Ảo Tình

Chương 78: 78: Yêu Mệt Lắm!





Khung cảnh vốn đang nghiêm túc, Doãn Kỳ Thần lại bị câu nói này chọc cười, hành động như giận dỗi của cô khiến anh như thấy thêm một chút hy vọng.

Anh không biết tại sao cô cứ mãi chối bỏ tình cảm của mình nhưng anh tin trong lòng cô vẫn còn có anh, nếu không trong lúc nguy hiểm nhất cô cũng sẽ không gọi tên anh, cũng sẽ không khóc nấc lên như vậy đâu, phải không? Thật ra, anh đã nghe, nghe rất rõ những lời cô nói qua điện thoại, mặc dù anh không thể đáp lại, không thể ngay lập tức chạy đến bên cạnh cô nhưng anh biết, anh biết rõ cô vẫn còn quan tâm anh, vẫn còn, vẫn còn một chút luyến tiếc với anh đúng không?
Đúng vậy, cho dù là một chút thôi cũng được…
Doãn Kỳ Thần vẫn luôn biết, thời gian ba năm qua đã khiến cả anh và cô dần thay đổi.

Trên đời này thật ra cũng chẳng thiếu những cặp đôi yêu rồi chia tay, anh cũng từng nghĩ đến việc sẽ kết thúc mọi chuyện, triệt để quên đi cô, cứ như vậy mà chia tay nhau thôi.

Nhưng cho đến cuối cùng anh lại không cam tâm, sau khi cô không nói tiếng nào đã bỏ đi, tuyệt tình kết thúc một cuộc tình như vậy.

Ngay lúc đó, ngoài sự đau lòng và thất vọng ra thì anh thật sự rất hận cô, hận cô vì sao cứ nói đi là đi, nói chia tay là chia tay, cứ thế mà cắt đứt mọi liên lạc với anh, bỏ mặc anh mà rời đi.

Cô có từng hỏi ý của anh không? Có từng hỏi anh rằng có muốn chia tay không? Rời bỏ anh suốt mấy năm trời không một lý do, để anh từ căm hận chuyển sang im lặng.

Ba năm, anh giống như đang đóng một vở kịch câm của riêng mình.

Đến khi anh thật sự hạ quyết tâm sẽ quên đi mối tình này thì cô lại đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của anh, khiến anh phát điên thêm một lần nữa.

Vốn cho dự định ban đầu, anh chỉ muốn tìm được cô chỉ để hỏi lý do tại sao năm đó cô lại rời đi nhưng cuối cùng anh vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình, nhìn cô lâu hơn.

Sau đó lại làm ra từng hành động không khống chế nỗi mình, lúc ấy anh đã biết hóa ra mình vẫn còn động lòng nhiều đến vậy, cũng vẫn chưa thể nào chấp nhận chuyện hai người thật sự sẽ chia tay.

Nếu thật sự có ngày đó thì phải làm sao? Nếu cô thật sự ở bên cạnh người đàn ông khác thì phải làm sao? Chắc anh sẽ phát điên mất, nếu chuyện đó thật sự xảy đến chắc anh sẽ phát điên mất thôi, thật sự sẽ điên mất…
Thời gian ở Tây An, chỉ vì hiểu lầm mối quan hệ giữa Diệp Tâm Giao và Trình Hải Phong đã khiến Doãn Kỳ Thần đau lòng như thế nào, nếu cô thật sự yêu người khác thì tình cảm này, với cả anh và cô… Phải làm sao đây?
Trước kia Doãn Kỳ Thần vẫn luôn bị trêu là một người đàn ông gia trưởng cứng nhắc, giống như việc anh đã chú tâm đến việc gì rồi thì tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ.

Tình yêu đối với Diệp Tâm Giao cũng thế, anh thích cô năm cô chỉ mới mười bảy tuổi, độ tuổi trong mắt anh được xem là quá nhỏ để yêu đương.

Sau khi anh phát hiện ra sự yêu thích này không phải là cảm xúc chỉ thoáng qua, nên anh đã quyết định chờ, anh muốn chờ cô học xong đại học.

Nhưng trong những năm tháng đại học ấy thứ tình cảm này lại bùng nổ, khiến anh không kiềm chế được lòng mình cuối cùng là thổ lộ.

Ngày ấy anh rất vui, vì cô đã đồng ý.

Anh cứ tưởng tình yêu này mình thật sự đã có được nhưng thời gian sau đó anh lại… Diệp Tâm Giao nói đúng, có quá nhiều chuyện xảy ra khiến anh và cô dần quên mất mục đích ban đầu, quên mất cách yêu thương để người kia hiểu được.

Có lẽ trong cuộc tình này người sai là anh!
Có lẽ vậy!
Vì anh không biết cách bảo vệ cô, cho dù là ba năm trước hay ba năm sau đều như thế.

