Đứng dưới mái hiên, Khương Tú Liên lẳng lặng nhìn dòng lệ tuôn rơi giữa bầu trời đen kịt.
Dường như cứ mỗi lần trông thấy những cơn mưa đang trôi dạt lòng bà tựa như lại có chút trống rỗng, cảm giác rỗng tuếch ấy khiến bà rất khó chịu, giống như một loại mất mát bà đang có ở hiện tại.
Bà chợt nhớ đến Khương Hồng, có lẽ ngày bà chọn rời đi em gái bà cũng đã từng phải trải qua cảm giác này, là một chút hụt hẫng xen lẫn sự cô đơn.
Vậy mà… Cho đến lúc này Khương Hồng lại chưa một lần oán trách người chị này, còn bà lại có vô số lần oán hận bố mẹ ruột đã bỏ rơi mình, than thân trách phận tại sao bản thân lại có một xuất thân thấp hèn, vì sao lại không được sinh ra ở một gia đình trâm anh thế phiệt khiến người người ngưỡng mộ?
Những khát vọng và mong ước cao sang quyền quý cuối cùng cũng đã thành sự thật.
Vậy mà… Vậy mà ngay khi giấc mộng hóa thành hiện thực mới thấy hiện thực thật tàn khốc, tiền tài và địa vị suy cho cùng cũng chỉ là bề nổi do con người tạo ra nhằm tăng bốc chính bản thân mình cao hơn một bậc so với người khác.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, giàu có mới biết cái khó của bốn chữ danh gia vọng tộc là như thế nào.
Mỗi khi nhớ đến bố mẹ nuôi, ngoài cảm giác đau lòng thì đi song song với đó chính là hối tiếc.
Từ khi bước vào nhà họ Khương, từ khi nhận lấy hai chữ Tú Liên, bố mẹ nuôi chưa một lần bạc đãi bà.
Vậy mà cho đến cuối cùng chính bản thân bà lại chẳng thể làm tròn được hai chữ hiếu kính này.
Lúc nghe được tin hai người họ qua đời, thế giới xung quanh bà như hoàn toàn sụp đổ, ngay khoảnh khắc ấy bà mới chợt nhận ra một điều, thì ra so với cái danh vọng hão huyền mà bản thân luôn theo đuổi thì bà lại càng hy vọng một gia đình êm ấm, bố mẹ đủ đầy, vợ chồng hòa thuận, con cái an nhiên, bình bình yên yên, sống đến cuối đời.
Nghĩ tới đây bà lại chợt nhớ đến Chung Dĩ Khôn, nhớ đến khoảng thời gian quen biết, kết hôn rồi lại ly hôn, tựa như một vòng xoáy của số phận đi từ hạnh phúc cho đến tan vỡ.
Dường như có quá nhiều chuyện xảy ra khiến tất cả mối quan hệ đều chung quy một ngõ cụt.
Nếu hỏi bà có hận Chung Dĩ Khôn hay không, bà cũng không biết nữa.
Người ta hay nói yêu sinh hận, đã từng yêu sao có thể không hận được kia chứ? Chỉ là nỗi hận này từ lâu đã được lãng quên theo thời gian, ngủ yên trong quá khứ, chỉ cần không nhắc lại sẽ không đau lòng nữa.
Đời người vốn là như vậy, mỗi người đi ngang đều cho ta một bài học, có bài học chỉ mất một thời gian để chữa lành, cũng có bài học lại phải trả giá bằng cả đời người.
Nhìn cơn mưa cứ rả rích ngoài kia Khương Tú Liên chỉ biết lặng lẽ trong tiếng thở dài, bà khẽ gọi Quán Lâm đ ến gần.
Nhìn đứa trẻ sắp cao ngang bằng bà, dáng vẻ cũng hiên ngang hơn hẳn, đây có lẽ là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời bà.
Bà nhìn con trai thật lâu, không hiểu sao bản thân lại có cảm giác đau lòng nhiều đến thế, bất giác bà lại chợt ôm thằng bé vào lòng, nhỏ giọng thủ thỉ:
“Cuộc đời mẹ đã có quá nhiều mất mát, mẹ không biết bản thân còn có thể gắng gượng được bao lâu.
Quán Lâm! Chỗ dựa duy nhất của mẹ giờ chỉ có mỗi mình con, con nhất định không được rời xa mẹ đâu đấy, nhất định không được để mẹ lại một mình.
Bởi vì một mình, sẽ rất cô đơn…”
Giây phút ấy Quán Lâm chỉ biết ôm chặt lấy bà, khẽ gọi hai tiếng: “Mẹ ơi!”
