Ảo Tình

Chương 57: 57: Ông Chủ Tốt Bụng





Trong căn bếp rộng lớn, cởi bỏ áo vest và cà vạt, Trình Hải Phong chỉ mặc một chiếc độc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao đến khủy tay để lộ cơ tay rắn chắc.

Sẽ không là gì nếu trước ngực anh không phải là một chiếc tạp dề có những vằn sọc nâu.

Hai tay thuần thục lóc xương cá, sau đó lại để từng miếng lát cá được lọc sạch qua một bên.

Động tác tay có thể nói là nhanh nhẹn và nhuần nhuyễn, chỉ trong trong thời gian ngắn anh đã có thể lọc sạch tất cả xương cá mà không làm nát phần thịt cá sống.
Điềm Hinh vốn rất tò mò bèn thò đầu vào bếp xem sao.

Không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô cũng phải ngạc nhiên đó chính là tên họ Trình này thật sự đang nấu ăn.
Cũng phải nói, sau khi bị anh mắng một trận, cô cũng không tiếp tục uống nước nữa.
Còn Trình Hải Phong sau khi mắng cô xong thì quay đầu đi thẳng vào bếp, trước khi đi còn cảnh cáo cô nếu dám trốn tốt nhất đừng để anh bắt được nếu không anh sẽ cho cô một bước đi tìm Diêm Vương đại nhân uống trà.

Mặc dù từ sáng đến tối ý định muốn bỏ trốn của cô đều không thay đổi, nhưng bây giờ đến sức để trốn cô cũng chẳng có, không nói đến việc vừa ra khỏi cửa sẽ bị bắt về thì không chừng cô đã ngủm luôn trên đường rồi.

Cho nên không cần đợi uy hiếp, sau khi anh đi vào bếp cô chỉ biết cuộn người nằm trên ghế sofa.

Thiết nghĩ anh đã tốn công ra cái giao dịch “tỳ tiện” đó thì chắc sẽ không để cô chết đói đâu.
Nằm ườn trên ghế được một lúc, cô loáng thoáng nghe được tiếng xoong nồi trong bếp, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô là anh đang nấu ăn nhưng ý nghĩ này lại trở nên thiếu logic vì cô vốn không tin một tên phú nhị đại miệng ngậm thìa vàng như anh lại biết nấu ăn.

Cho đến khi không nhịn nổi tò mò mà lén bước vào bếp, cảnh tượng trong đây quả thực khiến người ta phải trầm trồ.

Một người đàn ông cao lớn, trên người là chiếc tạp đề đang đi đi lại lại trong bếp, anh hết nấu cơm xong lại bắt đầu rửa cá rồi mần cá, hơn nữa động tác tay còn vô cùng thuần thục.
Điềm Hinh chớp mắt nhìn một loạt hành động “lành nghề” này của anh cũng thầm tự cảm thấy xấu hổ.

Lúc xem tủ lạnh của nhà anh đã thấy nguyên liệu nấu ăn được xếp đầy bên trong, nào là cá, thịt, các loại rau củ quả, trái cây,… Còn trong bếp thì có đủ hết các dụng cụ từ nồi niêu xoong chảo, thậm chí còn không dưới mười loại dao lớn nhỏ.

Lúc đó cô cũng không nghĩ đến chuyện anh biết nấu ăn, cùng lắm chỉ nghĩ rằng nhà anh có thuê giúp việc.

Thật không ngờ đến một người đàn ông như anh cũng biết nấu ăn.
Mà nghĩ cũng thấy thế giới như bắt đầu đảo ngược trật tự mất rồi, một người phụ nữ sống hơn hai mươi năm cuộc đời như cô nói thế nào cũng cảm thấy việc cầm dao chém giết trên giang hồ còn thiết thực hơn việc lóc xương của một con cá.

Trong khi là một người đàn ông lại có thể thuần thục nấu ăn, hơn nữa còn xử lý con cá một cách sạch sẽ không chê vào đâu được.

Mặc dù chưa xét đến vấn đề ngon hay dở chỉ riêng khoản biết nấu ăn đã đáng nhận được một trăm lẻ một điểm luôn rồi.
Nghĩ đến đây, những tức giận hay oán hận ban nãy bỗng nhiên bay đâu mất, nếu còn cũng chỉ có cái bụng đang đói meo này của cô thôi.

Điềm Hinh nghĩ, có lẽ vì cô đã ngửi thấy mùi thức ăn không tồi này.
Điềm Hinh khoanh tay đứng dựa cửa, cô còn chưa cảm thán được lâu đã nghe thấy anh nói.
– Mở tủ lạnh, lấy giúp tôi hai quả trứng.
Điềm Hinh hơi giật mình, thầm nghĩ có phải anh mọc mắt phía sau không? Cô lúc vào đây rất nhẹ nhàng, mà anh cũng chẳng quay đầu đã thốt ra một câu vô cùng điềm nhiên, giống như thừa biết cô vẫn luôn ở đằng sau anh vậy.

