Áo Mũ Chỉnh Tề

Chương 40




Thương Tịnh nhíu mày, hóa ra là ông chủ của khách sạn đã đuổi cô ra ngày hôm qua, "Ngài tới tòa soạn có chuyện gì thế?"

"Chẳng lẽ không phải là quý tòa soạn hi vọng được phỏng vấn sao?" Bùi Ninh hỏi một cách vô tội

"Tôi tưởng hôm qua khách sạn Hải Viên đã cho tôi câu trả lời cực kỳ thuyết phục rồi chứ"

"Hôm qua tôi không ở đó, tôi nghĩ có lẽ bọn họ lựa chọn cách làm không thích đáng nên khiến cô Thương đây hiểu lầm rồi, tôi hết sức áy náy vì điều này, tôi đã khiển trách bọn họ rồi, xin cô đừng để trong lòng" Anh chàng tao nhã lễ phép nói

Tục ngữ có câu "Diêm vương dễ đối phó còn tiểu quỷ thì khó chơi" tuy ánh mắt của người đàn ông này khiến cô rất không thoải mái, nhưng không có nghĩa anh ta không phải là người không hiểu lý lẽ, giờ việc phỏng vấn cần được ưu tiên hàng đầu, "Nếu anh Bùi đã nói vậy mà tôi còn làm khó thì đúng là khá hẹp hòi. Cảm ơn anh đã đồng ý tới phỏng vấn, mời đi bên này"

Chậc, nhìn vẻ mặt này của cô, lẽ nào tối qua Cố Thùy Vũ không gọi điện cho cô à? Được, có khí phách!

Hai người đi vào trong phòng tiếp khách, Thương Tịnh theo quy củ bắt đầu lấy một quyển sổ nhỏ và bút ra để phỏng vấn, Bùi Ninh ngồi trêи ghế sofa, hai chân bắt chéo, trông rất nhàn hạ, giống như anh đang ở trong văn phòng của mình rồi hẹn cấp dưới tới gặp mặt vậy.

Mở đầu cuộc phỏng vấn khá thuận lợi, tới khi tiếp xúc tới vấn đề chính thì Bùi Ninh bắt đầu "không dùng vũ lục thì không chịu hợp tác"

"Xin hỏi khách sạn Hải Viên đã mua ba loại bảo hiểm cho nhân viên đúng không?"

"Không thể trả lời"

"Xin hỏi, tổng cộng có bao nhiêu nhân viên làm việc trong khách sạn?"

"Không thể trả lời"

"Xin hỏi, có phải khách sạn đã cam kết với nhân viên sẽ mua cho họ ba loại bảo hiểm đúng không?"

"Không thể trả lời"

Tới câu "Không thể trả lời" lần thứ tư rót vào trong tai cô thì cô gập quyển sổ lại, nét mặt không đổi, mỉm cười nói, "Cảm ơn sự phối hợp của anh, Bùi tiên sinh, tôi nghĩ tôi hỏi xong rồi"

"Đừng khách khí, việc nên làm thôi" Bùi Ninh ung dung chỉnh lại chiếc khăn quàng màu đen trêи cổ rồi đứng lên, cười với cô, "Thay tôi gửi lời chào tới Cố đại bí thư nhé"

Thương Tịnh nhíu mày

"Sao, không quen?" Bùi Ninh nhíu mày, giọng nói mang theo sự vui vẻ kỳ quái

"Sao lại có thể không biết bí thư thị ủy của thành phố được chứ"

"Được rồi, khỏi cần giả bộ nữa, tôi biết Cố Tam từ khi cô còn chưa sinh ra cơ. Cậu ta vẫn luôn thích loại phụ nữ đàng hoàng, ngây thơ nhất, nếu muốn giữ được mối quan hệ lâu dài thì cô đừng tiếp tục cuộc sống liên tục phải xuất đầu lộ diện này nữa" Bùi Ninh mở cửa phòng họp, suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói, "Hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại, cô Thương"

"Không hẹn gặp lại, Bùi tiên sinh" Thương Tịnh mỉm cười kết lời. Cô lười giải thích những chuyện vô nghĩa, đặc biệt đối với những người vừa gặp đã thấy thành kiến.

