Áo Thuật Thần Tọa

Quyển 1 - Chương 52: Người Gõ Cửa Nửa Đêm




Lucien từ trên ngữ pháp nói chuyện của con ưng đầu mèo này phán đoán ra nó không phải do ma pháp sư biến hình mà là một con ma sủng, mỗi một học đồ ma pháp sau khi bắt đầu học ma pháp thì chỉ cần có nguyên liệu thi pháp là có thể triệu hoán ra và lập khế ước ma pháp với ma sủng.

Nguyên liệu thi pháp khác nhau thì ma sủng triệu hoán ra cũng khác nhau, có các sinh vật thông thường như ưng đầu mèo, mèo, quạ đen…cũng có sinh vật ma pháp như tiên nữ “rồng”, sau khi lập khế ước ma pháp thì mỗi một con ma sủng và chủ nhân sẽ xây dựng mối liên hệ mật thiết, thần bí, có thể giúp chủ nhân nhận được một phần năng lực của bản thân ma sủng, hơn nữa bản thân ma sủng cũng có thể mượn dùng một số ma pháp nào đó của chủ nhân mà phù hợp với bản thân nó.

Ví dụ triệu hoán ra một con mèo làm ma sủng, vậy thì sự nhanh nhẹn của học đồ ma pháp sẽ tăng lên đến trình độ người hầu kỵ sĩ bậc cao, hơn nữa còn nhận được khả năng nhìn trong đêm tối, mèo thì có thể mượn dùng các ma pháp trong số các ma pháp cấp học đồ như “Cấm Quang Thuật”: “Bảo Tồn Cơ Quan” và các ma pháp hệ Tử Linh, sau đó còn có thể nhận được khả năng nói chuyện và tư duy đơn giản.

Nhưng số lượng và số lần ma pháp ma sủng có thể mượn dùng sẽ được quyết định bởi số lượng ma pháp mà tinh thần lực của chủ nhân có thể thi triển liên tục. Khi tinh thần lực không đủ để liên tục sử dụng hai ma pháp, ma sủng sẽ không thể mượn dùng nữa, hơn nữa năng lực chủ nhân nhận được từ ma sủng sẽ không tăng lên theo sự nâng cao của cấp ma sủng, nếu ma sủng tử vong hoặc khế ước ma pháp bị hủy bỏ, vậy năng lực nhận được cũng sẽ biến mất, thậm chí sẽ bị giảm xuống ở mức độ nhất định và có thể khôi phục.

Vì vậy Lucien vẫn chưa quyết định triệu hoán ma sủng, tuy xét về dài hạn thì nó tương đương với bản thân có thêm một phân thân, còn xét về ngắn hạn thì có thể tăng thực lực bản thân, nhưng tình hình của hắn đặc thù nên xây dựng mối liên hệ thần bí này rất có thể sẽ lộ bí mất lớn nhất của hắn.

Nhìn con ưng đầu mèo Doro kỳ quái đó, Lucien giả vờ vô cùng lo sợ mà đáp: “Không có, thật sự không có ma pháp sư đến tìm nữ phù thủy, chí ít là tôi chưa từng nhìn thấy.”

Ưng đầu mèo vỗ vỗ cánh: “Rất tốt, ngươi không nói dối, dựa vào quan sát của đại nhân Doro thì thật sự không có ngài ma pháp sư nào khác đến tìm nữ phù thủy, tiếp theo câu hỏi thứ hai, khi ngươi và kẻ bảo vệ nhà thờ đi tìm phòng thực nghiệm ma pháp của nữ phù thủy đã nhìn thấy cái gì, đã xảy ra chuyện gì?”

“Một con ưng đầu mèo cũng biết lấy những vấn đề mình biết trước để đánh lừa người khác à…” Lucien trong lòng mắng thầm một tiếng, sau đó đem hết những việc gặp phải lúc xuống đó đều kể ra hết, ngoại trừ việc linh hồn của bản thân đột phá giới hạn đổi thành nhân lúc Gary không cẩn thận đã kích phát Chân Lý Thánh Huy ra, còn việc thư viện Linh Hồn trong lúc sách ma pháp và ghi chép đồng thời bị hủy diệt đã ghi chép lại chúng thì nếu hắn không nhắc đến căn bản sẽ không ai có thể nghĩ đến.