Nghe giọng điệu ra lệnh của anh Điềm Hinh bèn bĩu môi nhưng chân vẫn di chuyển về phía tủ lạnh, thầm phản kháng trong lòng chỉ bởi vì biết rõ sắp có đồ ăn cho nên cô mới miễn cưỡng làm chân sai vặt cho anh đấy!
Cô đi tuốt và bếp, mở cửa tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, vừa đặt hai quả trứng lên kệ bếp đã nghe anh nói.
– Rửa rau đi.
– Hả? – Điềm Hinh ngẩng đầu nhìn anh, cô còn tưởng mình nghe lầm.
– Hả cái gì mà hả, tôi kêu cô đi rửa rau.

– Anh liếc cô một cái, khẽ chỉ vào bó rau đang yên lặng nằm một chỗ.

Sau đó cũng không để ý xem cô có nghe lời không mà tiếp tục bắt chảo nóng lên chiên cá.
Cô nhìn anh rồi lại nhìn đến bó rau xoăn xoăn thành nhúm ngay bên cạnh, cô cũng không nói gì.

Điềm Hinh chưa từng nấu cơm nhưng rửa rau thì từng làm rồi, tùy loại rau mà cô từng rửa với rau này không giống lắm nhưng dù sao cũng đều là rau nên chắc cách rửa cũng chẳng khác là bao.

Nghĩ vậy cô càng có tự tin cầm lấy bó rau xù xì xấu xí này đi đến vòi nước, nhìn một lượt căn bếp sau đó lấy ra một chiếc rổ đựng rồi bắt đầu xả nước.
Bên này Trình Hải Phong thuần thục lấy cá hồi vừa chín tới đặt lên dĩa, vốn định làm tiếp món trứng cho xong.

Ai ngờ chỉ vừa liếc qua số rau trên tay Điềm Hinh chợt khiến anh thoáng chốc đứng sững lại.

Loại rau mà anh bảo cô đi rửa là cải xoăn, khi rửa buộc phải tách riêng ra từng phiến lá nhỏ để tránh sâu non.

Hơn nữa, phàm là giống rau này đều có lá mềm, nếu không cẩn thận khi rửa rất dễ bị dập hoặc nát.

Nhưng Điềm Hinh thậm chí còn không quan tâm đến loại rau gì, cô chỉ biết khi rửa rau nhất định phải mạnh tay một chút nếu không sẽ không sạch.

Kết quả loại cải xoăn mềm và mịn lại không chịu được “sức tấn công” của cô mà rơi rớt rách tả tơ.

Điềm Hinh nhìn mấy cọng rau nát bét trên tay cô thì khẽ chau mày, thầm nghĩ rau gì mà ẻo lả thế không biết.

Cuối cùng mớ rau xanh bị cô “hành hạ” như kiểu sắp xây sinh tố đến nơi.

Đến Trình Hải Phong cũng không nhìn nổi nữa, anh vội tắt bếp, bỏ hai quả trứng sang một bên rồi sải bước đến, kéo cô qua một bên rồi đứng trước vòi nước mà tự mình rửa rau.
– Cô có thể đừng hành hạ mấy cọng rau non nớt này không?
Vừa nói anh vừa lấy lại số rau đã bị cô “hành hình”, sau đó lật rửa thật nhẹ nhàng, cuối cùng mới để vào rổ cho ráo nước.
Điềm Hinh đứng bên cạnh quan sát đôi mày thanh tú khẽ chau lại, không đúng, cô cũng rửa như Trình Hải Phong nhưng làm sao rau vào tay cô lại thành ra nát bét hết trơn luôn vậy?
– Tại nó mềm quá thôi… – Cô nhỏ giọng nói, đến tên rau là gì cô còn chẳng biết huống chi là cách rửa rau thế nào.

Trước đây cô từng rửa mấy cọng rau muống, thấy cũng không cầu kỳ gì lắm cho cam nhưng ướm vào kiểu lá “mỏng manh dễ vỡ” này sao lại thất bại được nhỉ?
Trình Hải Phong vừa xử lý xong rổ rau lại nghe được câu này, không nghĩ tới cô gái này làm việc quá cẩu thả lại còn dám đổ lỗi cho cọng rau là ẻo lả.
– Rửa rau, nấu cơm cái gì cũng không biết, cô là con gái kiểu gì vậy? – Anh lau khô tay, hơi nghiêng người dựa vào thành bếp, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn cô nửa cười nửa không.
Điềm Hinh cảm thấy hơi mất mặt, cô hắng giọng:
– Anh nghĩ tôi là thần chắc? Cái gì cũng biết?
Trình Hải Phong quan sát cô từ trên xuống dưới, Điềm Hinh bị chiếu tướng đến rùng mình, cô bất giác chau mày còn chưa kịp phản ứng đã nghe anh kết luận:
– Vậy cô nói xem ngoài việc không thể nấu ăn, không có chút kiến thức về ăn mặc, không biết trang điểm, không chút dịu dàng, lại hay mắng người thì cô có cái gì giống con gái hả?
Điềm Hinh há hốc mồm, cô theo phản xạ nhìn lại bản thân mình.