Mặc cho cơn mưa đang rả rích ngoài kia, hai mẹ con bà lại như một bức tranh tĩnh, cứ như vậy mà ôm chầm lấy nhau, khung cảnh ấy lặng lẽ và yên bình đến lạ…
...
Điềm Hinh nhìn đôi bàn tay đang run run nắm chặt, sự run rẩy ấy đến chính cô cũng cảm nhận được, giây phút ấy cô thật sự muốn ngăn bà đừng kể nữa, bởi vì chính cô cũng nhận ra bản thân đã làm một điều tồi tệ, khi ép bà phải bóc trần một sự thật để câu chuyện ấy cũng vô tình phanh phui những bí mật tận sâu của trái tim.
Ngay lúc Điềm Hinh giơ tay ra thì Khương Tú Liên đã bất chợt bắt lấy tay cô, dường như bản thân bà cũng đang cố hết sức để níu lấy một chút dũng khí còn sót lại, giọng bà khàn đi:
- Năm ấy, năm ấy, đưa Quán Lâm quay về Chung gia là một sai lầm.
Bà ngẩng đầu nhìn cô, ngay sau đó liền chỉ một tay về phía Chung Dĩ Khôn, đôi mắt chợt giăng lên những tia hận thù.
- Con biết không Tiểu Hinh, chính, chính là người đàn ông đó đã hại chết Quán Lâm, đã, đã gi3t chết thằng bé…
Câu nói khiến Điềm Hinh có chút sững sờ, Chung Dĩ Khôn chẳng phải là bố ruột của Chung Quán Lâm sao? Sao ông ta lại có thể hại chết con trai mình?
Chưa để cô kịp nghĩ sâu hơn thì đã nghe Khương Tú Liên nói tiếp.
Mọi chuyện xảy ra cho đến thời điểm đó có thể nói là không có điểm gì bất thường.
Bản thân Khương Tú Liên cũng không có quá nhiều tâm tư, chỉ nghĩ đơn giản là sẽ cùng con trai quay về Tây An, tiếp tục cuộc sống yên bình như trước.
Nhưng người tính không bằng trời tính, trời tính lại không bằng tên cáo già như Chung Dĩ Khôn toan tính.
Thật ra ngay từ đầu ông ta để bà lại, ngoại trừ vì Quán Lâm thì còn có mục đích khác.
Và ngay khi bà biết được bí mật của ông ta thì bản thân bà cũng hiểu rõ mục đích ấy là gì.
Khi bố mẹ nuôi mất, ngoại trừ hai hũ tro cốt được cảnh sát giao cho bà dường như chẳng nhận lại được gì.
Nhưng trước đó, bố mẹ nuôi lại từng giao cho bà bảo quản một thứ, đựng trong túi quà tặng là một tờ chi phiếu có mệnh giá rất lớn, bên trong còn có hai con dấu, một bản hợp đồng sang tên căn biệt thự và giấy tờ nhượng quyền sở hữu miếng đất ở khu ngoại thành, ngoài ra bên trong còn có đi kèm là một chiếc hộp nhạc đã cũ.
Lúc đưa những thứ này, bố mẹ nuôi căn dặn bà phải cất giữ thật kỹ, để lỡ có xảy ra chuyện gì cũng sẽ có cái để phòng thân.
Sau này khi bố mẹ nuôi mất, bà cũng đã trình ra đầy đủ các giấy tờ với hy vọng có thể giữ lại được một phần tài sản của hai người nhưng kết quả phía luật sư lại kết luận giấy tờ không hợp lệ.
Nhà cửa đất đai không giữ được, hai con dấu cũng bị tịch thu, thứ duy nhất còn sót lại chính là tờ chi phiếu.
Cũng nhờ có nó mà sau khi về Tây An dù không có sự trợ cấp của Chung Dĩ Khôn, bà và Quán Lâm vẫn không lo thiếu ăn thiếu mặt.
Nói mới nhớ, chiếc hộp nhạc khi ấy bà cứ nghĩ là cho Quán Lâm, nên cũng không quá để tâm mà cất tùy tiện trong ngăn bàn.
Lại không ngờ Quán Lâm nghịch phá đã lấy hộp nhạc đem ra ngoài chơi, bà không thấy hộp nhạc đâu liền hỏi thử, mới biết thằng bé đã đem tặng cho một người bạn cùng trường.
Khi ấy bà cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chuyện đó lâu dần cũng đã bị quên lãng, Chung Dĩ Khôn cũng không hề biết đến việc này, chẳng nghĩ sau này lại có thể vì nó mà điều tra được biết bao nhiêu là chuyện.
