Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 65




"Á!" Thương Tịnh kinh hãi

Cố Thùy Vũ ôm siết lấy Thương Tịnh, thô lỗ cắn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại, rồi tùy tiện ɭϊếʍ láp lên mặt lên cổ cô, hơi thở nặng nề của anh truyền qua màng nhĩ khiến trái tim của cô càng lúc càng đập nhanh.

Người đàn ông nào đó ngẩng đầu lên, đôi mắt anh giờ phút này đã đỏ ngầu và ngập tràn ɖu͙ƈ vọng, "Con nhóc xấu xa, em thấy chưa, anh không xong rồi này, quả này em chết với anh nhé"

Biến thành Cầm Thú thật rồi kìa! Theo bản năng, Thương Tịnh chống cự lại song tựa như cô lập tức bị người đàn ông nào đó dùng lực cực lớn một tay ôm lấy, rồi người đàn ông ấy ngang ngược ấy vừa gặm cắn cổ cô vừa tiến về phía cửa phòng, tiếp đó, anh đóng rầm cửa lại.

"Á!" Thương Tịnh bị anh khẽ ném lên trêи giường, sau đó cơ thể anh bao phủ lấy cơ thể cô, dùng nụ hôn bá đạo để ngăn chặn lời kháng nghị của và bàn tay anh thì bắt đầu cởi quần áo.

"Không được đâu... Cố Thùy Vũ..." Giữa những nụ hôn, Thương Tịnh khó khăn lắm mới thốt được ra mấy câu nói mang theo sự sợ hãi

"Không được cũng phải được!" Cố Thùy Vũ lớn tiếng

"Em, em, em sợ đau"

"Lần này tuyệt đối không đau" Anh vùi đầu ở cổ cô mà ʍút̼ máp, vừa ʍút̼ vừa cam đoan

"Không có cái ấy..."

"Cái gì?"

"Bao, ưm, đừng! Đau em!"

"Kinh nguyệt của em vừa hết hai ngày trước, an toàn lắm"

"Sao anh biết!"

"Ngoan, tập trung nào..."

"Này, Cố Thùy Vũ, đừng!"

Đàn ông một khi tinh trùng xông lên não thì đương nhiên anh ta sẽ không muốn dùng ngôn ngữ để giao tiếp nữa, Cố Thùy Vũ hung hăng ngăn đôi môi đỏ mọng của cô lại, không cho phép cô chống cự, sau đó anh bắt đầu thăm dò từng nơi trêи cơ thể cô, Thương Tịnh cảm thấy lý trí của mình dần dần bốc hơi theo nhiệt độ ngày một tăng trong căn phòng này.

Tuy Cố Thùy Vũ đang cực kỳ ham muốn, ɖu͙ƈ vọng dâng tràn, song anh vẫn nhẫn nại làm đầy đủ bước dạo đầu, anh không ngừng hôn cô, dụ dỗ cô vươn đầu lưỡi ra để cùng anh quấn quít, bàn tay anh không quên xoa nắn đôi nhũ hoa mềm mại, thỉnh thoảng còn vê tròn "quả dâu tây" nhỏ, giày vò nơi đó một lúc sau đó ngón tay anh lướt trêи làn da với một tầng mồ hôi mỏng ở bụng cô như đang đánh đàn, rồi không kìm được vuốt ve lên xuống nơi bắp đùi của cô, cuối cùng anh dùng ngón tay thon dài để thử thăm dò, anh đút vào trong cô, nơi u cốc ấy đã bắt đầu ẩm ướt rồi.

Lý trí hai người giờ đã bay xa, Thương Tịnh rêи rỉ, không ngừng thở hổn hển. Cô bị anh đùa giỡn tới nỗi ngay cả đầu ngón chân cũng quắp lại, cả người lấm tấm mồ hôi song vẫn liên tục cầu xin anh buông tha, tay cô đặt trước ngực anh, đầu móng tay cô tựa như đang gãi lên lồng ngực cường tráng của anh.