Bùi Ninh ngừng lại, nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, hai tay đút vào túi rồi sải bước rời đi.

Cố Thùy Vũ chết tiệt! Rốt cục anh đã nói với tên kia cái quái gì vậy! Thương Tịnh cắn răng nghiến lợi ra khỏi phòng họp, hiện tại không phải lúc quan tâm tới ân oán cá nhân, người đàn ông vừa rồi xem ra cũng có chút địa vị, không thể để anh ta làm cho sự việc thất bại trong gang tấc được.

Buổi tối, cuối cùng bản dự thảo chiếm gần hết một chuyên đề cũng hoàn thành, Thương Tịnh lại tốn thêm nửa tiếng để chỉnh sửa, sau đó để Đổng Bân kiểm tra một lần rồi mới gửi bản thảo tới hệ thống tòa soạn. Biên tập Hùng xem qua và đóng dấu, để Hà tổng tự mình định đoạt, sau khi Hà Chính Trạch xem xong thì thổi mạnh tờ giấy đặt bên cạnh, suy tư một hồi mới hạ quyết tâm nói, "Đăng đi"

Chuyện tới nước này thì Biên tập Hùng chỉ đành phó mặc số phận mà thôi, anh ta trở lại vị trí, chỉnh sửa lại lần nữa, rồi gửi tin tức cho Biên tập Mĩ, còn ghi chú rõ ở phía sau "8 trang chuyên mục đặc biệt"

Không biết có phải do khôn khéo đã lâu nên trong lòng anh ta có chút khẩn trương và.... hưng phấn. Dù thế nào đi nữa, cũng là một chuyên nên làm.

Phản ứng chấn động rất rõ ràng, bất kể là bản thân có gan viết bài hay tòa soạn có gan công bố thì trong phạm vi nhất định chắc chắn sẽ tạo thành ảnh hưởng không hề nhỏ, nhưng những người trong cuộc đều hiểu rõ đạo lý, chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, trọng tâm chính là phóng viên có dũng khí viết, tòa soạn có dũng khí đăng!

Các nhà chức trách có liên quan bắt đầu tiến hành chỉnh đốn điều tra, đương nhiên báo chí không chỉ đích danh người đứng mũi chịu sào tuy nhưng lại nói qua về địa chỉ vài khách sạn, đa phần các nhân viên chưa từng đọc báo cũng có thể dễ dàng kêu gọi bạn bè tự mình lên mạng đọc vào thời gian rảnh rỗi, tên tuổi của của vị tiểu phóng viên Thương Tịnh kinh điển này không thể nghi ngờ, đều được mọi người khen ngợi.

Chuyện này đã gây ra một làn sóng xôn xao cực kỳ mãnh liệt trong nội bộ giới truyền thông, rất nhiều người khi gặp Hà Chính Trạch thì đã khen ngợi bài báo đó, khen thật lòng có, hâm mộ đố kỵ có, thích thú xem trò vui cũng có. Nhưng đối với tiểu phóng viên viết bài thì rõ ràng bọn họ không hề coi trọng. Cái gì mà thời đại không giống nhau, cái gì mà con chim đầu đàn sẽ không sống được lâu. Không biết cô có đợi nổi tới ngày nhận được giải thưởng không nữa.

Về phần Bùi Ninh, khi trông thấy bài báo này thì anh chàng suýt nữa bùng nổ, cái gì gọi là "người phụ trách một khách sạn trêи đường Millan tiếp nhận phỏng vấn biểu hiện rằng không thể trả lời" chứ! Anh chàng hất tung tờ báo, rồi gọi người ở phòng quản lý tới điều tra, bổ sung đủ tiền bảo hiểm cho nhân viên, đồng thời anh chàng gọi một cú điện thoại để ân cần hỏi thăm Cố Thùy Vũ, "Con mẹ nhà cậu, cậu coi ông đây là cái gì? Thật sự để con đàn bà đê tiện của cậu chơi đùa tôi à?"

