Sau lễ Quốc Khanh thì chính là thời khắc sang thu, nhưng tiết trời vẫn còn nóng, ở trong sân vườn nghịch nước thì cũng được.
Có điều hồi đi quân sự đã khổ lắm rồi, đi tắm mà còn hơn đi đánh trận nữa.
Khu quân sự rất ưu ái nữ sinh, thời gian tắm không thay đổi, vậy thì chỉ còn đè ép thời gian tắm của bọn nam sinh thôi, toàn đội chỉ được tắm trong vòng năm phút. Ít ỏi tới mức nhảm chưa xong một câu đã hết, chơi nhau à, giờ vọt tới chỗ tắm còn chưa đủ nữa đó.
Xưa nay Tiêu Ngộ An có tính khiết phích, thế nên sau này mới nảy ra một kế, kết bè cùng Tiêu Mục Đình, Trình Việt, cộng thêm mấy bạn học nữa đi nhà vệ sinh lấy nước, mỗi tối mặc quần đùi đứng ngoài nhà vệ sinh xói nước.
Chịu bao nhiêu nổi khổ bị nước xối lên người.
Nhưng Minh Thứ nào có biết, nó mở vòi nước lắc lư đi tới, mới đầu còn rất tốn sức, xách nước tới trước mặt Tiêu Ngộ An đặt xuống, đã chuẩn bị tắm cho anh nó.
Tiêu Ngộ An thấy dáng vẻ đó của nó, trong lòng thấy tức cười, thêm vài phần cạn lời.
Nửa tháng không gặp, bên tai thiếu đi tiếng anh ơi dài anh ơi ngắn của bé nhóc này, vậy mà lại có chút nhớ.
Vốn ra hồi hè đợt trước, Minh Thứ bám cậu một tấc cũng không rời, cậu thấy hơi phiền, đôi khi còn bắt Minh Thứ phải cách cậu hơn ba mét, Minh Thứ không vui, nhưng lại sợ chọc cậu xù lông, thế là đành cam chịu giẫm chân xa ba mét.
Đợt này xa nhau nửa tháng, ban nãy cậu bắt Minh Thứ cách xa mình ba mét, người ta không chịu nghe lời nữa.
Không nghe thì không nghe đi, dù sao cũng làm bé con tủi thân rồi.
Minh Thứ cũng thấy anh nó đen rồi, nhào lên ngửi thử, còn hơi thối nữa. Nhưng nó không giống Tiêu Cẩm Trình 一一 Tiêu Cẩm Trình lúc nãy nói anh Mục Đình thối muốn chết, còn nó thì biết chừa mặt mũi lại cho anh nó, bởi vậy mới dắt anh nó đi tắm rửa, còn đem việc tắm trắng làm lý do nữa.
Anh em đen rồi, nghe thể nào cũng đỡ chói hơn anh em thối quá.
Lúc này Tiêu Ngộ An chưa hiểu suy nghĩ đó của nhóc con này, đáp rằng không tắm, đợi ăn cơm xong thì đi tắm nước nóng.
Minh Thứ đứng bên thao nước, chuyển đảo hạt châu trong mắt.
Tiêu Ngộ An nhìn Minh Thứ như vậy xong, lại giơ tay xoa đầu của nó, "Có phải em ốm đi rồi không?"
Minh Thứ đương nhiên ốm đi rồi, tiêu chảy hai ngày trời, với lại mấy hôm nay ăn cơm ít, không ốm mới lạ.
Cơ mà chuyện bị tiểu chảy là bí mật giữa nó và Tiêu Cẩm Trình, không thể nói ra. Tuy rằng nói cho anh nó nghe cũng không có gì, nhưng dù bị tiêu chảy, thì nó vẫn thấy xiên cay ăn rất ngon, nếu nói ra rồi, về sau sẽ không được ăn nữa.
Nó vì phi vụ này, tới anh nó nó cũng tính qua mặt, lắc đầu nói: "Đâu có đâu."
Chẳng ngờ anh nó lại hạ eo xuống, nhấc bổng nó lên, "Anh bồng tí là biết em có ốm đi không ngay."