Trên người cô, một chiếc áo phông rộng phùng phình kết hợp với một chiếc quần ống rộng, từ đầu gối trở xuống có mấy đường cắt rách te tua chuẩn theo phong cách cái bang.

Trên gương mặt trắng trẻo không chút son phấn, mái tóc cắt gọn hơi xoăn xoăn y như mấy cậu nhóc Hàn Quốc.

Nhìn từ trên xuống dưới, đúng là cô chẳng có điểm nào được miêu tả như một cô gái bình thường.
Thấy ánh mắt anh cứ dán sát lên người mình, Điềm Hinh có chút không được tự nhiên, cố cứng miệng nói.
– Tôi biết đánh nhau.
Trình Hải Phong hết nói nổi.
– Tôi nói là giống con gái cơ mà, cô có thấy đứa con gái nào mà khả năng đánh đấm không thua kém gì đàn ông không?
– Có chứ!
Trình Hải Phong còn chưa kịp hiểu đã nghe cô dõng dạc nói.
– Đó chẳng phải là tôi sao?
Anh chóng trán, cô gái này đúng là hết thuốc chữa.
– Nhưng cô cũng không hẳn là không giống con gái.
Điềm Hinh những tưởng anh sẽ nói ra một câu hay ho nào đó, không ngờ câu thốt ra khỏi miệng lại là…
– Ít ra chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, chậc chậc… Không tồi!
Điềm Hinh:…
Điềm Hinh đứng hình một lúc mới hiểu được câu nói của anh, nhớ lại lần đầu tiên bị anh… Hai má cô bất giác đỏ lự.
Cô còn chưa kịp tỏ thái độ thì Trình Hải Phong đã quay người làm tiếp món trứng đang dở lúc nãy.

Cô hằn hộc liếc anh một cái, đúng là đểu vừa thôi, cả câu đó cũng nói ra cho được.

Tự cảm thấy khả năng bếp núc của mình có hạn, Điềm Hinh nghĩ thầm vẫn nên để anh tự lo cho xong.

Nhưng khi cô vừa định bỏ mặc anh trong bếp mà sải bước ra ngoài, không ngờ lại nghe anh nói:
– Không có chuyện gì làm thì dọn bát đũa ra bàn đi, đừng có lười biếng.
Chân trái vừa nâng lên lại phải hạ xuống, Điềm Hinh không nhịn được lườm anh một cái, sau đó mới ngoan ngoãn quay đi dọn bát đũa.

Bận rộn cả một buổi cuối cùng cũng có đồ ăn, Trình Hải Phong gở tạp dề rồi dọn lên món cuối cùng.
Điềm Hinh nhìn một bàn đầy thức ăn đủ sắc đủ vị, tất nhiên phải nhờ đến Trình Hải Phong cô mới có thể đọc được tên mấy món ăn trên bàn, nào là cá hồi sốt cà chua, sal trộn da cá hồi, canh cải xoăn nấu với thịt băm, trứng rán khoai tây.

Điềm Hinh nhìn đến nỗi suýt chảy cả nước dãi.
Hai người ngồi xuống bàn, cô rất tử tế múc hai bát cơm, một bát cho anh còn một bát cho cô.

Nhìn cả bàn thức ăn ngon lành, vừa định gắp một miếng cá hồi vào bát nhưng khi đũa chưa chạm kịp vào dĩa, lại nghe người đàn ông phía đối diện lên tiếng.
– Đợi đã!
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhưng đôi đũa vẫn không rời khỏi dĩa cá hồi nửa bước.

Trình Hải Phong thong thả cầm đũa của mình gắp đôi đũa của cô ra khỏi dĩa cá hồi, sau đó thản nhiên nói:
– Cô quên mất thân phận của mình rồi à?
Điềm Hinh chớp mắt, thân phận gì ấy nhỉ?
Trình Hải Phong thấy ánh mắt nghi ngờ của cô thì biết ngay cô nhóc này căn bản chẳng để lời nói của anh đặt trong lòng.
– Tiểu Cửu! – Anh hạ giọng gọi.
Điềm Hinh:…
Thật là, cô lại quên mất việc tên đàn ông này bắt cô làm cái gì mà tiểu đồng tử cho anh ta.

