Tấm rèm cửa sổ thật
dày khẽ rủ xuống, che thật kín tất cả ánh sáng đến từ bên ngoài. Lúc
Margaret tỉnh lại, nếu như không phải thấy hai cây kim trên đồng hồ treo tường trước mặt chỉ số 5 và số 14 thì nàng không tài nào tưởng tượng
chính mình cũng ngủ hết cả đêm như vậy.
Có lẽ bởi vì rượu cồn
kích thích, hai bên thái dương của nàng vẫn có hơi đau. Lúc mới vừa tỉnh lại, trong vài ba giây ngắn ngủi, ý thức của nàng thậm chí phảng phất
còn lơ lửng trong giấc mộng hỗn độn đêm qua. Nhưng trong bất chợt, tất
cả đều trở nên rõ ràng, tất cả kí ức về đêm qua đều hiện ra.
Nàng lập tức ngồi dậy, lại phát hiện mình vẫn nằm trên giường trong phòng
của Cal, trên người cũng mặc áo sơ mi của hắn. Đèn treo trên vách tường
sáng rỡ, là đèn mở lên vào buổi tối. Nhưng Cal đã không thấy đâu.
Tim nàng nhanh chóng thắt chặt lại bởi vì kí ức đêm qua lại ùa về. Nàng
phải ngồi yên trên giường một lát sau mới ý thức được chính mình hẳn là còn phải đối mặt thực tế. Rốt cuộc nàng cũng vén chăn lên, từ trên
giường trèo xuống dưới.
Trong hộc tủ cạnh đầu giường, có nhiều
hơn một bộ quần áo phụ nữ, từ nội y đến áo ngoài, đều đầy đủ hết mọi
thứ. Nàng cởi áo sơ mi của Cal trên người xuống, mặc từng món quần áo
vào. Lúc đi vào phòng tắm, nàng nhìn thấy bên trong đã được dọn dẹp thật chỉnh tề. Toàn bộ số quần áo mang theo vết máu đêm qua nàng cởi xuống
cũng biến mất không thấy đâu.
Margaret liền lấy nước lạnh rửa
mặt, tùy ý giũ nhẹ đôi tay cho ráo nước rồi quay người đi ra ngoài. Đi
tới cửa phòng ngủ, lúc tay nàng chạm lên tay vịn bằng đồng lạnh như
băng, nàng hơi khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu sau đó thở ra.
Margaret mở cửa.
Nàng giật bắn cả người lên.
Ngoài cửa bất ngờ xuất hiện khuôn mặt già nua làm người ta khắc ghi ấn tượng
của Lovejoy, giống như ông ta vẫn một mực đứng đợi trước cửa chờ nàng ra ngoài vậy.
“Ngài.... Ngài khỏe.... “
Margaret cảm thấy hơi lúng túng, cố lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu hết sức bình thường chào hỏi ông ta.
Mí mắt Lovejoy hơi hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm nàng.
“Cô tỉnh rồi sao, tiểu thư Firth?”
Giọng nói của ông nghe cũng lạnh mạc hệt như khuôn mặt không biểu cảm của mình.
————
Margaret đi ra khỏi cửa phòng này, dọc theo trải thảm tiêu sái đi về phòng của mình.
Sáng sớm 5 giờ, trên hành lang đèn vẫn sáng, tuyệt đại đa số nhân vật trên
chiếc tàu này cũng đang chìm đắm trong mộng đẹp. Trên đường trở về, nàng chỉ gặp phải hai nữ nhân viên dọn dẹp thức sớm để làm vệ sinh ở đằng xa xa. Nữ nhân viên tựa hồ cảm thấy hơi kì quái khi gặp phải hành khách ra ngoài vào thời điểm đó nên cứ nhìn Margaret đến mấy lần.
Margaret dừng ở cửa phòng mình, dùng chìa khóa cửa mở trái cửa —— có lẽ là vì để cửa cho nàng nên tiểu thư Douglas cũng không có khóa trái.
Trong phòng yên tĩnh. Nàng ấy hẳn còn đang trong mộng đẹp.
Margaret rón rén trở lại trong phòng của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Rèm cửa sổ thật dày cho hết nắng sớm của buổi bình minh ở ngoài. Trong
phòng vẫn đen như mực. Margaret không có kéo rèm cửa sổ, cũng không mở
đèn. Trong bóng tối, nàng đứng tựa vào cửa khá lâu, cuối cùng lần mò
trong bóng tối chậm rãi đi tới mép giường, để nguyên quần áo nằm xuống.
6 giờ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào tầng tầng lớp lớp sóng biển, lúc
mấy chú hải âu vòng quanh mấy cột khói to của RMS Titanic, chiếc tàu này cũng dần tỉnh giấc.
Một ngày mới bắt đầu.
Margaret nghe
tiếng tiểu thư Douglas ở cách vách rời giường.... Đúng 7 giờ, nàng ấy
phải đi đến kiểm tra tim mạch cho tiên sinh Strauss vào sáng sớm theo
thông lệ kiểm tra hằng ngày, đây là nhiệm vụ bác sĩ giao cho nàng ấy.