Chỉ là có một chuyện bà không ngờ được chính là trước lúc bố mẹ nuôi mất đã để lại cho bà một lá thư với nội dung rất quan trọng nhưng cũng chính vì nội dung rất quan trọng nên đã bị Chung Dĩ Khôn hớt tay trên, lấy nó giấu đi mất.
Và cũng là vì những nội dung có trong thư khiến ông ta bằng mọi giá giữ bà lại Chung gia, moi lại bí mật của bản thân mình.
Sau ngày hôm ấy, Quán Lâm nói với bà muốn đến trường cũ chào tạm biệt một vài người bạn.
Chuyện này đương nhiên không có vấn đề, chỉ là không ngờ đến người bạn nhỏ tuổi mà Quán Lâm muốn gặp lại là cháu của Hà Cẩn Mai, có tên Trình Dương.
Cái tên Hà Cẩn Mai này vẫn luôn là một nút thắt trong lòng bà, dù cho bà và Chung Dĩ Khôn có ly hôn thì nút thắt này mãi mãi cũng sẽ không bao giờ bỏ xuống được.
Có lẽ chấp niệm này đã tồn đọng quá sâu rồi chăng?
Lúc Quán Lâm đ ến gặp thằng bé Trình gia thì Hà Cẩn Mai cũng có mặt ở đó, bên cạnh còn là một cậu nhóc rất kháu khỉnh, đến khi giới thiệu sơ qua mới biết đó là con trai của cô ta.
Bà và Hà Cẩn Mai cũng không thân thiết đến mức nói quá nhiều chuyện, cơ bản cả hai chỉ nhìn bọn trẻ chơi đùa.
Trước khi rời đi, cậu nhóc tên Trình Dương có đưa cho Quán Lâm một hộp quà, nói là quà chia tay, nhìn cách mà bọn trẻ đối xử với nhau chợt khiến bà có chút ấm lòng.
Nếu người lớn cũng đối xử chân thành với nhau như vậy thì có phải thế giới này sẽ mãi luôn tốt đẹp rồi không? Không có những lừa lọc, nghi kỵ hay tính toán, chỉ cần toàn tâm toàn ý với nhau thôi là sẽ chẳng phải mệt mỏi như thế này.
Người lừa gạt vẫn tiếp tục lừa gạt, kẻ bị lừa cả đời đều sống trong hoài nghi lo sợ.
Một thế giới như vậy sau cùng chỉ toàn là lừa gạt lẫn nhau thôi.
Trên đường trở về Chung gia, trong lúc Quán Lâm đang tò mò mở hộp quà ra xem thì bà lại vô tình thấy được chiếc hộp nhạc được đặt một góc trong túi quà.
Lúc này bà mới biết, hóa ra người bạn mà Quán Lâm từng nói chính là cậu nhóc Trình Dương kia.
Ngay lúc ấy trong lòng dường như có một chút hoài niệm, bà cầm lấy hộp nhạc lật qua lật lại mà ngắm nghía thật lâu.
Bởi vì đường chiều còn khá trơn, phía trước hình như lại xảy ra tai nạn khiến tài xế buộc phải thắng gấp, kết quả khiến bà trượt tay làm rơi hộp nhạc.
Đến lúc nhặt lại mới phát hiện nắp hộp đã bị nới lỏng, lúc đầu bà cứ nghĩ là bị hư nên có chút bối rối, kết quả loay hoay sửa một lúc lại phát hiện ra thứ không ngờ.
Phía dưới hộp đàn, giấu sau chiếc lỗ nhỏ là một chiếc USB chỉ to bằng con chíp.
Và cũng chính chiếc USB ấy, thứ được tồn tại dưới dạng bằng chứng đã vạch trần tất cả mọi chuyện, là tất cả, không sót một thứ gì…
Lúc bà trở về Chung gia bầu trời đã tối mịch, mọi thứ vẫn diễn ra yên bình như vậy, chỉ có cơn gió là lay động mãi không ngừng.
Bà như một xác sống mà thất thiểu quay về phòng, nỗi bàng hoàng xen vào trong trái tim dường như đã không có cách nào để giải tỏa.
Khương Tú Liên ngồi bệt dưới sàn, tiếng mưa rơi bất chợt khiến bà vô thức ngẩng đầu, không biết có phải bởi vì đã kìm nén quá lâu nhưng chính trong giây phút ấy cảm xúc của bà lại đột nhiên vỡ òa.
Theo tiếng mưa xối xả ngoài kia, bà chợt bật khóc nức nở.
Trái tim lúc này như bị ngàn dao xuyên thủng, đau đến vỡ vụn.
Từng đoạn ký ức trong quá khứ cứ như vậy lướt qua tâm trí bà, đến cuối cùng tất cả cũng chỉ dừng lại ở hai từ dối trá.