Nhưng mà dù sao đây cũng là nhà của anh, đồ ăn cũng là do anh nấu, cho dù cô không phải đồng tử gì đó thì cũng nên để người ta động đũa trước, nghĩ vậy cô giả cười cười lên tiếng:
– Anh ăn trước đi!
Vốn nghĩ để anh ăn trước đến lượt cô động đũa sau cũng không sao.

Nhưng Trình Hải Phong lại không nghĩ như vậy, anh dựa vào thành ghế, ánh mắt nhìn cô nửa cười nửa không.
– Bây giờ tôi chưa muốn ăn, cô qua đây xoa bóp vai cho tôi.

– Anh ngoắt ngoắt ngón tay, bảo cô đi qua.
– Gì chứ? – Cô trợn mắt còn tưởng mình nghe lầm.
– Đừng có hỏi lại, mau qua đây.
– Nhưng tôi rất đói.


– Điềm Hinh siết chặt đôi đũa, trong giọng nói mang theo chút tủi thân, nấu cả một bàn thức ăn lớn như vậy chẳng lẽ không tính cho cô ăn?
– Tôi cũng đói.

– Trình Hải Phong không quan tâm đến vẻ mặt của cô, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ.
– Vậy sao anh không ăn? – Điềm Hinh vẫn còn muốn vùng vẫy đến phút chót.
– Tôi chưa muốn ăn.
Điềm Hinh:…
Điềm Hinh cắn răng, cô buông đũa, đứng dậy đi đến sau lưng Trình Hải Phong, vừa giơ tay lên định nhá lên đầu anh vài phát thì…
– Tiểu Cửu à, giở trò là không được ăn cơm đâu.
Lời uy hiếp này quả nhiên đã có chút tác dụng, mặc dù rất không tình nguyện nhưng Điềm Hinh vẫn cố hết sức xoay bóp vai cho anh.

Nhìn cảnh này cô đột nhiên nhớ đến cuộc sống huy hoàng của mình trong giang hồ, mọi người đều cung kính gọi cô một tiếng Điềm tỷ.

Hơn nữa cũng toàn là người khác đánh bóp cho cô, nào dám có ai sai bảo cô xoa bóp cho bọn họ kia chứ?
Điềm Hinh khóc thét trong lòng, sao cô có thể rơi vào tình huống là “nô bộc” cho người khác sai khiến chứ?
Trình Hải Phong biết cô tức giận nhưng cũng không nói gì, chỉ khẽ hưởng thụ màng xoa bóp nghiệp dư của cô.
Nói thật lòng, bảo cô đấm bóp cũng chỉ muốn chọc cô cho vui thôi, nhất là khi thấy bộ dạng như sắp chảy nước dãi tới nơi của cô khi nhìn thấy thức ăn càng khiến anh không nhịn được cười.

Nói thật trước kia anh còn chẳng biết nấu cơm là gì nữa.

Năm năm trước, sau khi rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi thân phận cậu ấm cô chiêu của Trình gia, thời điểm đó anh chẳng có gì cả, Thịnh Hoa như một đống phế liệu, anh phải tự mình xây dựng lại từ đầu.

Trong hoàn cảnh đó, anh chỉ có thể tự lo toan mọi thứ, mà thứ đầu tiên anh phải lo đó chính là cái bụng mình.

Anh không còn là cậu chủ Trình không thể ngày ngày đi nhà hàng, hội quán.

Hơn nữa, một cậu ấm được nuông chiều từ bé dĩ nhiên sẽ không chịu được khi phải ăn thức ăn lề đường.

Chính vì vậy, anh buộc phải tự học cách làm no cái bụng mình trước, anh học nấu cơm, học cách đi chợ, học cả cách trả giá ngoài chợ.

Thời gian đó anh không khác gì một người nghèo, ở trong căn trọ xập xệ, lúc nào đi chợ cũng phải tính từng đồng bạc lẻ, bởi vì chỉ cần anh tiêu hoang một đồng thì ngày hôm sau anh sẽ không có cơm ăn, cho nên ngoài học nấu ăn anh còn phải biết tiết kiệm.
Sau này công ty khá khẩm hơn, Trình Hải Phong cũng chẳng còn lắm thời gian nấu nướng, anh cũng chưa từng đích thân nấu cho ai ăn, kể cả Tiểu Tâm Giao cũng thế.

Nói không chừng con bé còn chẳng ngờ đến việc anh lại có thể nấu ăn đâu.
Nhưng hôm nay thì khác, trước khi trở về anh còn chẳng thấy đói nhưng sau nhìn thấy bộ dạng oán hận của Điềm Hinh, lại thấy khuôn mặt vì không biết nấu ăn mà đỏ bừng của cô.

Anh cũng không quên câu nói của Nhiếp Lân, nói cô cả ngày chỉ uống nước thay cơm, hùng hổ chất vấn anh xong lại cúi đầu uất ức tiếp tục uống nước.

Ngay lúc đó không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút tội lỗi, suy cho cùng cô gái này nhìn cũng chẳng khác gì một đứa trẻ.