“Đây đúng là một bi kịch!” Ưng đầu mèo Doro thở dài với cảm xúc mãnh liệt, sau đó đập cánh hai cái: “rất tốt, câu trả lời của ngươi đại nhân Doro rất hài lòng, ngủ ngon nhé chàng trai.”

Sau đó nó nhanh chóng bay ra ngoài từ cái cửa sổ gỗ đang mở.

Nhìn ưng đầu mèo rời đi, sự sợ hãi, hoang mang trên mặt Lucien lập tức biến mất, hắn vội thổi tắt nến sau đó nhanh chóng thay cái áo choàng dài vải lanh màu đen có mũ mà hắn mới may xong không lâu, khe khẽ mở cửa không chút tiếng động, đi ra ngoài rồi khép lại.

Bên ngoài màn đêm tối om, khu dân nghèo O’let này đã không còn đèn đóm nữa, Lucien lan truyền tinh thần lực của mình ra, rất nhanh hắn đã cảm nhận được một ấn ký tinh thần lực yếu ớt, người khác khó phát giác mà hắn đã lén để lại trên người ưng đầu mèo Doro.

Đây là một loại sử dụng biến hóa đối với ấn ký tinh thần lực mà trong tình hình gần đây không thể luyện tập thi pháp được nên Lucien đã kết hợp các kiến thức về tần số, dao động, ra đa trước đây, đối phó với ma pháp sư chính thức chắc chắn không có kết quả, nhưng với học đồ ma pháp, ma sủng chỉ cần hơi sơ ý thì rất khó phát giác bản thân đã bị để lại ấn ký tinh thần lực.

“Tốt lắm, ưng đầu mèo này bay không đến nỗi quá nhanh, vẫn còn ở trong cảm nhận tinh thần lực của mình, nhìn vào cấp của nó thì chủ nhân nó chắc vẫn còn là học đồ ma pháp.” Lucien hơi thở phào, chạy nhanh trong đêm tối, một khi vượt quá năm trăm mét thì tinh thần lực của Lucien sẽ không thể cảm nhận được ấn ký tinh thần lực dùng tần số dao động đặc biệt này nữa.

Tuy chủ nhân của ưng đầu mèo chỉ là học đồ ma pháp nhưng cứ đi theo như vậy thì Lucien vẫn có nguy hiểm nhất định, suy cho cùng bên đó tình hình ra sao, có các học đồ ma pháp khác không, thậm chí có cả ma pháp sư không bản thân hắn đều không rõ.

Tuy nhiên nguy hiểm nhất định này đối với một người rất muốn tiếp xúc phạm vi ma pháp sư sau đó tìm được nơi có thể học ma pháp một cách quang minh chính đại như Lucien mà nói, vẫn là đáng để thử, hắn sẽ cẩn thận quan sát rồi quyết định hành động, hơn nữa trên người hắn còn có chiếc nhẫn ma pháp cấp hai “Kẻ Phục Thù Băng Tuyết” nữa.

Ưng đầu mèo Doro không biết bản thân đã bị Lucien để lại ấn ký tinh thần lực, nên không dùng hết sức để bay, mà ngược lại còn vì không muốn gây chú ý ở Arthaud bị khống chế bởi giáo hội nên nó bay rất cẩn thận, rất bí hiểm.

Nhưng dù là vậy thì tốc độ bay của nó vẫn vượt qua tốc độ không dám chạy nhanh hết sức của Lucien.

Thế là sau khi đuổi theo mười phút, Lucien đã bị ưng đầu mèo Doro kéo giãn khoảng cách gần bốn trăm mét, đó vẫn là do nó thỉnh thoảng có dừng lại ẩn nấp hoặc giả làm ưng đầu mèo thông thường mà bay.