Thì ra ngay từ đầu bà đã là một nhân vật được sắp đặt sẵn, mọi thứ mà bà từng có chẳng qua chỉ là đạo cụ được người ta chuẩn bị, chỉ để trình diễn một vở kịch mà thôi.
Thì ra, đến cuối cùng bà vẫn là kẻ bị lợi dụng.
Cơn mưa ngoài trời vẫn không ngừng rơi, ào ạt và dồn dập cứ thế không ngừng nghỉ.
Còn người phụ nữ trong phòng lại như kẻ điên mà không ngừng lẩm bẩm, bà cứ thế mà ngồi trong phòng cả đêm, khóc đến khi bản thân mệt nhoài mà câm lặng.
Khi tiếng mưa nhạt dần, ánh sáng cũng bắt đầu cô đọng lại, bầu trời sau đêm mưa rơi lại âm u bất định nhiều đến vậy.
Giống như một bản nhạc buồn, kết thúc chỉ là một giọt lệ đọng trên khóe mi, ảm đạm và u sầu.
Ánh mắt Khương Tú Liên chợt dừng lại ở con dao gọt trái cây trên bàn, bà nhìn rất lâu rất lâu cũng không động đậy.
Bàn tay vô thức nắm lại, từng ngón tay như cắm sâu vào da thịt khiến bà như tê dại, trong đôi mắt vô hồn ấy tựa như đã chứa đựng một loại cảm xúc mà trước nay chưa từng có…
Buổi sáng ở Chung gia vẫn cứ yên bình như nước, ngoài tiếng gió hòa trong tiếng lá rơi, mọi thứ dường như vẫn còn ngủ yên.
Khương Tú Liên đi dọc theo dãy hành lang rộng lớn, bước chân bà chậm rãi, trong ánh mắt không gợn chút độ, chỉ có thể hình dung bằng hai từ lạnh nhạt và vô hồn.
Bước chân dừng lại trước phòng trà, bà ngước nhìn cánh cửa ấy thật lâu rồi gõ cửa.
“Vào đi.”
Có lẽ không ngờ người đến lại chính là bà khiến Chung Dĩ Khôn có chút kinh ngạc nhưng ngoài mặt ông ta vẫn không tỏ vẻ gì chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Khương Tú Liên nhìn ông ta rất lâu, bà không trả lời ngay mà đi thẳng đến chỗ bàn trà, ngồi xuống phía đối diện.
Hành động này khiến Chung Dĩ Khôn có chút ngỡ ngàng, phải nói từ trước đến nay hai người rất ít khi dùng trà cùng nhau, nói là rất ít nhưng nghĩ lại thì hầu như là không có.
Trước kia công việc của Chung Dĩ Khôn rất bận, sáng sớm mở mắt ra là người đã đi mất, cũng chính vì vậy mà Khương Tú Liên cũng dần quen với việc chồng mình thường xuyên đi sớm về khuya, đương nhiên ngoài chuyện múi giờ chênh lệch ra thì thời điểm đó Chung Dĩ Khôn vẫn đối xử với bà rất tốt, dịp lễ tết đều chuẩn bị quà rất chu đáo, có thời gian sẽ cùng bà ăn tối, cuộc sống vợ chồng cứ như vậy mà trôi qua, không có cãi vả cũng chẳng có bất đồng.
Có một thời gian Khương Tú Liên cho rằng hạnh phúc chính là như vậy, nhưng sau này bà mới nhận ra một điều, thật ra người đàn ông có thể cưới bạn, cùng bạn ăn tối, hằng đêm đều ngủ bên cạnh bạn, chưa từng to tiếng với bạn thậm chí là chưa bao giờ muốn cãi vã cùng bạn.
Nếu nhìn qua có thể bạn sẽ nghĩ anh ta yêu bạn nhưng thật chất đó chỉ là cái vai mà anh ta phải làm tròn thôi.
Anh ta cưới bạn vì anh ta đã để lỡ người con gái anh ta yêu nhất nên cho dù có lựa chọn ai thì cũng chỉ là tùy tiện.
Anh ta cùng bạn ăn tối, ngủ bên cạnh bạn, đơn giản chỉ vì đó là công việc vốn đã được mặc định ngay sau khi kết hôn.
Anh ta chưa từng to tiếng với bạn, chưa từng cãi vã cùng bạn, bạn có thể cho là anh ta không nỡ nhưng sâu trong tâm trí anh ta lại cho rằng đó là điều không cần thiết, bởi vì bạn vốn không quan trọng nên anh ta cũng chẳng cần biết tâm tư của bạn là gì.
