Nghe xong đến Diệp Tâm Giao cũng phải câm nín, cô nhìn anh chợt thở dài:
– Nếu không có việc cho em sao anh không để em nghỉ phép?
Thật ra đây mới chính là điều khiến cô không hiểu, Trình Hải Phong không để cô làm việc với lý do sức khỏe nhưng khi cô nói đến việc nghỉ phép anh lại dứt khoát từ chối.
Anh nói để cô ở nhà anh càng không yên tâm, chi bằng vẫn cứ ngồi ở công ty, dù không làm gì cũng được.
Điều kỳ lạ hơn nữa là người bận bịu như Tiêu Tĩnh Lâm lại rất tán đồng ý kiến này, cương quyết không cho cô nghỉ phép, sau đó còn đặc biệt dọn hẳn đồ đến nhà cô.
Nói là chăm sóc nhưng thực chất chính là một người giám sát ban ngày, một người để ý ban đêm.
Cả Trình Hải Phong và Tiêu Tĩnh Lâm có thể nói đã thay phiên trông coi cô rất kỹ, luôn đảm bảo rằng cô nhất định phải ở trong tầm mắt của họ.
Đối với sự khác lạ này của hai người, những tưởng là do vụ bắt cóc lần trước mới đột nhiên khiến họ trở nên thận trọng hơn.
Nhưng trong hai ngày nay thì đã có một nguyên nhân sâu xa xuất hiện khiến cô cũng không biết làm sao.
Trước nghi vấn của Diệp Tâm Giao, Trình Hải Phong vẫn thể hiện vẻ thản nhiên, anh rót một cốc trà, vừa định đưa lên miệng thì bên ngoài đã truyền đến một tiếng gõ cửa.
Hạ Tinh Tinh bước vào, trên tay ôm một bó Kiếm Lan màu hồng phớt rất to, có thể nói là to đến mức phải gọi là hoành tráng.
So với vẻ chật vật của cô thư ký nhỏ, Trình Hải Phong lại rất điềm tĩnh liếc nhìn cảnh tượng trước mặt, biểu hiện dường như đã không còn gì lạ lẫm.
Diệp Tâm Giao bất đắc dĩ thở dài, cô lại nhìn bó Kiếm Lan to đùng, dường như chợt có cảm giác không đúng lắm.
Quả không sai, giây trước vừa nghĩ, giây sau đã nghe Hạ Tinh Tinh gọi:
– Trình tổng…
Trình Hải Phong như không quá để tâm, anh bâng quơ nói:
– Lại gửi hoa đến nữa à?
– Dạ? – Hạ Tinh Tinh nghệch mặt.
Anh không để cô ấy nói tiếp đã quay sang Diệp Tâm Giao, tỏ ý bề trên:
– Tiểu Tâm Giao, anh nói cho em biết, không phải anh ngăn cấm em yêu đương nhưng vấn đề chính là đối tượng đó có phù hợp với em hay không?
– Em…
– Em nói xem mỗi ngày anh ta đều gửi hoa cho em, cũng không quan tâm em có muốn nhận hay không.
Anh không cần biết trong quá khứ hai người đã có mối quan hệ thế nào nhưng cả anh và Tĩnh Lâm đều không tán đồng việc em qua lại với anh ta.
Diệp Tâm Giao khẽ nén tiếng thở dài, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Trình Hải Phong và Tiêu Tĩnh Lâm cứ ngày ngày giám sát cô không rời, cô biết hai người họ đều không hi vọng cô có bất cứ qua lại nào với Doãn Kỳ Thần.
Đỉnh điểm của việc này là ngay khi ở bệnh viện, vốn nghĩ lần này cả cô và Doãn Kỳ Thần sẽ thật sự chấm hết, không có hiểu lầm, không có vấn vương, cứ như vậy mà rẽ sang thế giới của chính mình.
Nhưng không ngờ, vào thời khắc đó, anh lại thản nhiên nói muốn theo đuổi lại cô.
