chân một bước, thân thể theo sau, quyền muốn đánh đã gần ngay trước khuôn mặt xinh đẹp. Lại một lần nữa, khi mắt thấy quyền của Đại Hồ Tử sẽ đánh vào hai má Ngao Tử Luân, thì thân thể hắn lại nhẹ nhàng phiêu qua một bên…….

Cứ như vậy, hai người triền đấu gần một canh giờ, Ngao Tử Luân mặt không đổi sắc tâm không động, trên trán ngay cả một chút mồ hôi cũng không có. Trong khi Đại Hồ Tử thở dốc như trâu, quần áo trên người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, giống như mới từ trong nước đi ra.

“ Đánh tiếp hay nhận thua?” Ngao Tử Luân bay tới phía sau Đại Hồ Tử, hỏi.

“ Vù vù…… Ta…… Vù vù…… Ta nhận thua…… Về sau đại phu nhân nói gì chính là cái đó.” Đại Hồ Tử là một nam tử hán chân chất, chỉ cần làm cho hắn thua tâm phục khẩu phục hắn liền phục tùng.

“ Còn có người không phục sao? Không phục thì đi lên, chúng ta so chiêu.”

“ Ta đến.” Một nam tử có đội mắt nhỏ như hạt đậu xanh cầm đao tiến lên, không để cho bất luận kẻ nào có thời gian phản ứng liền nâng đao bổ về phía Ngao Tử Luân, không ít người kinh hô.

“ Khương Nam, ngươi gian trá.” A Hách tức giận rống to, Khương Nam rất đê tiện, chưa nói bắt đầu đã huy đao.

“ Binh bất yếm trá, hừ! ”

Nghe thấy thanh âm Khương Nam, Ngao Tử Luân xác nhận hắn chính là một người trong đám vừa rồi nói hắn trở về sinh hài tử hừ hừ ~~ dám chê cười hắn, hôm nay cho ngươi mở rộng tầm nhìn về sự lợi hại của ta.

Tựa như mèo giờn chuột, Ngao Tử Luân đùa giỡn Khương Nam xoay vòng. Cuối cùng vào thời điểm hắn tở dốc, ngón tay bắn ra, đem viên đan đánh rắm đi vào trong miệng hắn, Khương Nam ừng ực một tiếng nuốt xuống.

“ Khụ khụ……” Khương Nam vội vàng đi mốc yết hầu, “ Khụ khụ…… Ngươi cho ta ăn cái gì? ” Viên thuốc đi vào liền tan ra, ói ra nửa ngày ngay cả một mảnh cũng không có nhổ ra.

“ Hảo dược. Ha ha……” Ngao Tử Luân cười xấu xa, buổi tối hôm nay hẳn là không ai dám cùng hắn ở một chỗ.

“ Ngươi…… Đàn bà thối…… Đem giải dược cho ta.” Khương Nam ác miệng nói.

“ Chỉ cần trưa hôm nay ngươi nghe lời nói ta, giải dược liền đưa cho ngươi.”

“…… Hảo.” Khương Nam bất đắc dĩ đáp ứng, theo tình huống trước mắt cũng chỉ có thể như thế, cường đoạt lại gặp hoạ, chỉ có thể tạm thời khuất phục dưới uy quyền của Ngao Tử Luân.

Sau đó, còn có không ít người không phục Ngao Tử Luân, đúng lúc hắn hôm nay giận đến sôi trào, trước lấy bọn họ luyện tập cũng không sai. Hắn nói bọn họ có thể cùng xông lên, mọi người sơn trại thấy hắn như thế tự đại, đều cảm thấy bị vũ nhục thẹn quá thành giận vứt đi lo ngại, cùng nhau hướng Ngao Tử Luân xông tới.

“ A ~~”

“ Nha ~~”

“ Oành ~~”

“ Rầm rầm, Bịch~~”

Sân thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu đau, âm thanh va chạm, rất náo nhiệt. Vẻn vẹn một canh giờ, mọi người sơn trại toàn bộ ‘Bỏ mình’.

“ A…….”

“ Đau chết được……” Có người ôm chân rên rỉ, có người ôm đầu đau kêu, tiếng than đau nối liền không dứt.

“ Thế nào? Phục hay không phục?”

“ Phục…… Phục……” Mặc dù có nhiều người đối với việc phục tùng ‘Nữ nhân’ này cảm thấy uất ức, nhưng ở loại thời điểm cũng không phải là lúc nên mạnh miệng, đồng thời thét to ‘phục’.

“ Khi hành động, có nghe ta chỉ huy hay không?”

“ Tùy đại phu nhân sai phó.”

“ Hảo, xếp thành hàng.”

