Margaret vừa giận vừa sợ, dùng sức đập cửa, cửa vẫn không xoay chuyển. Nàng liền bắt đầu hét to. Một lát sau, rốt cục cũng có người phảng phất chú ý đến tiếng động phát ra từ trong phòng, đi tới, nhưng điều làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng là, viên thủy thủ nhốt nàng vào đây vừa rồi không hề rời đi. Do có cánh cửa ngăn cách nên nàng chỉ mơ hồ nghe được hắn và đối phương nói vài lời gì đó, rất nhanh người kia liền rời đi (thiệt là tuyệt zọng). Tiếp theo, bất luận Margaret đập cửa như thế nào đi nữa, bên ngoài cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Thân tàu bỗng khẽ lung lay một chút, Margaret ngừng đập cửa vô ích, chạy đến tựa vào một bên vách khoang, thông qua cửa sổ mạn tàu bằng kính nhìn ra ngoài, bến cảnh ở đằng xa tựa một sợi dây màu đen xuất hiện trong tầm mắt.
Bởi vì RMS Titanic quá lớn, dài hơn 200 m, lượng thoát nước cao kinh người đến năm mươi ngàn tấn. Bến tàu Charles ở New York không thể không đào sâu xây rộng bến tàu thêm 100 m dọc sông Hudton để chứa vật khổng lồ này. Bến cảng này không thể chứa con tàu lớn như nó vậy, cho nên thời điểm tàu đến đây, không hoàn toàn nhập cảng, chỉ dừng ở đây thôi, mấy chiếc thuyền con (gốc là bác thuyền, dịch đại thế thôi nha) đi đến vận chuyển hành khách xuống tàu cùng hàng hóa lên bờ, cũng như hành khách lên tàu.
Margaret ý thức được đã đến bến tàu, tàu cũng dừng lại tại đây một khoảng thời gian, sau đó lại lên đường lần nữa hướng ra Đại Tây Dương. Mà cũng vì nguyên nhân đó, bây giờ chính là thời khắc sau cùng để nàng lên bờ. Nếu như bỏ qua, nàng có thể sẽ vĩnh viễn táng thân nơi đáy biển cùng vụ chìm tàu (gió mát quá).
"Khốn kiếp! Mở cửa, thả tôi ra!"
Nàng chạy trở về phía cánh cửa một lần nữa, tức giận dùng sức nhấc chân đá cửa.
Sau đó, bất kể nàng đá như thế nào, từ đầu đến cuối bên ngoài vẫn không có chút động tĩnh.
Khí lực mới rồi bị rút sạch phảng phất trong nháy mắt trở về trong cơ thể nàng. Margaret từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm cửa.
Cửa mở ra, một người tiến vào.
Một giây trước khi cửa mở, nàng cũng thật sự suy nghĩ về người có thể xuất hiện ở đây lúc này. Clurman, Cal Hockley, cho dù là Edwad thuyền trưởng, cũng không thể làm nàng ngạc nhiên như người trước mắt này. Thậm chí có thể nói, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến, lúc này sẽ lại thấy lại gương mặt này ở đây.
Đây là một người đàn ông trung niên, tướng mạo khôi ngô, có thể nhìn ra, hắn tương đối để ý đến việc bảo dưỡng vóc dáng (ói hà, sau này chúng ta sẽ thấy bạn nam này hèn hạ thế nào), một bộ âu phục màu lam đậm với đường vân lông đen may rất vừa người vừa đúng làm nổi bật khí khái nam nhân của hắn (dịch ra đúng thì phải là khí khái đàn ông, nhưng nghe kì nên đành sửa lại xíu), áo trắng như tuyết đoan đoan chính chính trước ngực rất xứng đôi với với cà vạt màu đen và âu phục, trên tay hắn là một cây thanh văn minh trượng (cây trượng màu xanh văn minh á, nó...), trên mặt luôn mang vẻ phong độ nhanh nhẹn khiến mọi người thấy hắn càng thêm đáng tín nhiệm. Tóm lại, bất luận nói theo phương diện nào, hắn có vẻ đều là một quý ông nhà giàu tiêu chuẩn khiến người ta kính ngưỡng.
"Black tiên sinh!"
Bởi vì quá mức kinh ngạc, sau khi Margaret thét lên một tiếng theo bản năng xong, liền ngốc lăng ngay tại chỗ (đơ tại chỗ ý).
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Robert Black, cũng là cha của cậu bé Shirley, thật ra,việc hắn xuất hiện trên chiếc tàu này cũng không phải chuyện khiến người ta khiếp sợ quá mức. Trong lòng Margaret cũng hiểu rõ, cho dù mình đã giấu vé tàu của cả nhà bọn họ, lấy thân phận của Black gia, cho dù ném vé đi, chỉ cần bọn họ muốn lên tàu, thì vẫn có biện pháp để lên. Điều làm Margaret sững sốt là tại sao hắn (Robert Black) lại đến đây?