Cũng là trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người anh lại thẳng thắn tuyên bố với Trình Hải Phong rằng: “Tôi sẽ cưới Tiểu Diệp.” Một lời cầu hôn bộc trực khiến cô cũng phải đứng hình, còn Trình Hải Phong thì đen mặt, đương nhiên anh ấy dứt khoát từ chối lời đề nghị này.
Nhưng Doãn Kỳ Thần ngược lại không mấy quan tâm đến lời cảnh cáo của Trình Hải Phong, anh thản nhiên hôn cô trước mặt mọi người, tất nhiên chỉ là cái chạm môi nhẹ nhàng nhưng đủ khiến những người có mặt trong phòng phải tròn mắt mà nhìn.
Song, trước khi rời đi anh còn nói thêm ba chữ: “Anh sẽ đợi!” Làm cô lúc ấy cũng chẳng biết làm sao.
Cũng là từ sau hôm đó, chuyện này đến tai Tiêu Tĩnh Lâm, cô ấy nghe xong liền chửi Doãn Kỳ Thần không biết tốt xấu, còn nói đã chia tay rồi thì làm gì còn chuyện quay lại nữa cơ chứ? Nói chung, sau những lời lẽ mang tính giải phóng tâm trạng, cuối cùng hai người họ cũng đi đến quyết định giám sát cô, nói giám sát thì hơi quá nhưng quả thực cả hai đều luôn quan sát nhất cử nhất động của cô, dường như sợ chỉ cần sơ sẩy một tí là Doãn Kỳ Thần sẽ bắt được cô ngay vậy.
Sự đề phòng thái quá này càng lớn hơn khi cứ trước giờ tan làm, Doãn Kỳ Thần đều sẽ gửi đến một bó hoa nhưng một điều bất ngờ là anh lại không hề xuất hiện, chỉ gửi hoa và thiệp.
Không chỉ vậy, còn để tài xế của mình đến đón cô về tận nhà, Trình Hải Phong nhìn thấy cảnh này đương nhiên rất rất không hài lòng.
Đến khi cô về đến nhà, Doãn Kỳ Thần liền gọi cho cô, anh không hề nhắc đến những chuyện xảy ra ở bệnh viện, lời nói và cử chỉ quan tâm đều rất bình thường, giống như người yêu xa vậy.
Không, nói chính xác là câu nói muốn theo đuổi cô đã được anh chứng minh bằng hành động.
Hôm nay đã là ngày thứ ba cô xuất viện, một bó hoa lại được gửi đến công ty đương nhiên không tránh khỏi ánh mắt lên lớp của cậu chủ Trình.
Mặc dù hơi khó xử nhưng nhìn bó Kiếm Lan, trong đầu cô lại có chút khó hiểu.
Hoa này thật sự là Doãn Kỳ Thần đưa đến sao? Suy nghĩ vừa dứt, cô đã nghe Trình Hải Phong nói:
– Cô đem hoa ra ngoài để đi, để ở đây chẳng có tí không khí gì cả.
– Trình tổng, nhưng mà…
– Nhưng nhị cái gì? – Anh cắt ngang, thái độ rõ là đang rất bực bội.
– Em cảm thấy…
– Im lặng, chuyện này không đến lượt em quyết.
– Anh bĩu môi.
– Tên đó là ai mà dám ngang nhiên đòi cưới em chứ? Đúng là nực cười.
Được rồi, đem đi, đem đi, đừng để tôi nhìn thấy bó hoa đó nữa.
Trình Hải Phong xua tay, sau đó uống nốt tách trà trên bàn.
Hạ Tinh Tinh nhăn mặt, nói từ nãy đến giờ đúng là không hiểu gì, cuối cùng cô ấy không nhịn được mà lớn tiếng:
– Hoa này thật sự không phải gửi đến cho trợ lý Diệp đâu ạ!!!
Trình Hải Phong:…
Diệp Tâm Giao: Cô biết ngay mà!
Thấy vẻ sửng sốt trên gương mặt mặt hai người, Hạ Tinh Tinh ngay lập tức đổi giọng, vẻ mặt dường như còn có chút bất đắc dĩ:
– Là thế này, có một cô gái gửi bó hoa này cho bảo vệ, còn chỉ đích danh người nhận là anh, tôi cũng chỉ làm công tác chuyển giao thôi.
