Áp Đáo Bảo

Chương 52




Mấy ngày kế tiếp, quan hệ của Phiền Tiểu Thử và Mạc Ảnh Hàn, khiến tất cả nhân viên công ty Vân Tường đều xoắn quẩy tới muốn phún ra đống máu nghẹn hơn mười mấy năm ra. Sau đó, hành động của Phiền Tiểu Thử và Mạc Ảnh Hàn, thành công khiến tất cả nhân viên trong công ty Vân Tường phún đống máu ấy ra.

Buổi sáng, Phiền Tiểu Thử và Vũ Tư Vũ cùng nhau đến công ty Vân Tường, đến cửa thì hai người ly biệt, ánh mắt của Vũ Tư Vũ đầy nồng tình mật ý*, Phiền Tiểu Thử chậm rãi đi vào công ty Vân Tường, sau đó ba bước quay đầu lại một lần, mỗi lần quay đầu đều dừng lại liếc mắt nhìn Vũ Tư Vũ, vài phần ngượng ngùng vài phần không nỡ, sau đó là câu: "Đi đi, ta vào." Mà Vũ Tư Vũ đáp lại đều là câu: "Ừ, ngươi vào đi rồi ta đi."

*Tình cảm nồng đậm, tình ý ngọt ngào như mật

Đây là tình cảnh đang diễn ra ngay lúc này, các nhân viên trong công ty Vân Tường nhịn không được hò hét trong lòng: "Ta khinh! Thời đại nào rồi?! Còn mười tám lần đưa tiễn*?! Có muốn ta thay mặt mười tám đời tổ tông nhà ngươi nha, hắt ngươi một thau máu chó?!"

*Tên một vở kịch - 十八相送

Càng nhìn nội tâm của các tiểu hoa bách hợp càng đổ máu. "Trời xanh a! Khoai lang và mèo chiêu tài mới là vương đạo a! Không phải là một cặp sao?! Sống không nổi nữa sống không nổi nữa, bên cạnh các nàng vậy mà lại có tình yêu dị tính?!" 【Được rồi, cái này rõ ràng là tức giận công tâm, mất đi lý trí, đầu óc không rõ, xin mời 54!*】

*Chịu luôn... 请54 - quá ngắn search không ra

Ngay khoảnh khắc đó, Mạc Ảnh Hàn vô cùng đúng lúc xuất hiện trước cửa công ty, đúng lúc nhìn thấy Vũ Tư Vũ, sau đó lễ phép gật đầu với đối phương. "Lại đến đưa khoai lang đi làm?"

"Phải." Vũ Tư Vũ mỉm cười.

"..." Mạc Ảnh Hàn vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu liền đi. Lúc lướt ngang qua Phiền Tiểu Thử thì lạnh lùng nói tiếp một câu. "Cửa ở bên trái, bên này là tường, đụng bể đầu, Vân Tường sẽ không thừa nhận đó là bị thương trong lúc làm việc, không bồi thường." Sau đó lạnh lùng đi vào cửa.

Để lại Phiền Tiểu Thử ở phía sau, tức giận kêu to: "Mèo chiêu tài ngươi còn bủn xỉn hơn cả ta!"

Đi làm chưa tới một tiếng, Khúc Tĩnh liền đúng giờ xuất hiện trong công ty Vân Tường, đơn giản là tìm Mạc Ảnh Hàn bàn công việc. Đối phương cũng sẽ cố ý đi qua phòng làm việc của Phiền Tiểu Thử, vô cùng thành thạo nhìn Phiền Tiểu Thử rồi dịu dàng mỉm cười.

Giờ cơm trưa, nàng còn cố ý đi ngang qua đây một lần nữa cùng Mạc Ảnh Hàn.

Vào lúc đó, Phiền Tiểu Thử luôn cầm điện thoại không ngừng nói chuyện cùng Vũ Tư Vũ. Nâng âm thanh lên cực đại. Nói, sau khi tan tầm muốn đi đâu hẹn hò, cuối tuần muốn đi đâu xem phim, hoặc là đến đâu ngắm sao và vân vân. Nói chung là ngọt ngào.