Mọi người ngọ ngoạy đứng dậy, sau khi bẩy quẹo tám xoay sếp thành hai hang, thấy thế Ngao Tử Luân thực không hài lòng, quát to: “ Đều đứng thẳng cho ta.” Ở trong đội ngũ đi một vòng, thấy ai không có đứng thẳng liền nhấc chân đá, thật nhiều người vì không có phòng vệ bị đá ngã thành bộ dạng như cẩu, mọi người đều giận dữ đỏ mặt tía tai.

“ Như thế nào? Không phục?” Ngao Tử Luân lạnh lùng nói, “ Không phục đi ra một mình đấu.”

Nghe vậy, mọi người không dám nhiều lời, vừa rồi kiến thức qua võ công không tầm thường của đại phu nhân, đi ra ngoài một mình đấu?! Chỉ có kẻ đần độn mới làm như thế, đến lúc đó không phải mặt mũi bầm dập là có thể xong chuyện.

“ A Hách, cũng đứng vào hàng đi.”

“ A?! Ta!” A Hách chỉ vào cái mũi mình, “ Đại phu nhân, ta sẽ không cần đi.”

“ Đứng vào trong, đừng để ta nói lần thứ ba.”

“ Ta……” A Hách vẻ mặt cầu xin, cũng không biết vì cái gì A Hách cảm thấy đứng vào đội ngũ này, cảm giác như sắp bán đi chính mình.

“ Huynh đệ, vào đi.” Không ít người vừa rồi thấy A Hách khoan thai đứng ở dưới tàng cây hóng gió, thưởng thức bộ dạng chật vật của bọn họ, hận đến ngứa răng, nghe thấy Ngao Tử Luân bảo hắn đi vào, mọi người mừng rỡ, bước lên phía trước đem A Hách vào đội ngũ.

“ Huynh đệ nên cùng chịu gian khổ chung hoạn nạn đi chứ.” Một người vỗ vai A Hách nói, A Hách khóc không ra nước mắt.

“ Thế nào? Ta là lão hổ ăn thịt người sao? ” Thấy mọi người phản ứng như thế, Ngao Tử Luân tức giận. Hắn chính là làm cho bọn họ xếp thành một cái đội mà thôi, cũng không phải tra tấn gì, không cần phản ứng như vậy chứ. Nhìn bọn họ đột nhiên hắn nhớ tới đám thủ hạ của mình, hình như khi hắn huấn luyện bọn họ xong, phản ứng cơ hồ cùng những người sơn trại này không sai biệt lắm, vì vậy không khỏi hiện lên vẻ mặt ôn hoà với bọn họ.

“ Lấy cái này đi ngâm nước tắm, một canh giờ sau tập hợp tại đây.” Ngao Tử Luân đem một cái bình nhỏ ném cho mọi người, xoay người hướng phòng Vương Hằng đi đến. Hắn cấp cho bọn họ dược có công hiệu lưu thông máu tiêu trừ mệt nhọc, vừa rồi hắn đánh bọn họ quyền cước độ mạnh yếu không nhỏ, nếu không có dược kia ngâm nước tấm, chút nữa khi cướp tiêu hắn bảo đảm bọn họ không động đậy nổi.

________________*****________________

“ Tiểu hằng……” Nhìn người nằm trên giường, Ngao Tử Luân liền bổ nhào đến, ở da thịt nơi đầu vai lộ ra bên ngoài cắn hai cái.

Vương Hằng đối bộ dạng sắc lang này của hắn đã muốn hết chỗ nói rồi, liếc mắt hắn một cái tiếp tục ngủ.

“ Tiểu Hằng, chút nữa ta muốn đi cướp tiêu.” Ngao Tử Luân nói ra lời doạ người.

“ Cái gì?!” Vương Hằng kinh hãi, mạnh mẽ bắn lên, thắt lưng thực không nể tình co rút đau đớn, thân mình giống như bông bóng cao su, yếu đuối xẹp xuống.

“ Tiểu hằng, ngươi làm sao vậy?” Ngao Tử Luân vội vàng kéo Vương Hằng ôm vào trong ngực.

“ Không…… Không có việc gì……” Khuôn mặt tuấn tú phớt hồng.

Ngao Tử Luân tối hôm qua làm ‘Chuyện tốt’, hắn đương nhiên biết Vương Hằng là bị làm sao, nhưng hắn chính là thích xem bộ dáng thẹn thùng của Vương Hằng. Khuôn mặt nghiêm trang xuất hiện loại vẻ mặt này, luôn làm cho hắn tâm dương khó nhịn. Thật không nghĩ tới một đại nam nhân lại cứ như thế thẹn thùng, nhặt được bảo bối rồi. “ Thật không sao chứ?”