Loại đàn ông như vậy, thay vì nói anh ta tốt tính sao không nói anh ta sợ phiền phức, bởi vốn dĩ trong lòng anh ta sẽ luôn có mặc định ngoại trừ người phụ nữ mình yêu thì tất cả những người khác đều không đáng để phí thời gian.
Chung Dĩ Khôn chính là như vậy, từ trước đến nay vai người chồng mẫu mực ông ta đều diễn rất tốt, tốt đến mức khiến người ta lầm tưởng.
Nhưng sự thật thì mất lòng, lòng người lại khó đoán, suy cho cùng tất cả cũng chỉ như một trò chơi, kết thúc rồi cũng nên thoát vai đi là vừa.
“Đây là lần thứ hai tôi cùng ông uống trà nhỉ?” Bà tự rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhấm nháp.
Chung Dĩ Khôn không trả lời.
“Lần đầu là trước khi chúng ta kết hôn, tôi đến Chung gia tìm ông, bố mẹ nói ông đang ở phòng trà, lúc ấy khi bước vào căn phòng này, tôi đã không nghĩ nhiều cho đến khi thấy ông đang nhìn chằm chằm vào một bức ảnh rất lâu, lâu đến nỗi ngay cả sự hiện diện của tôi cũng không khiến ông lay động.
Tôi tò mò muốn xem ảnh lại bị ông giấu đi, tôi hỏi đó là ai ông lại tìm đại một cái cớ để lờ đi.
Ông nói đó là người có thể pha ra hương vị trà mà ông rất thích.” Bà đặt tách trà xuống bàn, dáng vẻ thong dong bình thản.
“Chung Dĩ Khôn, ông có biết không, chỉ vì câu nói đó của ông mà một người vốn không thạo mấy việc khéo tay như tôi cũng bắt đầu nghiêm túc học về trà, từ cách pha trà, cách thưởng trà, phân biệt từng loại trà đến cách bảo quản trà tôi đều học không sót một thứ.” Nói tới đây bà lại cười: “Nhưng học rồi thì đã sao? Đến khi thành thạo rồi mới phát hiện thứ ông yêu thích ngay từ đầu đã không phải trà mà chính là người pha trà.
Cho dù tôi có cố gắng bao nhiêu lần cũng không thể so sánh được với hương vị mà người đó pha ra.
Kết quả sau cùng cũng chỉ là vô ích!”
Nhớ lại từng dòng hồi ức trong quá khứ lại tựa như chỉ là một giấc mộng si, cảm giác như xa như gần khiến lòng bà có chút oán niệm.
“Tôi từng nghĩ vô số lý do chỉ để biện minh cho từng chút một những chuyện ông đã làm, nhưng đến lúc không thể biện hộ được nữa tôi cũng chỉ biết cúi đầu chịu thua.
Cho nên trong mắt ông tôi vẫn luôn như một đứa trẻ bảo sao nghe vậy, chưa từng phản kháng.”
“Cô đến đây chỉ để nói những lời này?”
Khương Tú Liên khẽ lắc đầu, bà cầm lấy ấm trà lắc nhẹ, khi đã cảm nhận được chút hơi ấm đang còn lan tỏa bà mới nhẹ nhàng rót trà vào tách của hai người.
Sau cùng bà vẫn làm động tác đưa trà lên miệng cảm nhận một chút mùi hương rồi lại đặt xuống.
“Có một câu tôi chưa cơ hội hỏi ông.” Bà dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu năm xưa người mất con là Tô Ngọc Cầm vậy ông có chọn lấy cô ta nữa không? Hay nói nếu như nhà họ Khương không sụp đổ thì ông vẫn sẽ diễn tiếp vai người chồng tốt bên cạnh tôi chứ?”
Chung Dĩ Khôn cau mày: “Cô vòng vo từ nãy đến giờ là muốn nói chuyện này?”
“Phải thì đã sao? Ông có thể trả lời không?”
Thấy nét mặt dần trở nên khó coi của Chung Dĩ Khôn, trong lòng Khương Tú Liên có chút thỏa mãn nhưng bà lại không để ông ta có cơ hội tiếp lời.
“Năm xưa ông cùng bố mẹ tôi ký một bản thỏa thuận làm lý do để tôi và ông kết hôn, không biết ông có còn nhớ không?”
Ông ta hơi nheo mắt: “Cô biết được chuyện gì?”
“Tất cả, không sót một chuyện!”
Ánh mắt bà nhìn Chung Dĩ Khôn không chút lay động.