– Gửi tôi? – Trình Hải Phong chau mày, tỏ ý khó hiểu.
Hạ Tinh Tinh gật đầu chắc nịch:
– Vâng, trước khi đi cô gái đó đi còn kèm theo một lời nhắn chúc anh buổi tối tốt lành, bảo anh giữ gìn sức khỏe, lần sau cô ấy lại đến thăm.
– Hạ Tinh Tinh kể một lượt những gì mình nghe được.
– Cô ấy có để lại tên không? – Diệp Tâm Giao nhìn gương mặt ngu ngơ của Trình Hải Phong cũng biết anh chẳng nhớ gì, cho nên cô chỉ đành hỏi thay.
Hạ Tinh Tinh nhìn sang Diệp Tâm Giao vội lắc đầu.
Từ lúc được cứu khỏi nhà họ Chung, cô ấy cũng muộn màng nhận ra Diệp Tâm Giao và Trình Hải Phong vốn không phải là một cặp, hơn nữa chị Diệp còn đang được một anh đẹp trai theo đuổi, còn Trình tổng thì trở thành bậc phụ huynh ra sức ngăn cấm tình yêu giữa bọn họ.
Nói thật thì cô ấy cũng chẳng biết tình huống gì đang diễn ra nữa, chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa những người này thật sự rất không bình thường.
Nhưng thôi vấn đề của hiện tại chính là ông chủ của cô ấy được một cô gái xinh đẹp tặng hoa, xem ra như thế này cũng tốt, để anh không còn thời gian cấm cản chị Diệp yêu đương nữa.
– Vậy, vậy em xin phép để hoa ở đây ạ.
– Nói xong Hạ Tinh Tinh ngay lập tức phi ra khỏi phòng làm việc, dù sao cũng là chuyện của cấp trên, vẫn không nên xen vào thì hơn.
Trình Hải Phong nhìn vào bó Kiếm Lan trước mặt, cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười.
Anh lại liếc về phía Diệp Tâm Giao, không cần nói cũng biết cô đang nhìn anh không chớp mắt, khóe môi còn vương thêm một nụ cười quỷ dị.
Anh mím môi, khẽ hừ lạnh, sau đó tiện tay lấy tấm thiệp trên hoa mở ra.
Tưởng là sẽ có gì đó thật hay ho, chỉ không ngờ nó lại là một mảng trống không.
Đúng, chính là một tấm thiệp rỗng.
Trình Hải Phong:…
Diệp Tâm Giao thấy vẻ mặt khác lạ của anh, cô hơi tò mò, định rướn người xem thử ai ngờ còn chưa kịp làm gì Trình Hải Phong đã gấp tấm thiệp lại, hậm hực nói:
– Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người đàn ông nào được tặng hoa bao giờ à? Còn nữa, hết giờ làm việc rồi sao em không về đi, định ở lại tăng ca đến sáng sao?
Cô bĩu môi, rõ ràng là có tật giật mình còn dám quay sang mắng ngược lại cô, đúng là nhỏ mọn.
– Được rồi, em về là được chứ gì.
Không dám làm phiền anh hẹn hò đâu.
– Vừa nói cô vừa thong thả đứng dậy, đợi khi ra đến cửa liền không quên quay đầu nói một câu đầy ẩn ý.
– Mà này, chắc anh biết ý nghĩ của việc tặng Kiếm Lan chứ? Một bó Kiếm Lan hồng…
Nói đến đây cô hơi mỉm cười, sau đó liền thản nhiên quay đầu, để mặc gương mặt đang đơ như pho tượng kia.
Diệp Tâm Giao rời khỏi phòng làm việc mới chợt nhớ đến chuyện nghỉ phép lúc nãy.
Dù sao cũng không có việc cho cô, vậy chi bằng xin nghỉ phép dài hạn, để bản thân được thả lỏng sau những chuyện này cũng là một giải pháp tốt.