Anh để nguyên liệu sẵn trong nhà mà quên hỏi xem cô có biết chế biến không, chuyện này nói sao cũng cảm thấy quá thất sách.
Hơn nữa vào buổi tối anh không thích gọi đồ ăn bên ngoài, còn cô gái này bị bỏ đói đến sắc mặt tái nhợt, cuối cùng anh chỉ đành phá lệ vào bếp nấu ăn cho cô mà quẳng luôn thân phận “ông chủ” của mình sang một bên.
Cũng phải nói, tiến độ làm việc của Nhiếp Dực rất tốt, chưa đầy một ngày đã giúp anh điều tra được hết tất cả tài liệu liên quan đến cô.
Tên: Điềm Hinh.
Tuổi: 28.
Thành phố: Tây An.
Năm 2 tuổi đã được đưa vào cô nhi viện – Lạc Y Viện.
Năm 16 tuổi, đã tốt nghiệp cấp 3 nhưng sau đó cũng rời khỏi cô nhi viện.

Mỗi năm sau đó đều có trở về cô nhi viện một đến hai lần.
Năm 17 tuổi, gia nhập Thanh Bang hội.
Năm 18 tuổi, vì tranh giành địa bàn mà bị người của Mã Quỷ truy sát, sau đó bị thương nặng, điều trị trong bệnh viện hơn một tháng thì trở về cô nhi viện dưỡng thương.

Cũng là trong năm đó, cô nhi viện có nhận nuôi thêm một bé gái.

Điềm Hinh nhận đứa trẻ đó làm em gái và đặt tên cho nó là Điềm Tích.
Ở lại cô nhi viện một thời gian, Điềm Hinh lại bắt đầu tung hoành chốn giang hồ.

Cô làm bảo kê cho mấy sòng bài như casino, hội chợ đen.

Sau đó trở thành một trong “ngũ nhân” đứng đầu Thanh Bang hội, được người trong giang hồ tôn kính gọi một tiếng Điềm tỷ.
Nhưng vài năm trở lại đây, cô đã dần rút chân khỏi Thanh Bang hội, không còn thường xuyên xuất hiện trong “ngũ nhân”.
Lần này đến Bắc Kinh, mục đích chính là để tìm một người phụ nữ tên Khương Tây, theo điều tra người phụ nữ này chính là người đã đồng thời bỏ Điềm Hinh và Điềm Tích ở lại cô nhi viện.

Hơn nữa, Điềm Tích đã mắc phải căn bệnh máu trắng, bác sĩ đã thử hết mọi phương cách cuối cùng kết luận chỉ có thể dùng tủy của người có quan hệ huyết thống với bệnh nhân, cho nên Điềm Hinh buộc phải nhọc công đến Bắc Kinh chỉ để tìm cho ra người thân của của Điềm Tích với hy vọng cứu sống đứa trẻ.
Anh cũng đã cho người điều tra về người phụ nữ tên Khương Tây đó, nhưng tất cả mọi thông tin của người phụ nữ đó hầu như đều bị phong kính.


Giống như cái tên Khương Tây chưa từng tồn tại.
Nhận ra bản thân có hơi trầm mặc, anh khẽ nói:
– Sao chẳng có cảm giác gì hết vậy? Cô không thể mạnh tay lên một chút à?
– Tôi đói lắm, tôi chưa ăn cơm mà.

– Cô nói bằng giọng ỉu xìu.
– Được rồi, đợi cô ăn xong rồi tiếp tục.

– Dù sao cũng chọc cô đủ rồi.
Điềm Hinh gật đầu lia lịa.
– Được được được.
Có thể do cả ngày bị bỏ đói nên cô cũng chẳng còn bận tâm gì đến thể diện, giải quyết được cái bụng trước đi rồi tính.
Điềm Hinh bắt đầu động đũa, lần này Trình Hải Phong không ngăn cản cô nữa mà để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.

Điềm Hinh đương nhiên cũng chẳng cần khách sáo, cô hết gắp cá hồi rồi lại gắp trứng, bình thường cô cũng chẳng kén ăn nên món nào chui vào bụng, cô cũng đều thấy ngon cả.

Hơn nữa, cũng thật không ngờ tài nghệ nấu nướng của tên họ Trình này lại hợp với khẩu vị của cô như vậy.
Ngon ngon ngon!
Chuyện quan trọng phải nhắc đến ba lần.
Ngược lại với con hổ đói là cô, Trình Hải Phong ở phía đối diện vẫn ăn rất từ tốn.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng như máy quét của cô vẫn khiến anh không khỏi thở dài.
Ôi trời ạ, phải bị bỏ đói bao lâu rồi mới ăn được đến mức độ này?
Anh vốn cũng chẳng muốn để ý đến tướng ăn xấu xí của cô, nhưng dù sao cũng chung một bàn ăn nên cuối cùng anh cũng không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở:
– Cô ăn vừa thôi, cả ngày không ăn gì buổi tối ăn nhiều quá cô không sợ bị đau bụng sao?
– Không đâu, bụng tôi rất khỏe! – Điềm Hinh ngẩng đầu nhìn anh, trên mũi còn dính một hạt cơm nhưng cô lại chẳng hay biết chỉ bất giác mỉm cười.
Trình Hải Phong bị nụ cười của cô làm cho thất thần, còn cô gái kia lại không nghĩ nhiều mà tiếp tục càn quét thức ăn.