"Tiểu yêu tinh..." Cố Thùy Vũ trút bỏ quần áo của cả cô và mình, rồi mạnh mẽ kéo tay cô đặt lên nơi nóng bóng của anh, "Em cũng thật nhẫn tâm"

Thương Tịnh chạm phải nơi nóng bỏng đó chỉ muốn rụt tay về, nhưng lại bị anh bá đạo nắm lấy, vuốt ve lên xuống vài lần, Cố Thùy Vũ khẽ bật ra vài tiếng rêи thoải mái, rồi anh phủ lên cơ thể cô, ɭϊếʍ vết sẹo để lại sau khi phẫu thuật của cô, sau đó hơi thở nóng rực của anh vấn vít bên tai cô, "Anh muốn tiến vào"

"Nhẹ, nhẹ nhàng thôi nhé..."

Cố Thùy Vũ hôn nhẹ lên đôi môi cô để trấn an, rồi anh dũng mãnh động thắt lưng, cậu bé của anh ngóc đầu, giương cao chậm rãi đi vào.

Tiếng kêu đầy sợ hãi của phụ nữ hòa với tiếng thở dốc của đàn ông vang lên trong căn phòng, Cố Thùy Vũ nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm vào mang theo tiếng nước đầy xấu hổ, nghe thấy âm thanh vô cùng nhạy cảm ấy, Thương Tịnh ngại ngùng run rẩy, tay cô siết chặt ga giường.

"Bé à, bên trong em nóng quá... Chặt quá..." Cố Thùy Vũ vùi đầu ʍút̼ máp chiếc cổ mảnh khảnh của cô, thì thào nói. Bị vây hãm bởi tầng tầng lớp lớp kɧօáϊ cảm làm cho anh phải dùng hết sức mới có thể khống chế bản thân phóng ra.

"Đừng nói nữa..." Giọng nói hờn dỗi của Thương Tịnh run run vang lên

Cố Thùy Vũ ɭϊếʍ cằm cô, vừa ɭϊếʍ vừa ngẩng đầu, nhìn đôi gò má ửng hồng của người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, "Dễ chịu không?"

"Cố Thùy Vũ..." Ngữ điệu cô hơi đứt quãng nhìn gương mặt tuấn tú gần mình trong gang tấc

Anh cúi đầu trao đổi một nụ hôn sâu, nồng ấm với cô, chiếc lưỡi to bản của anh không ngừng sục sạo, trêu đùa đầu lưỡi cô, hai tay anh cũng chẳng nhàn rỗi mà vân vê, xoa nắn bầu ngực đẫy đã của cô, Thương Tịnh cảm thấy cực kỳ sung sướиɠ. Mọi giác quan của cô tụ tập lại một chỗ, đầu óc cô đã không còn cách nào suy nghĩ nổi, bây giờ chỉ có nhiệt độ và sức mạnh của người đàn ông phía trêи này mới có thể điều khiển nổi lý trí của cô thôi.

Cố Thùy Vũ dần dần tăng tốc, Thương Tịnh gần như không thở nổi. Cô liên tục thét lên, "Đừng, đừng!" Nhưng giữa những tiếng thét đầy sợ hãi của mình, cô đã đạt tới cao trào.

y e n c u a t u i n e t

Cô xụi lơ nằm trêи giường, người đàn ông ấy khẽ vuốt ve sợi tóc của cô, phân thân cứng rắn của anh vẫn cương cứng, không có dấu hiệu nào chứng tỏ nó sắp mềm lại, "Nhanh tới vậy sao?" Anh hôn khắp khuôn mặt nhỏ bé của cô, nuông chiều nói, "Chúng ta vẫn chưa chính thức bắt đầu mà"

"Anh..." Ngẩn người mất một lúc rồi cô mới nhận ra ɖu͙ƈ vọng của anh. Ham muốn của anh quá mạnh, cô không khỏi kinh hãi, đêm nay dường như dài đằng đẵng...

Sự thật đã chứng minh, một đêm bình thường đối với Thương Tịnh mà nói, mỗi giây dài tựa một năm vậy, Cố Thùy Vũ chăm sóc rồi đợi cô nghỉ ngơi đủ, sau đó anh thay đổi hẳn phong cách dạo đầu dịu dàng lúc trước, anh như biến thành một con dã thú, động tác cực kỳ thô bạo, anh ở trong cô thúc từng cú, chẳng khác gì đóng cọc vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô, cô khóc nức nở xin anh tha thứ, cô cứ tưởng như mình sắp chết ấy chứ...