Cô cũng hiểu những lo ngại của Trình Hải Phong và Tĩnh Lâm, người ngoài nhìn vào có thể nói họ làm quá nhưng cô biết, mọi chuyện họ làm đều vì muốn tốt cho cô cả thôi.
Vì vậy, cô chẳng có lý do gì để không hài lòng.
Còn với chuyện của Doãn Kỳ Thần… Cô cũng chẳng biết nữa, nếu hỏi cô còn yêu anh không, câu trả lời tất nhiên là phủ nhận nhưng bản chất trong câu phủ nhận ấy, cô biết rõ nó chỉ là một lời nói dối.
Cảm xúc kéo dài hơn bảy năm lại là mối tình đầu thì sao có thể nói quên là quên được kia chứ? Chỉ là nhìn con đường mà cả hai đang bước đi lại không chung lối về.
Nếu cứ tiếp tục kiên trì, liệu rằng sẽ có kết quả hay sao? Con đường mà anh chọn, cô không thể bước vào, còn con đường cô đang đi lại quá mờ nhạt so với bước chân của anh.
Cô còn có thể làm gì đây?
Điềm Hinh từng nói cô quá mềm lòng, lại đối xử với ai cũng đều dịu dàng nên mới khiến người ta hay ỷ lại.
Tĩnh Lâm lại nói cô ngốc, nói cô cố chấp, luôn nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực nên mới gây ra nhiều phiền não như vậy.
Còn Du Nguyên, cậu ấy luôn nói cô vô tâm, thường vô tâm với những thứ cần quan tâm, lại còn lúc nào cũng cố chú tâm đến những việc nhỏ nhặt nhất.
Trình Hải Phong thì nói cô sống quá độc lập nên đôi lúc muốn thử bảo vệ cô một chút liền bị cô gạt sang một bên, vì vậy mà những việc anh làm lại dù lớn hay nhỏ đều vô tình trở thành trò hề trước mặt cô.
Thật ra, cách mọi người nhìn nhận đều rất đúng, chỉ là sai ở một điểm rằng những thứ ấy vốn không thuộc về cô.
Cô dịu dàng sao? Không, chỉ là cô không muốn đôi co với bất kỳ ai.
Cô ngốc thật, cũng cố chấp thật vì suốt ba năm cũng chẳng thể học được cách quên một một người, mà thứ cô học được lại chỉ có sự phòng bị, sợ yên bình trước mắt chợt hóa hư không.
Cô vô tâm gần như là tất cả, đơn giản chỉ vì những thứ ấy đã không còn quan trọng nữa.
Cô độc lập sao? Không đâu, là vì cô đã quen với việc tự mình đứng dậy sau một cú ngã đau rồi.
Chính vì vậy, giờ cô chẳng cần ai… Không, là cô chẳng dám cần ai cả.
Diệp Tâm Giao khẽ thở dài, rời khỏi công ty cô chợt ngước nhìn dòng xe đang tấp nập, dường như thời gian của thế giới đang quay cuồng chỉ có mình cô là chậm nhịp.
Một tiếng còi xe vang lên, cô quay đầu, cánh cửa xe cũng vừa lúc được mở ra, người đàn ông bước ra với bó Tử La Lan trên tay.
Hôm nay trông anh dường như khá thoải mái, vẫn là bộ vest nghiêm nghị nhưng khi kết hợp với chiếc áo măng tô màu nâu sậm bên ngoài lại khiến anh bớt đi phần cứng nhấc mà trở nên ôn nhu hơn hẳn.
Diệp Tâm Giao có chút ngẩn người, vì cô phát hiện ra dòng chữ thêu trên chiếc khăn ấy, dòng chữ minh chứng cho tình yêu cô từng hết lòng vì anh.
Thì ra, anh vẫn còn giữ nó…
Cô khẽ nén lại chút rung động mơ hồ, giữ lại sự bình thản trên gương mặt.
Doãn Kỳ Thần dường như cũng đã nhận ra được điều gì đó sau vẻ điềm tĩnh ấy, anh khẽ mỉm cười, ôm lấy bó Tử La Lan xinh đẹp đến trước mặt cô.