“Tôi đã từng nghĩ tại sao năm xưa ông đột nhiên lại muốn cưới tôi, vì cảm thấy có lỗi với đứa con đã mất ư? Hay vì ông thật lòng yêu tôi, muốn chịu trách nhiệm cả đời? Đều không phải! Ngay cả việc ông từng hứa sẽ hỗ trợ tài chính cho Khương gia cũng chỉ là bề nổi để ông được người ngoài vinh danh.
Còn sự thật thì sao? Bố mẹ tôi mất, chỉ để lại một đống tàn tích phạm tội, còn ông lại thành công thoát mác con rể Khương gia mà bắt đầu cuộc sống mới.”
“Nhà họ Khương tự làm tự chịu, bây giờ cô nói những lời này chẳng lẽ lại đang cho rằng tôi hại chết bố mẹ cô?” Chung Dĩ Khôn cười khẩy.
“Vậy ông nói thử xem nguyên nhân cái chết của bố mẹ tôi là gì?”
“Phía cảnh sát không phải đã kết luận là tai nạn giao thông rồi sao? Bố mẹ cô vì sợ tội bỏ trốn nên trên đường tẩu thoát đã xảy ra va chạm, tử vong tại chỗ.”
“Nực cười! Nếu là như vậy tại sao địa điểm xảy ra tai nạn lại gần với đồn cảnh sát như vậy, bình thường ai lại chọn đường lớn để đào tẩu chứ? Hơn nữa, đừng tưởng tôi không biết, sau khi bố mẹ tôi mất, tất cả thông tin liên quan đến vụ tai nạn đều bị ông dùng tiền bịt kín, nếu như bản thân ông không làm ra chuyện gì sai trái hà cớ gì lại sợ người khác điều tra đến cùng?”
Bà nói tiếp: “Không chỉ có vậy, nếu năm đó không vì Tô gia liệu ông có để tôi và Quán Lâm rời đi dễ dàng như vậy không? Sau đó mấy năm lại cho người âm thầm điều tra tung tích của tôi và Quán Lâm, thậm chí còn dùng ‘Chung Thi Hàm’ để thăm dò chỗ ở của tôi.
Lúc đầu tôi còn nghĩ mọi chuyện chỉ là trùng hợp, cùng lắm là vì Quán Lâm nên ông mới phải làm vậy.
Nhưng đến ngày hôm nay tôi mới hiểu ra một chuyện, ông muốn giành Quán Lâm từ tay tôi là thật nhưng có một thứ dù bất chấp tất cả ông cũng nhất định phải lấy về từ chỗ tôi.
Đó chính là bằng chứng phạm tội và cả thông tin về cái tổ chức bất hợp pháp mà ông vẫn luôn cố che đậy, Solomon.”
Câu nói sau cùng vừa dứt khiến Chung Dĩ Khôn không kìm được mà đứng dậy nhưng ngay sau đó cả người ông ta đã lập tức mất thăng bằng mà ngã xuống ghế.
Khương Tú Liên bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như tất cả diễn ra đều theo đúng với dự liệu của bà.
Đến lúc này Chung Dĩ Khôn mới phát giác ra điểm bất thường, ông ta chỉ vào tách trà trước mặt, gằn giọng:
“Cô dám…”
Khương Tú Liên đứng dậy, bà rút từ trong túi ra một con dao gọt trái cây, từ tốn đi đến bên cạnh Chung Dĩ Khôn.
Ông ta vừa nhìn thấy cảnh này đã ngay lập tức cảnh giác, dùng chút sức lực hất mạnh khay trà về phía bà.
Hướng rơi của bình trà đập mạnh vào cổ tay bà, nước trà văng tung tóe như làm nóng rát cả da thịt nhưng Khương Tú Liên lại không hề màng tới, bà đi thẳng đến chỗ Chung Dĩ Khôn, dí sát con dao vào cổ ông ta, chỉ cần bà rạch một đường thật sâu đi ngang cổ họng là có thể khiến ông ta chết ngay tức khắc.
Chung Dĩ Khôn tất nhiên cũng biết rõ chuyện này, mặc dù cơ thể có chút nặng nề nhưng đến lúc này ông ta cũng không thể nhịn được mà lên tiếng cảnh cáo.
“Khương Tú Liên, cô…”
“Tôi từng nghĩ nghiệp duyên của chúng ta đã kết thúc rồi, ông có gia đình của ông, tôi có hạnh phúc của tôi, cho dù trước đó là ai có lỗi cũng chẳng còn quan trọng nữa, dù sao thì một khi đã chọn đi trên con đường nào đều phải chấp nhận rủi ro mà nó mang lại.
Tôi đã chấp nhận cũng đã lãnh hậu quả rồi, vậy mà ông trời vẫn không muốn tha cho tôi.
Để tôi biết được thì ra tất cả những gì mà tôi có, tất cả, tất cả đều chỉ là vở kịch của các người.