Bất quá kết quả luôn là, công việc của Phiền Tiểu Thử không biết tại sao lại đột nhiên tăng lên rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi mặc kệ nàng vội vàng như thế nào, cũng không kịp hoàn thành trước 12 giờ đêm. Nhiều đến nỗi sau khi nàng làm xong liền ngã vào giường nằm cứng đơ. Ngay cả cơm cũng không muốn ăn, khỏi nói đến việc ngắm sao hay gì gì đó.

Mà cuối tuần, Phiền Tiểu Thử cũng phải đến công ty làm thêm giờ. Xem phim? Hẹn hò? Đều là phù vân~~ phù vân~~

Đã như vậy, mà mỗi lần Phiền Tiểu Thử nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn và Khúc Tĩnh đi cùng nhau là tiếp tục lặp lại hành vi phía trên.

Sau đó tình huống, ai cũng có thể đoán trước được, kết quả chính là, điệp khúc phía trên, xin không ngừng lập lại N lần.

Chế độ chung sống như vậy thật sự khiến người khác đau đớn cào tường, nhất là khi chế độ này vậy mà lại giằng co hơn một tháng.

Từ ngày hè tháng bảy chói chang duy trì liên tục cho đến tháng tám. Đã sắp tháng chín rồi.

Ngần ấy nhân viên trong công ty Vân Tường không nằm trong thói quen quỷ dị này nữa, vì đã diệt vong trong sự quỷ dị này rồi.

Bọn họ không muốn diệt vong, cho nên chỉ có thể quả quyết chọn lựa làm thói quen.

Bọn họ đã quen rồi, nhưng có người lại lựa chọn bùng nổ.

Phiền Tiểu Thử thật sự chịu không nổi, những ngày như vậy thật sự khiến người khác sống không nổi a sống không nổi.

Cho nên nàng quyết định bùng nổ. Về phần nguyên nhân, rốt cuộc là vì nàng cũng chịu không nổi bầu không khí như thế này giữa nàng và Mạc Ảnh Hàn, hay chịu không nổi việc Mạc Ảnh Hàn tới lui cùng Khúc Tĩnh, hay chịu không nổi việc trả tiền lương cho tên vắt cổ chày ra nước Vũ Tư Vũ 2000 một tháng? Không ai biết.

Vào một buổi sáng cuối tuần, công ty Vân Tường nghỉ ngơi, không ai đi làm, Phiền Tiểu Thử không đi làm, đương nhiên Mạc Ảnh Hàn cũng vậy.

Nhưng hôm nay, Mạc Ảnh Hàn lại dậy thật sớm, Mạc Ảnh Hàn dậy sớm không phải là chuyện kỳ quái gì, bởi vì nàng là một sinh vật đúng giờ như chiếc đồng hồ trong trung tâm tin tức, không có nguyên nhân gì đặc biệt thì hầu như sẽ không dậy muộn. Nhưng Mạc Ảnh Hàn rời giường chưa tới năm phút, Phiền Tiểu Thử đã lập tức rời giường theo. Phiền Tiểu Thử là loại người tuy rằng sẽ không đi muộn giờ làm, nhưng nếu như không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không dậy sớm.

Nhưng mà sáng sớm hôm nay, chuyện đầu tiên sau khi nàng rời giường chính là vọt xuống lầu, thậm chí còn chưa rửa mặt, mặc áo ngủ trực tiếp vọt xuống lầu.

Dưới lầu, Mạc Ảnh Hàn đang dùng điểm tâm.

"Hôm nay ngươi dậy sớm như vậy, là muốn làm gì?!" Củ khoai lang nổi giận đùng đùng chỉ vào mỹ nhân bên cạnh bàn ăn, hỏi.

Mạc Ảnh Hàn vẫn đang ăn điểm tâm, sắc mặc không bởi vì sự xuất hiện của Phiền Tiểu Thử mà mảy may thay đổi. Nàng ngẩng đầu, nhìn Phiền Tiểu Thử đứng trước mặt mình, buông ly trà trong tay xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn hỏi gì, trước mặc quần áo rồi tiếp tục. Đây không chỉ là tôn trọng ta, còn là tôn trọng ngươi."