Diệp Tâm Giao dường như đã nhận ra ý định của anh, cô phớt lờ bó hoa trước mặt, chỉ bâng quơ hỏi:
– Anh tới đây làm gì?
– Tìm em.
– Vậy thì không cần tìm nữa, tôi đang rất khỏe.
– Cô hơi cúi đầu, hai mũi giày khẽ chạm nhau.
– Ừm, anh biết.
– Vậy anh… Đi được rồi.
– Tặng em.
– Doãn Kỳ Thần chợt đưa bó hoa ghé sát vào cô, Diệp Tâm Giao hơi giật mình, cô khẽ lùi vài bước.
– Tôi… Không thích hoa.
– Câu nói vừa dứt cô mới chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
– Vậy em thích gì? – Anh vẫn giữ nguyên tư thế tặng hoa, hỏi cô.
Diệp Tâm Giao nhìn bó hoa trước mặt lại nhìn đến vẻ điềm tĩnh trong mắt anh, trong lòng chợt có chút khó chịu, cô bực bội nói:
– Gì cũng được nhưng chắc chắn không phải là anh.
Doãn Kỳ Thần không nhịn được cười, một tay anh ôm bó hoa, tay còn lại dịu dàng xoa đầu cô:
– Anh biết chứ!
Diệp Tâm Giao hơi sững người nhưng cũng không hề né tránh, cô nói:
– Đừng ép bản thân mình nữa, anh phải biết chúng ta vốn không thể quay lại.
Trong giây phút ngắn ngủi ấy, cô dường như cảm nhận được bàn tay anh hơi khựng lại nhưng rất nhanh anh lại thốt ra một câu không hề ăn nhập:
– Em đói rồi đúng không? Chúng ta đi ăn thôi.
– Doãn Kỳ Thần…
– Anh đã đặt bàn rồi, có cả món em thích nữa đấy.
– Nói rồi anh giơ một tay ra trước mặt cô, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi, đơn giản lại ấm áp mà dịu dàng.
Diệp Tâm Giao nhìn bàn tay anh, Doãn Kỳ Thần trước mặt khiến cô lầm tưởng bản thân trong quá khứ, anh vẫn luôn như vậy, đối với cô luôn nhượng bộ như vậy.
Chỉ là sự cẩn trọng và dè dặt của anh chợt khiến cô đau lòng.
Từ khi nào mà người cố níu giữ lại chỉ là anh? Nhìn lòng bàn tay đặt trước mặt mình, một nỗi bâng khuâng chợt hiện lên trong cô.
Từ lúc ở bệnh viện đến giờ cô luôn tự hỏi mình rằng, chia tay rồi liệu có còn quay lại được không? Nếu quay lại rồi liệu cả hai có thể hạnh phúc được sao?
Diệp Tâm Giao hơi lùi bước, cô quay mặt đi, bình thản nói:
– Kỳ Thần, chúng ta đừng gặp nhau nữa.
– Dứt lời, cô liền quay người rời đi.
Theo bản năng Doãn Kỳ Thần chợt giữ lấy cánh tay cô nhưng anh lại im lặng, cô cũng vậy, cũng im lặng theo.
Ngoài đường vẫn tấp nập xe cộ, một tay anh giữ lấy cô, một tay vẫn ôm bó Tử La Lan, cả hai người cứ thế đứng bất động, những người qua đường hơi ngoái đầu nhìn lại, có lẽ trong mắt họ Doãn Kỳ Thần hình như đã tỏ tình thất bại nhưng chẳng ai biết rằng, ngay từ đầu thứ thất bại không phải là tình yêu của họ mà chính là niềm tin tồn đọng đã bị ngăn cách quá lâu rồi.
Đợi qua một lúc thật lâu, cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng:
– Vậy em… Có thể ở bên cạnh anh đến hết đêm nay được không?
Diệp Tâm Giao hơi ngẩn người, vừa định giằng tay ra lại chợt nghe anh nói:
– Đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn ở bên em thôi.
– Nói đến đây, anh lại gượng cười.
– Sau đó, anh sẽ không… Bám lấy em nữa…
Anh khẽ buông tay, cứ như vậy mà đợi câu trả lời.