Vất vả lắm Cố Thùy Vũ mới nhận được sự đồng ý của người yêu, anh không có cách nào kiềm chế nổi ɖu͙ƈ vọng đè nén bấy lâu. Nhìn xem, anh hết lần này tới lần khác giày vò cơ thể mềm yếu của cô tới nỗi cô không thể chịu nổi nữa, cuối cùng, khi ánh nắng ban mai đầu tiên ló dạng thì anh mới quyến luyến xuất tinh. Xuất ra xong, anh ôm lấy cơ thể mệt mỏi của người yêu đi vào nhà tắm, sau đó mới quay lại giường ôm nhau ngủ.

"Tịnh Tịnh, hôm nay vẫn đi làm à? Hay là anh giúp em xin nghỉ nhé?" Trong lúc mơ màng, Thương Tịnh nghe thấy giọng nói của người nào đó ở nơi chân trời gọi mình, cô cử động cơ thể, song cả người đau nhức khiến cô phải khẽ kêu lên, "Mấy giờ rồi?" Không phải cô chỉ vừa mới ngủ thôi sao?

"Gần tám giờ"

Đôi mắt cô bừng mở, Thương Tịnh trở mình định ngồi dậy, ai ngờ đụng vào đúng chỗ đau khiến cô ngã xuống giường, rơi vào vòng ôm ấm áp kiên cố của người nào đó

"Đau thế sao?" Bàn tay to bản của Cố Thùy Vũ mơn man trêи người cô, khẽ xoa bóp, anh vừa thấy đau lòng vừa thấy đắc ý.

Hồi tưởng lại sự điên cuồng đêm qua, Thương Tịnh từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thốt lên, "Anh đúng là cầm thú..."

Lồng ngực Cố Thùy Vũ rung lên, trông anh rất vui vẻ, "Anh giúp em xoa"

"Em muốn dậy, nhanh lên không trễ mất"

"Xin nghỉ một ngày cũng có sao" Một cú điện thoại là được mà

"Em không có lý do chính đáng thì sao xin nghỉ được?" Thương Tịnh đỏ mặt, cắn vào cánh tay anh một cái để trút cơn giận, "Anh cũng không đi làm à?"

Cố Thùy Vũ cúi đầu, đôi môi mỏng của anh chậm rãi ʍút̼ dấu hôn trêи cổ cô, "Anh cũng không đi, anh ở đây cùng em" hình như anh hơi cảm nhận được tâm trạng của Đường Minh Hoàng rồi

(*) Đường Huyền Tông, hoàng đế thứ 9 của triều đại nhà Đường, Trung Quốc.

Thương Tịnh rụt cổ lại, "Vớ vẩn, mau dậy đi" Cô sợ thật mà

Hai người kì kèo mất một lúc rồi mới dậy, động tác của Thương Tịnh chậm hơn ngày thường mất nửa nhịp, nhìn cô cài nút áօ ɭót, Cố Thùy Vũ bật cười, anh không để ý tới lời phản đối không cho anh "săn sóc" của cô mà điều chỉnh lại giúp cô, sau đó mờ ám nói, "Tịnh Tịnh của anh dù chỉ cần một tay anh vẫn có thể nắm trọn, nhưng thế lại càng ngọt ngào và đáng yêu"

(*) Đang nói tới ngực của chị đấy ạ (*3*)

"Anh đừng khiến người ta chán ghét được không?" Thương Tịnh quẫn bách sẵng giọng

Cố Thùy Vũ bật cười, rồi hôn lên ngực cô, sau đó anh giúp cô mặc một chiếc áo len dệt kim cao cổ, anh muốn tiếp tục chăm sóc cho cô nữa nhưng lại bị Thương Tiểu Thư cự tuyệt một cách thẳng thừng, anh đành ngượng ngùng đi rửa mặt.