Anh từng nói sẽ không để ai làm tổn thương cô nhưng chính anh vẫn không thể để cô tránh khỏi sự tổn thương đó…
Doãn Kỳ Thần thở dài, anh dịu giọng khẽ nói:
– Nhưng anh không muốn kết thúc, vậy phải làm sao đây?
Trong giọng nói của anh như một câu hỏi lại như một sự lạc lõng khiến người khác chua xót.

Anh biết Diệp Tâm Giao đã hạ quyết tâm quên anh nhưng anh lại không thể hạ quyết tâm mà kết thúc, vậy thì phải làm sao đây? Anh nên làm gì bây giờ? Có phải anh vô dụng lắm không? Một người đàn ông lại có thể yêu người phụ nữ đến mất hết lý trí, thậm chí cả tôn nghiêm cũng không cần.

Nếu vô dụng mà có thể giữ cô lại bên mình, thì vô dụng bao nhiêu cũng được, còn tốt hơn việc phải nhìn cô bên cạnh người đàn ông khác, không phải sao?
Diệp Tâm Giao mím môi, câu này đáng ra nên để cô nói mới đúng.

Ba năm cô muốn quên anh, cứ như vậy mà quên đi, không nhớ đến nữa.

Cô luôn tự hỏi mình phải làm sao với cuộc tình này, đau lòng có, nhớ nhung có nhưng lại không thể ở bên nhau.

Không vì cái gì cả chỉ vì giữa hai người có quá nhiều khoảng cách, mà khoảng cách lớn nhất cho anh và cô là niềm tin.

Cô không còn tin vào tình yêu này nữa cũng giống với việc cô đã quá mệt mỏi với hai từ chính nghĩa.

Ngay lúc này cô chỉ muốn làm một Diệp Tâm Giao bình thường, không quan tâm đến thế giới này rồi sẽ có biến động gì, chỉ cần biết ngày mai cô vẫn có thể mở mắt đón bình minh là được.

Quan tòa, veston, bằng chứng hay nhân chứng,… Tất cả đối với cô đều đã không còn ý nghĩa gì, giống như tình yêu vậy, từ lâu đã không còn hy vọng nữa…
Veston: Đồng phục thường dành cho luật sư trên các phiên tòa.
Diệp Tâm Giao cắn môi, cô quay mặt đi, cố ý hiểu sai ý của anh:
– Doãn Kỳ Thần, có phải anh quên mất chức vụ của bản thân rồi không? Nói chuyện có thể đừng vô sỉ đến thế không?
Doãn Kỳ Thần biết cô cố ý, anh ngừng lại vài giây rồi chợt cúi đầu kéo gần khoảng cách với Diệp Tâm Giao, nụ cười trở nên sâu xa:
– Vô sỉ? Trước mặt bạn gái mình anh có thể không vô sỉ một chút được sao?
Diệp Tâm Giao cau mày, cô bực bội đẩy mạnh người anh ra:
– Ai là bạn gái của anh, chúng ta…
Cô vừa dứt lời, chưa kịp né tránh bàn tay lang sói khi thì Doãn Kỳ Thần đã ôm chầm lấy cô khiến cả người cô gần như ngồi hẳn trong lòng anh.

Doãn Kỳ Thần vẫn không để ý đến sự phản kháng của Diệp Tâm Giao, anh gục đầu vào hõm cổ cô, bắt đầu thủ thỉ bên tai cô, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại nó không ngừng:
– Là em, là em… Là Diệp Tâm Giao em…
– Anh bỏ ra… – Diệp Tâm Giao không biết phải làm sao, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại sợ động vào vết thương của anh, nhưng nếu cứ để mặc anh tiếp tục làm càn, để Tiêu Tĩnh Lâm và Trình Hải Phong nhìn thấy cảnh tượng này, cô có trăm cái miệng cũng khó cãi.

Lúc trước còn hùng hồn nói rằng mình không sao, còn hứa hẹn với bản thân sẽ không tiếp tục dây dưa với người đàn ông này, thế nào hôm nay lại…
So với vẻ không mấy hài lòng của Diệp Tâm Giao, Doãn Kỳ Thần càng ôm cô chặt hơn, ngay lúc Diệp Tâm Giao còn không biết phải làm sao thì lại nghe anh nói:
– Tiểu Diệp! Đừng đẩy anh đi được không? Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không em?
Bàn tay đang thả lỏng của cô đột nhiên nắm chặt lại, cô mím môi mặc kệ anh cứ như vậy mà ôm mình.

Cả hai đều im lặng không nói với ai thêm bất kỳ một câu nào.

Doãn Kỳ Thần như đang im lặng chờ đợi một đáp án từ cô, còn Diệp Tâm Giao hình như lại chẳng thể nói ra một câu gì.