Robert Black, vị doanh nhân nổi tiếng tại thành phố Winchester, sau khi đóng cửa lại liền cười với Margaret.
"Tiểu thư Firth, em nhất định vô cùng kinh ngạc khi thấy tôi ở đây đi?" (nói thật dịch khúc này muốn ói luôn á)
"Tại sao ông lại ở chỗ này?"
Mặt Margaret lập tức đanh lại, thái độ cũng không lịch sự lễ phép nữa, thậm chí giọng nói còn mang theo ý chất vấn.
"Nghe thấy em dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi, thật sự làm tôi thấy khổ sở nha," Robert Black cũng tựa hồ như không thèm để ý đến giọng điệu của nàng, lộ ra vẻ tiếc nuối mà thất vọng, đi đến chỗ nàng.
"Shirley cũng lên thuyền sao?"
Margaret nghĩ đến cậu bé kia, cố nén cảm giác không thoải mái vì đối phương nhích lại gần mình (dê xồm), hỏi một câu.
"Em còn nhớ đến thằng bé, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng yên tâm vui vẻ," đôi con ngươi xanh xám của Robert Black nhìn nàng chằm chằm, giọng nói thập phần chân thành, "Đúng vậy, thằng bé cũng đang ở trên chiếc tàu này. Em chắc hẳn là không biết, ngay trước khi xuất phát, lại không tìm được vé tàu của chúng tôi. Mặc dù giằng co một phen, cũng may là cuối cùng vẫn không đến trễ. A, tiểu thư Firth, tôi muốn nói là, em là một giáo sư dạy dương cầm rất tốt, Shirley thích em vô cùng. Tôi đã biết chuyện em nghỉ việc rồi, tôi cảm thấy vô cùng tiếc nuối..."
Shirley vẫn lên tàu...
Nhưng, nếu như nàng nhớ không lầm, trong số hành khách khoang hạng nhất, ngoại trừ một số ít phụ nữ tự nguyện ở lại đồng sinh cộng tử với chồng, phần lớn đàn bà và trẻ̉ nhỏ cuối cùng đều lên thuyền cứu hộ.
Việc đã đến nước này, nàng cũng chỉ có thể hy vọng Shirley có thể bình an leo lên thuyền cứu hộ.
"Xin lỗi Black tiên sinh, sợ rằng tôi không có thời gian cùng ông nới chuyện xưa."
Nàng cứng rắn ngắt lời hắn, nói.
Cơ bản là nàng không muốn nói nhiều với người nọ, nói thêm một câu, chính là lãng phí một phần cơ hội sống sót của nàng. Nàng nhấc chân bước nhanh đến cửa, nhưng, thời điểm sắp đi đến cửa, Robert Black lại đứng trước cửa, ngăn cản nàng.
"Tiểu thư Firth, không thể nghi ngờ em đã gây họa lớn rồi. Chẳng lẽ em không muốn biết tại sao em lại không bị trục xuất xuống tàu rồi bị tố cáo sao?"
Margaret ngừng lại, xoay mặt qua, "Có lời gì thì nói mau đi!"
Robert Black phảng phất không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng của nàng, trên mặt lộ ra loại khát khao vui vẻ phảng phất như khi bố thí cho người nghèo rồi hưởng thụ dáng vẻ cảm kích của đối phương (bạn này hoang tưởng nặng lại còn mắc bệnh tự luyến nữa á).
"Chuyện là thế này, tiểu thư Firth, tôi cùng Hockley tiên sinh, chính là vị tiên sinh muốn kiện em kia, chúng tôi là bạn, là bạn tốt, ngay tại buổi tối trước khi lên tàu, hắn và vị hôn thê của hắn, Bukater tiểu thư, đến nhà tôi cùng ăn một bữa thật vui vẻ,chúng tôi cùng ăn cơm tối..."
Để ý thấy Margaret lộ vẻ gấp gáp, hắn lập tức đổi lại lời nói, "Là như vầy, sáng nay tôi nghe nói về chuyện ô tô của Cal bị hỏng. Tất cả đều là thượng đế an bài, trong lúc vô tình tôi lại biết người hắn muốn kiện kia lại là em, điều này làm tôi vô cùng kinh ngạc cùng thập phần không đành lòng. Bất luận cân nhắc thế nào, khi nhìn thấy em lâm vào tuyệt lộ, tôi không thể cứ ngồi yên không quan tâm như thế. Cho nên tôi âm thầm tìm Cal, tỏ ý muốn bồi thường cho tổn thất em gây ra cho hắn, cũng xin hắn nể mặt tôi, không kiện em nữa. Hắn đã đáp ứng..."