Hai người sửa sang xong xuôi mới ra khỏi cửa, Cố Thùy Vũ lái xe đưa cô tới trước cổng tòa soạn, trước khi đi anh còn không quên để lại một câu, "Hôm nay đừng ra ngoài nhé, trưa anh tới đón em"

"Trưa em ăn ở đây, anh không cần tới đâu" Công việc của anh chắc chắn bận rộn hơn cô nhiều

"Vậy được, tối anh tới"

"Vâng" Thương Tịnh nhìn xung quanh, mở dây an toàn rồi định xuống xe

"Đợi đã, hôn một cái nào" Cố Thùy Vũ kéo cổ cô lại, rồi dùng sức vòng tay qua đầu cô, không cho phép cô từ chối, sau đó anh nghiêng đầu hôn lên môi cô.

"Ban ngày ban mặt!" Thương TỊnh lúng túng đẩy anh ra, nhanh chóng xuống xe

"Em cẩn thận đấy" Giờ cơ thể cô đang đau mà, không phải sao?

"Anh đi nhanh lên" Thương Tịnh khoát tay, đóng cửa xe lại

Chà! Trông bộ dạng ghét bỏ của cô kìa! Cố Thùy Vũ hừ một tiếng, tối nay anh phải "hỏi thăm" cô thật tốt mới được.

Đổng Bân đi moto tới đã trông thấy hết cảnh tượng này, vào tòa soạn, anh tìm cơ hội đi theo Thương Tịnh nói chuyện phiếm, "Đồ đệ, sáng nay người đưa em đi làm là bạn trai em hả?"

"Thầy Đổng, thầy thất rồi ạ" Thương Tịnh xấu hổ, không biết anh có trông thấy cảnh kia không nữa

"Không thấy rõ người, sao, anh ta làm gì? Nói vậy, Diêm Dũng nhà anh không bày tỏ hả?"

Gần đây Thương Tịnh đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt cho nên rất nhiều chuyện cô ném sang một bên, nghe Đổng Bân nói thế, cô mới nhớ lại một chuyện mình chưa giải quyết xong, "Chuyện này em cũng không biết phải nói với anh thế nào nữa, anh Diêm chắc là cũng xem như có theo đuổi em"

"Ha, em đúng là đồ ngốc, Diêm Dũng là người hướng nội, nó chạy tới nhà em biết bao lần rồi, thế mà em không hiểu hả?"

"Chỉ là, anh ấy một mực không mở mời"

"Nó chính là người như vậy đấy, nội tâm, nhưng cũng có thể nói là một người thành thật"

"Em chắc là... Không hợp với anh ấy" Thương Tịnh hơi khựng lại, "Con người em, có lẽ vẫn thích một người đàn ông biết chủ động hơn, vả lại, anh Diêm hình như không phải quá thích em, chẳng qua anh ấy thấy em phù hợp với hình tượng người vợ mà thôi"

"Tình cảm phải từ từ bồi dưỡng chứ"

"Em thực sự đã từng nghĩ vậy đấy, nhưng anh ấy tới nhà em vài lần rồi song anh ấy hầu như chỉ nói chuyện với bố em, bọn em mà ở gần nhau thì sẽ xem TV hoặc là tự em phải tìm chủ đề để nói, ví dụ hôm bọn em cùng nhau tham gia bữa tiệc rượu lần trước cũng thế, khi về nhà bọn em thấy rất ngại ngùng" Thương Tịnh buồn phiền nói, "Anh ấy là người tốt, làm bạn bè hay là làm anh trai đều tốt, hơn nữa anh ấy không mở lời nên em cũng chẳng thể tự mình đa tình được, em từng nghĩ cứ để anh ấy từ từ phát hiện ra, có điều tháng trước anh ấy tới nhà em mỗi lần rồi, sau đó bặt vô âm tín, emgọi điện mời anh ấy tới nhà ăn cơm thì anh ấy bảo đang ở bên ngoài, có việc gì đợi anh ấy về rồi tính, nói xong anh ấy bèn cúp máy luôn"

.. Thế này, không kiếm được vợ là đáng đời lắm. Đổng Bân toát mồ hôi

"Thầy Đổng, em nói thẳng, nếu như làm anh không vui thì anh bỏ qua cho em nhé"

"Chuyện này có gì đâu, em thẳng thắn thì anh về nhà cũng tiện nói chuyện hơn, nếu cứ mờ mịt, trong lòng mọi người đều thấy khó chịu" Đổng Bân dứt khoát nói. Anh thích nói chuyện rõ ràng và minh bạch, có vài người phụ nữ sống quá khép kín, nói được một nửa thì giữ lại một nữa, thế thì ai mà biết được cô ta muốn gì chứ?