Hai người cứ thế ôm nhau trong im lặng, dường như thời gian đã bị sự tĩnh lặng này đông cứng.
Ngay lúc này Diệp Tâm Giao lại chợt nhớ đến lần đầu tiên cô gặp anh, mười năm rồi nhỉ? Lần đầu tiên ôm nhau, lần đầu tiên họ hôn nhau, cô đã ngỡ rằng đây là tình yêu đầu cũng là cuối đời của cô, sẽ như vậy, mãi cũng không đổi.

Cô chưa từng nghĩ mình sẽ hận anh, chỉ là cô không cam tâm khi phải xa anh.

Ba năm trước nếu không có sự xuất hiện của Cao Diên Diên, không, phải nói là nếu không có sự xuất hiện của Phương gia, có lẽ cuộc sống của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng Phương gia đã xuất hiện, đảo lộn tất cả trật tự sống của cô, đến tình yêu của cô cũng bị bọn họ giành nốt.

Cô và Doãn Kỳ Thần còn có thể bên nhau sao? Anh là bộ trưởng bộ công an, là người đại diện cho chính nghĩa.

Còn cô? Từ ba năm trước cô đã bị gắn lên người cái mác là con gái tội phạm, cô biết đó chỉ là sự lừa bịp của dư luận nhưng cô có cách nào để xóa bỏ nó sao? Không thể.

Chỉ cần Phương gia còn tồn tại ngày nào thì bố cô vẫn là tội phạm trong mắt tất cả mọi người.

Doãn Kỳ Thần có thể yêu cô sao? Vậy anh có nghi ngờ cô không? Ba năm, thời gian ba năm khiến cô mệt mỏi với việc phải thanh minh.

Nếu có một ngày không thể thanh mình thì phần tình cảm này phải làm sao? Không phải cả cô và anh đều sẽ đau sao?
Cô không muốn, chẳng ai muốn bị đau một lần lại tiếp nối thêm nỗi đau này thêm lần nữa.

Thời gian khiến cô sợ hãi dư luận, sợ hãi hai từ chính nghĩa mà cô từng tin tưởng biết bao.
Có lẽ cô vốn không thích hợp với một cuộc sống như vậy, cũng chẳng thích hợp để yêu một người như vậy…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng Diệp Tâm Giao cũng lên tiếng, giọng cô hơi khàn pha chút mệt mỏi, cô nói, âm thanh như xiềng xích gõ mạnh vào tim anh:
– Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, Doãn Kỳ Thần, tôi thật sự rất mệt.

Yêu anh khiến tôi rất mệt, thật sự… Cho nên xin hãy dừng lại đi.

Cho dù ba năm trước là ai có lỗi thì lòng tin của anh và cả tôi đều đã cạn kiệt, nếu cứ tiếp tục ở bên nhau sẽ còn có kết quả sao?
– Sẽ có… – Doãn Kỳ Thần siết chặt cánh tay ôm cô vào lòng, như thể sợ buông lơi một chút là Diệp Tâm Giao sẽ chạy đi mất.
– Không, không thể có… – Diệp Tâm Giao mệt mỏi lắc đầu, cô mệt lắm thật sự rất mệt… Từ lâu cô đã không còn thời gian để đánh cược nữa rồi, không còn, một chút cũng không còn.

Ai nói cô không đau lòng nhưng chính vì quá đau lòng cho nên cô càng không dám đánh cược, giờ cô chẳng có gì cả cũng chẳng thể giữ được một tình yêu trọn vẹn cho hai người, cô còn gì mà đặt cược đây?
Diệp Tâm Giao cố nuốt lấy bi thương vào trong, ngữ điệu cô nhàn nhạt như không muốn để tâm.

Doãn Kỳ Thần cuộn chặt nắm đấm, cố che đi sự bất lực trong câu nói của chính mình:
– Em không thử thì sao có thể chắc chắn? – Âm thanh anh lạc lõng lại cố chấp như một đứa trẻ.

Diệp Tâm Giao dường như còn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong trái tim anh.

Trong phút xúc động nhất thời, cô chợt đưa tay vuốt nhẹ trên lưng anh như một lời an ủi cho câu nói sắp thốt ra của cô.
Cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng lại như nhẹ nhàng mà thốt ra:
– Chẳng phải hai chúng ta từng thử rồi sao, anh thấy không? Chẳng có kết quả gì cả…
Doãn Kỳ Thần không trả lời nữa, anh cứ thế mà ôm lấy cô.

Còn Diệp Tâm Giao, cô cũng không phản kháng nữa, một lần nữa để mặc cho thời gian cứ trôi đi như vậy.

