Áo Thuật Thần Tọa

Quyển 1 - Chương 66: Bình Tĩnh Tiêu Diệt




Trong sảnh lớn biệt thự, Laurent mặc áo choàng dài màu bạc đứng ở giữa tế đài, khuôn mặt vì đau đớn mà méo mó mang theo một sự cuồng nhiệt và hưng phấn.

Ông ta có thể cảm nhận được rõ ràng cùng với sự hòa hợp của cái bóng phía sau lưng, huyết mạch của bản thân đang sục sôi, đang vui thích, đang từ từ cải tạo thân thể.

[Đây chính là khúc dạo đầu của việc kích phát sức mạnh huyết mạch ư?]

[Sắp bắt đầu rồi phải không?]

[Sự theo đuổi và mong mỏi trong bốn mươi năm của ta sắp thành công rồi sao?!]

Trong tai của Laurent, xung quanh là những tiếng rên la xa xôi đứt quãng, giống như tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người dành cho Kỵ Sĩ trong buổi lễ vậy. Nhưng chính vào lúc này hắn phát hiện thân thể mình đang lung lay trước sau, có cảm giác không đứng vững, xung quanh biệt thự truyền đến âm thanh lẻng xẻng, từng mảng bụi trên trần nhà rơi xuống.

[Động đất rồi ư?!]

[Lúc này mà lại động đất! Lẽ nào là sự trừng phạt của Chúa?!] Laurent – người vì để theo đuổi sức mạnh mà thay đổi tín ngưỡng – do thời gian quá ngắn nên trong lòng vẫn còn sót lại sự kính sợ đối với Thần Chân Lý, ở thời khắc quan trọng nhất này đột nhiên xảy ra động đất thì khó tránh việc hắn nghĩ đến các loại năng lực quyền uy của Thần Chân Lý trong truyền thuyết.

[Không được, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, ta đã chờ đợi bốn mươi năm rồi, sắp kích phát sức mạnh huyết mạch rồi thì giờ sao có thể từ bỏ chứ? Chỉ cần có thể kích phát sức mạnh này và trở thành Kỵ Sĩ thì dù biệt thự có sập xuống, ta cũng có một chút khả năng sống sót!]

Cái bóng sau lưng đã hòa hợp vào một nửa giống như có thể biết suy nghĩ trong lòng Laurent vậy, nó dùng giọng nói xuyên thấu tâm linh mà nói: “Ma pháp trận và cạm bẫy đã bố trí không đối phó nổi động đất, mà ngươi còn sáu bảy phút nữa mới hoàn toàn hòa hợp vào ảnh xạ của ta. Sự rung lắc này càng lúc càng mạnh, nếu cả ngôi nhà đổ sập thì ngươi không thể nào sống sót. Laurent, hãy tạm dừng đã. Dù gì ngươi cũng đã hòa hợp một nửa sức mạnh ảnh xạ của ta rồi, đã đạt đến đỉnh cao của người hầu Kỵ Sĩ bậc cao thì lần sau vẫn có cơ hội hòa hợp.”

Tốc độ nói của ngôn ngữ địa ngục vô cùng nhanh, chỉ mười mấy giây thì đã truyền đạt suy nghĩ của bản thân cho Laurent.

Laurent vô cùng phẫn nộ, sắp thành công mà lại bị thiên tai ngăn cản nên khiến hắn muốn trút giận nhưng lại không biết phải trút vào ai, buồn bực đến nỗi ngực sắp nổ tung ra: “Không được, rất có thể cơn động đất này sẽ dừng ngay thôi!”

Hắn vẫn không chịu từ bỏ.

Nhưng đột nhiên âm thanh rầm rầm truyền đến, cửa sổ vỡ tan trong sự rung lắc dữ dội, ngọn gió lớn lùa vào xua tan sự oi bức, dự báo một cơn bão tố sắp ập đến.

“Chúa ơi! Động đất rồi!”

“Mau chạy đi!”

“Cứu mạng với!!”