"Cho nên ông liền sai người mang tôi đến đây, sau đó nhốt tôi lại ư?"
Margaret tức giận chất vấn.
Phản ứng của nàng hoàn toàn vượt quá dự liệu của Robert Black. Hắn sững sờ, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tôi thật sự không tài nào hiểu nổi, tiểu thư Firth, đối với tất cả những thứ tôi làm vì em, tại sao em có thể hoàn toàn thờ ơ không chút động lòng? (động con mắt ông á, cái này kêu là khí chất, khí chất á, hiểu hông) Không những thế, em lại còn dùng thái độ như vậy đối với hảo ý của tôi sao? Chi trả cho tổn thất vì những hành động lỗ mãng của em bất luận em có năng lực chi trả cho tôi hay không, đặc biệt là vụ kiện của Cal, cũng đủ để em ngồi tù rồi, nếu như hắn thật sự làm như hắn nói. Một khi ghi chép về em có một điểm nhơ, sau này khi em ra ngoài, còn có thể có tiền đồ gì? Chẳng lẽ trợ giúp của tôi không những không thể khiến em cảm kích, ngược lại còn khiến em đối xử với tôi như thế sao?"
Margaret nén giận, cười lạnh một tiếng.
"Ông thật sự chỉ cần tôi cảm kích và tha thứ thôi sao? Black tiên sinh, mục đích của ông chẳng lẽ chỉ có như vậy thôi sao? Nếu quả thật là như vậy, tôi chẳng những sửa lại cách cư xử thiếu lễ phép với ông, hơn nữa sẽ thành tâm thành ý nói xin lỗi với ông nữa!"
Trên mặt Robert Black hiện lên một biểu tình hơi cổ quái. Hắn xoa xoa đôi bàn tay, chậm rãi đi về phía nàng.
"Margaret..."
"Xin gọi tôi là tiểu thư Firth!"
"Được rồi, tiểu thư Firth," hắn nhún vai một cái, "Tôi biết hoàn cảnh của em. Em là học trò tài hoa nhất của giáo sư Smith, nếu như có thể đi Vienna tiếp tục học tập, tôi tin tưởng tương lai của em nhất định rất tốt đẹp. Nhưng thực tế tàn khốc, điều kiện kinh tế khiến em không tài nào tự do lựa chọn điều có lợi nhất cho tương lai của mình, nếu như em nguyện ý..."
Hắn dừng lại, giọng nói hơi nhỏ đi chút ít.
"...Nếu như em nguyện ý, thật ra thì em có thể không lo âu về vấn đề tiền nong nữa. Tôi có thể tài trợ em. Chẳng những tài trợ cho việc học tập của em, bao gồm tất cả phí tiêu xài của em, thậm chí bao gồm cả tiền trợ cấp cho cha em nữa. Hai người có thể dời ra ngoài từ bây giờ, tôi có thể mua cho hắn một tòa nhà để hắn bình yên vượt qua nửa đời còn lại ở đó..."
"Đổi lại cái gì?" Margaret cắt đứt hắn, "Muốn tôi làm tình nhân của ông sao?"
Robert Black nhìn nàng chăm chú, "Thật ra thì không cần phải dùng từ này để hình dung mối quan hệ của chúng ta. Tiểu thư Firth, trên người em có một loại cảm giác làm tôi thập phần động tâm (nói khó nghe tí thì là ông mê gái, thấy người ta trẻ đẹp, nhà nghèo, dễ lợi dụng thì xáp vô thôi), tôi chỉ muốn cuộc sống của em tốt hơn, chỉ thế thôi. Tôi thật xin lỗi em vì hành động không lý trí lần trước của tôi... Nếu như đây là nguyên nhân em đột nhiên nghỉ dạy Sirley, tôi sẽ càng cảm thấy áy náy. Tôi đảm bảo, sẽ không có lần sau nữa..."
"Hành động không lý trí" trong miệng hắn phát sinh vào mười ngày trước.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Nếu bạn đang đọc truyện này ở diễn đàn khác nghĩa là bạn đang đọc bản copy không có sự cho phép của beta. Xin hãy đến Diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện đúng bản gốc. Cảm ơn!
Sau 12 giờ trưa hôm ấy, Margaret đi đến phòng lớn để dạy đàn cho Shirley như thường ngày. Black phu nhân không có ở đó, hình như là đã đi London mấy ngày trước, đến hôm sau mới về. Shirley cũng không có ở đó, người hầu nói cậu bé đang đi khám răng, ước chừng nửa giờ sau mới có thể trở về, xin Margaret chờ một chút. Margaret đáp ứng. Bởi vì buổi tối mấy hôm trước có nhận sao chép một bản nhạc nên phải làm việc đến tận nửa đêm, ngủ vẫn chưa đủ giấc, sau khi người hầu gái rời đi, nàng ngồi trên ghế sofa trong phòng dạy đàn, bất tri bất giác liền ngủ mất.
