Hiếm có những việc không phải bởi vì Diệp Tâm Giao “cung kính không bằng tuân mệnh” mà là gượng ép đến không thể làm trái.
Do Trình phu nhân đi taxi đến đây, Diệp Tâm Giao lại không lái xe, cho nên hai người phụ nữ một già một trẻ phải chui vào chiếc xe của người đàn ông còn lại.
Không biết có phải do tâm lý ảnh hưởng sinh lý không mà từ lúc ngồi vào xe lòng cô cứ không yên tĩnh nổi.
Thậm chí cô còn có ảo tưởng tay mình đang run lên.
Không khí trên xe tựa như có chút khác thường.
Lúc này Trình phu nhân lại là người hoạt bát nhất, bà thoải mái nói cười, hết trò chuyện với Diệp Tâm Giao lại quay sang hỏi thăm Doãn Kỳ Thần.
Nên biết, cũng nhờ như vậy mà không khí trong xe tựa như mới bớt phần cứng nhắc.
Nhưng Trình phu nhân không hỏi thì thôi, chỉ cần hỏi là trung ngay hồng tâm, nhiều câu hỏi kiểu mẫu đến nỗi khiến cô á khẩu không biết giải thích như nào.
Cơ bản là như hiện tại.
– Giao Giao, dì chỉ mới không gặp con một thời gian thôi, sao bây giờ lại gầy thành ra thế này? – Trình phu nhân nhìn thấy gương mặt thiếu sức sống của cô liền chau mày.
Cô vốn đã ít cân, bây giờ đến cả chiếc cằm cũng trở nên nhọn hoắt.
Nói đến đây bà lại cất giọng không hài lòng.
– Con nói thật cho dì biết, có phải chỉ mải mê công việc mà bỏ quên bản thân không?
Diệp Tâm Giao gượng cười, mặc dù cô biết Trình phu nhân chỉ là lo lắng cho cô nhưng có Doãn Kỳ Thần ở đây, mấy câu trả lời của cô đều trở nên không được tự nhiên.
Diệp Tâm Giao chỉ có thể mắng bản thân vô dụng, trước mặt người khác thì hùng hổ không nói, còn trước mặt anh… Sao lá gan cũng chẳng bằng một con kiến thế này?
Đứng trước câu trả lời này, cô mỉm cười, cất giọng thản nhiên.
– Không phải đâu dì, hiện giờ… Đang có xu hướng giảm cân mà.
– Lại giảm cân? – Trình phu nhân vừa nghe xong chân mày càng chau đậm hơn, bà bất đắc dĩ nói.
– Dì nói này, con cũng thật là… Chúng ta làm phụ nữ đã không dễ dàng gì, làm phụ nữ mà suốt ngày giảm cân càng không dễ dàng.
Con nói xem, con bây giờ chỉ hơn hai mươi tuổi đầu mà đã bắt đầu giảm cân này nọ rồi, đợi đến năm ba mươi bốn mươi thì sức khỏe phải làm sao?
– Dì yên tâm, con rất khỏe! – Cô cười cười, còn bồi thêm đằng sau hai chữ.
– Thật đó!
Trình phu nhân đương nhiên không tin, bà nhìn cô từ trên xuống dưới, lắc đầu nói.
– Còn nói khỏe, con nhìn con xem, đôi mắt gấu trúc thâm quầng, có phải đêm qua cả đêm không ngủ không? – Nói đến đây thái độ bà có chút nghiêm khắc.
Diệp Tâm Giao:…
Diệp Tâm Giao cố nặng ra một nụ cười thật tươi, cô rất muốn nói bản thân đã dậm hết năm sáu lớp kem nền sao Trình phu nhân còn có thể nhận ra được hai đốm đen xì dưới bọng mắt của cô hay vậy? Nhưng nếu đã bị phát hiện có chối cãi thì cũng hơi gượng ép, vì vậy cô trả lời:
– Công việc của con dạo này hơi… Bận…
– Lại là vì công việc? Con gái ngốc của tôi ơi, công việc làm thế nào cũng chẳng xong được, sức khỏe mới là quan trọng.
Con lấy công việc ra để gượng ép sức khỏe của chính bản thân, đó là một hành vi thiếu đạo đức với chính con sau này đấy! – Trình phu nhân không khỏi thở dài nói.
Diệp Tâm Giao hơi ngẩn người, sống mũi cô bất chợt cay xè.
Mẹ cô, bà ấy cũng đã từng nói với cô những lời này.
Vì bà là bác sĩ, bà hiểu sức khỏe quan trọng như thế nào cho nên sẽ không bao giờ cho phép cô xem thường sức khỏe của chính mình.
Bà từng nói bà là một bác sỹ, nếu bản thân còn không cứu chữa được thì sao có thể tự tin đi cứu người khác.
