Ba người một lừa chậm rãi thong thả ra khỏi thành, đi thẳng một đường về phía trước. Không ai khác chính là Hàn Niệm, Tiểu Tinh, Tĩnh Khanh và lừa hoa.
Lừa hoa là một con lừa đực vừa được Hàn Niệm mua trước lúc ra khỏi thành. Vốn cũng không có đồ gì cần đến lừa chở những nàng bỗng thấy con lừa hoa này ngốc ngốc, đáng yêu nên liền mua về cùng nhau đồng hành.
Lừa hoa gọi là lừa hoa vì nàng ngắt một cành hoa gắn lên dây cổ nó. Lừa hoa rất không thích nên vốn đi đã chậm nay lại càng chậm hơn.
Tiểu Tinh thở dài: “Tiểu thư, sao người không mua ngựa. Con lừa này cứ đi như vậy đến bao giờ mới tới nơi.”
Hàn Niệm ngồi trên lưng lừa, lấy cành hoa quơ quơ trước mặt nó chơi đùa, không để ý nói: “Không vội, không vội… vừa đi vừa ngắm cảnh thôi mà, cũng chẳng trễ bao nhiêu.”
Tiểu Tinh thoáng nhìn qua hàng cây già nua, chẳng còn được bao nhiêu cây hai bên đường, lại nhìn nhìn con đường thênh thang chỉ có ba người bọn họ, khe khẽ thở dài.
Bỗng nhớ ra chuyện gì, Tiểu Tinh chỉ vào Tĩnh Khanh đang đi bên cạnh dắt lừa, bực bội nói: “Thế còn hắn, sao hắn lại đi cùng với chúng ta?”
Hàn Niệm ngừng đùa với lừa hoa, cũng nhìn Tĩnh Khanh, nghi ngờ hỏi: “Hắc hắc…không phải ngươi thật sự đi theo ta chứ?”
Hắn vẫn chậm rì rì dắt lừa, thoải mái nói: “Không phải Hàn cô nương kêu ta đi theo, còn nói sẽ bảo vệ ta sao.” nói đoạn lại ngập ngừng, dùng giọng điệu buồn buồn nói: “Chẳng lẽ… Hàn cô nương chỉ nói cho vui với ta sao...”
Hu hu, ta thật sự chỉ vui miệng nói chơi thôi mà. Hàn Niệm đau khổ nghĩ.
Hừ, một tiếng Hàn cô nương, hai tiếng Hàn cô nương, đúng là giỏi giả vờ. Tiểu Tinh trừng mắt nhìn hắn.
Nàng không biết làm sao, chỉ đành cười cười: “Nào có, chỉ là chúng ta sẽ đi Mộc Tô. Không biết ngươi định đi đâu, có cùng đường không?”
“Vừa hay ta cũng muốn đến đó.” Hắn cười nói.
“Ha ha… thật trùng hợp.” Nàng nghĩ nghĩ, không nhịn được lại mở miệng: “Ngươi… ngươi thật sự để ý Tả Tả cô nương kia à?”