Cố Thùy Vũ đang đi thị sát dân tộc thiểu số tại một thị trấn tự trị cùng một đám lãnh đạo, nghe thấy giọng nói cực kỳ phẫn nộ của đối phương, anh cau mày, trầm giọng hỏi, "Chuyện gì?"

"Giả ngu à, con bé xấu xí tên Thương Tịnh dám đăng tin tức kia không phải vì có cậu gợi ý sao?"

.... Cô ấy đúng là can đảm. Cố Thùy Vũ hắng giọng, "Được rồi, chút chuyện nhỏ như vậy cũng đáng để cậu la hét ầm ĩ sao?"

"Chút chuyện nhỏ?" Bùi Ninh giận dữ, "Con mẹ cậu, đừng nói rằng cậu không biết rằng ông đây đích thân tới nhận phỏng vấn đấy nhé"

"Cậu chạy tới thành phố Z?" Cậu ta đã gặp Thương Tịnh? Đột nhiên, Cố Thùy Vũ cảm thấy không vui, ngại vì còn có người nên anh không tiện nổi cáu, anh thấp giọng nói, "Tôi cảnh cáo cậu, đừng trêu vào cô ấy"

Bùi Ninh giận dữ bật cười, "Ồ, Cố đại bí thư của chúng ta hóa ra lại thương hương tiếc ngọc tới vậy"

"Có gì thì đợi tôi về rồi nói, tôi nhắc lại lần nữa, đừng động tới cô ấy!"

"Cậu!!" Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút dài, Bùi Ninh chửi thề rồi quăng điện thoại đi, thở hổn hển, rút ra hai điếu thuốc, sau đó anh bắt đầu tỉnh táo lại, cô nàng Thương Tịnh...rốt cục là thế nào với Cố Tam!

Khi Cố Thùy Vũ về tới thành phố đã là chín giờ, từ chối việc được các lãnh đạo khác mời đi uống trà, anh để thư ký và tài xế của mình trở về nhà, còn mình đích thân lái xe tới dưới tầng khu nhà trọ của Thương Tịnh, anh ngẩng đầu nhìn căn hộ sáng đèn của cô, nhếch môi cười, khoác áo vào, sau đó mở cửa xe, lấy hai cái cặp lồng trong chiếc tủ lạnh ở cốp xe ra, để vào trong túi rồi xách vào trong.

Thương Tịnh đang trùm chăn xem phim thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô sững người, cất giọng hỏi, "Ai đấy?"

"Là tôi"

Trong lòng cô chợt giật nảy, cô xuống giường, kéo lê đôi dép, mở cửa, nhưng không định ra hẳn ngoài, cô thò đầu qua cửa sắt, "Trễ thế này có chuyện gì không?" Cô nhìn gương mặt mang theo sự mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười của người đàn ông trước mặt.

Nhìn bộ quần áo ngủ bằng bông ấm áp của cô, Cố Thùy Vũ cảm thấy phấn chấn hẳn, anh nhớ tới những con gấu mà mình từng thấy ở Bắc Cực, cô chỉ cần mập hơn chút là giống hệt....." Đương nhiên có chuyện, nếu không sao tôi phải leo lên đây?" Anh cười híp mắt nói

"...Thật ra, bây giờ là thời đại công nghệ thông tin phát triển, ngài có thể gọi điện là được rồi"

"Bùi Ninh chạy tới tìm em?"

Thương Tịnh suy nghĩ, "À, quý ngài không-thể-trả-lời"

Cố Thùy Vũ bật ra tiếng cười từ trong lồng ngực, "Tôi mang đồ ăn khuya tới cho em", anh nâng cái túi trêи tay lên, biểu hiện rằng mình không nói dối.