Cuộc đời này cô không ngờ đến lại yêu một người đàn ông nhiều như vậy, nếu có thể cô muốn được mãi ngồi trong lòng anh như lúc này, không vì cái gì cả vì vòng tay của người đàn ông này chợt khiến cô bình yên.

Nhưng sự bình yên này có lẽ không thể kéo dài mãi.

Đến một lúc nào đó, cuộc sống của anh sẽ không còn hình bóng của cô nữa và cô cũng sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới anh.
“Anh yêu em!”
Cô đã nghe được câu “anh yêu em”, thật sự đã nghe được nó… Thì ra cả quá trình không phải chỉ có cô một mình, nhưng đến cuối cùng người không thể nói ra ba chữ ấy lại chính là cô.

Dường như đã quá muộn rồi, đúng không?
Ngoài hành lang, Trình Hải Phong vẫn cứ đi đi lại lại không ngừng, mặc dù bản thân rất tò mò không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì, cũng không biết hai người họ đã nói chuyện gì, tuy đã nhận được sự phó thác của Tiêu Tĩnh Lâm nhưng trong tình huống như ở hiện tại anh vẫn rất nhẫn nại chờ.

Dường như đã trôi qua một lúc lâu, ngay khi Trình Hải Phong còn đang thừ người dựa trên lan can thì đột nhiên một lực chạy đến vỗ mạnh vào vai anh:
– Sao anh lại ở đây?
Giọng nói đột ngột vang lên đã vô tình phá vỡ đi bầu không khí tĩnh lặng khiến Trình Hải Phong chợt giật mình, đến khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Tiêu Tĩnh Lâm nhìn mình khiến anh bất giác câm nín:
– Em có thể đừng giống như ma cứ xuất hiện từ sau lưng anh được không? Sẽ dọa chết người đấy! – Anh nhăn mặt, ánh mắt vô tình va vào túi cam trông có vẻ ngon lành trên tay Tiêu Tĩnh Lâm, không nhịn được tò mò bèn hỏi.

– Mua cho anh đấy à?
Trước khi bàn tay lang sói của Trình Hải Phong kịp tiến tới thì Tiêu Tĩnh Lâm đã vội né sang một bên, thành công bảo toàn tính mạng cho túi cam tươi của mình.
Cô bĩu môi:
– Cái này không phải cho anh đâu, đừng có tưởng bở.
Trình Hải Phong dường như cũng đã quá quen với sự phũ phàng của cô, anh gật đầu như đã hiểu:
– Biết rồi, em mua cho Tiểu Tâm Giao chứ gì? Mà chẳng phải lúc nãy em đã mua rồi sao? Trời còn đang đổ tuyết thế này lại còn phải cất công đi mua thêm làm gì? – Vừa nói anh vừa ngước mắt nhìn về phía cửa kính, trong lòng đột nhiên thoáng tiếng thở dài.
Bắc Kinh hôm nay như rải đầy tuyết trắng, cả bầu trời xanh giờ chỉ còn những mảnh trắng xóa của tự nhiên.

Mùa tuyết năm nay đến thật sớm, sớm đến nỗi khiến người ta không lường được.

Cơn mưa tuyết rơi xuống, phủ kín cả lòng người lạnh lẽo, lại chợt khiến người ta nhận ra sự kết thúc của trời thu, kết thúc rồi, giống như tất cả cũng sẽ sớm kết thúc như vậy thôi.

Trình Hải Phong chợt nhớ tới mùa đông của năm đó, thầm nghĩ, đây có lẽ đã là mùa đông thứ năm các cậu rời đi.

Đúng vậy, trước khi chuyện đó xảy ra, hai người đã từng hứa hẹn sẽ kết hôn đúng vào ngày tuyết đầu mùa rơi, vậy mà cuối cùng lại chẳng ai trong hai người đợi được cơn mưa tuyết mùa đông nữa rồi…
Chợt cảm thấy suy nghĩ của mình đã trôi đi xa, Trình Hải Phong bèn cười khổ, mấy năm nay vì công việc cứ chạy khiến anh chẳng có thời gian để đứng lại, lâu dần cũng chẳng biết bốn mùa đã đi đến đâu.

Chắc có lẽ vì vậy mà khi trông thấy sự chuyển mình của mùa đông mới chợt khiến anh bỗng chốc đa sầu đa cảm như vậy.

Trình Hải Phong vội rời mắt đi, anh như lặng lẳng che giấu đi lòng mình.
Mà trong lúc này, câu nói của Trình Hải Phong đột nhiên lại biến thành một câu hỏi khó khiến cô chợt có chút lúng túng, nghĩ một hồi Tiêu Tĩnh Lâm vẫn mím môi không nói, cô đảo mắt nhìn trời nhìn mây mà giả vờ như không nghe thấy, định trong đầu xem phải đổi chủ đề này như thế nào.

