Thương Tịnh đặt phòng riêng tại một nhà hàng cơm Tây khá lãng mạn, đúng giờ, hai người tới nơi và gọi một xuất cơm tình nhân, nhân viên phục vụ mỉm cười rồi rời đi.
"Qua đây ngồi" Cố Thùy Vũ vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh
Thương Tịnh lắc đầu, "Mặt đối mặt mới dễ nói chuyện"
"Có gì mà thần thần bí bí thế nhỉ?" Cố Thùy Vũ thuận tiện hỏi
Thương Tịnh nhấp một hớp nước chanh, "Em... Ừm, hôm trước có gặp chị dâu cả của anh"
"Vậy sao?" Giọng Cố Thùy Vũ mang theo sự khó hiểu
"Chị ấy nói với em rằng anh đang giằng co với người nhà, sau đó chị ấy uyển chuyển nói lên sự chênh lệch giữa chúng ta"
"Ừ" Cố Thùy Vũ ra hiệu để cô nói tiếp
"Em xin lỗi vì giờ mới kể cho anh, em muốn tự mình giải quyết chuyện này, em mà nói cho anh biết thì thể nào qua đôi ba câu cũng bị anh dỗ ngọt" Bây giờ, càng lúc cô càng không có đủ sức chống cự với anh
Cố Thùy Vũ nhếch môi, ngón tay anh khẽ gõ vào chiếc ly thủy tinh, "Giờ em đã nghĩ xong chưa?" Với tính cách của cô, dù có nghĩ thế nào cũng sẽ chỉ dẫn tới một kết quả
Thương Tịnh gật đầu, sắp xếp lại ngôn từ, sau đó chậm rãi nói, "Em vốn chỉ muốn có một tình yêu đơn giản với anh, những chuyện khác thì đợi chúng ta ổn định rồi từ từ giải quyết, nhưng ở bên anh đúng là chẳng có được lấy vài ngày yên ổn" Gia cảnh nhà anh quá phức tạp
Cố Thùy Vũ trở nên căng thẳng
"Em không ngờ anh lại đi tới nước cắt đứt với người nhà, người thân là một bộ phận rất quan trọng trong cuộc đời mỗi con người, em không thể để anh vì em mà phải đoạn tuyệt với tình thân được" Nếu cô vì Cố Thùy Vũ mà đoạn tuyệt quan hệ với bố thì bố cô sẽ đau lòng biết bao và cô sẽ là đứa con bất hiếu không thể chấp nhận nổi
"Cho nên em muốn thế nào?" Ánh mắt và giọng nói của Cố Thùy Vũ đã trở nên vô cùng nguy hiểm
"Ừm, em muốn thế nào hả, chuyện này đã khiến em đau đầu mất hai ngày rồi, nói thật với anh, đúng là rất khó khăn. Em hẳn là nên kiên định ở bên cạnh anh, cùng anh đối mặt với những khó khăn trước mắt, hoặc là nhân lúc còn chưa muộn sớm rời xa anh, quay trở lại những tháng ngày bình yên, em nghĩ nhiều tới nỗi đầu óc em muốn nổ tung cả ra"
"Đến bây giờ em vẫn còn không tin tưởng anh?"
Thương Tịnh nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Những việc anh làm trước kia không phải chỉ qua một hai ngày là có thể khiến em một lần nữa đặt toàn bộ niềm tin nơi anh được, em muốn mọi chuyện cứ từ từ thôi, nhưng mà hiện thực không cho phép, em cũng sợ nếu em một lòng một dạ tin tưởng anh, anh có được nó rồi một ngày nào đó lại vứt bỏ không chút thương tiếc"
"Chẳng lẽ, trong khoảng thời gian này những gì anh làm cho em đều là giả ư?"