"Anh đúng là rảnh rỗi"

"Oan quá, tôi vừa mới xuống nông thôn về, trưa nay tôi ăn đặc sản ở thị trấn thấy ngon nên mang về cho em một phần đấy"

Thương Tịnh im lặng trong giây lát, mở khóa an toàn, két một tiếng, cửa sắt mở ra.

Cố Thùy Vũ bước vào, giống như đang thị sát, đôi mắt anh quét một vòng anh căn phòng khách đơn sơ nhỏ hẹp, cau mày, "Sao trong phòng lạnh thế này, em không lắp điều hòa à?" Mùa đông ở phương Nam mà không có lò sưởi, chuyện này khiến Cố Thùy Vũ không chấp nhận nổi.

"Tôi không sợ lạnh" Thương Tịnh nói thật, từ nhỏ cô đã tập võ, cơ thể cô rất khỏe mạnh, "Vả lại bình thường, về nhà nếu không có chuyện gì là tôi lại trèo lên giường ngay, nếu anh lạnh thì dùng cái này đi" Cô lôi một chiếc lò sưởi bằng điện từ trong góc nhà ra.

"Tôi tự làm, tôi hơi đói, em ăn gì thì chuẩn bị giúp tôi một phần" Cố Thùy Vũ khom người cắm điện, rồi nói rất tự nhiên, cứ như thể anh đang chọn món trong nhà hàng vậy

Thương Tịnh không nói được lời nào, anh tới để ăn khuya miễn phí hả?

Cố Thùy Vũ bật công tắc lò sưởi, sau đó ngồi xuống ghế sofa, "Yên tâm, tôi không kén chọn, giúp tôi nấu bát mì là được, hồi trước em ở nhà tôi nấu mì ăn rất ngon, tôi luôn muốn được ăn lại một lần nữa"

"...Trong nồi còn cơm, tôi hâm nóng giúp anh, anh lấy đặc sản ra ăn đi"

"Một mình em mà cũng bật bếp cơ à?"

"Nấu cơm là một việc hưởng thụ" Đối với người thích ăn mà nói, có thể tự mình nấu món yêu thích thì rất có cảm giác thành tựu, đặc biệt là khi người thân ăn nó cũng cảm thấy ngon miệng.

"Đúng là một cô gái tốt" Cố Thùy Vũ cười, thay đổi một tư thế ngồi thoải mái, vừa khéo thấy được bóng lưng của cô từ tấm gương treo trêи tường, anh nghĩ thầm, Tịnh của anh là một cô gái tốt đẹp biết nhường nào, chắc chắn bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện hàng loạt người muốn tới cướp, đợi anh qua giai đoạn cảm thấy mới mẻ này, anh nhất định sẽ giúp cô chọn một đức lang quân như ý..... Tuy cô dễ kϊƈɦ động, lỗ mãng, hay cáu kỉnh, anh thì đương nhiên có thể bao dung, nhưng chồng tương lai của cô.... Suy tư một lúc, trong đáy mắt anh vô ý để lộ một tia hung ác.

Thương Tịnh làm một đĩa cơm chiên trứng, rồi hâm nóng đồ đặc sản anh mang tới, rửa hai đũa sạch sẽ, rồi bước ra khỏi phòng bếp, "Này" Cô đưa một đôi đũa cho người đàn ông như thể đang đi vào cõi hư vô trước mặt mình.

Lúc này, Cố Thùy Vũ mới hoàn hồn, anh hắng giọng, nhìn đĩa cơm rang ràng ươm nóng hổi, khóe môi bất giác nhếch lên, "Thơm quá"

"Đương nhiên" Thương Tịnh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện anh, rồi gắp một miếng thịt vào miệng, "Ừm! Thịt xông khói này ngon thật!"

"Ừ, nghe nói khi ướp bọn họ có bí kíp riêng, vì thế ăn cực kỳ thơm"

"Loại này ăn với cơm rất ngon"

"Vậy em có thích không, tôi chia cho em ít cơm?"

"Không, tối nay tôi ăn no lắm rồi"

"Thật sự không muốn hả?"

Thương Tịnh lắc đầu, cúi đầu ăn.