Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 92




Đây đương nhiên không phải lời do Cố Thùy Vũ nói, câu nguyên gốc của anh là: “Anh không rảnh để ngồi đàm đạo với đám con nít.”

Thương Tịnh có trung thực thế nào đi nữa, cũng không ngốc mà nói nguyên văn với họ.

Cô rất khéo léo mà đem chủ đề nói chuyện lồng vào cuộc sống trong ký túc xá của họ, nói về những câu chuyện thú vị về cuộc sống tập thể của họ, Tạ Di Lan cũng nghe được nhiều chuyện cười khi cô ta không có mặt ở đó, có lúc cô ta cũng cảm thấy đám bạn trong kí túc xá rất hòa hợp nhau, cô ta cảm thấy giữa họ như có sự bài xích mà cô ta không xen vào được.

Mọi người vui vẻ ăn một lúc, Thương Tịnh nhận được tin nhắn, “Nghe nói hôm nay tôm khá tươi, đặt cho mọi người hai dĩa rồi.” Cô nhướng nhướng mi, sao anh lại biết nhỉ?

Tắt tin nhắn rồi để điện thoại trêи bàn, cô không cẩn thận bấm vào màn hình nên nó sáng lên. Trưởng kí túc xá nhanh chóng lườm thấy tấm ảnh mà cô đặt làm màn hình nền, “Oa! Đây là minh tinh nào vậy, thật đẹp trai!”

Thương Tịnh nhất thời á khẩu. Tấm ảnh trêи màn hình nền của cô chính là cái hôm cô đùa giỡn dùng máy ảnh chụp lén Cố Thùy Vũ, không ngờ lại có người bắt gặp được.

“Cái gì cái gì, có thể cho chúng em xem được không?” Đám bạn hoa si lập tức hưởng ứng.

Tạ Di Lan cười hi hi giật lấy điện thoại cô qua xem, mở màn hình lên, tim cô như muốn ngừng đập.

Một người bạn kế bên cũng nhào đến xem, phát ra tiếng thốt kinh ngạc, “Đẹp trai quá! Anh ta là ai vậy? Sao từ trước đến nay đều chưa thấy qua nha?”

“Tớ cũng muốn xem, tớ cũng muốn xem.” Ba người bạn còn lại cũng rời khỏi ghế ngồi đến đây xem.

Thương Tịnh mặt cũng đỏ lên, cô nên giải thích thế nào mới tốt đây?

Trong giọng Tạ Di Lan có chút phức tạp, “Anh ta không phải minh tinh, anh ta là anh rể của tớ.”

Lời này vừa nói ra, khiến ánh mắt của các thiếu nữ đều tập trung trêи người Thương Tịnh, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

“Chị Thương, bạn trai của chị thật đẹp trai, tại sao không gọi anh ấy tới, để tụi em được tận mắt nhìn thấy soái ca.” Một người bạn tính cách thẳng thắn tỏ vẻ oán trách, khiến mọi người đều cười rộ lên.

“Không có đẹp trai đến vậy, chỉ là ăn ảnh thôi, hơn nữa các em cũng nên gọi bằng chú rồi, là một lão nam nhân đấy.” Thương Tịnh nói.

“Chị Thương nói có thật không vậy? Em thấy anh rể cũng khá trẻ mà.”

“Anh ấy đã 30 mấy tuổi rồi, các em không phải nên gọi bằng chú sao?”

Đối với những cô gái 10 mấy tuổi, 30 mấy tuổi đích thực là ông chú rồi, nghĩ như vậy, sự nhiệt tình của họ cũng giảm bớt đi.

Lúc này phục vụ lại bưng lên hai dĩa tôm, trưởng kí túc xá cảm thấy kì lạ, “Ủa, không phải thức ăn lên đủ rồi sao? Có phải là đem sai bàn rồi không?”

“Không sai, là chúng ta gọi đó, tôm này rất tươi, mọi người dùng thử xem.” Thương Tịnh vội chuyển đề tài.

Lúc này mọi người mới ngồi tại chỗ thưởng thức món ăn, Thương Tịnh lấy điện thoại về, trả lời tin nhắn anh: “Anh cũng ở đây sao?”

Không lâu sau có tin nhắn đến, “Kế bên”.

Thương Tịnh mỉm cười, “Không qua đây ngồi chút à?”

Lúc này tin nhắn đến chậm một tí, “Ăn xong thì gọi anh.”

Thương Tịnh trả lời ,”Được.”

Tạ Di Lan vừa nhìn liền biết cô đang nhắn tin với Cố Thùy Vũ, không biết sao trong lòng có chút phức tạp.

Lại qua thêm 10 mấy phút, một vị nữ giám đốc gõ cửa bước vào, cô nở nụ cười hỏi mọi người ăn như thế nào, Thương Tịnh mỉm cười trả lời, trong lòng cảm thấy có chút kì quái, bọn họ không có việc gì sẽ không đến đây.

