Lúc Lucien bình tĩnh chép lại câu đó thì trên tờ giấy viết thư màu trắng đột nhiên nhảy ra một dòng từ đơn màu đỏ tươi giống như máu đang chảy vậy, tạo cảm giác đáng sợ cho người khác:
“Hãy dừng việc ngài đang làm lại! Nếu không ngài sẽ nhận được một thi thể!”
Bịch một tiếng, Lucien giả vờ hoảng hốt lo sợ đánh rơi bút lông trên bàn, nói có hơi cà lăm: “Ta chỉ là, chỉ là muốn ghi lại yêu cầu của các người, tránh quên mất.”
“Cái cớ của ngài rất buồn cười, ngài Evans, hãy dừng những hành động ngu xuẩn này đi, đây là cơ hội cuối cùng của ngài. Nếu ngài còn làm ra chuyện như vậy nữa thì ngài sẽ nhận được thi thể của Joel, dĩ nhiên cảnh cáo bằng một ngón tay là cần thiết!”
Lucien đau khổ, tự trách nhưng lại không để những tâm trạng này ảnh hưởng đến bản thân, bắt đầu từ khi quyết định không hợp tác với đám tà giáo đồ mà tìm cơ hội cứu người thì Lucien đã có chuẩn bị tâm lý đối với những tổn thương mà chú Joel, thím Alissa và Alvin có thể phải chịu. Cứu người từ trong tay bọn bắt cóc không phải việc mời khách ăn cơm, không phải tham gia yến hội, không phải phong hoa tuyết nguyệt, không giác ngộ việc phải trả giá thì chắc chắn là không thể thành công.
“Được rồi, tất cả theo như ý ngươi, ta sẽ theo quy củ.” Lucien xé toạt tờ giấy trắng sao chép từ đơn.
“Hắn có thể nhìn thấy mình là dựa vào vật phẩm thần thuật tờ giấy viết thư này, hay là còn có thủ đoạn khác? Bước tiếp theo thăm dò cái này, nhưng không thể quá gấp để tránh bị nhìn ra vấn đề.”
Nhìn thấy tờ giấy viết thư trở nên yên lặng, Lucien thu nó lại rồi sau đó giả vờ có chút kinh hồn bạt vía nằm trên giường, tinh thần lực không lan tràn ra, chỉ dựa vào một loại cảm nhận mơ hồ để phán đoán xem trong nhà còn có dấu vết của sức mạnh siêu tự nhiên khác không.
Lúc này không thể dùng ma pháp để dò xét, bị phát hiện thì xong rồi.
Lucien rất rõ, cho đến hiện tại bản thân có thể thăm dò ra một số việc không phải vì bản thân thông minh hơn bao nhiêu so với đám tà giáo đồ, mà là đến từ việc họ không biết thông tin nội tình của hắn, loại ưu thế này nếu hơi nóng nảy, hơi sơ suất thì sẽ mất đi.
Cả căn phòng nhỏ ngoại trừ phong thư đặt trong rương thì không có chút sức mạnh siêu tự nhiên và cảm nhận nào.
---
Buổi trưa trông có vẻ yên ả trôi qua, Lucien cầm túi tiền đã cạn rất nhiều của mình đi về khu Jisu, tìm đến căn biệt thự hoa viên cũ kỹ nằm ở số 116.
Vị trí của nó còn tốt hơn Lucien tưởng tượng, nơi gần vách tường ở khu Jisu bởi vì ở đó không có cổng thành nên rất vắng vẻ, hai bên đường chỉ có mấy căn biệt thự hai tầng trông có vẻ sửa chữa không tốt nằm cách nhau rất xa phân bố ở trong sự che phủ của hai hàng cây bên đường.
Hàng cây bên đường này có tên lạp ngõa, trông giống cây ngô đồng cao lớn cứng cáp, cành lá sum suê, hoàn toàn bao vây lấy mấy căn biệt thự hai tầng này, lá vàng kim nhảy múa theo gió tràn đầy ý thơ, nhưng lại làm nổi bật lên vẻ yên tĩnh hoang vu.
Lucien rất hài lòng với khung cảnh xung quanh gần đó, đi đến trước cửa lớn làm bằng lan can sắt gõ mạnh vào nó, nhân viên của hiệp hội phụ trách cho thuê nhà khu Jisu theo hẹn ước lúc sáng chắc đã đến nơi.
Quả nhiên, nghe tiếng gõ cửa thì một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ trong căn nhà hai tầng màu trắng bò đầy cây mây màu xanh đi ra, ông ta để bộ râu cắt tỉa gọn gàng, mặc một bộ lễ phục màu nâu trông có vẻ rất tháo vát.
“Xin chào ngài Evans, tôi là Brian, tôi dẫn ngài đi xem xung quanh khu biệt thự.” Lucien đã được xuất hiện trên trang nhất dòng tin tức đầu tiên của “Âm Nhạc Bình Luận” và “Hòa âm đ*o Báo” đồng thời có kèm theo hình vẽ sơn dầu, là nhân vật được thảo luận nhiều nhất sôi nổi nhất trong nội bộ hiệp hội hiện giờ, do Brian đã từng đến thư viện mượn sách đọc, nên vừa nhìn thì đã nhận ra Lucien.