Tiêu Ngộ An bế người ôm lên phát giác đúng là ốm đi thật, nhưng còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, mắt đã thấy mặt Minh Thứ nhíu thành một cục, vô cùng khó chịu nhìn cậu.
Anh mình thối quá, trong lòng Minh Thứ nghĩ.
Nó biết hôm nay anh nó về, còn cố ý đi tắm gội đầu, thay đồng phục sạch sẽ rồi mới chạy qua. Anh nó không tự mình đi tắm, còn lây mùi hôi sang nó nữa.
Nhưng nó vẫn không muốn bóc trần anh nó.
Bé con không nói gì, nhưng Tiêu Ngộ An thoáng cái đã hiểu. Cả năm nay Minh Thứ lẽo đẽo theo cậu, có chuyện gì mà cậu không nhìn ra? Ai đó chê mình đi quân sự về hôi thối ấy, vậy mà vẫn nhẫn nhịn không nói.
Tiêu Ngộ An nhịn không được phì cười. Cậu ít khi bắt nạt Minh Thứ, nhưng không phải chưa từng bắt nạt qua, hôm nay vừa về đã muốn ghẹo trọc một tí.
Không phải chê cậu hôi sao, vậy cậu sẽ vấy mồ hôi lên đồng phục sạch sẽ của Minh Thứ.
Khi Minh Thứ bị ôm chặt thì ngáo luôn rồi, trong lòng chỉ lẫm nhẫm một câu chú ngữ 一一 Đồng phục của tôi!
Nhưng phút chốc sau nó đã vui trở lại, nó rất thích anh nó ôm nó, mỗi khi ông bà ở nhà rầy nó, hoặc khi nhớ mẹ, thì nó sẽ nhào vào lồng của anh, ôm một hồi thì sẽ không thấy buồn nữa.
Lồng ngực của anh mình có một thứ phép thuật.
Tiêu Ngộ An còn tưởng Minh Thứ sẽ khóc lên, trong một năm nay cậu vô thức uốn nắn cái tật ứ ứ ưm hưm của Minh Thứ. Chỉnh dần cuối cùng cũng chỉnh bỏ được tật đấy, nhưng chắc đa phần vì quá thân thuộc rồi, nên Minh Thứ không còn nói lí nhí, gặp chuyện không vui cũng không nén nhịn nữa, chạy tới chỗ cậu khóc tu tu.
Lần này kết quả không những không khóc, còn vểnh môi cười.
Tiêu Ngộ An cũng hí hửng, "Không khóc hửm?"
Hai tay của Minh Thứ hứng mặt của anh, "Anh hôi thối thì cũng là anh em."
Câu chuyện về cân nặng này sau đó vẫn chẳng cho qua được êm đẹp, Tiêu Ngộ An sau khi ăn cơm xong thì đi tắm, tiếp đó gọi Minh Thứ tới trước mặt mình, hỏi rằng tại sao lại ốm đi rồi.
Nửa năm trước, Minh Thứ bỗng dưng ốm đi một vòng.
Lúc đó là vì Ôn Nguyệt mẹ của Minh Thứ trở về, hình như là muốn ly hôn với Minh Hào Phong ba của Minh Thứ, có điều chuyện ly hôn đó không thành. Sau khi Minh Thứ biết mẹ về, nó vốn rất vui vẻ, tới mấy ngày cũng chẳng thèm sang nhà họ Tiêu chơi, thế nhưng Minh Nguyệt lại giận cá chém thớt với con mình, từ lúc về tới khi rời khỏi cũng chẳng chịu cho Minh Thứ một sắc mặt dễ nhìn.
Sau đó lúc Minh Thứ sang nhà họ Tiêu thì đã gầy đi rất nhiều, bản tính hoạt bát mà hơn nửa năm nay nhà họ Tiêu dưỡng ra đều bị đánh đi hết, ủ rũ tới tận hơn một tuần mới từ từ ổn trở lại.
Lần này Minh Thữ cũng bỗng dưng gầy đi, Tiêu Ngộ An không khỏi nghĩ rằng có phải nhà học Minh xảy ra chuyện gì không.