Nhưng còn bây giờ…
Nghĩ đến đây lòng cô có chút trĩu nặng, khẽ che đi những ảm đạm sâu trong đôi mắt mình, cô ngước nhìn Trình phu nhân, lúc cô còn đang đóng vai “người yêu” của Trình Hải Phong, bà đã nói cô giống như con gái của bà, cho dù sau này như thế nào cũng sẽ là con gái của bà.
Cho nên cho dù bà biết mối quan hệ giữa cô và Trình Hải Phong chỉ là diễn kịch, bà không giận ngược lại còn đứng trước mặt người khác thản nhiên nhận cô là “con gái nuôi” của bà.
Những chuyện bà làm cho cô, những lời bà nói với cô đều giống với sự bảo bọc của mẹ cô trước đây.
Nếu có một ngày cô buộc phải rời đi, có lẽ bà chính là người đầu tiên cô cảm thấy không nỡ nhất.
– Con biết rồi! Cảm ơn dì! – Cô mỉm cười gật đầu, chân thành nói.
Trình phu nhân nghe cô nói vậy thì tỏ vẻ hài lòng, bà khẽ vỗ lên mu bàn tay cô, cười dịu dàng.
Bà không có con gái, Diệp Tâm Giao chính là cô con gái nhỏ của bà.
Thật ra bà biết con trai bà cũng chỉ xem Giao Giao như em gái mà đối xử, những tổn thương của năm năm trước gần như khiến con trai bà đoạn tình với Trình gia.
Nó thà ra đường đời chịu gian chịu khổ cũng quyết không trở về tập đoàn nhậm chức.
Nguyên do như thế nào người làm mẹ đương nhiên hiểu rõ, chỉ là bà biết con trai bà dù tổn thương nhưng vẫn đủ mạnh mẽ để vượt qua thương tổn.
Vì vậy, nó giữ Giao Giao bên cạnh một là vì đã xem con bé như người thân, thứ nữa chính là muốn dùng cái danh của Trình gia để bảo vệ con bé.
Bà biết cú sốc năm đó khiến nó sợ mất hơn bao giờ hết, cho nên bà mới dung túng, không màng đến những chuyện nghịch ngợm của nó.
Phong nhi là con trai bà, bà hiểu nó, Giao Giao lại giống như con gái bà, vì vậy bà phải càng yêu chiều nó.
Đây có lẽ chính là cách bà làm mẹ hai đứa trẻ.
Trình phu nhân là người không bao giờ nói chuyện buồn, bà và Trình Hải Phong giống nhau ở một điểm chính là, luôn biết cách khơi gợi sao cho bầu không khí lạc quan vui vẻ.
Nói đến đây, Trình phu nhân như chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền quay đầu về phía Doãn Kỳ Thần, cười hỏi:
– Đúng rồi Thần Thần, con có bạn gái chưa?
Sau câu hỏi này, theo bản năng cô liếc nhìn anh, ai ngờ anh cũng đưa mắt nhìn vào gương chiếu hậu, kết quả hai ánh mắt chạm nhau, Diệp Tâm Giao làm ra vẻ bình thản quay đi chỗ khác, xem ánh nhìn vừa rồi như không tồn tại.
Tuy giả vờ như không nghe thấy nhưng giọng nói bình thản mà trầm lắng vẫn lọt vào tai cô
– Có rồi ạ.
– Cô nghe anh nói bằng giọng thản nhiên.
Trái tim Diệp Tâm Giao khẽ động, mặc dù cô không nhìn anh nhưng từ ngữ điệu và lời nói cô biết chắc chắn không không nói đùa, đúng vậy con người anh từ trước đến giờ luôn không biết đùa.
Cô quá rõ điều này cho nên càng khẳng định câu nói anh thốt ra là thật.
Diệp Tâm Giao hơi nắm chặt tay, sau đó lại từ từ buông thõng.
Thì ra anh đã có bạn gái rồi, cô còn tưởng… Nghĩ đến đây cô bỗng tự cười thay cho ý nghĩ quá xa của chính mình.
Thật là, cô còn muốn tưởng bở tới cái gì nữa cơ chứ? Cô và anh chia tay rồi, ba năm trước hai người đã đường ai nấy đi.
Còn cô đã thề sẽ sống chết không gặp lại người đàn ông này, vậy mà bây giờ cô vẫn còn muốn tưởng bở sao? Người đàn ông như anh muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế.
Bây giờ anh lại còn là vị bộ trưởng trẻ tuổi tài cao trong mắt mọi người, phụ nữ vây quanh anh, chỉ tùy tiện chọn một cô thôi thì luận về gia cảnh xuất thân hay tất cả mọi thứ đều nổi trội hơn cô nhiều.
Còn cô, xứng sao? Mười năm trước cô vốn đã không xứng, mười năm sau lại càng không xứng.
Thứ khiến cô bám trụ ở Trung Quốc này chỉ có một nguyên nhân, chỉ cần tìm được nguyên nhân đó, cô và anh vẫn sẽ như hai người dưng nước lã, nước sông không phạm nước giếng, cả đời cũng không gặp lại.