Anh nhìn cô hồi lâu, lại không nghĩ đến bản thân gắp lấy một miếng cá hồi đặt vào bát cô.

Điềm Hinh ngược lại không coi đây là hành động kỳ lạ gì, cô thản nhiên nói hai chữ “cảm ơn” rồi cúi đầu ăn tiếp.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, thức ăn cũng hết sạch, có thể nói hơn phân nửa số thức ăn này đều đổ dồn vào bụng của Điềm Hinh.
Còn Trình Hải Phong, vì để tránh tình trạng chén dĩa đổ bể nên anh đã kiêm luôn phần rửa chén, nói thật anh sợ cô sẽ xem mấy cái chén như đá mà đập, rau nát còn có thể bỏ vào miệng, chén nát thì đi tông.

Vì để cho căn bếp được an toàn, Điềm Hinh chỉ phụ trách lau dọn bàn.

Có thể vì cái bụng đã được lấp đầy cho nên trông cô vui vẻ thoải mái hơn nhiều.
Sau khi rửa chén xong, Trình Hải Phong ngồi phòng khách xem tivi, còn để Điềm Hinh xoa bóp cho mình.

Bởi vì anh đã nấu cơm cho cô ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon cho nên Điềm Hinh vô cùng thoải mái xoa bóp cho anh, chỉ ngặt một nỗi…
– Mạnh một chút…
– Sao cô yếu vậy? Không phải mới vừa ăn cơm xong sao?
– Đúng vậy, là chỗ đó…
– Mạnh thêm chút nữa…
Điềm Hinh đấm bóp chỉ hận không thể bóp gãy xương anh, cô thật sự không biết làm sao với tên đàn ông này nữa, khi thì mạnh khi thì nhẹ.

Cũng phải nói, ai bảo xương bả vai anh cứng quá làm gì? Cô dùng hết sức mà anh vẫn còn chê không đủ mạnh.
Điềm Hinh nhẫn nhịn đúng mười phút, Trình Hải Phong rốt cuộc cũng kêu cô dừng lại.
Sau khi được “phóng thích” cô mệt rã người người phịch xuống sofa, đấm bóp cho tên đàn ông này xong đến lượt vai cô mỏi nhừ.
Trình Hải Phong chỉ liếc cô một cái, cũng không nói gì mà tiếp tục xem tivi.
Điềm Hinh liếc mắt nhìn ti vi, toàn là mấy tin tức kinh tế khó hiểu, cô quay qua nhìn Trình hải Phong, im lặng một chút cô nói:
– Này…
Anh liếc nhìn cô một cái nhưng không trả lời.
Điềm Hinh ngẫm nghĩ một chút rồi sửa lại:
– Anh Trình…
– Có chuyện gì?
Điềm Hinh lườm anh một cái, quả nhiên gọi hai tiếng “anh Trình” mới chịu trả lời.
– Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.

– Cô hắng giọng.
– Không được.

– Anh dứt khoát từ chối.
– Tôi còn chưa nói mà…
– Ngoài việc cô muốn tôi thả cho cô đi thì còn chuyện gì đáng để cô nói hai chữ “thương lượng” này nữa? – Trình Hải Phong dựa ghế, tay trái gác lên thành ghế, dáng vẻ nhàn nhã.
Cô liếc anh một cái, quả thực phải nói anh đoán trúng phóc!
– Anh giữ tôi lại có phải còn vì nguyên nhân khác đúng không? – Cô không phải con ngốc, cô và người đàn ông này không quen không biết, cũng không thể chỉ vì cô đột nhập vào phòng anh mà giữ cô lại.

Tên truy sát cô bị anh bắt giữ nói không chừng hắn ta cũng đã khai ra thông tin gì đó.

Hoặc là thông tin đó cực kỳ quan trọng hoặc là nó có liên hệ gì đó với người đàn ông họ Trình này.

Cho nên việc anh giữ cô lại, mục đích chắc hẳn cũng không tốt lành gì.
Trình Hải Phong nhìn cô hồi lâu, cô cũng không né tránh ánh mắt anh, kết quả lại nghe anh nói:
– Thông minh!
– Nguyên nhân gì thế? – Cô tò mò hỏi.
Anh quay đầu nhìn về phía ti vi, giọng nói vẫn thản nhiên như thường.
– Thân thủ cô rất tốt, có thể làm vệ sĩ cho tôi.
Vẫn là câu trả lời này.