Quả nhiên, vị nữ giám đốc vừa nói hai câu khách sáo, liền vào chủ đề chính, “làm phiền mọi người thật ngại quá, chỉ là không biết mọi người đã dùng bữa xong chưa, chúng tôi có một vị khách quý muốn sử dụng phòng bao này.”

Thương Tịnh chau mày, “Làm phiền cô mời họ đợi thêm một chút, tôi cũng đang tiếp đãi khách quý của mình.” Sao lại có việc chưa ăn xong thì đuổi khách đi cơ chứ?

Vị nữ giám đốc cũng biết việc này khó làm, nhưng cô ta cũng có chuẩn bị mà đến, cô mỉm cười, không nhanh không chậm mà nói: “Không giấu các vị, khách quý mà chúng tôi tiếp đãi chính là vị diễn viên đang nổi tiếng An An, tôi e rằng quý vị cũng không lạ gì với cô ấy đúng không.”

“An An?” Các cô gái đều reo lên, oa! Là diễn viên đấy!

“An An bây giờ đang ở bên ngoài sao? Ở đâu ở đâu” Trưởng kí túc xá là fan hâm mộ của An An, cô luôn cảm thấy An An rất có khí chất lại rất biết phối quần áo.

“Haha”, nữ giám đốc thấy vậy, biết là sự việc đã thành công một nửa rồi, “bây giờ cô ấy đang nghỉ ngơi trong phòng đổng sự trưởng, trợ lý của cô ấy vì muốn đền bù tổn thất cho mọi người, sẽ cho mọi người một tấm poster kèm chữ ký của An An.”

Sao lại là An An, đúng là âm hồn bất tán mà, không lẽ cô ta biết Cố Thùy Vũ cũng ở đây? Thương Tịnh chau mày.

“Vậy thì chị Thương à, chúng ta cũng sắp ăn xong rồi, vậy thì đi thôi.” Trưởng kí túc xá có chút hưng phấn lại có chút khẩn trương đề nghị cô. Oa! An An cư nhiên ăn chung một tiệm với cô! Không biết lát nữa núp bên ngoài có thấy được cô không nữa.

“Mọi người còn chưa ăn xong mà, không gấp, minh tinh cũng là người thôi, cái gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ.” Thương Tịnh cười cười, cô không có ý định phải nhường họ. Việc này từ phương diện nào mà nói, cô đều không có lý do để nhường phòng cho cô ta cả.

“Chị Thương, người ta là minh tinh đấy, ông chủ của tiệm ăn này cũng phải cho cô ta chút mặt mũi, ai quan tâm những người thường dân như chúng ta chứ, bây giờ chúng ta không đi, không thể trách họ sẽ không đuổi chúng ta đi đâu.” Người bạn Hồi giáo nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy, chị, đi thôi.” Tạ Di Lan nghĩ rằng vì cái tên An An giống với tên người phụ nữ đang dây dưa với Cố Thùy Vũ, khiến trong lòng cô không vui.

Thương Tịnh xác thực không vui, cô rõ ràng đang đãi khách, sao lại xảy ra việc như vậy chứ. Bây giờ không đi, mấy cô bé này cũng ngồi không yên rồi, nhưng mà nếu đi, cô lại cảm thấy uất ức. Một minh tinh đúng là nhiều tiền và quen biết nhiều hơn cô, nhưng có cần phải có những việc ưu đãi này sao?

“Mọi người đợi tôi một lát.” Thương Tịnh nghĩ một lát, mỉm cười đứng dậy rời khỏi bàn, cô để nữ giám đốc ra ngoài với mình, xem trái phải có khoảng 2 gian phòng, đứng ở hành lang điện thoại cho Cố Thùy Vũ, “em ở bên ngoài, mang theo điện thoại của anh ra đây một tí.”

Nữ giám đốc không hiểu cô muốn gì, thấy cô cúp điện thoại, còn muốn thuyết phục cô, lại thấy gian phòng bên trái mở cửa ra, vị thị trưởng ôn hòa nho nhã của thành phố này bước ra, cô lập tức phân rõ bên nào nặng nhẹ, nghênh mặt cười tươi tiếp đón :” Cố thị trưởng, ngài có dặn dò gì sao?”

Cố Thùy Vũ đang tìm Thương Tịnh, cười cười với nữ giám đốc, “Tôi không có việc, cô đi bận việc của cô đi.” Sau đó đi đến trước mặt Thương Tịnh, sủng nịnh cười cười “Sao thế?”

“Không có gì.” Thương Tịnh lấy điện thoại từ tay anh, trái phải ấn vài cái, lại trêи điện thoại mình nhập một dãy số điện thoại, rồi trả điện thoại cho anh, “Được rồi, anh đi làm việc của anh đi.”

Cố Thùy Vũ nhướng mày, cô rốt cuộc muốn gì đây?

“Mau đi, mau đi.” Thương Tịnh đẩy anh đến trước cửa, lại mở cửa giúp anh, “Đợi em ăn xong sẽ gọi cho anh, uống rượu ít một chút.”