Cũng không biết có phải là Trình Hải Phong quá tinh ý khiến nét diễn trên gương mặt cô cũng không qua nổi mắt nhìn của anh, trong đầu Trình Hải Phong dấy lên một khả năng, anh buồn cười nói:
– Này, chẳng lẽ em đang định…
Lời chưa kịp nói hết, Tiêu Tĩnh Lâm đã giơ tay vội cắt ngang.

Mặc dù cô không biết câu tiếp theo anh nói là gì những lý trí mách bảo rằng những lời sau đó cũng chẳng tử tế gì cho cam đâu.
– Được rồi, em hỏi anh, sao anh lại ở đây? Chẳng phải em nhờ anh trông chừng Tâm Giao sao? – Đây là lý do khiến cô mua cam xong cũng phải vòng một mạch qua đây xem tình hình.

Nói cô thích lo chuyện bao đồng cũng được, nói cô thích xen vào chuyện người khác cũng đúng, dù sao cô chính là như vậy đấy.


Diệp Tâm Giao là bạn tốt của cô, cô không thể để mặc cậu ấy bước vào tổn thương thêm một lần nào nữa.

Nói thật, trước kia khi Diệp Tâm Giao quyết định ở bên cạnh Doãn Kỳ Thần, cả cô và Du Nguyên đều đồng lòng ủng hộ hai tay.

Nhưng thời gian trôi qua, cô mới hiểu sự ủng hộ của mình là một sai lầm.

Lúc đầu, cô cũng đã từng nghĩ quyết định của Diệp Tâm Giao rồi sẽ mang cho cậu ấy hạnh phúc, nhưng khi đã trải qua chuyện của ba năm trước, Tiêu Tĩnh Lâm mới hiểu thế nào là khởi đầu của bất hạnh.

Trong chuyện tình cảm có lẽ cả hai đều không sai nhưng có một số chuyện xảy ra thật sự đã khiến tình yêu của họ không thể tiếp tục.

Bởi vì cô là người chứng kiến cho nên cô càng hiểu rõ sự đau khổ và tuyệt vọng của Diệp Tâm Giao ngày trước.
Năm đó khi nhìn thấy Diệp Tâm Giao nằm trong vũng máu, tuyệt vọng ngồi trước phòng phẫu thuật, im lặng chịu đựng tất cả những lời phỉ báng ngoài xã hội.

Một Diệp Tâm Giao dường như bị người ta đẩy vào cùng đường, nhưng cô lại chẳng thể làm được gì.

Chuyện duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là Triệu Thừa Nghiêm, cô không cần gì cả chỉ cần Diệp Tâm Giao có thể giống như trước đây, làm một cô gái dịu dàng và hoạt bát như trước.

Cô từ bỏ ngành y, từ bỏ người đàn ông tên Triệu Thừa Nghiêm chỉ vì muốn tác hợp cho hai người họ.

Nhưng loại tình cảm mà Diệp Tâm Giao dành cho Doãn Kỳ Thần lại sâu hơn cô tưởng, cô gái ấy dù mất hết tất cả vẫn cố chấp với trái tim mình, thà rời đi cũng nhất quyết không cần sự chăm sóc của bất kỳ ai, bao gồm cả Triệu Thừa Nghiêm trong đó.
Đến hiện tại cô vẫn rất sợ, sợ Diệp Tâm Giao gặp lại Doãn Kỳ Thần, sợ Diệp Tâm Giao lại chịu tổn thương, cho dù những tổn thương ấy không xuất phát từ Doãn Kỳ Thần nhưng lại vì Doãn Kỳ Thần mà ra.

Cho nên trong mắt cô bây giờ, chỉ cần có thể tách hai người họ ra là được, đau khổ vì tình thì vài năm sẽ chấm hết, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Không phải là vài năm nữa mà cuộc đời sẽ chấm dứt ngay lập tức.

Chuyện lần này Diệp Tâm Giao bị bắt cóc chẳng phải đã là một bằng chứng thiết thực nhất sao?
Trình Hải Phong nhìn vào gương mặt khó đăm đăm của Tiêu Tĩnh Lâm, anh bỗng có chút chột dạ, khẽ nhướng nhướng ánh mắt về phía phòng bệnh.

Bộ não ngay lập tức hoạt động vài giây, cô đã trừng mắt lớn với anh:
– Không phải anh để hai người họ nói chuyện riêng thật đấy à?
Anh nhún vai, bất đắc dĩ trả lời:
– Đành chịu thôi, đây cũng là ý của Tiểu Tâm Giao mà.