“ Ân…… Không có việc gì…… Đúng rồi, ngươi vừa rồi nói cái gì?”

“ Chút nữa ta sẽ đi cướp tiêu. ”

“ Không được.” Đao kiếm không có mắt, rất dễ bị ngộ thương.

Đem người đặt ở trên giường, giúp Vương Hằng nằm ngửa, Ngao Tử Luân cúi người ghé vào ***g ngực hắn, nói: “ Cứ tưởng dễ những lại không thể hiểu được?”

“ Cái gì?” Đẩy ra thân người trên người mình, Ngao Tử Luân một chút cũng không động, đẩy không được cũng chỉ có thể mặc kệ hắn.

“ Ta nói, ta đi cướp tiêu chính là muốn báo cho ngươi biết một tiếng, chứ không phải xin chỉ thị. ”

“ Ngươi……” Vương Hằng sinh khí, vừa rồi hắn cư nhiên còn lo lắng an nguy của người này, đầu óc thật sự là bị lừa đá.

“ Đi đi, có chết cũng đáng đời. ”

Ngao Tử Luân đang nâng khuôn mặt Vương Hằng, hơi thở nóng rực phả trên mặt hắn, Vương Hằng hai má nhiễm hồng, “ Tiểu hằng giận dỗi sao?”

“ Hừ…… Nói bậy bạ gì đó! Mắt ngươi thế nào thấy ta giận dỗi, muốn cướp tiêu thì nhanh đi đào mồ đi.” Vương Hằng đuổi người.

“ Ha ha…… Tiểu hằng hảo đáng yêu.”

Ba ~~

Ba ~~

Dùng sức ở trên môi Vương Hằng cắn hai cái mới cười lớn rời đi.

Thấy Ngao Tử Luân rời đi, Vương Hằng xoa nơi môi có hơi đau đớn, cảm giác đôi môi Ngao Tử Luân lưu lại vẫn còn, vô thức đưa lưỡi liếm môi một chút, khi liếm xong mới phát giác mình đang làm cái gì, chán nản đấm mạnh xuống giường. Như bị bệnh thần kinh……

________________*****________________

“ Vương Nhị, Đại Hắc đi nghiên cứu địa hình. ” A Hách nói.

“ Mọi người mai phục ở đây được rồi.” Ngao Tử Luân nhắc nhở, những người này đều là huynh đệ Vương Hằng, hắn tuy rằng không cần mạng người, nhưng hắn không thể không lo lắng Vương Hằng. Hắn muốn những người theo hắn đi ra, đều phải bình an trở về.

Xa xa truyền đến tiếng còi.

“ Tới rồi, mọi người chú ý, đánh không lại có thể bỏ chạy.” Theo như Vương Hằng thì từ trước đến nay đều cố gắng thi hành kế sách bảo tồn lực lượng, lưu lại núi xanh hà tất sợ không có củi đốt?

Nửa nén hương sau, thương đội xuất hiện ở trước mắt. Ngao Tử Luân hạ lệnh, mọi người đồng loạt xông ra. Thương đội hiển nhiên là có chuẩn bị trước, mặc dù hoảng nhưng không loạn. Rất nhanh bài binh bố trận, hai bên triền đấu cùng một chỗ.

Ngao tử luân nhíu mi nhìn ‘Trò hề’phía dưới, đúng vậy, trận chiến phía dưới trong mắt hắn chỉ là một trò cười của hài tử, nhất là người sơn trại, đánh nhau không hề có quy tắc, một chút chiến lược cũng không có, có không ít người đã đánh không lại còn hợp nhau lại liều chết đem địch quân đả thương, hoàn toàn đem câu kia của hắn ‘Đánh không lại bỏ chạy’ vứt qua sau đầu. Thấy bọn họ không nghe lời như thế, Ngao Tử Luân quyết định cấp bọn họ một cái giáo huấn, giáo huấn bằng máu thường thường làm cho người ta khắc sâu hơn. Ngao tử luân dù bận vẫn ung dung ôm cánh tay quan sát.

Oành –.

Người thương đội thả ra tín hiệu, triệu tập cứu binh.

“ Tập họp, rút lui! ” Ngao Tử Luân hạ lệnh rút quân, khi mọi người sơn trại rút lui, rất nhiều người lưu luyến tài vật thương đội, mưu tính đoạt nhiều một chút, bởi vậy không ít người liều chết.

Ngao Tử Luân lắc đầu, Lòng tham! Lòng tham sẽ như một mãng xà vậy, cho nên có chết vì nó cũng là đáng đời!

Hết đệ bát chương

Áp Trại Phu Nhân