Có lúc Diệp Tâm Giao nghĩ, người như anh có thể vì một mối tình mà chờ mà đợi không? Nhưng rồi cô lại lắc đầu, sao có thể chờ đợi được kia chứ.
Nếu anh không phải Doãn Kỳ Thần, cô cũng không phải Diệp Tâm Giao, vậy thì tốt quá rồi! Nhưng anh lại là Doãn Kỳ Thần, người mà cô chạm không tới với không được.
Nếu đã biết trước kết quả, cô hà tất gì phải tự thiêu thân và lửa đỏ, hại mình rồi lại… Hại người?
Nghe được câu trả lời này đáng lẽ cô nên thấy giải thoát mới đúng, anh có bạn gái rồi, đã có người chiếm lấy vị trí quan trọng nhất trong trái tim anh.
Còn cô và anh mãi là hai đường thẳng cắt nhau, chỉ gặp nhau ở một điểm rồi lại rẽ ra hai hướng riêng biệt mà rời đi.
Trên đời này không phải tình đầu nào rồi cũng về bên nhau, đạo lý này cô hiểu rất rõ, chỉ là… Hiểu rõ rồi nhưng sao con tim vẫn còn đau quá, lồng ngực như bị thứ gì ép chặt ứa nghẹn đến khó thở thế này?
Ngay lúc này chiếc xe đã dừng trước vạch đèn đỏ, Diệp Tâm Giao cố chấp nhìn ra ngoài, ánh mắt như ghim chặt ở một chỗ như không động đậy.
Nếu cô quay đầu nhìn lại, cô sẽ biết người đàn ông kia cho đến khi nói hết câu nói đó vẫn không hề rời mắt khỏi cô.
Có lẽ là người từng trải, lại là bậc phu huynh cho nên Trình phu nhân dễ dàng nhận ra sự khác thường giữa hai người.
Lúc bà hỏi câu này, bà để ý rất kỹ ánh mắt Doãn Kỳ Thần như có như không đã rơi vào người Diệp Tâm Giao.
Còn Diệp Tâm Giao, khi nghe câu trả lời, mặc dù bà không nhìn thấy biểu cảm của cô nhưng bà là người ngồi gần cô nhất nên có thể dễ dàng nhận ra cả người cô hơi cứng đờ, đôi bàn tay thoáng run lên.
Một người có biểu hiện khác thường thì không nói làm gì, đằng này cả hai cô cậu trước mặt bà đều trở nên rất lạ thường, bà đương nhiên sẽ không cho rằng đó chỉ là trùng hợp.
Mặc dù đã nghĩ đến bước đó nhưng bà vẫn cố ý nói:
– Thật vậy sao? Tốt quá rồi, cô gái đó… Nhất định là rất xinh đẹp đúng không? – Trình phu nhân không giấu được sự vui mừng, bà lên tiếng tán thưởng.
Doãn Kỳ Thần chỉ cười không nói tiếp, giống như đã thầm nhận định câu nói vừa rồi.
– Thần Thần, con đúng là không bao giờ làm cho dì thất vọng.
Chả bù cho thằng nhóc Phong nhi nhà dì, hơn ba mươi tuổi đầu rồi, lớn tướng rồi mà vẫn còn thích rong chơi.
Chuyện này đúng thật là… – Hễ nói đến vấn đề ăn chơi của con trai mình là bà lại lắc đầu ngán ngẩm.
Còn nhớ lúc mang thai, bà kiên quyết không đi siêu âm giới tính, chính vì đã thầm cầu nguyện đứa bé trong bụng bà là một tiểu cô nương trắng trẻo mập mạp đáng yêu.
Thậm chí bà còn cẩn thận lựa tên con gái luôn, không những vậy bà còn nói với bạn thân mình, nếu bà sinh con gái hai nhà nhất định phải kết thông gia.
Kết quả cũng đủ biết, bà lại sinh ra một thằng nhóc con, cả Trình gia mở hội vui như pháo nổ, còn bà chỉ hận không thể một cước nhét thằng con này vào bụng.
Cho đến khi Trình Hải Phong ngày càng lớn, bà vẫn không hề thay đổi ý niệm này trong đầu.
Nhưng từ khi có Diệp Tâm Giao ý niệm này dường như đã bị bà bỏ mất ở xó xỉnh nơi nào rồi.
Bây giờ nghe Thần Thần tìm được bạn gái, bà lại không nhịn được mà lôi con trai mình ra nói.
Ai nói bà không mong bồng cháu, nhìn người ta có cháu ẵm bồng bà đã trông đến mòn con mắt.
Bây giờ đến cả Thần Thần cũng có bạn gái rồi thế mà con trai vẫn chưa có động tĩnh gì thật làm người ta tức chết.
Mặc dù không nói, nhưng ý niệm muốn kết thông gia với bạn thân vẫn còn, đời con không được thì để đời cháu vậy.
