Cuối cùng vận khí cũng không có tệ hại quá mức. Trên đường Margaret tóc tai bù xù chạy ra khỏi phòng Cal trở về may mắn cũng không có đụng phải ai. Chỉ có
Douglas tiểu thư cảm thấy có điểm kỳ quái đối với việc nàng mất tích nửa giờ. Lúc Margaret tiến vào, nàng ta hỏi một câu.
"Tôi cùng với đứa nhỏ ban nãy có quen biết, mới vừa đưa cậu bé trở về..."
Margaret còn chưa nói hết, Douglas tiểu thư nhìn thấy máu trên bắp chân nàng, lấy làm kinh hãi:
"Ôi thượng đế, chân của cô làm sao vậy?"
Margaret cúi đầu nhìn một cái, bấy giờ mới nhớ đến, thấy không có cách nào che giấu, liền "ách" một tiếng:
"... Mới vừa rồi, thời điểm đưa bé trai kia trở về, tôi không cẩn thận đánh vỡ một cái ly, chân bị cứa một đường."
"Nhanh, để cho tôi xem cho cô một cái."
Douglas tiểu thư tin ngay lập tức, vội vàng đi lấy hòm thuốc băng bó vết thương giúp Margaret.
Vết thương bị thủy tinh vạch ở bắp chân cũng không sâu, sau khi xử lý đơn
giản xong, Margaret cảm ơn Douglas tiểu thư, sau đó trở về phòng mình.
Ngày hôm sau, Margaret mượn cớ chân bị thương, một mực ở lỳ trong phòng.
Nàng biết một tiếng "Cút" sau cùng của Cal tối hôm qua, hẳn có nghĩa là hắn
sẽ không làm phiền nàng nữa rồi. Mặc dù đến bây giờ vẫn còn không nghĩ
ra lý do tại sao hắn lại đột nhiên bỏ qua cho mình như vậy, nhưng cái
này không quan trọng. Trọng yếu (=quan trọng, nói trọng yếu cho hay,
ahihihihi) chính là, bây giờ nàng có thể tùy ý đi đi lại lại trên cái du thuyền này như các hành khách khác rồi. Bởi vì quan hệ với vợ chồng
Strauss, thậm chí nàng còn có thể xuất hiện bên cạnh họ ở địa phương chỉ có những nhân tài thượng đẳng mới đến được.
Nhưng mà nàng không có tâm tình này.
Hôm nay đã là ngày 13, đã là ngày thứ tư nàng đã lên tàu rồi.
Qua tối nay, chính là ngày mai. (nói chuyện huề vốn hà =.=)
Nếu như nói tất cả đều giống nhau, ngày mai, chính là ngày cuối cùng của
chiếc tàu này, nửa số người trên tàu này, cũng sắp chôn cùng chiếc tàu
công nghệ "thần thoại" đầu thế kỷ XX dưới đáy Đại Tây Dương đen ngòm
lạnh như băng này. Mặc dù nànng tự nói với bản thân một lần lại một lần, với năng lực của nàng, giữ được mình là lựa chọn sáng suốt hợp lý,
nhưng trong lòng, đúng là vẫn không có cách nào làm ra vẻ yên tâm thoải
mái mà đối mặt được.
Cho nên nàng cũng không muốn rời khỏi căn
phòng này. Đây đại khái cũng là một loại tâm lý đà điểu. Không nhìn
thấy, cũng không rối rắm nhiều như vậy.
Nhưng đến chạng vạng tối, Strauss phu nhân lại để cho nàng cùng tham gia buổi cầu nguyện tối.
"Cục cưng, ta nghe Douglas tiểu thư nói, con cả ngày ở trong phòng, đúng
không? Chuyện này cũng không tốt. Ngay cả Strauss tiên sinh, bác sĩ cũng cho phép ông ấy có thể tản bộ trên boong tàu một chút, khích lệ ông ấy
hít thở nhiều không khí thoáng mát. Đến đây đi, cùng chúng ta đi nhà
thờ."
Strauss phu nhân là một giáo đồ thành kính, mỗi ngày sẽ không bỏ lỡ buổi cầu nguyện tối này.
Margaret không có lớn mật đến mức dám cự tuyệt hảo ý của Strauss phu nhân, mặc
dù không có chút hứng thú gì, nhưng nàng vẫn cảm ơn hảo ý của bà, nhanh
chóng sửa sang lại quần áo tóc tai, phụng bồi đôi vợ chồng già ra cửa.
Nhà thờ ở tầng a. Có thể đi qua boong tàu để đến đó.
Thời điểm hoàng hôn, chính là thời điểm trên boong tàu nhiều người nhất
trong ngày. Chẳng những có hành khách khoang hạng nhất và khoang hạng
hai đến đây tản bộ, mà hành khách khoang hạng ba, và cả những người đáng xem thường dựa vào quan hệ tình ái với các thủy thủ để lên tàu, cũng có thể đi đến đây, hưởng thụ những tia nắng chiều tà ấm áp giống như những người giàu.