"Ta muốn hỏi ngay bây giờ! Ngươi trả lời vấn đề của ta, ta lập tức đi thay đồ!" Phiền Tiểu Thử vẫn phẫn nộ như trước, vẫn tức giận như trước, giọng nàng cất cao, âm thanh cũng rất lớn.

"Ta sẽ không trả lời bất cứ vấn đề gì của một người còn mặc áo ngủ, đầu tóc rối bù!" Mạc Ảnh Hàn vẫn lãnh đạm như trước, giọng nàng không gợn sóng, âm thanh cũng không có nhiệt độ.

"Có phải ngươi đi gặp Khúc Tĩnh hay không?" Lúc nói những lời này, âm thanh của Phiền Tiểu Thử đã không còn cao nữa, cũng không lớn tiếng, chỉ mang theo một ít lạnh lùng bình thường không hề có.

"Ta nói rồi, ta sẽ không trả lời câu hỏi của ngươi."

"Dù ngươi không trả lời, ta cũng biết." Phiền Tiểu Thử nói như vậy.

"Ngươi đã biết, thì cần gì hỏi ta!" Mạc Ảnh Hàn tiếp tục uống trà.

"Ta chỉ không rõ, tại sao ngươi còn muốn nhìn thấy nàng, việc nàng làm với ngươi, mèo chiêu tài chẳng lẽ ngươi đã quên hết?" Lúc nói những lời này, Phiền Tiểu Thử thật sự rất đau đớn.

Mạc Ảnh Hàn liếc mắt nhìn Phiền Tiểu Thử, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói: "Không có."

"Nếu không có! Nếu không có tại sao ngươi còn muốn qua lại với nàng?! Đâu phải lần nào cũng may mắn như vậy! Đâu phải lần nào cũng có thể an toàn trở ra!"

Mạc Ảnh Hàn rủ mắt. "Là vấn đề công việc, không liên quan gì đến chuyện đó. Phiền Tiểu Thử, ta hy vọng ngươi có thể rõ ràng, sinh tồn trên thế giới này, ngươi phải có thành tựu, không thể cứ ngây thơ như vậy, còn rất nhiều chuyện không thể cứ xử trí theo cảm tính."

"Ta không rõ!" Đột nhiên Phiền Tiểu Thử càng hét to hơn. "Nếu như ta nói, ta không muốn ngươi đến gần nàng, nếu như ta nói, lúc ta thấy ngươi ở cùng nàng ta vô cùng không vui! Ngươi... sẽ thế nào?"

Mạc Ảnh Hàn một lần nữa liếc mắt nhìn Phiền Tiểu Thử. "Ta từ chối trả lời."

"... Ngươi nhất định muốn để ta khổ sở, phải không?" Phiền Tiểu Thử vẻ mặt thống khổ. "Tại sao? Mèo chiêu tài... ta thích ngươi... nhưng mà ngươi chưa từng thích ta, có phải như vậy không?"

Mạc Ảnh Hàn không đáp.

"Được... được rồi... ngươi đã vô tâm ta liền thôi*." Từng chữ, Phiền Tiểu Thử nói ra, giống như đang khấp huyết**. "Ngươi đã vô tâm ta liền thôi!" Cùng lúc nàng nói những lời này, đột nhiên vung tay đến, khua ly trà trên bàn rơi xuống đất.

*Chú thích thêm: 休 - Hưu: đuổi vợ (chồng đuổi vợ về nhà cha mẹ ruột thời xưa)

**Khóc ra máu, nghĩa tượng trưng thôi

"Choang!" Chén dĩa rơi lên mặt đất, vỡ tan.

Đến cuối cùng thứ vỡ tan là chén dĩa, hay là lòng người?

Phiền Tiểu Thử xoay người chạy vào phòng của mình.

Mạc Ảnh Hàn nhìn những thứ rơi vỡ trên sàn nhà, ngẩn người không phản ứng.