Tô Ngọc Cầm nói đúng, hôn nhân của tôi và ông ngay từ đầu đã là một cuộc hôn nhân thương mại, vì lợi ích mà chấp nhận đánh đổi.
Ông cùng bố mẹ tôi dựng lên một màn kịch, lợi dụng tôi như một con rối để thực hiện kế hoạch cho các người.
Sau đó thì sao? Sau khi vở kịch này thành công công diễn ông lại muốn độc chiếm lợi nhuận này một mình, tàn nhẫn ra tay diệt khẩu cả Khương gia.
Đúng như tôi nghĩ, nếu năm đó không bởi vì tôi mang thai con của ông có lẽ ông cũng sẽ không tha cho tôi đâu đúng không?”
Khương Tú Liên siết chặt con dao trong tay mình, trái tim theo đó mà thắt lại, bà chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này, giống như có hàng vạn cây kim cắm sâu vào lồ ng ngực khiến bà như muốn ngạt thở.
Bà nhớ lại khoảnh khắc khi bà cắm chiếc USB vào điện thoại, từng dòng chữ hiện lên khiến bà chỉ biết câm lặng, một bản hợp đồng hôn nhân, từng câu chữ được viết ra thật rõ ràng và chi tiết, có cả những bản ghi âm và ghi hình khiến luật sư bào chữa cũng phải bó tay.
Tất cả cứ như một đoạn phim khoa học viễn tưởng khiến người ta hoang mang không biết đâu là thực đâu là ảo.
Đến cuối cùng chỉ để lại một kết thúc ngỡ ngàng cho người xem.
Khương gia có nền tảng chủ yếu về kinh doanh, trước đó ông bà Khương đều theo học dược sĩ, sau này cũng bắt đầu theo nghiệp kinh doanh, ban đầu chỉ là một nhà thuốc bán lẻ với nhiều chi nhánh sau khi tìm được chỗ đứng trên thị trường liền tăng dần quy mô thành một công xưởng sản xuất và điều chế các nguyên dược liệu.
Nói về cơ duyên để Khương gia và Chung gia hợp tác đơn giản chỉ qua lời giới thiệu của một người bạn.
Nhưng bản tính con người vốn dĩ là lòng tham vô đối, khi có được rồi lại muốn có nhiều hơn nữa.
Thời điểm đó so với Khương gia đang chập chững bước đi thì Chung thị đã đứng vững trên sàn quốc tế, với tiềm lực kinh tế lớn nên rất nhiều doanh nghiệp nhỏ lẻ đều muốn đâm đầu vào.
Mà Khương gia cũng không ngoại lệ, chính vì muốn mở rộng sản nghiệp tiến thân vào thị trường quốc tế nên ông bà Khương đã bắt đầu lên kế hoạch dùng Khương Tú Liên tiếp cận Chung Dĩ Khôn.
Nhưng họ không thể ngờ được rằng đó lại chính khởi đầu cho chuỗi những bi kịch nối tiếp về sau.
Thời điểm sáu năm của Khương Tú Liên và Chung Dĩ Khôn, ông bà Khương đều cố tình làm ngơ nhưng thời gian trôi qua quá lâu cũng không thấy mối quan hệ giữa hai người có chút tiến triển khiến hai ông bà bắt đầu sốt ruột.
Nhưng bọn họ không bao giờ có thể ngờ rằng Khương Tú Liên và Chung Dĩ Khôn không những đã phát sinh quan hệ mà Khương Tú Liên còn đang mang cốt nhục của Chung gia.
Chỉ là nước đi vội vàng của họ ngày hôm đó đã gián tiếp khiến Khương Tú Liên bị sảy mất cái thai.
Nhưng một khi đã diễn thì phải diễn cho thật tròn vai, lợi dụng việc sảy thai ông bà Khương bắt đầu nói đến việc kết hôn, ép Chung Dĩ Khôn phải chịu trách nhiệm.
Chỉ là không ngờ được chính là thay vì nói đến tình cảm thì cuộc đối thoại đó sau cùng lại trở thành một cuộc trao đổi lợi ích không hơn không kém của chốn thương trường.
Sau khi Khương Tú Liên và Chung Dĩ Khôn kết hôn tưởng chừng mọi chuyện đã xong nhưng chính lúc này họ mới chợt nhận ra bản thân đã đụng phải một con hồ ly xảo quyệt là Chung Dĩ Khôn.
Cho nên thay vì cứ để mọi chuyện phát triển như vậy ông bà Khương lại quyết định tìm một con đường khác để tiến thân.
Nhưng tại thời điểm tiền tài che mờ lý trí, hai người lại sa chân vào con đường kinh doanh bất hợp pháp.