Điềm Hinh bực bội nói.
– Bên cạnh anh không phải đã có Nhiếp Dực, Nhiếp Lân rồi sao? Hơn nữa, thân thủ anh không phải cũng…
– Nói tóm lại, bây giờ cô đã là thuộc hạ của tôi, không có quyền cò kè mặc cả.


– Anh cắt ngang.
– Anh… – Cô nhẫn nhịn nói.

– Vậy thì anh cũng phải để tôi giống thuộc hạ một chút chứ? Làm gì có ai suốt ngày giam lỏng thuộc hạ?
– Vậy thì cô cũng phải có phong thái của thuộc hạ một chút.

Làm gì có đạo lý để ông chủ phải nấu cơm rửa chén cho thuộc hạ? – Anh cảm thấy bản thân đúng là một ông chủ tốt có một không hai trên đời, thuộc hạ còn chưa sai bảo được ngày nào thì anh đã kiêm luôn chức nhũ mẫu cho thuộc hạ.

Thử hỏi thiên hạ làm gì cái cái đạo lý trời đánh này được kia chứ?
Điềm Hinh nghe xong lập tức nghẹn lời.
Nguyên nhân chính là, anh nói quá đúng làm cô chẳng còn ngôn từ để cãi lại.

Anh minh, cao siêu,… Tên khốn kiếp!!!
Cô còn chưa kịp chửi xong đã nghe anh giở giọng nói tiếp:
– Hơn nữa… – Anh liếc nhìn cô, mỉm cười như có như không.

– Muốn làm một thuộc hạ đúng nghĩa thì trước tiên phải học cách trung thành với chủ nhân.

Hai chữ này hình như tôi vẫn chưa thấy chúng trên người cô.
Điềm Hinh cắn môi, cô vừa định lên tiếng thì chuông điện thoại đã reo lên, không phải điện thoại cô thì là điện thoại của Trình Hải Phong.
Quả nhiên, Trình Hải Phong cầm điện thoại lên, một số máy lạ, anh cũng không chú tâm đã tùy ý nhấn nút nghe.
Bởi vì Điềm Hinh ngồi khá gần anh cho nên đã nghe thấy giọng nói thỏ thẻ vang lên từ chiếc điện thoại.
Người của đầu bên kia hình như rất vui mừng gọi: “Hải Phong!”
Điềm Hinh hơi ngạc nhiên, hóa ra là một cô gái! Một ý nghĩ xẹt qua đầu cô, là bạn gái gọi à? Nhưng cũng không giống lắm, bởi vì giọng nói kia vừa vang lên đã thấy Trình Hải Phong chau mày, dáng vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Cô nghĩ có lẽ do cô ngồi ở đây, tình nhân người ta nói chuyện chắc sẽ không thích bị người khác làm phiền.

Nghĩ là vậy nhưng khi Điềm Hinh vừa nhấc mông đứng lên, cổ tay cô đã ngay lập tức bị bàn tay của Trình Hải Phong giữ lấy, sau đó kéo cô về phía mình.

Điềm Hinh bị kéo nên chưa có phòng bị, cả người đã ngã vào vòm ngực rộng lớn, mông cô nửa ngồi trên đùi người đàn ông, tay cô theo bản năng túm chặt cánh tay anh.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc ngã này thì Trình Hải Phong đã cúi đầu nói vào tai cô.
– Nghe điện thoại giúp tôi.
Gì cơ?
Điềm Hinh nhìn qua chiếc điện thoại, bên trong vẫn còn vang lên giọng nói thút thít của cô gái, cô như chợt hiểu ra điều gì đó bèn nói nhỏ vào tai anh.
– Vậy anh phải hứa với tôi…
Khi cô còn chưa kịp nói xong thì một bàn tay khác của anh đã kéo lấy eo cô, hơi thở anh phả vào hõm vai cô nghe như tiếng thì thầm.
– Nếu cô không nghe, ngày mai khỏi bước ra đường.
Một lời uy hiếp rất có giá trị, Điềm Hinh ngay lập tức trừng mắt nhìn anh, cô dứt khoát giơ tay giật lấy chiếc điện thoại, sau đó liền nhích mông ngồi xuống sofa.
Không hiểu vì sao khi Điềm Hinh vừa rời khỏi người anh, Trình Hải Phong lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Điềm Hinh đương nhiên chẳng để tâm đến chuyện khi nãy, cô hắng giọng nói vào điện thoại.
– Alo…
Cô gái kia cũng rất thính tai, nhíu mày hỏi lại: “Cô là ai?”
Điềm Hinh đưa mắt nhìn Trình Hải Phong, còn anh thì tỏ vẻ để tự cô giải quyết.
– Tôi là ai… Cô không cần biết nhưng hình như cô gọi nhầm số rồi.