Nắng chiều chiếu vào RMS Titanic, nhuộm boong tàu và tát cả những người trên boong thành kim sắc. Nghe tiếng bọn trẻ con nô
đùa huyên náo, lại nhìn vợ chồng Strauss hai mái đầu bạc song song vẫn
kéo tay nhau thì thầm to nhỏ như cũ, nghĩ đến đây vô cùng có khả năng là buổi chiều nắng cuối cùng mà đôi vợ chồng già đáng kính dễ gần này được ngắm, trong lòng nàng lại tràn lên một trận thương cảm.
"Margaret, nhìn xem, cảnh sắc nơi này thật đẹp. Nếu như không phải là đang ở trên
biển, bình thường sợ rằng đã không thấy được nắng chiều mê người như vậy rồi." Strauss phu nhân chỉ vào tia nắng xa xa cười nói, " Thấy không,
chồng ta thích chụp nắng chiều, hôm qua chính là vì muốn nhân thời gian
chờ đợi trước bữa hắn mà đi rửa ảnh, nên lúc ấy mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy."
"Quả thật, thật là quá đẹp." Margaret phản ứng lại, vội vàng phụ họa một câu.
Strauss phu nhân nhìn nàng một cái:
"Cục cưng, con làm sao vậy? Con có tâm sự gì sao? Hay là do ta để cho con
bồi chúng ta đi nhà thờ khiến cho con thấy không tiện?"
"Không,
không, ngài hiểu lầm," Margaret vội vàng giải thích, "Con vô cùng tình
nguyện đi nhà thờ với các ngài. Mới này chẳng qua là con bị cảnh sắc mê
người hấp dẫn, cho nên không có lưu ý đến ngài nói chuyện với con."
Vợ chồng Strauss nở nụ cười.
Rốt cục Margaret cũng không nhịn được, đi nhanh mấy bước, đi tới gần hai người:
"Phu nhân, tiên sinh, thật ra thì quả thật con có một chuyện, nhưng không biết nói thế nào."
"Nói đi." Strauss phu nhân khích lệ nàng, "Ta và Strauss tiên sinh tình
nguyện nghe con nói. Có lẽ chúng ta còn có thể giúp con một chút."
Margaret nhẹ nói:
"Thật ra thì... tối hôm qua con gặp một cơn ác mộng đáng sợ... Con mơ thấy..."
Nàng dừng lại, liếc nhìn vợ chồng Strauss, thấy vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, kiên trì đến cùng thì mới tiếp tục nói:
"Con mơ thấy chiếc tàu chúng ta ngồi này đụng phải băng sơn, cuối cùng... chìm..."
Vợ chồng Strauss liếc nhau, đồng loạt cười ra tiếng.
"Ha ha, cô bé đáng yêu," Strauss tiên sinh an ủi Margaret, "Ta còn cho là
chuyện gì. Bất quá chỉ là một giấc mộng mà thôi. Hơn nữa, ta dám phi
thường khẳng định mà nói cho con biết, RMS Titanic tuyệt đối sẽ không
chìm. Yên tâm đi, còn chưa tới 2 buổi tối nữa, là cho con có thể đặt
chân lên đất Hợp chủng quốc Hoa Kỳ rồi."
Ông trả lời như vậy, vốn là trong dự liệu của Margaret. Nàng cũng không có hy vọng có thể khiến
họ tin rằng tàu sẽ đụng vào băng sơn sau đó chìm nghỉm... không chỉ bọn
họ mà mỗi một người trên tàu này trước khi khắc cuối cùng đến, từ Metz
chủ tàu, Edward thuyền trưởng, đến bất cứ hành khách nào ở khoang hạng
ba, hẳn là ai cũng không tin tưởng.
Nàng
chỉ là muốn chắc chắn, đôi vợ chồng trước mắt này sẽ không lựa chọn đồng sinh cộng tử (cùng sống cùng chết) ở thời khắc cuối cùng như nàng đã
biết, bọn họ hoàn toàn không cần phải làm như vậy. Strauss phu nhân thì
không nói, với tuổi tác và địa vị của Strauss tiên sinh, chỉ cần ông
nguyện ý, ông hoàn toàn có thể lên thuyền cứu hộ.
"A, cảm ơn lời
an ủi của ngài. Con cũng biết con bị giấc mộng đáng ghét này quấy phá là một chuyện ngu xuẩn. Nhưng mà con thật có chút lo lắng. Strauss tiên
sinh, xin ngài tha thứ cho sự mạo muội của con, con muốn biết, nếu như
có vạn nhất, con nói là nếu như vạn nhất phát sinh sự việc đáng sợ như
vậy, mà thuyền cứu hộ không đủ để cứu hết tất cả mọi người chúng ta, thì ngài sẽ làm sao?"