Minh Thứ thấy không giấu nổi nữa rồi. Nó chưa từng nói dối anh nó, anh nó không hỏi thì nó còn giấu được một chút, anh nó mà hỏi thì cây kim trong bọc cũng lòi ra, nó lí nhí kể ra hết toàn bộ câu chuyện. Truyện Xuyên Không
Tiêu Ngộ An nghe mà mí mắt giật giật mấy hồi liền.
Ăn tới bị đau bụng vốn đã không phải là chuyện nhỏ rồi, hên là Tiêu Cẩm Trình còn biết móc tiền lì xì ra dẫn Minh Thứ đi bác sĩ. Nhưng vì để không cho người lớn biết, hai tên nhóc con này liền trốn học.
Minh Thứ mới học lớp 1, vậy mà dám cùng Tiêu Cẩm Trình trốn học.
Tiêu Cẩm Trình đang hăng say đánh cờ quân sự với Tiêu Mục Đình, đâu hề biết đại nạn sắp giáng xuống đầu nhanh đến vậy. Chuyện ăn đau bụng tuy rằng không đến tai nhà họ Minh, nhưng cả nhà họ Tiêu đều biết hết. Tiêu Tranh Vân nhốt Tiêu Cẩm Trình lại hát cãi lương một trận, còn Minh Thứ thì bị Tiêu Ngộ An rầy.
Tiêu Ngộ An không phải không cho phép Minh Thứ ăn mấy món vặt trước cổng trường, từ khi Minh Thứ học xong năm cuối mẫu giáo, thì cậu cũng thường hay mua đồ cho Minh Thứ ăn. Nhưng ăn cũng phải biết chọn cho hợp lý, mấy thứ đồ ăn như xiên cay quá nặng đô rồi, Minh Thứ giờ còn bé không nên ăn tùy tiện như vậy.
Cậu khuyên nhủ Minh Thứ xong, Minh Thứ gật gật đầu, còn nghe hay không thì chẳng biết. Nhưng cậu rất hiểu Minh Thứ, bé con này đó giờ luôn nghe lời cậu, nếu đã nói không ăn, thì sẽ không ăn, cho dù Tiêu Cẩm Trình có dụ dỗ gì đi nữa thì cũng vô ích.
Dạy dỗ một hồi, Tiêu Ngộ An bỗng cảm thấy mình bây giờ đúng là chỉ bảo tận tình quá rồi. Một năm nay cậu luôn khuyên nhũ dạy bảo Minh Thứ. Minh Thứ trông thì có vẻ ngoan, nhưng bé con có rất nhiều thói xấu, nhất là mấy bé như Minh Thứ không có ba mẹ bên cạnh, cậu phải từng chút từng chút một uốn nắn, tưởng chừng đang uốn nắn một viên đất sét mà mình yêu thích vậy.
Minh Thứ còn rất tình nguyện cho cậu nắn nữa chứ.
Anh nó về rồi, Minh Thứ không cần Tiêu Cẩm Trình dắt đi học nữa. Tiêu Cẩm Trình cuối cùng cũng được xả chuồn, gấp rút đổi tuần trực với bạn học trong lớp, oai phong tám hướng đứng trước cổng trường chấp hành nhiệm vụ.
Mỗi ngày Minh Thứ đều đi qua dưới đáy mắt của nó, chẳng biết tên nhóc này đang kiêu hãnh cái chi nữa.
Cho dù là học sinh tiểu học, học tập vẫn là một nhiệm vụ rất quan trọng. Minh Thứ đi học hơn nửa học kì, còn hoang mang chưa hiểu, cho đến lúc thi giữa học kì xong. Nó thi không tốt, cả lớp bốn mươi người, nó đứng hạng thứ 37.
Sau khi thi giữa kì thì sẽ đến ngày họp phụ huynh. Nó vốn vì chuyện điểm số mà chịu đả kích, ngày họp phụ huynh hôm ấy, cả phòng khắp nơi đều là ba mẹ, chỉ duy nhất chỗ ngồi của nó là ông nội.
Ngay phút ấy nó đã cảm thấy mình và người khác không giống nhau.