– Thật ra anh muốn nói là không phải “anh để” mà là “anh bị đuổi”, cho dù gương mặt có quệt dày một ngàn tám trăm lớp anh cũng không thể hiên ngang đứng nhìn người ta nói chuyện tình cảm được, đúng không?
Mặc dù Trình Hải Phong đã nêu rõ hoàn cảnh bắt buộc nhưng khi anh vừa dứt lời, Tiêu Tĩnh Lâm liền lập tức xoay người như muốn xông vào bên trong.

Cũng may cung phản xạ của anh khá nhanh đã kịp thời kéo cả người cô lại:
– Này, em định làm gì?
– Anh không hiểu đâu, xú nha đầu kia bình thường nhìn có vẻ thông minh đấy nhưng trên thực tế lại rất nhát gan, nhất là trước mặt Doãn Kỳ Thần cậu ấy không khác gì sẽ trở thành một con cá con cả.

Anh nói xem, anh để hai người đó ở riêng một chỗ, lỡ như, lỡ như phát sinh ra chuyện gì đó thì phải làm sao? Không được, em vẫn cảm thấy không ổn tí nào.

– Tiêu Tĩnh Lâm nghiêm túc đưa ra kết luận.
Nói xong cô lại xoay người muốn xông vào trong nhưng lần này Trình Hải Phong càng nhanh tay, kéo cô cách xa cửa phòng bệnh hơn hai mét.
– Được rồi, Tĩnh Lâm à, em phải biết đây là bệnh viện, Tiểu Tâm Giao sẽ không có chuyện gì đâu.

– Trình Hải Phong thật sự không hiểu lắm logic của phụ nữ, tình cũ gặp nhau chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra sao? Hơn nữa, rõ ràng người bị bỏ rơi ngoài cửa gần cả tiếng đồng hồ là anh mà, anh còn chưa kích động, Tiêu Tĩnh Lâm ngược lại còn kích động hơn cả anh.
Tiêu Tĩnh Lâm chợt nhận ra sự bất thường trong lời nói của anh, cô chau mày:
– Chuyện gì là chuyện gì? Anh nghĩ em cho rằng Doãn Kỳ Thần sẽ đánh Tâm Giao sao? – Cô đẩy anh sang một bên, hừ lạnh.
Ai ngờ Trình Hải Phong vẫn làm vẻ mặt vô tội nhìn cô:
– Không thì em vào đó làm gì? – Anh thắc mắc.
Tiêu Tĩnh Lâm há hốc mồm, cô im lặng một chút rồi thở dài.

Trình Hải Phong bên cạnh còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì ngay giây sau, anh đã bị cô túm lấy:
– Anh nói xem nếu người yêu cũ của anh quay về và nói muốn quay lại thì anh có đồng ý không? – Tiêu Tĩnh Lâm đột nhiên hỏi một câu khiến Trình Hải Phong câm nín, anh chẳng biết trả lời kiểu gì, vừa định lên tiếng bác bỏ lại bắt gặp ánh mắt như gần phóng ra lửa của cô khiến anh hơi sững người, như thể nếu anh không trả lời thì từ đây về sau anh cũng khỏi cần trả lời luôn ấy…
Thế rồi Trình Hải Phong lại bắt đầu suy ngẫm, anh gãi đầu một lát sau đó ngượng ngập lên tiếng:
– Không thể nào có chuyện đó được…
Câu trả lời này là thật, tuy anh có rất nhiều bạn gái nhưng anh chưa bao giờ quay lại với bạn gái cũ, cũng chưa có ý định sẽ quay lại với bất kỳ ai.
Tuy Trình Hải Phong trả lời rất chân thành nhưng Tiêu Tĩnh Lâm vẫn cảm thấy chưa ổn, chưa để anh kịp suy nghĩ cô đã hỏi tiếp:
– Vậy nếu người anh yêu trở về và nói muốn yêu anh, vậy anh có suy nghĩ gì?
Ngoài dự đoán, lần này Trình Hải Phong xoa cằm, anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng kết luận:
– Nếu còn yêu thì chắc là có…
Vừa trả lời xong, còn chưa nhận được sự tán dương thì Tiêu Tĩnh Lâm đã đập mạnh vào vai anh khiến Trình Hải Phong loạng choạng suýt ngã, ngay khi anh chưa kịp định hình gì đã nghe cô hùng hổ nói:
– Thấy chưa? Đến tên đào hoa như anh cũng nói vậy rồi thì Diệp Tâm Giao phải làm sao?
Khóe môi Trình Hải Hải Phong hơi giật giật, anh hơi choáng váng với cái logic cộc lốc này của cô, vận hết công suất mới có thể kết luận ra một câu:
– Chờ đã! Em đang sợ Tiểu Tâm Giao và Doãn Kỳ Thần nối lại tình xưa?
Lần này Tiêu Tĩnh Lâm kiên định gật đầu thay cho đáp án.
Trình Hải Phong nhăn mặt, hết nói nổi:
– Tình huống này sao có thể xảy ra được kia chứ? Tính ra bên cạnh Tiểu Tâm Giao cũng đâu thiếu những người đàn ông ưu tú hơn Doãn Kỳ Thần đâu, sao con bé có thể không động lòng được chứ? Hơn nữa, chẳng phải có câu tình cũ là tình cũ, tình cũ không thể thành tình mới, với lại làm gì có chuyện chia tay rồi quay lại được chứ? – Trình Hải Phong xua tay.