– Cô là người rất văn minh lịch sự, với phái nữ càng không tiện xổ sàn.
Trình Hải Phong bên cạnh nghe được giọng nói từ tình này của cô bèn liếc qua cô một cái, nhưng cũng không có biểu hiện gì.
Điềm Hinh thương nhất là thương hoa tiếc ngọc, ngữ điệu cô đã lịch sự thế mà cô gái trong điện thoại lại chẳng cảm kích tính lịch sự này của cô.

Đã vậy còn lớn tiếng ra lệnh:
“Cô đừng có ăn nói hàm hồ, đây là số của Hải Phong, cô mau đưa điện thoại cho anh ấy.”
Cô hơi nheo mắt, thầm nghĩ cô đã cho sĩ diện mà còn không biết điều vậy thì đừng trách cô không có tình người.
– Tôi không biết cô đang nói gì hết, cũng không biết Hải Phong gì đó của cô.

Tóm lại một câu, cô nhầm số rồi.

Bye bye… – Cô lạnh nhạt nói, nhưng chưa kịp cúp máy đã nghe thấy giọng chế giễu của đầu bên kia.
“Hừ, cô chỉ là một con nhân tình nhỏ bé mà dám nói chuyện với tôi như vậy hả? Cô có biết tôi là ai không?”
Điềm Hinh nhìn điện thoại, mẹ nó, con bé này chui từ ống cống lên à?
– Dù cô có là Từ Hy thái hậu thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, ok? – Cô cười khẩy, sau đó còn không quên tẩn thêm một tràng dài.
– Với lại… Cô tốt nhất nên rửa sạch miệng trước khi nói chuyện, cái gì mà con nhân tình? Cái gì mà nhỏ bé đến không dám nói chuyện với cô? Tôi nói cho cô biết cho dù tôi có là nhân tình của cái, cái Hải Phong gì đó của cô đi chăng nữa thì cũng tốt hơn người phụ nữ thích mượn rượu làm càn như cô, đến bản thân còn chẳng bằng một con nhân tình, cô nói xem chính mình dựa vào đâu đi chế giễu người khác?
Cô vừa dứt lời Trình hải Phong bên cạnh liền quay đầu nhìn cô, anh thầm nghĩ: Cái gì gọi là “cái Hải Phong” của cô?
Điềm Hinh cũng chẳng thèm quan tâm, thật ra câu nói vừa rồi của cô rất thiếu tính logic, chủ ngữ vị ngữ gần như đều bị đảo lộn.

Nói một cách khác, câu ban nãy là cô chửi đại cho vui thôi.

Nếu cô gái trong điện thoại tỉnh rượu chắc hẳn sẽ nghe ra sở hở nhưng rất tiếc hiện tại cô ta không được tỉnh táo.
“Cô…” – Quả nhiên cô gái kia bị câu nói của Điềm Hinh chọc đến á khẩu.
– Tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Cô uống rượu rồi gọi điện thoại lung tung không phải mượn rượu làm càn thì là gì? Được rồi, nói nhiều với cô cũng vô ích, tôi cúp máy đây… – Cô cảm thấy bản thân chẳng có hơi sức để nói chuyện với những người say, nói đạo lý với mấy con ma men chính là một việc làm cực kỳ dở hơi và sai lầm.
“Không, Hải Phong, tôi muốn gặp Hải Phong…” Ai ngờ cô gái kia vẫn không chịu buông tha mà hét thẳng vào điện thoại, không những vậy còn vừa hét vừa khóc, khóc đến tâm nát hương tàn vẫn chưa chịu thôi: “Hải Phong tại sao anh lại đối xử với em như vậy, tại sao anh mãi cũng không chịu tha thứ cho em? Trình hải Phong, anh có biết em yêu anh nhiều đến nhường nào không? Em thậm chí có thể vì anh mà từ bỏ tất cả.

Hải Phong, tại sao đến một cái quay đầu anh cũng chẳng cho em? Tại sao… Hu hu.”
Điềm Hinh chớp mắt nghe một loạt các thông tin như lời trăn trối, cô không ngờ cô gái này lại nặng tình đến như vậy.

Cô bèn đưa mắt về phía Trình Hải Phong, ý hỏi xem có nên nghe hay là nên tắt, dù sao người kia cũng có vẻ như rất muốn nói với anh.
Trình Hải Phong liếc cô một cái, anh giơ tay, Điềm Hinh đưa điện thoại cho anh.

Khác với vẻ bi lụy của cô gái trong điện thoại, ánh mắt anh vô cùng lạnh nhạt thậm chí còn rất thiếu kiên nhẫn.
Điềm Hinh nghe anh nói vào trong điện thoại.
– Cô muốn nói gì?.