Trình phu nhân vội xóa bỏ những suy nghĩ tạp nham trong đầu, bà quay đầu nhìn Doãn Kỳ Thần, hắng giọng hỏi:
– Con định bao giờ thì cưới? – Bà hỏi rất thản nhiên, Doãn Kỳ Thần cũng trả lời rất thản nhiên.
Giống như đây đã là chuyện anh định liệu từ trước rồi.
– Sắp rồi ạ.
Trình phu nhân gật đầu:
– Đúng vậy, đúng vậy, cưới vợ phải cưới liền tay, nếu không để vụt mất thì cả đời này sẽ hối hận lắm đấy!
Đối diện với cuộc trò chuyện của hai người, Diệp Tâm Giao vẫn giữ thái độ im lặng, cô không lên tiếng không không có ý định sẽ xen vào.
Trình phu nhân hỏi mấy câu này đương nhiên cũng chỉ muốn nhận định xem thái độ của hai người, trong lòng bà xem như cũng đã có đáp án, vì vậy đối với chủ đề này bà sẽ không gặng hỏi thêm.
Trình phu nhân khẽ chuyển đề tài:
– Đúng rồi Thần Thần, một lát con dừng ở European Fashion Wall ấy, ở đó có thời trang riêng cho cả nam lẫn nữ, đến lúc đó dì sẽ làm công tác thẩm mỹ chọn cho hai đứa vài bộ.
Doãn Kỳ Thần còn chưa trả lời thì Diệp Tâm Giao đã lên tiếng.
– Dì, bình thường con cũng không có việc gì, quần áo mua nhiều quá sẽ chất thành đống mất.
– Cô không nói là sẽ mua quần áo, cùng lắm có Trình phu nhân ở đây nên cô không tiện từ chối.
Hơn nữa, lúc còn ở Tây An, Trình Hải Phong và Trình phu nhân thi nhau mua cho cô rất nhiều quần áo.
Có bộ đến tận bây giờ cô cũng chẳng có dịp mặc ra ngoài.
Tiêu Tĩnh Lâm suốt ngày bận đóng phim, cô suốt ngày ngồi văn phòng, làm gì còn có thời gian diện mấy bộ quần áo ra ngoài chơi.
Lúc nãy khi Trình phu nhân đề xuất mua quần áo, cô đã thay đổi thái độ nói mình có thể đi ăn cơm cùng mọi người, kết quả cũng đủ biết, một khi bà đã quyết định thì không gì có thể xoay sở được.
Chẳng hạn như lúc này…
Trình phu nhân tất nhiên không đồng ý, bà nói:
– Dì nói cho con biết, phàm là phụ nữ mỗi ngày diện một bộ quần áo như vậy mới thể làm mới được bản thân.
Nghe lời dì, phải chăm chút cho bản thân thật tốt, con như vậy làm sao dì nỡ gả con đi được kia chứ? – Trình phu nhân vẫn rất thản nhiên cho cô hứng trọn một quả bom.
Nụ cười trên môi cô chợt cứng đờ.
Trình phu nhân sẽ không định giải quyết chuyện chung thân đại sự luôn và ngay cho cô đấy chứ? Nghĩ đến đây cô bỗng thấy đồng cảm với Trình Hải Phong, mặc dù Trình phu nhân không hối thúc anh ấy phải kết hôn nhưng trong lòng vẫn luôn có tâm niệm giải quyết vấn đề hôn sự cho anh.
Vì vậy anh thà bị người khác hiểu lầm cũng quyết lôi cô ra làm bia đỡ đạn.
Còn tình huống hiện giờ là sao đây? Biết cô và Trình Hải Phong không có quan hệ yêu đương nên bà quyết định sẽ tìm một tấm chồng giải quyết cô luôn?
Ôi trời ạ!
– Dì… Con… – Diệp Tâm Giao lắp bắp, cô chợt đảo mắt, lại lơ đãng chạm phải đôi mắt qua gương chiếu hậu.
Doãn Kỳ Thần nhìn cô, không rõ dụng ý là gì nhưng cô cảm giác khóe mắt anh đang ẩn giấu một nụ cười sâu xa.
Lần này, Diệp Tâm Giao không kiêng nể trừng thẳng con mắt về phía anh, cô lấy chồng anh vui đến vậy cơ à? À không, anh chính là đắc ý với lời nói dối của cô đây mà.
Hừ, tra nam! Không, là đàn ông thối!
Không bao lâu sau, chiếc Rolls Royce đã dừng trước cửa hàng thời trang lớn nhất thủ đô.
Nơi đây như một tòa lâu đài bắt mắt, mang phong cách Châu Âu cổ điển, làm điểm nhấn cho các dãy nhà phương Đông thuần túy.
Trước đây khi còn ở Bắc Kinh cô cơ bản cũng đã từng đến đây, một hai lần gì đó cô cũng không nhớ rõ.
Nhưng rõ một điều mức giá của trang phục hầu như đều tính bằng dollar Mỹ, nếu đổi sang mệnh giá nhân dân tệ chắc chắn sẽ khiến người ta thè lưỡi lắc đầu… Vì quá đắt.