"Là thật, nhưng nó sẽ thật tới bao lâu? Tối hôm qua, em gặp bạn bè của anh và qua đó thấy được cuộc sống trước đây của anh thế nào, xa hoa đồi trụy, tiền tài người đẹp, chứng kiến cô bé non nớt kia, thậm chí em còn tượng tượng ra cảnh cô ta ngồi trêи người anh thế nào nữa ấy"
"Anh làm cho em không có cảm giác an toàn tới vậy sao?" Cố Thùy Vũ cau mày, thất vọng nói
"Ai bảo anh trước đây làm mấy cái chuyện đó chứ" Thương Tịnh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ
Lúc này, bồi bàn mang thức ăn và bát đũa tới, cả hai người rơi vào một phút trầm mặc ngắn ngủi
"... Nếu anh trách em không biết điều thì chugns ta có thể dừng lại ở đây" Thương Tịnh không nhìn anh, nói
Cố Thùy Vũ bất đắc dĩ thở dài, "Rõ ràng là tại anh cả, anh lấy gì mà đòi trách móc em đây? Nhưng chuyện chia tay thì em đừng hòng thương lượng" Cô không biết rằng khi anh ý thức được rằng trêи thế giới này có sự tồn tại của cô thì anh thỏa mãn thế nào đâu
Cơ thể Thương Tịnh khẽ run lên, cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, "Em cũng không muốn chia tay, dù trước đây anh đúng là rất xấu xa, nhưng bây giờ anh đã thay đổi rồi, em tin trêи đời này không thể có người đàn ông thứ hai tốt với em hơn anh được, nhưng mà, áp lực về người nhà và anh em dồn xuống người anh, tất cả chỉ bời vì em"
Ánh mắt Cố Thùy Vũ trở nên dịu dàng, anh vươn tay qua bàn nắm lấy bàn tay cô, rồi khẽ khàng vuốt ve, "Em có thể nghĩ được vậy là tốt rồi"
"Cho nên em cho rằng, để giải quyết trở ngại của anh thì tự em phải giải quyết trở ngại của em đã, nếu em lúc nào cũng do dự, hai chúng ta chẳng bao giờ tốt đẹp được" Thương Tịnh không hề giãy ra khỏi tay anh, "Đầu tiên, đối với sự tự tin của em, chị dâu anh nói em không xứng với anh, Bùi Ninh cũng nhắc tới vấn đề môn đăng hộ đối, song em cảm thấy so với đám phụ nữ tối qua gặp, em cũng chẳng kém hơn là bao, dù không có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng em mà diện lên thì cũng xinh đẹp đấy nhỉ, cùng lắm thì sau này em chăm chỉ trang điểm chút là được; Ngực em không lớn, nhưng em tự nhận em có khí chất riêng! Em nói chuyện chắc chắn có chiều sâu hơn bọn họ, vả lại em không phải là đứa phá của, lại còn biết nấu ăn, ừm, ở trêи giường thì... Tới bây giờ chưa thấy anh có biểu hiện gì có vẻ là không hài lòng, đối với tình yêu, em lúc nào cũng một lòng một dạ, trừ chuyện không tiền không quyền, còn đâu em có cả, em không cho rằng anh cần dựa vào nhà mẹ đẻ mới có thể làm nên nghiệp, vì thế không thể có chuyện em không xứng với anh được, thứ anh tìm là một cô người yêu chứ không phải đối tác làm ăn"
Cố Thùy Vũ nghe xong không khỏi sửng sốt, anh không nhịn được bật cười. Bảo bối của anh hóa ra cũng biết hài hước cơ à?
Thương Tịnh cũng cười, cô nghiêng đầu hỏi, "Sao, em nói sai hả?"
"Đúng! Em nói cực kỳ chuẩn!" Cố Thùy Vũ trả lời rất thẳng thắn
Thương Tịnh nhìn anh, môi cong lên, rồi cô nói tiếp, "Tiếp theo, chính là sự tự tin của em đối với anh, em nghĩ thế này, chúng ta cố gắng tìm tiếng nói chung với nhau và bỏ qua những điểm bất đồng, thế được không?"
"Tìm tiếng nói chung với nhau và bỏ qua những điểm bất đồng?"
"Đúng vậy, anh có cách sống của anh, em cũng có những nhận định của riêng em, giống như trường hợp tối qua, em không hề thích, nhưng em sẽ tôn trọng cuộc sống của anh, miễn là nó không chạm tới giới hạn của em" Thương Tịnh thoáng ngừng lại, "Quá khứ thì cứ để nó qua đi, về sau chúng ta sẽ cùng nhau vun đắp tình yêu này, làm cho nó càng thêm sâu đậm hơn, nhưng từ nay về sau, anh tuyệt đối không được đụng chạm với những người phụ nữ khác, say tới mất lý trí cũng không được, vịn bất kỳ cớ gì cũng không thể, đây chính là giới hạn của em"
Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn cô một hồi lâu, "Anh sẽ làm được"
Thương Tịnh nắm lại tay anh, "Anh đã vì em mà bỏ ra rất nhiều, nếu em không tin tưởng anh thì em mới là người không đúng, em chỉ hy vọng anh có thể nói được làm được, nếu không em..."
Cố Thùy Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân được bao bọc trong sự dịu dàng của cô, cô bé ngốc nghếch này, cô gái của anh lại dám phơi bày tất cả bản thân trước mặt anh, ngộ nhỡ anh là kẻ bạc tình thì không phải trái tim trong sáng như pha lê của cô sẽ bị anh đùa giỡn trong tay ư? Nhưng sự ngốc nghếch và chân thành của cô khiến cho anh cực kỳ thỏa mãn, rốt cục anh đã đợi được cái ngày cô đã toàn tâm toàn ý với anh rồi!
Bồi bàn mang món chính tới và một lần nữa xen ngang cuộc trò chuyện của bọn họ
Đợi mọi thứ trở lại trong yên tĩnh, Cố Thùy Vũ mới lên tiếng, "Anh xin lỗi, anh không biết em đã phải suy nghĩ nhiều tới vậy" Anh rất giận vì cô giấu diếm anh nhiều điều như thế, nhưng anh cũng không ngờ trong cái đầu bé nhỏ của cô lại phải nghĩ ngợi quá nhiều. Thật ra, làm sao có thể không nghĩ được đây, anh không giống cô, có một gia đình đơn giản, khi cô ở bên anh, quả thực cô đã phải đón nhận vô số chuyện mà cô không cần chấp nhận"
"Không sao, không biết mới tốt, nếu anh biết thì lại ngon ngọt dỗ em đem mọi chuyện giao hết cho anh, khiến em không nghĩ thông được ấy" Thương Tịnh cúi đầu cắt thịt bò, sau khi nói ra, tâm trạng cô cũng được thả lỏng rất nhiều, giờ mới thấy đói bụng
"Anh có như vậy hả?"