Margaret dè dặt hỏi.
Strauss tiên sinh cười ha ha, cởi mở nói:
"Đứa nhỏ thân ái của ta, lúc nhỏ, ta đã từng mơ ước có thể trở thành một vị
anh hùng bất khuất. Nhưng sống đến bây giờ, bất quá ta cũng chỉ là một
người bình thường, coi như kinh doanh thành công một cửa hàng mà thôi.
Nếu quả thật có một khắc như vậy, ta hy vọng ta có thể cứu mọi người
giống như thượng đế vậy. Nếu như không thể, ít nhất cũng phải đem cơ hội nhường lại cho trẻ con và phụ nữ."
"Nhưng mà ngài hoàng toàn có
thể ở trên thuyền cứu hộ. Dù sao, tuổi tác của ngài đã cao, con nghĩ
rằng không có bất cứ người nào dị nghị về điều này." Margaret chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.
"Chuyện này và tuổi tác không liên
quan. Dựa vào việc chiếm đoạt chỗ ngồi của phụ nữ và con nít để sống
được trăm tuổi, chuyện này đối với một người đàn ông mà nói, là một loại hổ thẹn." Strauss tiên sinh nhìn về phía vợ yêu đang ở bên một mực lắng nghe cuộc đối thoại, "Aida, Firth tiểu thư đưa ra cho tôi một đề tài
hết sức ý nghĩa. Tôi trả lời như vậy, bà thấy thế nào?"
Strauss phu nhân mỉm cười nói:
"Ông luôn luôn đúng, Strauss tiên sinh."
Có được sự tán dương không chút tiếc rẻ của vợ, lão tiên sinh lại nở nụ cười.
Nhà thờ đã ở phái trước rồi.
Buổi cầu nguyện tối mỗi ngày này, người tham gia cũng không nhiều. Phân lớn
đều là người hơi lớn tuổi so với Strauss tiên sinh và phu nhân không sai biệt lắm. Địa phương rộng lớn như vậy, vị trí trống có không ít.
Sau khi lục tục đi theo vợ chồng Strauss và đám người đến lễ bái vào trong, Margaret cũng không nói chuyện nữa.
Mặc dù nàng có thể đoán trước được lựa chọn của Strauss tiên sinh, nhưng
nghe những lời như vậy từ miệng ông, nàng vẫn không có cách nào thờ ơ
không động lòng.
Lúc ngồi trong nhà thờ, nghe nhạc phong cầm
(không biết loại đàn này là đàn gì) đệm thánh ca, tình thàn một mực
hoảng hốt, bỗng nhiên nàng lại nghĩ tới Cal Hockley.
Đương nhiên nàng sẽ không đi khiển trách hắn.
Bị Strauss tiên sinh coi là hành động vô sỉ, với những người thuộc chủ
nghĩa thực dụng, chẳng qua chỉ là một chuyện vô cùng bình thường. Giống
như đói bụng thì muốn ăn cơm, hay mệt nhọc buồn ngủ thì đi nghỉ ngơi
vậy.
Hành động quyết đoán có lập trường riêng, như thế thôi. Margaret cũng biết, thật ra thì nàng cũng giống như hắn.
Bọn họ đều là những người thuộc chủ nghĩa thực dụng, cũng không có tình cảm trách trời thương dân, mọi việc đều lấy bản thân làm trung tâm. Từ một
điểm này mà nói, hắn và nàng là đồng loại.
Thời gian cầu nguyện buổi tối không lâu.
Sau khi kết thúc, Margaret đứng lên từ chỗ ngồi, đi theo vợ chồng Strauss ra ngoài.
Margaret đứng bên cạnh, tựa người vào lan can boong tàu.
Bống nhiên ống tay áo của nàng bị người ta kéo xuống, cúi đầu liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc
"Shirley!"
Margaret mừng rõ không thôi, sau đó nhìn bốn phía:
"Một mình em thôi sao?"
Shirley cười hì hì, thấp giọng nói:
"Mới vừa rồi em thấy cô. Chạng vạng tối hôm qua em đến phòng rửa ảnh tìm cô, muốn mang cho cô chút đồ ăn, lại không thấy cô, em lo lắng gần chết.
Sau đó nghe nói có một tiểu thư cứu Strauss tiên sinh, em an tâm, biết
nhất định là cô. Bây giờ cô đang nghỉ ở đâu, ngày mai em đến tìm cô."
Margaret nói cho cậu bé số phòng.
Bé trai đọc kỹ một lần, "Em nhớ kỹ rồi. Bây giờ em đi trước. Nếu không, Gila sẽ tìm tới! Trước cứ vậy đi, gặp lại, cô Firth!"
Cậu bé sung sướng vẫy vẫy tay với Margaret, xoay người chạy biến như làn khói.