Chờ ông ta mở cửa sắt, sau khi thấy Lucien giơ tay phải ra trước thì vội vàng dùng hai tay đón lấy, nắm chặt tay phải của Lucien lắc nhẹ, thái độ rất tôn kính.
Có thể dùng thân phận bình dân phụ trách quản lý việc thuê mướn nhà ở “Bộ Sự Vụ” có thù lao và tư lợi hậu hĩnh nhất hiệp hội, Brian chính là dựa vào sự tháo vát và cẩn thận của chính mình, vậy nên đối diện với nhạc sĩ có tiền đồ rộng lớn như Lucien thì ông ta sao có thể ngu xuẩn đến mức thể hiện ra thái độ ngạo mạn được, suy cho cùng hai bên không có tranh chấp về lợi ích.
Dưới sự dẫn đường của Brian, Lucien đi dạo một vòng trong biệt thự thì phát hiện hoa viên ở mặt chính và bãi cỏ ở phía sau dùng để tụ họp ngoài trời đều không đủ lớn, nhưng bên trong biệt thự lại sạch sẽ, ngăn nắp và đẹp ngoài dự liệu. Đồ trang trí không dùng “kiểu cung đình Tyrael” tương tự như phong cách Baroque lòe loẹt xa xỉ, tráng lệ phức tạp thịnh hành nhất mười năm gần đây, mà dùng một loại phong cách tao nhã nhẹ nhàng bố trí. Phòng khách rộng rãi, đồ trang trí và bức tượng điêu khắc đơn giản mà nhỏ nhắn mang lại cho người ta cảm giác sáng sủa hoàn toàn mới lạ.
Nhưng đáng tiếc là do sự ngăn che của bức tường và cây lạp ngõa cao lớn quá mức khiến ánh sáng của toàn bộ tòa nhà rất không tốt, thế nên phong cách thoải mái sáng sủa dưới sự bao phủ của bóng tối sản sinh cảm giác âm u kỳ lạ, đặc biệt tương xứng với cây mây xanh ở bên ngoài.
“Ngài Evans, cảnh vật chung quanh của căn biệt thự này rất yên tĩnh, hơn nữa sẽ không có ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi nên đây là một nơi thích hợp sáng tác âm nhạc, không biết ngài có hài lòng không?” Brian cố gắng biến khuyết điểm thành ưu điểm, chính là vì ánh sáng kém nên sau khi vị nhạc sĩ đó ủy thác cho hiệp hội thì đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa thể cho thuê được.
Lucien không để tâm đến sự tối tăm, bởi vì điều đó có nghĩa là ban đêm chắc chắn sẽ càng tối đen, thế nên gật đầu nói: “Ông mang khế ước thuê nhà đưa ta xem thử.”
Brian cố nén ý cười, lấy ra từ cái túi da xách tay một xấp khế ước thuê nhà dày cộp đưa cho Lucien, chỉ cần có thể cho thuê được căn biệt thự này thì ngoài thù lao đáng được nhận ra, những người giúp việc mấy tháng trước đó đến dọn dẹp, giữ sự ngăn nắp cũng là do ông ta thuê, nên giá chênh lệch ở giữa dĩ nhiên là thuộc về ông ta.
Lucien xem hợp đồng không có vấn đề gì thì lấy bút lông của Brian ký tên của mình vào, đồng thời lấy ra một Vàng Teller từ trong túi tiền đưa cho đối phương. Là một nhạc sĩ được ca ngợi nên thuê nhà ở khu Jisu không có chuyện đặt cọc và trả trước ba tháng tiền thuê nhà.
Brian tay chân nhanh nhẹn viết xong biên nhận, thu lại hợp đồng rồi sau đó hỏi với nụ cười nịnh hót: “Ngài Evans, biệt thự lớn như vậy ít nhất cần một quản gia, bốn người giúp việc, một người đầu bếp, một thợ làm vườn, một chiếc xe ngựa cùng với một phu xe ngựa, những người này tôi có thể giúp ngài tìm người từ các nghiệp đoàn.
“Ta có thể phải một thời gian nữa mới có thể chuyển vào hoàn toàn, tuần sau ông dẫn họ đến để ta chọn.” Lucien nghĩ ngợi, đồng ý với đề nghị của Brian nhưng dời thời gian lại một tuần, bởi vì đây là khoảng thời gian quan trọng nhất để cứu con tin, bản thân không thể có bất kỳ sơ suất và quấy rầy nào.
Sau khi đưa chìa khóa cho Lucien, bước chân Brian nhanh chóng rời đi, còn Lucien đứng trong phòng khách không tối tăm lắm vào buổi trưa, nhìn cầu thang đi lên tầng hai.
Tầng hai tổng cộng có bốn phòng ngủ, một phòng sách, một phòng đàn, một sân phơi diện tích không nhỏ; Tầng một là phòng khách, phòng ăn và bốn phòng cho người giúp việc, một phòng chứa đồ, một tầng hầm; Phòng bếp là một căn phòng nhỏ độc lập nối liền với cổng nhỏ ở bên trái biệt thự, ngoài ra còn có đường nước ngầm của biệt thự hoàn thiện, liên thông với đường nước ngầm phát triển của Arthaud.