Bên tai truyền đến tiếng vòi nước mở “ào ào”, là tiểu thư Douglas đang rửa mặt.... Lúc chải đầu, nàng ấy khe khẽ hát nhỏ rồi khoái trá cười
nhẹ.... Lúc đi ra phòng tắm, trên chân mang đôi giày cao gót gõ lên sàn
nhà phát ra tiếng động vui tai theo nhịp bước....
Bỗng nhiên có người gõ cửa.
Điều gì nên tới, nhất định vẫn phải tới!
Chọt tim Margaret giật thót lên, từ trên giường ngồi dậy. Động tác quá vội
làm động tới vết thương, một trận đau đớn lập tức ập tới.
Nàng cố chịu đau, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Tiểu thư Douglas đi ra mở cửa.
“Ai vậy?”
Nàng (tiểu thư Douglas) mở cửa, nhìn thấy hai vị ăn mặc đồng phục thuyền
cảnh đứng trên hành lang trước cửa phòng, hơi sửng sốt một chút, hỏi:
“Xin hỏi các ngài có việc gì?” Nàng kỳ quái hỏi.
Đội cảnh vệ dài Harold Bell tự giới thiệu mình xong mới khẽ nói xin lỗi:
“Vô cùng xin lỗi, tiểu thư, sớm như vậy liền tới quấy rầy ngài. Nhưng mà
chúng tôi muốn biết, tiểu thư Margaret Firth tiểu thư có phải đang ở nơi này không?”
“Đúng, nhưng mà tối hôm qua nàng không có trở lại.
Tôi đang bắt đầu có hơi lo lắng rồi đây, phu nhân Strauss cũng rất lo
lắng. Vốn là cũng muốn đi tìm nàng, cũng may sau đó nàng cho người nhắn
lại, nói là gặp phải bạn cũ trên tàu nên ngủ lại ở đó luôn. Các ngài tìm nàng chuyện gì không?”
Harold Bell và thủ hạ của ông liếc mắt nhìn nhau:
“Là bạn gì vậy?”
“Cái này ngược lại không nói rõ.”
Harold Bell nhìn vào trong:
“Tôi muốn đi vào nhìn phòng của nàng một chút.”
“Xin hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Douglas tiểu thư ngăn lại không để cho
hắn vào, “Tôi sắp đi kiểm tra sức khỏe cho tiên sinh Strauss, các người
không thể đi vào.”
Margaret mở cửa, xuất hiện trước mặt mọi người.
“Margaret! Thì ra cô ở trong phòng! Ngươi trở về lúc nào vậy?” Tiểu thư
Douglas nghe được động tĩnh, quay đầu lại thấy là Margaret, kinh ngạc
vui mừng la lên, “Người này không nói câu nào, cố tình muốn đi vào kiểm
tra gian phòng của cô kìa!”
Sắc mặt Margaret vẫn có chút tái
nhợt, nhưng vẻ mặt nhìn rất bình tĩnh, nàng chậm rãi đi tới cửa, gật đầu với Clurman một cái, ngay sau đó nhìn về phía Harold Bell.
“Ngài đội trưởng, xin hỏi tìm tôi có chuyện gì?”
“Thì ra cô cũng đang ở đây. Như vậy là tốt nhất.” Harold. Bell quan sát
nàng, tằng hắng một cái, “Quả thật có một chuyện. Nhưng xin cô cân nhắc
lại, chúng tôi hi vọng cô có thể đi một chuyến đến phòng bảo an với
chúng tôi. Yên tâm, nếu như chứng thực mọi chuyện không có quan hệ gì
với cô, chúng tôi lập tức sẽ thả cô trở về.”
“Ồ thượng đế, rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Tiểu thư Douglas tức giận la toáng lên, “Nếu
như các người lại vô lễ như vậy, tôi liền lập tức đi thông báo cho tiên
sinh Strauss biết!”
“Thật xin lỗi tiểu thư, cho dù tiên sinh
Strauss có tới, tiểu thư Firth cũng cần đi một chuyến cùng chúng tôi. Có người tố cáo ngài ấy liên quan đến một chuyện rất nghiêm trọng. Xin
ngài thứ lỗi.”
Harold Bell giải thích.
Mặc dù chỉ quen
biết tiểu thư Douglas mới 2 ngày, nhưng tình hữu nghị giữa hai người lại nhanh chóng phát triển. Margaret biết nàng ấy che chở chính mình, chỉ
lắc đầu một cái.
“Chớ kinh động đến tiên sinh Strauss. Tôi theo đội trưởng Bell là được. Yên tâm đi, tôi không sao.”
“Nhưng mà —— “
“Ngài đội trưởng, đi thôi.”
Margaret nhìn về phía Harold Bell.
Harold. Bell nhìn nàng, gật đầu một cái.