Diệp Tâm Giao không phải là người tôn thờ các sản phẩm hàng hiệu, một phần cũng vì nó quá đắt.
Trước kia, danh tiếng của ba từ “Diệp Tâm Giao” có thể nói là vang dội trong giới luật, đương nhiên có danh tiếng thì địa vị cũng được nâng cao.
Tuy không khoa trương như đại đại gia nhưng vẫn phải công nhận rằng cô của lúc bấy giờ chính là một tiểu đại gia, vừa có tiếng vừa có tiền.
Hàng hiệu đương nhiên không thành vấn đề với cô, nhưng Diệp Tâm Giao là một cô gái sống một màu theo nghĩa đen, nếu cô đã thích thứ gì rồi sẽ đuổi theo thứ đó đến tận cùng.
Đây có lẽ cũng là tâm lý chung của con người, ngại thay đổi!
Việc này cũng áp dụng trong phong cách thời trang của cô, nếu cô ứng ý sản phẩm của một hãng thời trang nào thì bất kỳ lúc nào cũng sẽ ưu tiên mua sản phẩm ấy.
Hãng thời trang cô yêu thích nhất chính là Eva Silver, cô đã đi theo nó từ lúc nó chỉ mới là một cửa hàng nhỏ ở Pháp, đến tận hôm nay đã là một trong những hãng thời trang danh tiếng của xứ sở tình yêu.
Tất nhiên danh tiếng càng cao thì giá trị sẽ càng cao, mặc dù ở Eva Silver bây giờ giá cả đã lên từ hàng triệu hàng trăm nhưng tình yêu đối với những món thời trang ở đấy vẫn không thay đổi.
Thế mới nói khi nhìn thấy cửa hàng lớn trước mặt mình, chuyện đầu tiên cô nghĩ đến chính là trong ba năm nay chắc chắn giá cả đã có nhiều thay đổi, và chính xác mà nói sẽ đắt hơn nhiều so với ba năm trước.
Nghĩ đến đây cô cảm thấy bản thân bị lây nhiễm thói quen nghề nghiệp mất rồi, phải nói từ luật sư mà chuyển sang làm kinh doanh là cả một quá trình cống hiến mài dũa tinh thần.
Cô cống hiến cho Thịnh Hoa gần ba năm đương nhiên càng hiểu rõ về quy luật giá trị thị trường.
Nghĩ đến đây cô thầm lắc đầu, nếu sau này có kinh doanh riêng, cô nhất định phải chọn loại sản phẩm ổn định nhất có thể.
Ít nhất sẽ không gây ra tình trạng bạo loạn giá cả.
Vào tận bên trong cửa hàng, một nhóm nhân viên gồm bốn đứng là hai bên, lần lượt tiếp đón ba người.
Có lẽ vì thấy cách ăn mặc của cả ba nên trông họ niềm nở hơn bình thường.
Người thì lấy nước trái cây, người thì lấy hoa quả, người lại lấy tạp chí thời trang các kiểu, không những vậy họ còn thể hiện sự ngọt ngào như dành cho “thượng đế”.
Trình phu nhân có vẻ là khách quen của cửa hàng, bà không có biểu hiện gì chỉ bảo nhân viên gọi hẳn cho giám đốc của họ.
Diệp Tâm Giao không biết Trình phu nhân định làm gì, cô quan sát cửa hàng một hồi, sau đó đảo mắt đã thấy một người phụ nữ bước về phía này, nhìn cách ăn mặc có thể nhận ra đây là vị giám đốc mà Trình phu nhân gọi tới.
Đó là một người phụ nữ ngoại quốc có độ tuổi từ ba đến bốn mươi, dung mạo không có gì nổi bật nhưng từ cử chỉ và lời nói vẫn có thể nhận định đây là một người khéo léo rất biết chăm chút cho bản thân, ngữ điệu toát ra còn có chút mạnh mẽ.
Vừa nhìn thấy ba vị khách nổi bật trong cửa hàng, giám đốc bật ngay biểu cảm tươi cười.
– Cẩn Mai phu nhân, thật hiếm có dịp được gặp phu nhân ở Bắc Kinh.
– Mặc dù là người nước ngoài nhưng không cần phải nói, tiếng Trung của người phụ nữ này khá tốt.
Diệp Tâm Giao nhìn cử chỉ của hai người, thầm nghĩ đúng là họ có quen nhau.
Có khi quan hệ còn rất tốt nữa là đằng khác.
Nhưng nghe những lời kia vẫn khiến cô không tránh khỏi chút nghi hoặc, người này cũng gọi Trình phu nhân là Cẩn Mai phu nhân, nhớ lần trước Hồ Chấn Nam cũng gọi như vậy.
Tại sao không phải Trình phu nhân mà là Cẩn Mai phu nhân? Nên biết rằng nếu chiếu theo tập tục Trung Quốc, quan niệm nam cường vẫn còn rất nặng nề, phụ nữ lấy chồng rồi đương nhiên phải gọi theo họ chồng.