Có người hoảng loạn mặc áo quần vào, có người thì trần truồng vội vàng chạy ra ngoài cửa lớn, có người lại trực tiếp đâm sầm vào cửa sổ… Đối với người không có sức mạnh Kỵ Sĩ, thậm chí có một số người là tiểu thư nhỏ nhắn yếu ớt như bọn họ thì nếu động đất làm sụp căn biệt thự, chôn vùi họ trong đó thì thật sự chỉ có thể khẩn cầu sự che chở của Chúa rồi.

Họ bị nghi thức tà ác rút hết tinh hoa và sức mạnh thân thể nên chạy cũng vấp ngã, một cô gái trong số đó ngã xuống đất, vừa mệt vừa sợ đến nỗi chân mềm nhũn ra không đứng dậy nổi, chỉ có thể bò về phía cửa lớn.

Những con cừu non cúng tế từng người một rời khỏi chỗ đó, đường vạch trên tế đài nhanh chóng dập tắt. Cái bóng đó dần dần biến mất, nam tước Laurent hét to một tiếng, trút ra hết sự buồn bực và phẫn nộ trong lòng.

Sau khi hét xong, hắn rất nhanh chóng bừng tỉnh lại từ trong sự mong đợi cuồng nhiệt và bực bội ấm ức, nhìn thấy biệt thự của mình vẫn đang rung lắc dữ dội nên mắng chửi một tiếng: “Cơn động đất chết tiệt!”

Sau đó hắn vội vàng chạy ra ngoài biệt thự và giải trừ từng cạm bẫy ma pháp cản đường của mình.

Còn phía sau hắn, một người đàn ông đang mặc lễ phục màu đen vừa nãy gần như mụ mị trong vũ hội dâm loạn thì đang nhìn phía bên ngoài của biệt thự với sắc mặt nghiêm trọng.

----

Trong bóng râm bên ngoài biệt thự, Hiền Giả, Kẹo Mật Trắng và Simon với đôi mắt mở tròn, miệng há to không nói nên lời đang nhìn ngài giáo sư đáng sợ thu tay lại trong sự rung lắc kịch liệt của biệt thự, ngài từ từ đi về lại trong bóng tối, nói với cái giọng vẫn đầy u ám và ngữ điệu rất bình thường: “Họ đã bắt đầu chạy ra bên ngoài rồi, chúng ta hãy chuẩn bị sẵn sàng để bắt giết sinh vật tà ác đó.”

“Ngài giáo sư không trực tiếp khiến căn biệt thự sụp đổ sao?” Kẹo Mật Trắng nhìn căn biệt thự vẫn còn rung lắc mạnh do quán tính, dường như vẫn chưa tỉnh táo nên vô thức hỏi thành tiếng.

Lucien cười âm hiểm hai tiếng: “Nếu khiến căn biệt thự đổ sập sẽ đè chết sinh vật tà ác trong đó thì tôi làm sao nhanh chóng thu thập được máu của sinh vật tà ác chứ? Với lại tiếng động khi biệt thự đổ sập rất lớn, chắc chắn sẽ kinh động đến người gác đêm đang đi loanh quanh, thậm chí là cả nhà thờ ở gần đây.”

Hai nguyên nhân này chỉ là một phần, nguyên nhân thật sự là tuy tần số sẵn có của ngôi nhà không giống sóng siêu âm và sóng hạ âm, là thứ mà tinh thần lực hiện tại của Lucien có thể thông qua “Tay Cộng Hưởng Của Giáo Sư” để sản sinh ra sóng rung động tương tự, nhưng ngôi nhà là công trình kiến trúc có kết cấu phức tạp, tần số sẵn có của nó không phải một mà là rất nhiều. Dựa vào sự phản hồi rung động và điều chỉnh tính toán trong lòng, Lucien chỉ có thể mô phỏng tần số sẵn có thứ nhất, khiến nó rung lắc chứ không thể khiến nó cộng hưởng toàn bộ mà sụp đổ. Đồng thời Lucien chỉ là học đồ ma pháp kiến tập nên năng lượng của ma pháp này vẫn chưa đủ để khiến căn nhà kiên cố đổ sập.

Do vậy, thật sự nếu muốn làm sập một cây cầu thì có lẽ Lucien còn có thể miễn cưỡng làm được.