Diệp Tâm Giao nắm chặt tay rồi từ từ thả lỏng, cô hơi cúi đầu khẽ nói:
– Được.
Không gian tối lãng mạn hòa trong tiếng nhạc du dương dường nhưng cũng không thể che đi khoảng lặng giữa hai người.
Doãn Kỳ Thần nhìn Diệp Tâm Giao không rời mắt, đã thật lâu rồi anh không được ngắm nhìn cô với khoảng cách gần như vậy.
Thời gian càng trôi đi, khoảnh khắc đi bên cô dường như cũng trở thành một điều xa xỉ đối với anh.
Doãn Kỳ Thần mỉm cười, anh biết Diệp Tâm Giao vốn không thích đến những nơi quá ồn ào, lại càng không thích những chỗ quá cầu kỳ, thiếu tự nhiên.
Cô cũng như anh đều là những con người không thích hợp cho việc đấu đá thương trường hay toan tính chính sự.
Anh biết cô mệt rồi, và anh cũng thế…
Có lẽ Diệp Tâm Giao không hề biết, khi từ viện trở về anh lại bắt đầu bận bịu với các cuộc thương thảo, anh bắt đầu chán ghét công việc của chính mình, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc gặp cô nhưng đến cả thời gian để thở anh cũng chẳng còn.
Từ sau khi cô ra viện, mỗi ngày anh đều gửi một bó Tử La Lan đến công ty cô, ngoài việc để cô tin tưởng rằng anh thật lòng muốn cùng cô quay lại thì đó còn là cớ để anh dập tắt mọi tin đồ xoay quanh giữa cô và Trình Hải Phong.
Nói thật lòng, chỉ vừa qua mấy ngày anh đã thấy nhớ cô, đêm nay xem như đã lấy hết dũng khí, quyết tâm đi gặp cô.
Chuẩn bị một bó hoa tươi, một bữa tối dưới ánh nến, anh không biết đây có phải là điều lãng mạn nhất hay không nhưng anh tin rằng cô sẽ thích.
Thật ra, cho dù là như vậy nhưng có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không chắc chắn được suy nghĩ của cô, chỉ là anh vẫn muốn đánh cược.
Thế nhưng, lần này cô đã thẳng thừng từ chối.
Anh biết cô đang sợ, anh cũng sợ, chỉ là nỗi sợ mất cô nhiều hơn tất cả.
Anh đã mất cô ba năm rồi nếu lại lỡ nhau thêm lần nữa sẽ có thể là cả cuộc đời, anh không biết bản thân rốt cuộc nên làm gì mới tốt đây?
Diệp Tâm Giao thấy ánh mắt nghiêm túc của Doãn Kỳ Thần nhìn mình thì không khỏi né tránh, cô không né tránh vì ánh mắt đó mà bởi vì sự thâm tình nằm sâu bên trong đó.
Cô biết bản thân mình ích kỷ, từ khi yêu Doãn Kỳ Thần cô đã bắt đầu ích kỷ như vậy rồi.
Cô ích kỷ không muốn san sẻ tình yêu của Doãn Kỳ Thần cho bất kỳ ai, ích kỷ muốn được anh yêu chiều mãi mãi, ích kỷ nghĩ rằng cho dù ra sao cũng quyết không buông tay anh, cô đã ích kỷ như vậy đấy! Nhưng cuối cùng thì sao? Cô từ bỏ Doãn Kỳ Thần, cắt đứt mọi liên lạc với anh, hết lần này đến lần khác dùng lời nói để tổn thương anh, dùng sự tuyệt tình của bản thân để phá vỡ mọi hy vọng trong lòng anh.
Cô những tưởng lần này hết rồi, lần này sẽ đến lượt anh từ bỏ cô, đó đáng lẽ là báo ứng mà cô phải nhận.
Nhưng rốt cuộc anh lại không hề làm vậy, anh sẵn sàng bỏ qua sự ngang bướng, cố chấp thậm chí là tuyệt tình đó của cô mà hết lần này đến lần khác bảo vệ cô, không màng đến thể diện mà theo đuổi cô, dùng lời nói và hành động chứng minh tình yêu với cô.