Ngoại trừ mở thêm chi nhánh bán lẻ, xây dựng thêm công xưởng sản xuất thuốc, hai người lại thông đồng với bên chủ thầu khai gian các khoản vay ngân hàng.
Lợi dụng số tiền đó kinh doanh một nhà máy điều chế thuốc, sau đó lại nhờ vào chính nhà máy đó mà bắt đầu với công việc điều chế một lượng lớn m@ túy để lưu thông trên thị trường.
Mọi chuyện vẫn diễn ra rất suôn sẻ, số tiền kiếm được nhờ vào việc kinh doanh phi pháp đương nhiên không hề ít.
Giống như quy luật của nam châm vậy, một khi đã phạm tội thì cái ác sẽ tự tìm đến.
Đường kinh doanh ngày một thuận lợi, việc làm ăn của Khương gia cũng lên như diều gặp gió.
Ngay lúc ấy một cơ hội đã vội tìm tới hai người họ.
Một người đàn ông tự xưng là Bael đã yêu cầu xưởng sản xuất một lượng lớn m@ túy tổng hợp dưới dạng thuốc viên, tất nhiên con số đưa ra là không hề nhỏ.
Ban đầu cả hai đều bán tín bán nghi nhưng ngay sau đó đã có người mang tiền đến đặt cọc khiến cuộc giao dịch này được thiết lập.
Người ta hay nói hoặc là không bao giờ hoặc là một lần và mãi mãi, đối với mối làm ăn hời như vậy ông Khương dĩ nhiên không thể để mất.
Sau vài lần điều chế thành công loại m@ túy tổng hợp như yêu cầu, hai bên bắt đầu ký một thỏa thuận chia phần trăm hoa hồng cho những đợt tiêu thụ ra thị trường.
Lòng tham con người ngày một lớn dần, việc phân chia lợi nhuận dần đà cũng gặp phải một số vấn đề.
Ngay khi ông bà Khương định rút lui thì một số chuyện không như ý lại bắt đầu ấp đến.
Hết cách hai người chỉ đành tiếp tục bám víu vào mối làm ăn này, nhưng hợp tác càng lâu, suy nghĩ sẽ càng sâu, sự tò mò của ông bà Khương về người đàn ông tên Bael cũng ngày một lớn dần.
Họ bắt đầu lợi dụng mối quan hệ khác nhau để bí mật điều tra về thân phận của Bael, lại không ngờ được đã vô tình biết được sự thật liên quan đến Chung gia và cả cái tên Solomon xa lạ.
Đương nhiên việc này ngay sau đó đã bị Bael phát giác ra, nhưng chưa để hắn phải cảnh cáo thì ông Khương đã đi trước một bước đưa ra lời đề nghị gia nhập tổ chức của bọn họ.
Lúc nghe đến những lời này Bael không hề tỏ thái độ mà chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ: Ông xứng sao?
Ông Khương sau đó cũng không chịu bỏ cuộc mà tìm tới Chung gia, lấy tư cách bố vợ để ép Chung Dĩ Khôn nghe lời mình nhưng ông lại không hề biết bản thân Chung Dĩ Khôn từ lâu vốn đã không vừa mắt Khương gia, thái độ của ông khi ấy càng khiến Chung Dĩ Khôn có cớ để ra tay.
Ngoài mặt Chung Dĩ Khôn vẫn tỏ ra rất ngoan ngoãn nghe theo những gì ông nói nhưng thực chất đã sớm gài người động tay vào xưởng thuốc của ông khiến Khương gia liên tục gặp vấn đề.
Cũng trong lúc đó Chung Dĩ Khôn vẫn tiếp tục diễn nốt vai con rể tốt ra mặt thay bố vợ nhưng ngay sau đó lại âm thầm hợp tác với cảnh sát khiến toàn bộ công xưởng bị điều tra.
Có điều với những chuyện Khương gia biết Chung Dĩ Khôn chắc chắn không thể để họ lọt vào tay cảnh sát, cho nên đã đi trước một bước, dụ họ ra nước ngoài rồi trừ khử ngay lập tức.
Nhưng tính thế nào Chung Dĩ Khôn cũng không ngờ, bản thân ông bà Khương từ lâu đã có dự phòng, từng cuộc hội thoại, bản hợp đồng và cả thông tin lấy được đều được họ cất giữ vào một chiếc USB đưa cho Khương Tú Liên.
Chuyện này cũng là từ sau khi hai người họ chết Chung Dĩ Khôn mới biết được.
Chính là vì một lá thư được họ gửi cẩn thận về Khương gia, với tên người nhận là… Khương Tây..