"Chuyện này em cũng muốn sớm tìm được cách giải quyết, nhưng gần đây... Lại không thể để tâm tới" Thương Tịnh lúng túng nói, thời gian này, ngoài làm việc thì cô đều ở bên Cố Thùy Vũ, "Em hoàn toàn không muốn nói thẳng ra với anh Diêm, anh giúp em nói lại với anh ấy là tốt nhất, nồi nào úp vung nấy, bọn em có lẽ là... Không cùng kϊƈɦ cỡ"

"Được, anh sẽ nói lại với Diêm Dũng một tiếng, không làm vợ chồng thì làm bạn bè cũng tốt" Đổng Bân cười thoải mái, Thương Tịnh nói không hề sai, Diêm Dũng đúng là có thích, nhưng cậu ta theo đuổi Thương Tịnh chủ yếu chỉ vì cô có thu nhập ổn định, tính nết cởi mở, phù hợp làm vợ cậu ta, rất nhiều người trẻ tuổi sống khép kín quá lâu cho nên rất sợ bị tổn thương, cộng thêm sự từng trải, do đó chưa kịp hưởng thụ mùi vị của tình yêu thì đã bị kiệt sức, chỉ muốn bước từng bước để sống qua ngày, thời điểm nên kết hôn thì sẽ kết hôn, nên sinh con thì sẽ sinh con, cứ bình bình là được, chỉ là quá mức bình thản thì cuộc sống nào còn ý nghĩa.

"Thầy Đổng, cảm ơn anh" Thương Tịnh cười ngoác miệng

"Ơn nghĩa gì, bây giờ tóm lại là kể cho anh biết về Chân Mệnh Thiên Tử của em được chưa?" Tinh thần phóng viên săn tin của Đổng Bân lại nổi lên

Thương Tịnh lúng túng, suy nghĩ một chút rồi vẫn thành thật khai báo, "Là Cố Thùy Vũ"

"Ai?" Đổng Bân sửng sốt, anh muốn xác nhận lại lần nữa

"... Cố Thùy Vũ" Thương Tịnh bỗng nhiên hơi ngượng

"Em..."

"Trước khi em tới nước D thì anh ấy đã ly hôn rồi, sau đó xảy ra chút chuyện, mãi cho tới gần đây em mới xác định mối quan hệ với anh ấy, tuyệt đối đúng trình tự pháp luật" Thương Tịnh giải thích rõ ràng

Đổng Bân lắc đầu, "Đúng là nhìn không ra" Một người đàn ông như thế lại có thể thật sự vì một người phụ nữ không tiền không thế mà thỏa hiệp

Thương Tịnh ho khan vài tiếng, "Sao, anh thấy anh ấy bị thua thiệt à?"

"Haha, đương nhiên tuyệt đối là anh ta lãi ấy chứ, một cô gái tốt như em có đốt đèn lồng cũng khó tìm được!" Đổng Bân cười, thầm cảm khái, nếu ban đầu Thương Tịnh cúi đầu trước hiện thực thì có lẽ nhiều nhất cô cũng chỉ là một trong những người phụ nữ trong lịch sử phong lưu của Cố Thùy Vũ mà thôi, không thể nào đi tới tận ngày hôm nay được đúng không? Một người phụ nữ, phải giữ được sự tự tôn, có được sự tự trọng thì mới tốt.

"Đương nhiên, có thiệt cũng là em thiệt, nói về tuổi tác, thì anh ấy có thể làm chú em rồi ấy chứ" Thương Tịnh kiêu ngạo, cười bĩu môi

Đấy đấy, xem xem, cô nàng này được chiều thành quen rồi kìa. Khả năng nhìn người của cậu em vợ không tệ, chỉ là hơi xui xẻo. Đổng Bân khẽ cười, lắc đầu

"Nói gì mà vui thế?" Một đồng nghiệp đi tới hỏi

"Không có gì, tán dóc thôi" Đổng Bân liếc mắt nhìn Thương Tịnh, khỏi cần cô nói thì anh cũng biết chuyện này tạm thời không nên để nhiều người biết được.