Từng việc anh làm vì cô lại một lần nữa khiến cô không nỡ buông tay, chỉ biết lưỡng lự mà không thể đứt rời.
Trình Hải Phong nói Doãn Kỳ Thần không phải là người phù hợp với cô, Tiêu Tĩnh Lâm lại nói tất cả những chuyện Doãn Kỳ Thần làm đều có mục đích, người đàn ông này vốn không thật lòng… Tuy đó là những gì họ nói những Diệp Tâm Giao cô biết rõ nguyên nhân thật sự khiến cô không dám tiếp nhận Doãn Kỳ Thần là vì quá khứ, thứ mà cô mãi mãi cô cũng không bao giờ quên, là vết thương lòng khiến cô phải đoạn tuyệt với thế gian này.
Diệp Tâm Giao không biết, chính cô thật sự cũng không biết phải làm sao để đối diện với tình yêu của anh, đối diện với tội lỗi của chính mình.
Giữa lúc bầu không khí trầm mặc, thanh âm của phím đàn bỗng dưng trầm lại, rồi đột ngột nâng cao khiến những người có mặt ở nhà hàng đều phải chú ý, tất nhiên không ngoại trừ Diệp Tâm Giao.
Cô theo bản năng đưa mắt nhìn về phía nghệ sĩ chơi đàn, đó là một thanh niên còn khá trẻ, ánh mắt anh ta vô hồn nhìn về phía trước, sau vài giây khiến người ta kinh ngạc, anh ta lại bắt đầu bản nhạc của riêng mình.
Thấy Diệp Tâm Giao nhìn người nghệ sĩ chơi đàn đến thất thần, Doãn Kỳ Thần liền nói:
– Anh ta là Redamancy, là nghệ sĩ biểu diễn chính ở đây.
Một lát nữa anh ta sẽ biểu diễn vài bài nhạc cổ, có thể là em sẽ thích nghe đấy.
– Anh ta là người nước ngoài sao? – Diệp Tâm Giao không quay đầu, chỉ hỏi.
– Anh ta vốn là một nghệ sĩ kiêm sáng tác người Việt Nam… – Thức ăn được mang ra, Doãn Kỳ Thần cẩn thận chia nhỏ bít tết giúp cô rồi nói.
Diệp Tâm Giao vốn không quá bận tâm nhưng khi nghe được câu trả lời này cô lại quay đầu nhìn anh, nghi ngờ hỏi:
– Anh biết anh ta à?
Doãn Kỳ Thần chỉ cười, anh dường như không có ý định trả lời câu hỏi này.
Diệp Tâm Giao thấy thế cũng chẳng buồn để ý đến anh, cô vừa định tiếp tục thưởng thức âm nhạc vừa hay lại nghe anh hỏi một câu chẳng có mấy ăn nhập.
– Tiểu Diệp, em có biết vì sao anh ta lại lấy nghệ danh là Redamancy không?
Câu hỏi này khiến Diệp Tâm Giao có chút ngẩn người, giờ cô mới để ý đến cái tên lạ này đấy.
Redamancy trong tiếng anh vốn là một tính từ đẹp nhưng lại không mấy phù hợp để chọn làm nghệ danh.
Diệp Tâm Giao nghĩ hồi lâu cũng chẳng biết đáp án lại nhìn đến nụ cười có phần tự mãn đó của anh bỗng khiến cô có chút bực bội.
– Rốt cuộc anh định nói gì? Đàn ông các anh ai cũng thích ra vẻ vậy sao? Tôi hỏi thì không thấy trả lời, sao cứ thích hỏi ngược lại tôi thế? – Cô lầm bầm.
Một câu nói ngay lập tức đã chọc cười Doãn Kỳ Thần, Diệp Tâm Giao không biết anh cười cái gì, cô bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, lại nhìn đến nụ cười của anh khiến cô đột nhiên lại có chút suy nghĩ, hình như đã lâu rồi cô không còn được nhìn thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Nhớ lại khoảng thời gian khi còn ở bên nhau, cô thích nhất vẫn là nụ cười này của anh, cũng thích sự nhiệt tình và ấm áp của anh.