Câu nói này của Lucien thật sự khiến Hiền Giả, Simon và Kẹo Mật Trắng hoàn toàn tỉnh táo, vừa nãy ma pháp này không có nguyên liệu thi pháp, lại không nghe được chú văn nên chắc là thực lực thật sự của ngài giáo sư, quả là thực lực đáng sợ khiến người ta kính nể.

Ánh mắt họ nhìn sang Lucien, hoàn toàn tràn đầy sự tôn kính và sợ hãi đối với ma pháp sư lớn mạnh, uyên bác.

Kẹo Mật Trắng khôi phục lại bình tĩnh và tập trung vào việc thi pháp, thông qua một món vật phẩm ma pháp trên người để cảm nhận đám người đang chạy ra ngoài biệt thự, giọng khàn khàn mang theo chút quyến rũ nói với vẻ bình tĩnh mà lạnh lùng:

“Vật thể có vầng sáng sinh vật tà ác ở cách cửa sổ gần nhất mười lăm mét, chúng ta di chuyển về bên trái một mét để thi triển ma pháp sẽ tốt hơn.”

Hiền Giả vừa di chuyển vừa giữ sự tập trung: “Simon: “Ho Sặc Của Horman”.”

“Ho Sặc Của Horman” là ma pháp tấn công loại sóng âm cao, người bị đánh trúng trực tiếp sẽ mất thăng bằng, bị thương hay thậm chí sẽ tử vong, còn người xung quanh sẽ bị chấn thương màng nhĩ và ngất đi.

“Hiền Giả, Tiêu Âm Thành Lũy (1), cẩn thận Găng Tay Đen đáng ghét.” Simon cũng bình tĩnh trả lời.

Kẹo Mật Trắng tiếp tục báo vị trí của nam tước Laurent: “Thực lực của người hầu Kỵ Sĩ bậc cao, còn năm mét nữa, ảnh xạ ma quỷ bậc thấp hòa hợp nên đừng dùng ma pháp a-xít và lửa, còn một mét nữa, chuẩn bị, tôi sẽ dùng “Xạ Thỉ Thuật” (2).” Cô ấy dựa vào tốc độ chạy, sự nhanh nhẹn né tránh những viên đá nhỏ rơi xuống, dùng sức mạnh hất văng người trước mặt để phán đoán thực lực của nam tước Laurent.

Sau vài trao đổi lạnh lùng, trong thời gian mấy phút ngắn ngủi đã xác định được toàn bộ vị trí, thực lực của nam tước Laurent cùng với đợt tấn công đầu tiên của bản thân. Điều này khiến cho Lucien đang đứng yên lặng bên cạnh họ lần đầu tiên lĩnh hội được phong cách chiến đấu của học đồ ma pháp được hướng dẫn chính quy.

Nam tước Laurent vì để chạy thoát thân trong cơn động đất nên liên tiếp hất văng các vị khách trước mặt, chỉ mấy giây đã xông đến bên cửa sổ, sau đó ôm đầu hất văng kính vẫn còn chưa vỡ nát của cánh cửa rồi nhảy ra bên ngoài.

Nhưng nam tước Laurent vừa nhảy lên thì bên tai đột nhiên bùng nổ một tiếng ầm vang rất lớn, giống như cơn bão táp đã chuẩn bị rất lâu cuối cùng bắt đầu xuất hiện sấm sét dữ dội.

Tai hắn vang lên một tiếng ầm, đầu hỗn loạn giống như muốn nổ tung, bên trong thân thể có cảm giác quằn quại, không thể giữ được thăng bằng. Hắn trực tiếp ngã xuống dưới, hai chân miễn cưỡng chạm đất.

Sau đó, một mũi tên lấp lánh ánh kim loại lạnh giá bắn trúng một cách chính xác vào mắt trái của nam tước Laurent vẫn còn đang choáng váng chưa kịp tỉnh. Mũi tên cắm sâu vào, dòng máu màu đỏ sẫm mang theo mùi lưu huỳnh chảy xuống được một cánh tay vô hình đỡ lấy.