– Thật sao? – Tiêu Tĩnh Lâm nheo mắt nhìn anh.
Trình Hải Phong lại chắc nịch trả lời:
– Tất nhiên!
– Anh có nhiều bạn gái như vậy, thật sự chưa từng quay lại với cô nào sao?
– Cái này em hỏi anh chi bằng tự hỏi bản thân mình xem đã từng quay lại với người bạn trai cũ nào chưa? Tình cảm không phải xuất phát từ hai phía sao? Nếu đã chia tay thì tức là không còn yêu, nếu đã không còn yêu thì ai lại muốn quay lại kia chứ? – Trình Hải Phong khoanh tay, anh dõng dạc nói.
– Không ngờ đào hoa như anh mà cũng biết nói câu tình cảm phải đến từ hai phía đấy! Áp dụng vào người khác em còn tin, áp dụng chuyện này lên anh thì… – Nói đến đây cô lại chợt cười xấu xa.
– Này này này, em nghĩ đi đâu thế? Mặc dù anh có nhiều bạn gái thật nhưng không có nghĩa là anh thích chơi cái trò bắt cá nhiều tay đâu đấy! Dù có hơi đào hoa nhưng giá trị đạo đức cơ bản của một thằng đàn ông, anh đây vẫn có đầy.

– Anh hừ lạnh.
– Xùy… – Cô mím môi không tỏ ý kiến, nghĩ nghĩ một lát liền kết luận ra một câu:
– Em nói cho anh biết nếu họ thật sự quay lại, người đầu tiên em tính sổ nhất định sẽ là anh.

– Nói xong cũng không để anh có phản ứng, cô đã hất tóc hiên ngang quay người rời đi.
Trình Hải Phong trợn mắt, vừa định nói với theo không ngờ một giây sau đã thấy Tiêu Tĩnh Lâm quay lại, trên gương mặt còn có chút ngạc nhiên xen lẫn.
Tiêu Tĩnh Lâm nhìn Trình Hải Phong muốn nói lại thôi, Trình Hải Phong cũng chẳng hiểu chuyện gì, ngay khi anh vừa định lên tiếng thì một giọng nói đã xen ngang bầu không khí này.
– Tĩnh Lâm?
Theo phản xạ, Trình Hải Phong chợt nhìn về phía người đàn ông đã từ từ tiến lại gần, qua quan sát người này tất nhiên là một bác sĩ với chiếc áo blouse trắng trên người.

Tuy chỉ qua một lợp khẩu trang nhưng anh vẫn có thể nhận định được đây làm một người đàn ông sáng sủa và tri thức.

Khác với trạng thái bình thản của Trình Hải Phong, Tiêu Tĩnh Lâm lại khá lúng túng với sự tình cờ này, ngay lập tức cô xoay người giả vờ như vừa mới nhìn thấy người đàn ông kia mà chào hỏi:
– Thừa Nghiêm! Không ngờ lại gặp được anh ở đây? – Cô cười nói, tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì.
Tính ra từ lúc cô rời khỏi ngành y cô cũng đã không còn liên lạc với anh ấy một thời gian dài rồi, bây giờ đột nhiên gặp lại đương nhiên không tránh khỏi chút lúng túng xa lạ.
Triệu Thừa Nghiêm cũng đáp lại cô bằng một tiếng cười khẽ, anh ấy gật đầu:
– Đúng vậy, không ngờ em lại ở đây, em không được khỏe à?
– Không, là anh ấy… – Vừa nói cô vừa kéo Trình Hải Phong lên.
Còn Trình Hải Phong lại chẳng biết chuyện gì, thấy ánh mắt cứ liên tục chớp nháy của cô, anh đành gật đầu mặc nhận.

Chỉ là không ngờ được câu tiếp theo Triệu Thừa Nghiêm thốt ra lại là…
– Vị này là bạn trai của em đúng không?
Tiêu Tĩnh Lâm đảo ánh mắt, cô vốn định gật đầu không ngờ Trình Hải Phong lại đột nhiên lên tiếng:
– Không phải.
Lời nói chưa kịp thốt ra bất đắc dĩ phải đành giữ lại trong bụng, Tiêu Tĩnh Lâm cười cười nhìn Triệu Thừa Nghiêm, sau đó chợt quay sang Trình Hải Phong nói bằng giọng chỉ hai người nghe.
– Này, anh không thể cho em một chút xíu thể diện được hả?
Đáp lại cô, anh cũng nói bằng giọng đầy tính cương trực:
– Anh nói cho em biết, mặc dù trong chuyện tình cảm anh là tên chẳng ra gì nhưng không phải ai anh cũng đều nhận làm bạn gái hết đâu.