Anh của khi yêu giống như một cậu nhóc mới lớn vậy, cho dù gương mặt có cứng nhấc thế nào thì mỗi khi bị cô trêu anh đều đỏ mặt.
Khi ấy cô đã biết người đàn ông này mặc dù có thể khống chế cảm xúc chỉ duy nhất hai mang tai của anh là phản bội.
Cho nên cô đã kết luận rằng đa phần đàn ông đều có thể khống chế tâm lí nhưng sinh lí thì hoàn toàn bị ngó lơ, điều này thật sự khác với đa số phụ nữ.
Nụ cười trên môi người đàn ông bất giác lại lây sang người phụ nữ khiến Diệp Tâm Giao không nhịn được mà mím môi cười.
Chỉ là vẻ mặt cô vẫn thể hiện sự cao ngạo như không muốn để ý đến anh.
Nhưng giây sau cô lại không khỏi tò mò mà tiếp tục hỏi:
– Nè, rốt cuộc anh có muốn nói không?
– Vậy em có muốn nghe không? – Doãn Kỳ Thần nhướng mày.
Chỉ cần là anh nói em đều sẽ nghe, đây là câu nói được bật ra trong đầu cô nhưng khi đối diện với anh cô lại chẳng thể thốt lên thành lời mà chỉ có thể thể hiện thái độ không nóng không lạnh của mình:
– Nghe, tôi xin rửa tai lắng nghe.
Doãn Kỳ Thần mỉm cười nhìn cô, Diệp Tâm Giao cũng bắt đầu chăm chú lắng nghe anh.
Tiếng đàn từng nhịp từng nhịp lại âm vàng, giai điệu lúc trầm lúc bổng, lúc ngân nga lúc lại dịu dàng triền miên.
Người nghệ sĩ chơi đàn dường như vẫn mang một đôi mắt vô cảm mà xa xăm, khi phím thứ vang lên người nghệ sĩ nhẹ nhàng cất tiếng hát, giọng hát trầm ấm bắt đầu vang lên từng nốt ngân dài như thể đang xé lòng cầu xin ai đó, anh ta hát:
“I see those tears in your eyes.
(Nhìn những giọt nước mắt em lăn dài)
I feel so helpless inside.
(Lòng anh thấy bất lực biết bao)
Oh love, there’s no need to hide.
(Tình yêu à, em không cần phải trốn tránh nữa)
Just let me love you when your heart is tired.
(Hãy để anh xoa dịu trái tim đã mệt nhoài của em)
Cold hands, red eyes.
(Bàn tay lạnh giá, đôi mắt đỏ ngầu)
Packed your bags at midnight.
(Em đóng gói đồ đạc lúc nửa đêm)
They’ve been there for weeks.
(Họ đã ở đây được vài tuần)
You don’t know what goodbye means.
(Em không biết lời tạm biệt có ý nghĩa gì)
Just roll up a ciragette.
(Chỉ cần cuộn một điếu thuốc lá)
Just forget about this mess.
(Và bỏ quên mớ lộn xộn này)
Been waiting on the sidelines.
(Chờ đợi ở bên đường)
From the sidelines.
(Mặc kệ chúng từ bên lề)
I see those tears in your eyes.
(Nhìn những giọt nước mắt em lăn dài)
And i feel so helpless inside.
(Và lòng anh thấy bất lực biết bao)
Oh love, there’s no need to hide.
(Tình yêu à, em không cần trốn tránh nữa)
Just let me love you when your heart is tired.
(Hãy để anh xoa dịu trái tim đã mệt nhoài của em)
If you ghost pulls you up high.
(Khi con ác quỷ trong em trỗi dậy)
And it feels like you’ve lost who you are.
(Và cảm thấy như em đang đánh mất chính mình)
My love, there’s no need to hide.
(Tình yêu của anh, em không cần phải trốn tránh nữa)
Just let me love you when your heart is tired… (Xin hãy để anh xoa dịu trái tim đã mệt nhoài của em…)”
Trích: Tired – Alan Walker if Gaven James..