Vị giám đốc trước mặt xem chừng đến Trung Quốc cũng đã lâu, không thể nào không hiểu đạo lý này.
Lúc trước, khi đối diện với cách gọi của Hồ Chấn Nam cô đã cảm thấy chút nghi vấn, còn nhớ bộ mặt khinh bỉ của Trình Hải Phong lúc đó, Diệp Tâm Giao nhạy cảm đã phát giác ra biểu hiện bất thường từ bọn họ nhưng trước nay cô là người không thích xen vào việc người khác, nếu đã là việc không liên quan đến cô, cô chỉ cần xem như không biết là được.
Còn hôm nay, khi một lần nữa nghe câu này, thật ra cô cũng chẳng chú tâm gì, chỉ là cảm thấy có hơi hiếu kỳ.
– Dì Trình ở nước ngoài thành lập một thị trường chứng khoán riêng, không ai biết dì ấy là phu nhân của Trình gia.
– Một giọng nói trầm thấp khẽ vang bên tai cô.
Diệp Tâm Giao theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh, cô liếc nhìn Doãn Kỳ Thần nhưng anh lại không hề nhìn cô, tựa như lời giải thích ban nãy chỉ là do cô một khắc tự tưởng tượng ra.
Cô cau mày, thầm nghĩ: Nghi hoặc của mình liệu có hiện rõ ra đến thế không?
Cô và Doãn Kỳ Thần chỉ đứng sau Trình phu nhân như một hậu bối thông thường, chỉ cách nhau chưa đến một bước chân nhưng mà Diệp Tâm Giao vẫn luôn cảm thấy cô xa anh cả một đại dương.
Cô trầm mặc cúi đầu, khi đã tổn thương nhau tới cực hạng, thứ còn sót lại giữa hai người có lẽ chỉ là những tàn dư.
Diệp Tâm Giao không muốn đào sâu thêm suy nghĩ, cô khẽ nhích người đến bên cạnh Trình phu nhân, ngay lúc này bà cũng quay người kéo lấy tay cô.
Trình phu nhân còn chưa giới thiệu thì vị giám đốc kia đã lên tiếng:
– Đây là con trai và con dâu của phu nhân sao ạ? Đúng là trai tài gái sắc, phu nhân, xem ra người sắp được bồng cháu rồi! – Vị giám đốc cười nói, tổng bộ của hãng thời trang này ở nước ngoài, chị ta và Trình phu nhân có cơ hội làm quen ở đó.
Bà vốn là một người phụ nữ phương Đông có tính cách hào sảng, lúc trước khi có dịp cùng bà nói chuyện, chị ta có nghe bà nhắc đến con trai mình, thấy người khác có cháu bế bồng, bà cũng không nhịn nổi mà ngưỡng mộ.
Bây giờ nhìn thấy thái độ thân thiết giữa ba người, chị ta đương nhiên sẽ nghĩ ngay đến đây là con trai và con dâu của bà.
Diệp Tâm Giao:…
Cô mím môi, thầm nghĩ, vị giám đốc này, từ lúc vào đây đến giờ nói câu nào cũng chuẩn xác câu đấy, chỉ duy nhất câu này là nói sai tét bét.
Ngay khi Diệp Tâm Giao nghĩ Trình phu nhân và Doãn Kỳ Thần sẽ lên tiếng giải thích vụ này, ai ngờ cả hai người đều chỉ im lặng mỉm cười, giống như mặc nhận cho câu nói vừa rồi.
Diệp Tâm Giao khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ không cần giải thích? Mà cũng đúng thôi, đây cũng chẳng phải việc quan trọng gì.
Thực tế là cô rất muốn giải thích nhưng khi vừa định lên tiếng thì Trình phu nhân đã kéo lấy tay cô, nói với giám đốc bằng giọng hào hứng.
– Cô xem, con bé nhà tôi có phải rất xinh đúng không?
Diệp Tâm Giao dở khóc dở cười, cảm thấy đây đúng là thái độ của mấy bậc phu huynh suốt ngày khoe mẻ con cái đây mà.
– Đúng ạ! – Giám đốc đương nhiên cũng sẽ tiếp lời.
– Được rồi, mau giúp tôi chọn vài bộ quần áo cho con bé, nhớ là kiểu dáng trang nhã một chút.
Còn nữa, cũng sắp đầu đông rồi, cô lấy mấy mẫu thiết kế thu đông mới nhất của hãng ra đây luôn đi.
– Trình phu nhân thoải mái nói, thái độ này thật khiến người ta liên tưởng đến hai chữ “phú bà”.
Vị giám đốc kia vui vẻ gật đầu, chị ta dặn dò nhân viên một chút rồi xoay người “làm nhiệm vụ”.
Giám đốc vừa đi, mấy cô nhân viên đã túm tụm lại giới thiệu sản phẩm.