"Chứ còn gì? Nếu không tại sao anh không nói chuyện gia đình anh với em?"
"Không phải anh sợ em lo lắng sao?"
"Đấy anh xem"
Cố Thùy Vũ tỏ vẻ đầu hàng, "Anh thua"
Thương Tịnh phì cười, cô ăn một miếng thịt mềm, rồi nói, "Được rồi, nếu chúng ta đã thống nhất ý kiến, vậy giờ chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu nhé!!!!"
Từ "Chúng ta" này ngọt tới nỗi Cố Thùy Vũ tự nguyện chết chìm trong nó, "Nghe em cả"
"Trước tiên anh phải kể đại khái tình hình bác trai cho em đã, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng"
"Lão già ngoan cố" Cố Thùy Vũ cực kỳ ngắn gọn phun ra bốn chữ
".. Còn gì nữa?"
"Lão già ngoan cố"
"Ưu điểm!"
"Cố chấp?"
Thương Tịnh hết nói nổi
"Tịnh Tịnh, trêи anh còn có hai người anh trai, ông ấy thiếu đi một đứa là anh cũng không thành vấn đề" Cố Thùy Vũ cố gắng thương lượng
"Linh tinh gì thế" Thương Tịnh giận dữ nói, "Lòng bàn tay, mu bàn tay thì đều là thịt cả, anh không biết ư?"
"Ông ấy ngày nào cũng gào ầm lên là muốn đoạn tuyệt đấy chứ"
"Không phải ông ấy giận quá sao? Người già mà, anh phải dỗ dành mới được... Anh có thể mời bác trai đến đây một thời gian ngắn không? Nếu ông đã có thành kiến với chúng ta thì chúng ta phải nỗ lực loại bỏ những thành kiến ấy đi"
"Hay là cứ đoạn tuyệt đi" Cố Thùy Vũ tỏ vẻ cực kỳ bi quan mà "xin miễn cho kẻ bất tài"
"Hay là anh không muốn bố anh bằng lòng để hai chúng ta qua lại với nhau sao?" Tiểu Phật gia nổi giận, nghe câu trả lời vừa rồi của anh, cô bèn đáp lại một cách dứt khoát gọn gàng!
"Dĩn nhiên không phải" Cố Thùy Vũ vội chấn chỉnh thái độ, "Không phải anh không muốn mà là ông già ở tận Bắc Kinh cơ, rất khó đi một chuyến, vả lại nếu ông ấy tới chỗ anh thì sẽ ảnh hưởng tới công việc" Các cán bộ viên chức tới thăm hỏi sẽ khiến cho cuộc sống của cô không có ngày nào yên ổn nổi
Thương Tịnh nghĩ cũng phải, quả nhiên cô suy tính quá đơn giản rồi, cô chán nản hỏi, "Vậy làm sao giờ?"
Thật ra, theo ý cô thì ông già không thể tới dây được, nhưng Thương Tịnh lại có thể qua chỗ ông, chỉ là anh không muốn để cô tới đó chịu cơn giận của ông thôi, anh phải nhân lúc cô còn chưa nghĩ ra cách này mà giải quyết sạch sẽ vấn đề mới được.
"Cứ từ từ nghĩ rồi sẽ có cách thôi" Anh không giống Thương Tịnh, thích dùng mấy phương án an ủi vỗ về, đối với ông già nhà anh mà cứ dịu dàng một chút là ông lại cho rằng anh hèn nhát, không dám rời khỏi cái "cây cao bóng cả" Cố gia này.
Thương Tịnh buồn bã gật đầu
"Được rồi, nếu đã nói xong thì em mau qua đây ngồi nào, để cho Gia ôm ôm cái" Cố Thùy Vũ đập tay lên trêи ghế sofa, cong môi cười nói
Thương Tịnh nhướng mắt nhìn thẳng vào đôi mắt anh mà cười nhạt, cô mím môi cười rồi đặt dao nĩa xuống, từ tốn chạy nhào vào lòng anh
Cánh tay dài của Cố Thùy Vũ thu lại, kéo cô vào trong lồng ngực mình, hài lòng khẽ thở dài một tiếng, anh cảm thấy trái tim của mình đã yên bình trở lại. Anh hai nói anh bạc tình, chính anh cũng tự cho là vậy, ai ngờ hóa ra anh đợi 33 năm chỉ để chờ sự xuất hiện của cô bé này. Vì ngại mất mặt nên anh không nói mấy lời này ra miệng, nhưng anh sẽ cho cô một tương lai chân thực. Nghĩ tới điều này, anh bèn cúi đầu khẽ hôn lên trán cô.