Nàng đột nhiên cảm thấy dường như mình sắp mất đi một thứ gì đó. Cảm giác này khiến nàng sợ hãi. Thậm chí nàng bắt đầu hối hận, hối hận việc mình đã làm. Từ trước đến giờ nàng chưa từng vì những việc mình đã làm mà hối hận, nhưng từ khi gặp Phiền Tiểu Thử, nàng liền cảm thấy, nàng rất thường hay hối hận.

Hối hận, không phải là chuyện tốt đẹp gì, hối hận là bởi vì, tâm mình thiếu kiên định.

Bởi vì xuất hiện một sự ràng buộc, cho nên không thể kiên định giống như trước kia.

Mạc Ảnh Hàn còn đang ngẩn người, nàng nhìn mảnh vỡ của ly trà, vẫn không nhúc nhích. Phiền Tiểu Thử đã đi xuống lầu. Trong tay còn cầm một chiếc vali nhỏ.

Tức giận đi xuống, lúc đi ngang qua người Mạc Ảnh Hàn, cũng chưa từng quay đầu lại.

Mạc Ảnh Hàn vẫn còn nhìn chằm chằm mảnh vỡ, chỉ nghe được tiếng quản gia ngoài cửa truyền vào: "Phiền tiểu thư muốn ra ngoài?"

"Phải, ra ngoài."

"Tại sao còn mang theo hành lý?"

"Tối nay ta sẽ không về."

"Không về? Phiền tiểu thư, ngài..."

"Ngươi đã vô tâm ta liền thôi... ta đến ngủ ở nhà Vũ Tư Vũ. Sau này ta sẽ không trở lại, đỡ phải thấy ngươi khiến ta phiền lòng." Nàng nói những lời này là nói cho Mạc Ảnh Hàn nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn xa xăm. Quản gia nghe xong tim rét buốt một trận.

Nàng nói những lời này, cũng chưa từng ngừng lại, lần này, là nàng kiên quyết, khiến người quản gia cảm thấy, nàng thật sự sẽ không trở về.

Mạc Ảnh Hàn nhìn mảnh vỡ, đột nhiên bật cười.

Nàng vậy mà lại cười.

Nụ cười rất đẹp.

Vỡ, quả nhiên không phải mỗi ly trà.

Nhưng khác biệt chính là, con tim vỡ nát kia, rốt cuộc là một, hay là hai?

Nàng cứ như vậy cười, rồi ngừng lại, nàng cẩn thận nhặt mảnh vỡ của ly trà. Cứ như vậy ngồi chồm hổm trên sàn, vươn tay từng chút từng chút muốn gom chúng nó về.

Nhưng mảnh vỡ rất sắc, tay bị cứa chảy máu, nhuộm lên mảnh sứ kia, lại trông thật xinh đẹp.

"Tiểu thư? Ây za za! Đã vỡ rồi thì ngài đừng nên động, để chúng ta dọn dẹp là được rồi. Ngài xem đã chảy máu rồi, nhanh gọi bác sĩ đến." Người đầu bếp đúng lúc thấy được, kêu to chạy vọt đến.

"Vết thương nhỏ như thế cần gì bác sĩ?" Mạc Ảnh Hàn cười nói: "Nhưng ly trà này thật sự rất đắt tiền, bị vỡ thật sự rất đau lòng, chờ củ khoai lang kia trở về, sợ là phải ở bên cạnh ta cả đời, mới có thể trả hết nợ." Nàng nói như vậy, khóe miệng vẫn mang theo ý cười, nụ cười của nàng rất đẹp, làm cho người đầu bếp hoảng sợ một trận, sợ đến nàng túa ra mồ hôi lạnh.

"Tiểu thư..."

"Không sao... vết thương nhỏ đó ta có thể tự mình đi lấy băng dán." Lúc nàng đứng dậy không có một âm thanh nào, miệng vẫn còn ý cười.

Ngón tay còn nhỏ máu, nàng vẫn không phát hiện.

Vết thương trên ngón tay nhỏ bé như vậy, làm sao so được nỗi đau trong lòng?

Nhưng nỗi đau này, rốt cuộc là của ngươi, hay của ta?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ~(≧▽≦)/~ la la la

Chương kế tiếp là mèo chiêu tài tỏ tình nha~~~~ *che mặt, xấu hổ*