Diệp Tâm Giao hơi liếc nhìn Doãn Kỳ Thần, bên cạnh anh là hai cô nhân viên nữ cứ liên tục áp sát, còn nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, cô cảm thấy hai người họ có lẽ chỉ hận không thể kéo miệng dài tới mang tai.
Nghĩ lại, nam nhân đẹp trai đúng là khắc tinh của phái nữ.
Diệp Tâm Giao vốn không biết rằng ngay từ đầu Doãn Kỳ Thần cũng không có hứng thú với chuyện mua quần áo.
Anh từ chối bữa ăn với Kim tổng một cách dứt khoát, chỉ đơn giản vì muốn đuổi theo cô ra ngoài.
Doãn Kỳ Thần là một mẫu đàn ông cứng nhắc điển hình, kể cả trong vấn đề tình cảm đôi khi anh cứng nhắc đến nỗi chậm hiểu.
Nhưng cũng chỉ có một Diệp Tâm Giao mới có thể khiến một người đàn ông cứng nhắc như anh thay đổi thái độ đi từ phẫn nộ đến điên cuồng.
Tuy rất tức giận với hành vi tuyệt tình tàn nhẫn của cô nhưng trong một khắc thấy cô quay người đi, bản năng anh chỉ muốn giữ cô lại.
Anh lái xe theo cô từ hội quán ra đến tận đường lớn, theo thói quen anh luôn giữ khoảng cách sau cô hai mét để không bị phát hiện.
Đi từ hội quán ra anh cứ tưởng cô và người của mình phải lái xe rời đi, chỉ không ngờ lại bắt gặp hình ảnh cô thong thả đi bộ một mình.
Anh nhíu mày, ánh mắt không nhịn được cứ dõi theo bóng dáng của cô, thật ra trong một khắc ấy anh rất muốn bước khỏi xe, kéo cô lại sau đó mắng cho cô một trận té tát, hỏi cô sao có thể tùy tiện đem tình cảm ra làm trò đùa.
Khi nào muốn yêu là yêu, muốn không yêu là không yêu nữa sao? Doãn Kỳ Thần chỉ xứng để cho cô chơi một trò đùa như vậy thôi sao? Từ Tây An đến Bắc Kinh, từ Châu Á đến Châu Âu, trong ba năm nay cô có từng nghĩ chỉ vì hai chữ “chia tay” của cô mà anh gần như lật tung cả châu lục chỉ để đi tìm cô không?
Còn cô thì sao? Vừa gặp lại đã nói với anh những lời tuyệt tình tuyệt nghĩa đó, cô không nghĩ ngay chính khoảnh khắc cô rời đi, trong lòng anh có bao nhiêu là hận cô.
Anh hận cô vì sao không cho anh một lý do chia tay đã vội không từ mà biệt.
Hận cô suốt ba năm qua không để anh tìm được.
Hận cô nói lời tàn nhẫn, càng hận cô vì sao đã cho anh tình yêu lại không chút lưu tình mà thu hồi nó.
Doãn Kỳ Thần nhìn vào dáng người cách mình không xa kia.
Anh hận rồi thì sao? Nỗi hận đó cũng không thể nào khuyết lấp tình yêu anh dành cho cô.
Người ta nói rất đúng, hận càng lâu, yêu càng sâu.
Có lẽ anh chỉ là một thằng ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng thằng ngốc này chỉ biết một điều duy nhất: Gặp được cô, anh tuyệt đối không dễ dàng buông tay.
Cho dù là hận, cô cũng chỉ có thể bên cạnh anh, cả đời.
Bên này, Trình phu nhân đảo hết một vòng lớn, thấy bộ nào ưng ý liền bảo nhân viên lấy xuống.
Diệp Tâm Giao nhìn một chồng váy được hai nhân viên cầm, cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Hy vọng Trình phu nhân đừng bắt cô thử riêng từng bộ.
Diệp Tâm Giao cũng không phải không có hứng thú với thời trang, cô đi lướt qua gian đồ cao cấp bên cạnh lấy một bộ quần áo có phong cách Á Đông, ngắm nghía một chút rồi nói với Trình phu nhân.
– Dì Trình, bộ này rất hợp với dì, dì thử trước đi ạ.
– Cô rất thích chọn đồ cho người khác, tựa như nó đã trwor thành một thói quen.
– Mắt thẩm mỹ rất tốt, được rồi con cũng mau đi thử đồ đi.
– Bà chỉ vào số quần áo trên tay hai nữ nhân viên.
Diệp Tâm Giao gượng cười, từ nãy đến giờ bà chọn hơn chục bộ, chẳng lẽ bắt cô thay từng cái một sao?
Nghĩ vậy cô vội nói:
– Dì thay trước đi ạ, con còn muốn chọn thêm vài bộ quần áo nữa.
Nhắc đến vấn đề này Trình phu nhân liền đồng ý, bà cầm lấy trang phục cô chọn cho bà sau đó đi vào phòng thay đồ.