Chính vào lúc này, ưng đầu mèo Doro thu hai cánh lại, trong đêm tối trượt vào trong một cánh cửa sổ mà không có chút động tĩnh nào.

Sau khi Lucien chạy đến gần đó, hắn giảm tốc độ lại, lặng lẽ lách vào bên cạnh tòa nhà, sau đó nhìn thấy tấm biển của tòa nhà này với vẻ vô cùng kinh ngạc:

“Quán rượu Đồng Quan”!

“Lẽ nào là trong số các lính đánh thuê, kẻ mạo hiểm có trà trộn học đồ ma pháp?” Trong lòng Lucien nghĩ ngợi đầy nghi hoặc, chú ý đến cánh cửa sổ này là căn phòng phía bên trái hết của lầu hai quán rượu Đồng Quan, đó là một vị trí rất tiện để chạy trốn.

Sau khi đeo Kẻ Phục Thù Băng Tuyết lên ngón trỏ tay trái, Lucien đi ra cổng sau của quán rượu Đồng Quan, thấp giọng niệm những từ đơn âm tiết trúc trắc cổ quái, không dùng nguyên liệu thi pháp, để lại trên cửa một cái bóng mờ nhạt.

“Cửa Ngõ Vắng Lặng”, ma pháp cấp học đồ hệ ảo thuật, có thể che đậy tiếng mở cửa, đóng cửa, thời gian tác dụng dài nhất là một tiếng nhưng trong một tiếng này có thể hủy bỏ tùy theo tâm nguyện của Lucien.

Tiếp theo, Lucien chờ mấy giây, tiếp tục thi triển “Khai Quan Thuật” không cần nguyên liệu thi pháp, một tia sáng trong suốt không thể nhìn thấy từ trong tay phát ra đánh lên trên cửa, cửa gỗ chắc chắn này mở ra một khe hở mà không có bất kỳ âm thanh nào, để Lucien lặng lẽ ẩn náu vào đó.

Đóng lại cổng sau, Lucien trực tiếp hủy bỏ “Cửa Ngõ Vắng Lặng”, tránh bị người khác phát hiện sóng ma pháp.

Cho dù là quán rượu nhưng thời gian này hiện giờ trong Đồng Quan cũng đã yên lặng nhiều rồi, đặc biệt ở gần cổng sau lại càng như vậy, điều này giúp Lucien có thể lặng lẽ né tránh những người tình cơ đi qua, rồi đi lên lầu hai.

Yên lặng dừng ở một nơi không xa căn phòng, Lucien thông qua ấn ký tinh thần yếu ớt đó miễn cưỡng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng.

----

Trong căn phòng mát mẻ, Simon dựa lên một chiếc ghế nằm có thể đung đưa lui tới, chăm chú nghe báo cáo của ma sủng ưng đầu mèo Doro của mình, trong tay rót một ly rượu màu hổ phách.

“Rượu ngọt Doran”, hàm lượng cồn ít, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ rõ rệt.

Simon đã rất quen với kiểu tự thuật bằng ngữ pháp cổ quái của ưng đầu mèo, không bao lâu sau thì đã hoàn toàn làm rõ sự việc.

Hắn nhắm hai mắt lại, trầm tư một lúc lại hỏi về phản ứng của Lucien lúc đó, sau khi chờ nghe xong miêu tả của ưng đầu mèo Doro, hắn day day thái dương của mình: “Xem ra hắn thực sự không có quan hệ gì với nữ phù thủy, nhưng cứ như vậy thì sẽ không tìm được vị tiên sinh tự xưng đến từ Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp Đại Lục, chao ôi, lẽ nào vẫn cần tiếp tục ẩn nấp ư…”

Chính vào lúc hắn cảm thán, bỗng nhiên trên cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.

Simon đứng bật dậy, biểu cảm trang nghiêm, giọng nói cố gắng hòa dịu hỏi: “Ai?”

Còn ưng đầu mèo Doro thoáng cái bay lên trên giường, nấp vào trong thảm, thấp giọng nói: “Ai vậy nhỉ, ai vậy nhỉ, đến nướng đại nhân Doro phải không?”

