Áo Thuật Thần Tọa

Quyển 1 - Chương 38: Công Việc Mới (2)




Lucien dạo quanh khu thị trường ước chừng hơn ba tiếng, mới mua được ba loại vật liệu phụ trợ thi pháp. Đây cũng là do lần trước hắn phát hiện hành động khác thường của bang Jaren, vì vậy hắn mới càng thêm cẩn thận, cho dù là loại vật liệu thông thường nhưng mà hiện nay chưa cần dùng đến thì tạm thời không mua, trong số đó có rất nhiều loại vật liệu thường thấy có thể hái được ở khu ngoại ô như quả Bách khuất đằng, bột phấn của Nham thạch có hoa văn đỏ, nên Lucien bỏ ra chút thời gian để đi tìm kiếm.

Ba loại vật liệu mà Lucien mua là chủ yếu để phụ trợ cho ma pháp “Liệt hỏa chi nguyệt” dùng Lưu hoàng là nhiều cùng Dạ tinh thảo. Hai loại nguyên liệu này giúp bình ổn tinh thần, trợ giúp giấc ngủ ngon hơn, sau khi trở thành học trò của một vị nhạc sĩ danh tiếng, việc mua mấy loại vật liệu phổ thông này là việc hết sức dễ dàng. Còn một loại vật liệu khác là Băng giải thạch có tác dụng giữ mọi vật tươi mới, nâng cao tinh thần lực.

Khi mua ba loài vật liệu này, Lucien đã cố ý mua với số lượng đủ để cho hắn có thể thi pháp trong một trăm lần. Quý nhất chính là Dạ tinh thảo, thứ đến là Băng giải thạch, còn rẻ nhất chính là Lưu hoàng, tổng cộng hắn phải bỏ ra một đồng bạc Nael và hai mươi đồng Fell, tức là gần một nửa gia sản của Lucien để mua chúng.

Điều này khiến cho Lucien không khỏi phải chép miệng cảm khái:

- Ma pháp thật tốn kém!

Bởi vì việc học hai loại ma pháp "Toan dịch tiên xạ", "Sương giá xạ tuyến" sẽ không đơn giản như "Thất khống chi hoàn”, khi học sẽ lưu lại rất nhiều dấu vết khó có thể xử lý, hơn nữa lúc trời sáng khu dân nghèo O’let thường xuyên có nhiều người qua lại, hoàn cảnh phức tạp, vì thế Lucien không dám tùy tiện sử dụng ma pháp khi ra khỏi căn nhà nhỏ của mình, mà cũng chỉ có thể học vào buổi tối. Cũng vì lý do như thế nên nữ phù thủy mới phải tìm một lối vào đường nước ngầm, luyện tập ở chỗ đó.

Hai giờ chiều, Lucien đến nhà Victor để tiếp tục hoàn thành buổi học ngày hôm qua hắn bỏ lỡ.

- Lucien, bây giờ trò (*) đang làm việc gì vậy?

Sau hai tiếng đồng hồ, buổi học đã kết thúc. Mấy người Renee, Colin, Annie đã lập tức về nhà, chính lúc này Victor bỗng nhiên mở miệng hỏi với ngữ khí ôn hòa.

Lúc này, bên trong đại sảnh chỉ còn lại bốn học sinh Lotter, Phyllis, Herodotus và Lucien.

Lucien lắc lắc đầu:

- Tiên sinh Victor, em đã bỏ công việc trước kia, hiện giờ tạm thời còn chưa tìm được việc mới.

Sau khi trải qua việc học tập ma pháp, đã biết rõ ma pháp ngốn tiền đến mức nào, Lucien đã nhanh chóng quyết định, chạng vạng tối nay sẽ tới quán rượu Copper Crown để hỏi thăm một chút. Nhưng bây giờ Victor lại mở miệng hỏi thế khiến Lucien có chút chờ mong.

- Lấy điều kiện gia đình của trò, cho dù ta đã miễn học phí thì việc mỗi ngày phải học tập sáu tiếng đồng hồ cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn tới cuộc sống của trò.