Trước khi đi còn căn dặn cô chọn nhiều quần áo một chút, không cần tiếc tiền thay cho bà.
Diệp Tâm Giao miễn cưỡng gật đầu.
Đợi khi Trình phu nhân quay đi cô mới vội thở phào.
Nhìn đống trang phục kia cô tự nhiên có chút cảm tưởng, thời trang là một phần tình yêu của phái nữ nhưng mà mua đồ không nhìn giá lựa đồ không xem số lượng đúng là phong cách khiến người ta không thở nổi.
Bây giờ mới để ý Trình Hải Phong đúng là con ruột của Trình phu nhân, vung tiền cũng không để ý sắc mặt của người khác, đúng là bá đạo hết chỗ nói.
Phải nói, cũng có một người từng bá đạo với cô như vậy…
Diệp Tâm Giao lơ đãng nhìn về phía Doãn Kỳ Thần, lúc này anh đang ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ trông rất nhàn nhã, chỉ dán mắt vào mấy quyển sách kinh tế chính trị.
Hai nhân viên nữ bên cạnh nhìn anh không rời mắt, cô có cảm giác ánh mắt bọn họ nhìn anh giống hổ đói rình mồi, hoàn toàn không giấu được sự ái mộ trong đó.
Chỉ là trông dáng vẻ xa cách và yên tĩnh của anh khiến họ không dám đến gần.
Cô nhìn một lúc thì bĩu môi, người đẹp đúng là người đẹp, dù ngồi yên một chỗ vẫn khiến người ta động lòng.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện của cô, Doãn Kỳ Thần hơi ngẩng đầu.
Hai ánh mắt cơ hồ vừa chạm nhau, Diệp Tâm Giao đã lập tức xem như không có chuyện gì mà quay mặt đi.
Cô cúi đầu, giả vờ như đang chọn đồ, mặc dù như vậy nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt bức người của người đàn ông đang dừng lại trên người cô.
Lòng Diệp Tâm Giao bỗng có chút buồn bực nhưng cô không dám ngẩng đầu, đợi qua một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà liếc qua ghế sofa.
Vừa nhìn liền khiến cô chợt sững người, người đâu?
Doãn Kỳ Thần vốn đang ngồi chỗ ghế sofa, vậy mà bây giờ lại không thấy đâu?
Hay là anh ra ngoài nghe điện thoại?
Theo bản năng cô đảo mắt ra xung quanh, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng anh.
Diệp Tâm Giao khẽ chau mày, một tên đàn ông cao lớn thế kia sao nói biến mất là biến mất luôn chứ?
Cô nhìn qua hai nhân viên nữ bên kia lại thấy họ nhìn về phía cô bằng ánh mắt kỳ lạ, còn chưa kịp hiểu gì thì phía sau đã vang lên một giọng nói.
– Em đang tìm tôi? – Giọng nói trầm thấp khẽ vang trên đỉnh đầu cô.
Diệp Tâm Giao giật mình, cô vội xoay người lại không ngờ cả khuôn mặt lại đập ngay vào bức tường “thịt”.
Theo bản năng cô ôm mũi vội lùi ra phía sau, chỉ không ngờ được do động tác nhanh quá khiến cả người cô chợt mất thăng bằng mà ngã về phía sau.
Doãn Kỳ Thần phản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay đỡ lấy eo cô kéo cả người cô về phía mình, Diệp Tâm Giao cũng không nghĩ nhiều liền túm chặt vạt áo trước ngực anh.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cả hai bỗng rơi vào trạng thái bị động.
Bàn tay đặt trên eo Diệp Tâm Giao ngày càng siết chặt khiến khoảng cách của cả hai gần như bằng không.
Cả gương mặt của Diệp Tâm Giao áp thẳng trên ngực anh, cô chớp mắt hai cái, bỗng cảm thấy cả cơ thể gần như cứng đờ.
Đúng lúc cả hai không biết làm gì, Trình phu nhân đã thay xong quần áo bước ra, bà chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mặt mình, Diệp Tâm Giao cũng chớp mắt nhìn bà.
Tựa như đúng hai giây sau, cô liền có phản ứng đẩy cả người Doãn Kỳ Thần qua một bên mà chạy đến ngay bên cạnh Trình phu nhân.
– Dì… Trình… – Cô mỉm cười, cố tỏ ra bình thản.
Trình phu nhân đảo mắt nhìn Doãn Kỳ Thần đang đi đến, lại nhìn đến khuôn mặt hơi đỏ ửng của Diệp Tâm Giao, bà như hiểu ra điều gì đó.
Vừa định lên tiếng, Diệp Tâm Giao đã vội nói:
– Dì Trình, bộ này thật sự rất đẹp, rất hợp với khí chất của dì!
– Con nói thật không? – Bà tỏ vẻ cười cười.
Lại nhìn sang Doãn Kỳ Thần.
– Thần Thần?
– Rất đẹp ạ! – Anh khẽ cười.
– Xem ra hai đứa rất hiểu ý nhau!.