Ngoài cửa vang lên giọng nói cổ quái, trầm, khàn: “Ta tìm ngài Simon và cả ưng đầu mèo Doro.”

“Cái gì?!” Ưng đầu mèo Doro hét lên trong thảm, suýt chút là bay lên mang theo luôn cả cái thảm.

Ma pháp của Simon đã sẵn sàng để thi triển nhưng sự thần bí, kỳ lạ của người ngoài cửa khiến hắn không dám tùy tiện ra tay: “Tôi là Simon, không quen biết ưng đầu mèo Doro nào cả, rốt cuộc anh là ai?!”

“Tôi là một ma pháp sư, ngẫu nhiên quen biết nữ phù thủy.” Giọng nói trầm khàn đó kể rõ một cách bình thường: “tôi luôn âm thầm quan sát đống hoang tàn của nữ phù thủy, muốn tìm tung tích của vị tiên sinh đến từ Tổng Bộ Nghị Viện Ma Pháp Đại Lục, thật không may hôm nay đã nhìn thấy ma sủng Doro của anh và nghe thấy các câu hỏi của nó, thế là tôi đã đi theo đến đây.”

“Cái gì? Lại là vì đại nhân Doro ta ư?!” Ưng đầu mèo Doro kêu loạn với vẻ không dám tin, sau đó cảm khái với cảm xúc rất mãnh liệt:

“Đây đúng là một bi kịch!”

Thấy đối phương không trực tiếp đánh vào, Simon hơi thả lỏng một chút, nếu là người của giáo hội đến thì đâu có khách sáo như vậy, lại nghe đến thân phận ma pháp sư của đối phương, tự nhiên nảy sinh một chút cảm giác thân thiết, nhưng hắn không vì vậy mà buông lỏng cảnh giới: “Vậy anh tự mình thi triển Khai Quan Thuật mà vào.”

Tuy nhiều lần đảm nhiệm giáo hoàng đã cải tạo phần căn bản của thần thuật nhưng bản chất của thần thuật không có thay đổi, vẫn là đến từ “Sự Ban Ơn Của Thần”, thay đổi của phần căn bản là khiến cho một số thần thuật trước đây cần cấp cao hơn mới có thể nhận được nay đã giảm yêu cầu xuống, càng nhiều thần thuật mới được ban xuống, một số thần thuật muốn nắm vững thuần thục cần thời gian rất dài giờ đã trở nên dễ nắm vững hơn, vì vậy từ trong thi pháp có thể phân biệt ra rõ ràng là ma pháp sư hay là mục sư.

Một luồng sóng ma pháp truyền đến, cửa từ từ mở ra, còn Simon thì muốn nắm bắt cơ hội ma pháp đối phương vừa thi triển xong vẫn còn trong thời gian hòa hoãn, thi triển ma pháp trước tiên tóm lấy đối phương, dù hắn là có ý tốt thì bản thân cũng phải chiếm thế chủ động.

Nhưng truyền vào theo sự chuyển động chầm chậm của cửa còn có một luồng khí tức ma pháp cực kỳ lạnh giá, đáng sợ, giống như là một ma pháp rất mạnh mẽ đang trong tư thế sẵn sàng và cố hết sức phát ra.

“Ma pháp chính thức?” Simon phát hiện rõ rệt, khí tức ma pháp này vượt xa so với một ma pháp cấp học đồ bất kỳ: “Anh là ma pháp sư chính thức?”

Cửa hoàn toàn mở ra, Simon nhìn thấy một người mặc áo choàng dài đen, mũ áo hoàn toàn che hết mặt của người thần bí trong bóng râm, luồng khí tức ma pháp đáng sợ, lạnh giá đó chính là phát ra từ trên người hắn.

Còn Lucien cũng nhìn rõ vị học đồ ma pháp này, đúng là người đàn ông u ám mũi khoằm, mặc bộ đồ bó màu đen mà bản thân đã thấy ở quán rượu Đồng Quan.