Vì để giữ hình tượng ma pháp sư lớn mạnh của mình nên Lucien đã dùng vô chú (3) thi pháp, chỉ với Pháp Sư Chi Thủ thì đã tiêu hao gần một nửa tinh thần lực của Lucien rồi, cộng thêm vừa nãy sử dụng “Tay Cộng Hưởng Của Giáo Sư” nên tinh thần lực còn lại của Lucien chỉ có thể thi triển hai ma pháp cấp học đồ thôi.

“Á!” Tiếng kêu thảm thiết của Laurent vang lên, nhưng lại bị ‘Tiêu Âm Thành Lũy” triệt tiêu.

Cho đến lúc này, nam tước Laurent mới hiểu bản thân đã gặp phải sự tấn công!

Nhưng tất cả đều đã muộn, lại thêm một mũi tên nữa theo sát mũi tên trước đó bay vào trong miệng của nam tước Laurent một cách chính xác cùng lúc với tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Âm thanh lập tức dừng lại.

Dưới sự phối hợp của mấy vị học đồ ma pháp, một nam tước với thực lực người hầu Kỵ Sĩ bậc cao, đã hòa hợp với ảnh xạ của sinh vật tà ác thế mà lại không thể có chút né tránh và phản kháng nào, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã bị giết chết.

Lucien nhìn thấy cảnh tượng đó thì rất muốn nói một câu: “Lực chiến còn chưa đến năm.”

Ở xung quanh bãi cỏ mà nam tước Laurent nằm, còn có mấy người nam nữ áo quần không chỉnh tề bị ngất nằm ở đó, còn những người đi ra từ các hướng khác thì đang bận né tránh động đất nên căn bản không thể chú ý đến tình hình bên này, họ tiếp tục chạy ra bên ngoài bức tường của biệt thự một cách hoảng loạn.

Sự rung lắc của căn biệt thự dần dần ngừng lại, những người chân mềm nhũn đó cuối cùng đã bò ra, trên thân thể trần truồng dính đầy bụi từ trên trần nhà rơi xuống. Còn về người hầu, khi nam tước Laurent cử hành loại cúng tế dâm loạn này thì sao có thể còn để người hầu ở lại trong biệt thự, hắn sớm đã đuổi họ đến căn nhà nhỏ ở một bên khác của hoa viên biệt thự rồi.

Máu sinh vật tà ác mà Lucien dùng Pháp Sư Chi Thủ lấy về không ngừng được đưa vào ống thủy tinh có phù văn ma pháp, chứa đủ một nửa ống. Còn bọn Simon, Hiền Giả thấy nam tước Laurent đã chết thì cũng phụ giúp lấy máu, dĩ nhiên phần còn thừa thì bản thân họ cũng có thể dùng để làm thực nghiệm ma pháp hoặc thi triển ma pháp.

Cắm ba ống thủy tinh chứa đầy máu sinh vật tà ác vào trong túi đặc biệt ở áo choàng dài màu đen của mình, Lucien nhìn những nam nữ tỉnh lại từ trong “cơn động đất” một cái rồi nói thấp giọng: “Nên rời khỏi đây rồi.”

“Vâng.” Hiền Giả, Kẹo Mật Trắng, Simon thu các ống thủy tinh chứa máu còn thừa lại, định theo ngài giáo sư rời đi.

Chính vào lúc bốn vị học đồ ma pháp quay người, trong cửa sổ cách mười mấy bước sau lưng đột nhiên lủi ra một cái bóng đen, tay cầm một đoản kiếm đen kịt đâm vào lưng áo của Lucien.

Hắn trước đó yên lặng chờ đợi trong biệt thự, cuối cùng đã chờ được cơ hội ám sát ma pháp sư lớn mạnh phá hoại kế hoạch của mình.

Phán đoán từ ma pháp có thể chấn động làm sập biệt thự thì bản thân chỉ có một cơ hội này thôi!

***

Chú thích

(1) Tiêu Âm Thành Lũy: một loại ma pháp triệt tiêu tiếng động

(2) Xạ Thỉ Thuật: một loại ma pháp bắn ra mũi tên vào mục tiêu

(3) Vô chú: không niệm chú