Có thể vào sống ở căn biệt thự diện tích lớn như vậy, trang trí tốt như vậy đối với người vất vả phấn đấu muốn hưởng thụ cuộc sống như Lucien mà nói đáng lẽ là tràn đầy niềm vui, nhưng Lucien hiện giờ nhìn tất cả những thứ này chỉ có sự buồn bực và phẫn nộ đè nén trong lòng.
Đứng một lúc, Lucien quay về căn nhà nhỏ của mình ở khu O”let, sau đó cố ý mang theo mấy bộ quần áo quay trở lại biệt thự hoa viên này.
Cất quần áo trong phòng ngủ chính ở tầng hai, Lucien đi vào phòng đàn yên lặng nhất của cả căn biệt thự. Tường của nó giống với phòng đàn của nhà Victor, là được lát bằng chất liệu đá đặc biệt có thể ngăn cản âm thanh trong phòng, vừa tạo ra hiệu quả tiếng vọng hoàn hảo lại vừa không quấy rầy đến người khác.
Đóng cửa phòng đàn lại, cả căn phòng có một vẻ yên tĩnh an ninh không diễn tả được, ngoại trừ tiếng bước chân của chính Lucien thì không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Kéo rèm cửa lại, Lucien ngồi trên ghế nằm của phòng đàn, lắc lư chầm chậm trong bóng tối, tập trung tinh thần lực nhưng lại không phát tán ra để cảm nhận xung quanh.
Ở đây không có vật phẩm giấy viết thư chế tạo từ thần thuật!
“Hắn sẽ quan sát mình thế nào đây?”
Trong sự yên tĩnh cực đoan này, Lucien giống như ngủ nhưng lại không ngủ, dường như cả căn phòng đều ở trong cảm nhận mơ hồ của linh hồn hắn.
Bỗng nhiên, một chút sóng của sức mạnh tự nhiên sinh ra.
Lucien không mở mắt ra, tai nghe được âm thanh nhẹ ong ong ong:
“Dùng “muỗi vằn Arthaud” để quan sát ư? Là kèm theo thần thuật điều tra hoặc chính là thuật biến hình?” Giống như đã ngủ say, trong lòng Lucien lặng lẽ phán đoán, tuy vẫn chưa rõ thủ đoạn mà tà giáo đồ sử dụng là gì nhưng mục đích của lần thăm dò này đã đạt được: trong trường hợp có vật phẩm giấy viết thư, đối phương là dựa vào nó, nó vừa là công cụ liên lạc vừa là vật phẩm theo dõi nên chỉ cần rời xa phong thư đó thì đối phương phải dùng thủ đoạn thần thuật khác để quan sát và theo dõi mình.
Còn khi hai bên không thua kém thực lực mang tính bản chất thì Lucien vốn đã có sự chuẩn bị sẽ rất dễ phát hiện sóng sức mạnh siêu tự nhiên rất nhỏ, bởi vì đối phương căn bản không nghĩ Lucien sẽ là học đồ ma pháp.
Lucien không vạch trần thủ đoạn của đối phương, bởi vì thủ đoạn bản thân đã biết, đã quen thuộc thì dễ đối phó nhất, tại sao phải để đối phương đổi chứ?
----
Buổi tối, có lẽ vì lúc chiều Lucien giả vờ tâm sức lao lực, tinh thần mệt mỏi mà ngủ thiếp đi nên giấy viết thư không nhắc đến việc buổi chiều, chỉ nhắc nhở Lucien nếu chuyển nhà nhất định phải nhớ mang giấy viết thư theo.
“Hiện giờ vẫn còn mấy việc cần thăm dò ra.” Lucien vừa không ngừng tìm hiểu quá trình luyện chế dược thủy “Linh Hồn Nỉ Non” đã được phân tích ra, vừa nhìn màn đêm dày đặc.
----
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lucien thức dậy dùng bữa sáng rồi đang muốn ra ngoài thì bỗng nhiên phát hiện trong khe hở phía dưới cửa đang nhét một nắm giấy trắng.
Trong lòng căng thẳng, Lucien lấy nắm giấy trắng ra một cách bình tĩnh, từ từ mở ra.
Ba ngón tay vẫn còn vết máu xuất hiện trước mắt Lucien, hai ngón thon dài mang theo vết chai, một ngón thô lớn mà to mập, chúng đều là ngón út, xương màu trắng ở chỗ cắt hơi phản chiếu ánh mặt trời sáng sớm.
Lucien nhắm mắt lại, che giấu sát ý, phẫn nộ và ướt át trong mắt mình. Sau đó hắn lại mở mắt ra nhìn về phía một đồ vật khác trong giấy, đó là một quả cầu nhỏ màu đen, bên trong dường như tràn đầy sương mù.
“Đây là quà của ngài, ngài Evans.”
Trên giấy trắng còn có một dòng chữ màu đỏ máu.