Victor cân nhắc lời nói, lúc trước ông đã hỏi qua Colin và Renee, biết hạng dân nghèo như Lucien nếu muốn tiếp tục sống, thì mỗi ngày ít nhất phải duy trì mười tiếng lao động. Tuy không biết lúc trước Lucien lấy tiền ở đâu để đóng học phí, nhưng chỉ cần nhìn cách ăn mặc của hắn thì cũng có thể khẳng định cuộc sống của hắn không có bao nhiêu cải thiện:

- Ta vừa vặn biết có một phần công việc tương đối nhẹ nhàng, chỉ cần mỗi buổi sáng làm việc bốn tiếng thì mỗi tháng có thể hưởng lương là mười đồng bạc Nael, thế nào? Trò đồng ý không?

Quả nhiên là đã tìm cho mình một công việc nhẹ nhàng, Victor không chỉ cho mình trở thành học sinh chân chính, còn miễn luôn học phí, hơn nữa bây giờ lại quan tâm tới cuộc sống của chính mình, đối với phần tâm ý này, thâm tâm Lucien đã lần thứ hai bị Victor làm cho cảm động. Từ khi xuyên không đến đây, Lucien đã gặp đủ loại người; những kẻ cặn bã, ác ôn như đám tay chân Jackson, nhưng cũng có không ít người tốt như chú Joel, dì Alissa, người bạn đồng lứa John, bây giờ là tiên sinh Victor, hắn đáp:

- Em đồng ý, thưa tiên sinh Victor.

- Trò không cần biết việc gì mà đã vội vã đồng ý như thế sao?

Victor dùng giọng điệu hài hước nói:

- Thư viện của Hiệp hội âm nhạc, vốn là buổi sáng và buổi chiều mỗi ngày đều có một người quản lý, nhưng ta cảm thấy nếu chỉ có một người, rất dễ xảy ra sai phạm, bởi vậy kiến nghị hiệp hội tăng thêm hai người nữa, cũng không ngờ Hiệp hội lại nhanh chóng đáp ứng. Phải rồi, lúc trò làm quản lý thư viện, có thể nghiên cứu mấy quyển sách nói về âm nhạc sơ cấp, như vậy lúc ta dạy nhạc cho trò, trò có thể hiểu nhanh và thấu đáo, với sự thông minh của trò, chắc chỉ cần một tuần học tập là có thể thử học các loại nhạc cụ rồi.

Do Victor không biết thiên phú của Lucien như thế nào, nên trong suy nghĩ của ông, ông vội chuẩn bị cho hắn học tập nhạc cụ, mau chóng trở thành nhạc sĩ. Chờ đến khi Lucien chính thức trở thành nhạc sĩ, hắn sẽ có nguồn thu nhập ổn định, đến thời điểm đó, nếu hắn thực sự có thiên phú thì thâm nhập sâu hơn vào các lĩnh vực khác cũng được.

Lucien ngẩn ra, không nghĩ tới mình và thư viện có duyên như vậy, trong lúc xuyên việt, linh hồn của hắn đã mang theo nguyên cả một cái thư viện, hiện giờ còn sắp trở thành nhân viên quản lý thư viện nữa chứ. Chẳng qua bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp để cảm khái, Lucien liền tràn ngập cảm kích nói:

- Cảm tạ ngài, tiên sinh Victor.

Công việc này cũng khiến Victor có thêm mặt mũi trong Hiệp hội âm nhạc, còn đối với Lucien đây lại là công việc cực kỳ tốt. Mỗi ngày chỉ mất bốn tiếng đồng hồ mà mỗi thàng đã có thể thu được mười đồng bạc Nael, thực sự là chuyện vô cùng tốt. Phải biết là trước đây Lucien luôn phải làm việc quần quật, từ sáng đến tối muộn, mệt đến tinh bì lực tẫn (**), thế mà mỗi tháng nhiều lắm cũng chỉ được ba đồng bạc Nael. Bây giờ với việc làm này, mức thu nhập của hắn đã chuyển từ mức lương của loại dân nghèo thuộc tầng đáy xã hội, vượt lên mức bình dân, điều này thể hiện tầm quan trọng của công việc mà Victor kiếm cho hắn.

(*) Vì Lucien đã trở thành học trò chính thức của Victor nên bắt đầu từ giờ mình sẽ đổi cách xưng hô giữa Victor và Lucien theo mối quan hệ thầy-trò.

(**) Tinh bì lực tẫn: chỉ mệt rã rời xương cốt, tinh thần mệt mỏi.