Một cảm giác khác thường đánh thức nàng. Phảng phất như có sâu bọ bò trên mặt nàng. Nàng mở mắt, lại thấy được Robert Black. Hắn chính là đang cúi người nhìn nàng chăm chú, mà cảm giác như có sâu bò trên mặt đánh thức nàng thật ra lại là tay của hắn đang sờ mặt nàng.
Robert Black nguyên bản là một nhân vật nổi tiếng, có thân phận có địa vị, ngoại trừ vài vụ bê bối tình ái do các đối thủ chính trị tung ra, cơ hồ không có chỗ nào khiến người ta chỉ trích. Mà cái gọi là bê bối tình cảm gì đó thì cũng không có gì đáng sợ, bởi vì Black phu nhân môt mực kiên quyết đứng về phía chồng mình, tuyên bố tình cảm giữa mình và chồng rất tốt, tất cả những tin đồn chẳng qua là kẻ khác bêu xấu đạo đức cũng như công kích nhân cách của chồng mình. Hắn chính là một người như vậy. Bình thường khi dạy học cho Shirley, Margaret cũng không thấy được hắn ở nhà. Chẳng qua là gần đây, số lần chạm mặt có chút nhiều.
Đối với cha của học sinh nhà mình, chồng của nữ chủ nhà, Margaret lấy lễ mà đối đãi, hơn nữa luôn vô cùng chú ý giữ khoảng cách nhất định. Trước khi chuyện này phát sinh, hai người từng có một lần chạm mặt, làtrên đường trở về nhà 0sau khi Margaret dạy học cho Shirley xong vừa vặn đụng phải ô tô của Robert Black đi tới, hắn cho tài xế dừng xe, tỏ ý muốn chở nàng một đoạn, nhưng bị nàng từ chối.
Cho nên, sau khi ý thức rằng người đàn ông nàng không tài nào nghĩ tới tới lại làm một hành động thất lễ, thậm chí hoàn toàn có thể nói là vô sỉ kia, Margaret vừa kinh ngạc, vừa tức giận, lập tức đứng dậy gạt tay hắn ra. Lúc ấy, người đàn ông tựa hồ cũng hết sức khó xử, trước khi Margaret mở miệng chất vấn hắn, vội vàng nói tiếng xin lỗi, xoay người vội vã đi ra cửa. Vừa vặn, Shirley trở lại. Margaret miễn cưỡng trấn định tinh thần lại, sau khi dạy xong một buổi học, tiếp đó, chính là màn mở đầu của một câu chuyện xưa kia rồi.
Bây giờ, lại nghe người đàn ông nọ trước mặt mình dùng loại giọng điệu này nhắc lại sự kiện kia lần nữa, ngược lại Margaret giận quá hóa cười.
"Black tiên sinh, chuyện ông tới đây gặp tôi lúc này, vợ ông có biết không?"
Robert Black sững sờ, ngay sau đó hơi lộ ra ý cười có chút lúng túng, "Thẳng thắn mà nói, cô ấy không biết. Nhưng mà..."
"Tốt lắm, Black tiên sinh," Margaret làm mặt lạnh, "Tôi nguyện ý tiếp nhận lời xin lỗi của ông, nhưng chỉ như vậy mà thôi. Chúng ta một chút quan hệ cũng không có, tôi cũng sẽ không tiếp nhận cái gọi là tốt bụng hỗ trợ của ông, trên thực tế, tôi hoàn toàn không cần. Bây giờ, tôi muốn xuống tàu, xin ông đừng ngăn trở..."
Nàng vòng qua hắn, bước nhanh tới cửa, một khắc trước khi tay nàng chạm vào chốt cửa, chợt Robert Black từ sau bước tới, bắt được cánh tay nàng.
"Tiểu thư Firth, cô tựa hồ không biết thân phận của mình," mặt hắn có chút đỏ lên, giọng nói cũng mất đi sự kiên nhẫn vừa rồi, "Tôi không hiểu, cô dựa vào cái gì mà từ chối ý tốt của tôi?"
"Cút! Tôi thích ngồi tù, mắc mớ gì tới ông! Nể mặt Shirley, tôi cũng không muốn dùng lời càng khó nghe mà mắng chửi ông, ông cút ngay cho tôi!"
Margaret sợ bỏ thời cơ xuống tàu, gắng sức tránh khỏi hắn, dùng hết toàn lực hung hăng đẩy hắn ra.
Robert Black không kịp chuẩn bị, ngã ngồi trên đất. (sao không té đập đầu chết luôn đi)
Margaret nhanh chóng mở cửa.
Viên thủy thủ kia đã không còn ở đó. Nàng liều lĩnh đâm đầu chạy về phía trước.