Nhất là em và Tiểu Tâm Giao đấy, lừa bịp người khác không nói, nếu lỡ mà làm tổn hại thanh danh của anh thì sau này anh làm sao mà lấy được vợ cơ chứ?
Khóe môi Tiêu Tĩnh Lâm giật giật, trong bụng không ngừng mắng Trình Hải Phong không biết xấu hổ, thanh danh của anh sao? Thanh danh của anh tốt thế nào cả xã hội không phải đều nhìn rõ hết sao? Ở đó mà lo sợ bản thân mình bị tổn hại, nói cứ như anh còn trong trắng vậy, đúng thật là quá buồn nôn…
Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt cô vẫn rất bình thản mỉm cười, sau đó thản nhiên chửi thầm một câu bên tai anh:
– Cụ nhà anh!
Nghe được câu này Trình Hải Phong vẫn rất thản nhiên, nụ cười trên môi anh dường như vẫn không đổi.

Còn Tiêu Tĩnh Lâm cũng không thèm để anh vào mắt, trực tiếp quay sang nói chuyện với Triệu Thừa Nghiêm.
– Anh không cần để ý đến anh ấy đâu, à đúng rồi anh về nước khi nào thế? – Cô cười hỏi.
Sau khi cô rời khỏi Bắc Kinh được một thời gian thì có nghe chuyện Triệu Thừa Nghiêm ra nước ngoài, theo như cô biết thì đó chắc hẳn là thư mời ở viện nghiên cứu y học ở Mỹ.

Trước đó họ đã mời anh ấy vài lần nhưng lần nào anh cũng lưỡng lự, cuối cùng là từ chối.

Mọi người xung quanh không hiểu vì sao anh lại cứ liên tiếp bỏ qua cơ hội tốt đến với mình như vậy, nhưng Tiêu Tĩnh Lâm hiểu rất rõ, Triệu Thừa Nghiêm là vì Diệp Tâm Giao nên mới ở lại Bắc Kinh.

Thời điểm ba năm trước, ngay khi chuyện đó xảy ra anh ấy đã quyết định sẽ chăm sóc cho Diệp Tâm Giao, thậm chí khi Diệp Tâm Giao bị dư luận chèn ép, Triệu Thừa Nghiêm đã có ý định sẽ dẫn cậu ấy đến Mỹ hoặc một thành phố nào mà họ thích, chỉ để tránh xa khỏi dư luận Trung Quốc và bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng, ý định đó vẫn chưa thực hiện được thì Diệp Tâm Giao đã lẳng lặng rời đi, trước khi đi còn để lại cho Triệu Thừa Nghiêm một lá thư.

Cô không rõ nội dung trong đó viết gì chỉ biết sau khi Triệu Thừa Nghiêm đọc nó, anh ấy đã đứng thất thần rất lâu rất lâu cũng không nói gì.

Cũng là sau đó không lâu cô đã nộp đơn xin nghỉ việc, dứt khoát rời khỏi Bắc Kinh một thời gian dài.
Bây giờ nghĩ lại, Tiêu Tĩnh Lâm cũng chợt nhận ra sự thay đổi chóng vánh của thời gian, chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi lại khiến từng người chợt thay đổi, như cô, như Diệp Tâm Giao, hay như Triệu Thừa Nghiêm trước mặt.

Hoặc là nói bọn họ đều trưởng thành rồi cho nên suy nghĩ cũng dần khác đi.

Có những lúc cô cứ nghĩ mối quan hệ giữa ba người như loại tam giác tình yêu mà người ta hay nói, chỉ là tình yêu này chưa từng có ai thổ lộ, cũng chưa từng có ai biết được, giống như một bản kịch câm mà người này chỉ biết nhìn người kia, đến câu nói trên đầu lưỡi mãi cũng không thốt nên thành lời.
Triệu Thừa Nghiêm đương nhiên không biết suy nghĩ của cô, anh chỉ cười mà đáp lại:
– Cũng không lâu lắm, anh về tầm mấy ngày nay thôi.
Tiêu Tĩnh Lâm gật đầu, ngay khi cô vừa định nói tiếp thì một giọng nói vang lên đã vô tình làm đứt đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người, tất nhiên người cắt ngang không phải là Trình Hải Phong mà là…
– Tiêu Tĩnh Lâm???.