Cố Thùy Vũ bị động tác trẻ con của cô làm cho mắc cười, anh mở cửa đi vào: “Được rồi, anh vào đây, em ngoan một chút, đừng nghịch ngợm đấy.”

Còn xem cô như con nít ba tuổi sao, Thương Tịnh một phát đẩy anh vào.

Nữ giám đốc thấy một màn này thì há mồm kinh ngạc, đây là việc gì? Tại sao người con gái này lại thân mật với Cố thị trưởng như vậy? Quan hệ của họ là gì? Cô còn tưởng rằng cô ta chỉ là kẻ có chút tiền thôi, Cố thị trưởng và An An, hai người này trêи cơ bản đều không thể so sánh! An An là minh tinh, Cố thị trưởng lại là quan phụ mẫu của họ a! May là cô gái này không mách lẻo với anh, không thì…

Thương Tịnh cũng mặc kệ nữ giám đốc, cô gọi vào số điện thoại vừa lưu, đợi đối phương bắt máy mới nói:” An An tiểu thư, chào cô, tôi là Thương Tịnh, chúng ta đã gặp qua trong bữa tiệc của Phỉ Ninh.”

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, trả lời: “Chào cô.”

Xem ra cô ta biết cô là ai, Thương Tịnh giương khóe môi, “Tôi đang dùng cơm ở gian phòng Phượng Hoàng của tiệm Đông Hoa, nghe giám đốc nói cô cũng ở đây, nếu không chê thì mời cô vào đây cùng dùng bữa với chúng tôi.”

Đầu dây bên kia lại im lặng một lát, hồi lâu mới có tiếng trả lời, “Được.”

Hừ! Người phụ nữ này còn dám đến! Sao da mặt của cô ta lại dày vậy chứ? Thương Tịnh chính thức ghét cô ta rồi. Cô cất điện thoại vào, nhìn vào nữ giám đốc bên cạnh, cũng không nói gì với cô ta, xoay người bước vào phòng.

Nữ giám đốc chứng kiến từ đầu đến cuối, cảm thấy bản thân mình xen vào nữa thì thật quá ngốc rồi. Cô đang muốn lén lút rời khỏi, thì phục vụ trong phòng Cố Thùy Vũ bước ra, nhìn trái phải không có ai, mới nói với cô ta: “Giám đốc, Cố thị trưởng mời ngài vào.”

Nữ giám đốc giật thót trong lòng, không thể không lấy lại bình tĩnh rồi bước vào phòng.

Một đám lãnh đạo đang uống rượu bàn chuyện, Cố Thùy Vũ ngồi ở ghế chủ vị hút thuốc, nhìn cô ta bước vào chỉ nhàn nhạt nhìn một cái. Nữ giám đốc có chút bất an bước đến trước mặt anh, “Cố thị trưởng, ngài tìm tôi có việc gì ạ?”

“Phòng bên đó xảy ra việc gì?”

Nữ giám đốc nghĩ nghĩ, vẫn thấy không nên giấu, “À, sự việc là như vậy, dạo trước nữ diễn viên An An đến thành phố Z đóng phim, cô ấy vẫn luôn dùng cơm ở gian phòng Phượng Hoàng, hôm nay cô ấy đến quay bù một hai cảnh, đột nhiên đến nhà hàng chúng tôi nói là nhớ món canh đầu cá đậu hủ của chúng tôi, nên đề ra yêu cầu với đổng sự trưởng là muốn dùng cơm ở gian phòng Phượng Hoàng, đổng sự trưởng đương nhiên đồng ý rồi, cho nên...”

“Các người đuổi người rồi sao?” Âm thanh Cố Thùy Vũ lập tức trầm xuống.

“Không có không có, chúng tôi chỉ hỏi vị khách kia đã dùng bữa xong chưa, hơn nữa tôi nghe được khách hàng đã liên hệ được với cô An An rồi, hình như cô An An cũng đã đồng ý đến dùng cơm chung với họ.”

Cố Thùy Vũ chau mày, cô gọi điện kêu An An đến dùng cơm? Đây là muốn bảo vệ chủ quyền hay muốn thế nào? Anh mỉm cười một tiếng, muốn xem thử cô sẽ xử lý như thế nào?

Thương Tịnh trở về phòng, nói với các cô gái rằng: “Chị vừa để vị giám đốc liên hệ với cô An An, mời cô ấy cùng dùng cơm chung với chúng ta, không ngờ cô An An dễ nói chuyện như vậy, cô ấy đã đồng ý rồi.”

“Gạt người!” Cả đám người há hốc mồm , một bộ dạng không thể tin nổi.

“Có gạt người hay không, một lát chúng ta sẽ biết, bây giờ mọi người tiếp tục ăn đi.” Thương Tịnh ngồi về chỗ mình, cầm chén đũa của mình lên.

Mọi người sao có thể ăn nổi nữa chứ, họ nhìn nhau, Tạ Di Lan lại hỏi thêm lần nữa: “Chị à, đây là sự thật sao?”

Thương Tịnh gắp một con tôm, gật gật đầu. Hừ, cô còn hy vọng là giả đấy.