Ảo Ma Bộ Pháp

Chương 25: Chấp chưởng đế vị Cung chủ Ảo Ma cung




Bắc Hải Ảo Ma cung.

Thời gian vào thượng tuần tháng sáu.

Mọi nơi trong Ảo Ma cung đều như bừng bừng một khí thế mới. Hoa đăng thắp sáng cũng có. Y phục sặc sỡ cũng có. Mọi khuôn mặt đều hân hoan cũng có.

Khác hẳn lần Cao Nhẫn, Tả Hữu Thần, Nhị tiền tả hữu hộ pháp lúc trở về Ảo Ma cung. Mọi môn nhân đều bồn chồn. Sát khí lúc nào cũng sẵn sàng bùng lên. Cả một tòa ngang dãy dọc của Ảo Ma cung đều trầm lặng như ở chốn hoang vu. Mờ mờ phủ kín Ảo Ma cung một màn sương mỏng, mà Cao Nhẫn và bốn người theo sau đều ngỡ là sát khí đang giăng tỏa ngút trời. Sự việc hôm nay đã làm mới tất cả. Vì ngày hôm nay chính là Đại Điển lễ mừng Cao Nhẫn chính thức tiếp nhận Đế vị, là Đế cung Cung chủ đời thứ mười một.

Mọi môn nhân trong cung đều mừng vui vì họ đã có một Cung chủ tuổi trẻ, nghi biểu bất phàm. Xuất chúng nhất là trí học lại cao thâm.

Theo như lời trước đây khi vui miệng Võ Lâm Thần Toán có hỏi về sự học của Cao Nhẫn có phải đều là sở học truyền đời của Đế cung Cung chủ. Và Cao Nhẫn vì muốn mọi người an tâm, đã nói cho bốn người theo chân biết là sở học của mình chỉ kém so với Đế tổ một chút mà thôi. Và sự việc này đã được hai lão già và Tả Hữu nhị thần truyền miệng, nói cho mọi môn nhân khác nghe. Không cần phải nói, Võ Lâm nhị thần đã đề cao Cao Nhẫn đến mức nào. Và thật đúng là như vậy.

Lúc này đây, mọi người đều chăm chú quan sát Cao Nhẫn, đang quỳ lạy trước bàn thờ Đế tổ và phát thệ :

- Đệ tử là Cao Nhẫn, môn đệ của tiền Cung chủ đời thứ mười, xin lập thệ. Quyết vì sự tồn vinh của bổn cung mà xả thân. Quyết không đi ngoài tôn chỉ của bổn Cung do Đế tổ sáng lập. Bằng sai lời, nguyện trời tru, đất diệt!

Sau đó, Cao Nhẫn ngồi lên Thượng tòa, tiếp nhận lễ của môn nhân.

Đầu tiên là Tả Thần Nguyên Đình và Hữu Thần Lỗ Trung. Tuần tự sau đó là bốn vị Hộ pháp, ba vị đường chủ Nội, Ngoại và Chấp pháp. Sau đến các phó đường chủ, các chánh phó phân đường...

Toàn thể môn nhân thuộc hạ gồm trên ba trăm người, tất cả đều không quá bốn mươi tuổi. Ngoại trừ hai lão già Võ Lâm nhị thần, khi lên đường vào Trung Nguyên đã đang giữ chức Tả Hữu thị tiền hộ pháp.

Hai lão già khi về đến đã một phen lúng túng. Cao Nhẫn đã nhìn thấy, và đã có sự toan tính riêng.

Nghị lễ chấm dứt.

Đại Điển lễ diễn ra tôn kính và trang nghiêm. Không khác nghi thức của một bậc đế vương. So với Đại Điển lễ của Quân chủ Hiệp Thiên bang thì có phần hơn. Nếu không kể đến việc thiếu khách quan tham dự.

Nhưng mọi người trong Ảo Ma cung đều không để ý đến việc này. Và lệnh đầu tiên của Cao Nhẫn, Đế cung chủ Ảo Ma cung là :

- Bản Cung chủ vì theo tôn chỉ của Đế tổ, nên việc mọi người vào Trung Nguyên là không cân thiết! Mọi môn nhân đều phải tuân hành!

Lệnh thứ hai :

- Bản Cung chủ xét công trạng của Tả Hữu thị tiền hộ pháp, nay sửa một chút ít môn quy. Đưa hai vị lên hàng trưởng lão! Được quyền bàn luận mọi việc trong cung với bản Cung chủ. Còn chức vị cũ, trao lại cho hai đại đệ tử của cả hai người phụ trách.

Lệnh thứ ba, sau đó :

- Việc riêng của bản nhân còn lại đối với Trung Nguyên, bản nhân sẽ tự lo liệu sau. Mọi người bất tất phải quan tâm.

Lệnh thứ tư và lệnh cuối cùng :

- Kể từ ngày mai, bản Cung chủ bế quan một tháng, trước là rà soát lại mọi tình hình bổn cung. Sau nữa là tiếp nhận tuyệt học truyền đời, do Đế tổ lưu lại! Mọi việc trong cung do hai trưởng lão phụ trách. Còn kỳ dư sau đó, bản Cung chủ xuất quan rồi sẽ tính sau. Nghiêm minh, dứt khoát! Từng lên một, mọi người đều nhất nhất vâng phục và hứa sẽ tuân thủ!

Sau đó, không còn phải nói ra, mọi người bê chén, say sưa, nỗi hân hoan tràn ngập trong từng bát rượu. Và cũng phải nói thêm mọi người đều ước mong được mục kích thần công tuyệt thế của Cung chủ. Đành phải chiều lòng! Cao Nhẫn gật đầu đáp ứng, và mọi người đều chong mắt chờ xem.

Sau khi đã một lúc uống cả bốn hoàn Bảo Mạng Tục Mệnh hoàn. Hỏa hầu lúc này của Cao Nhẫn đã tiến đến mức vô lượng. Cao Nhẫn đã biết rõ điều này. Do đó, Cao Nhẫn biểu diễn thần công ‘Hóa nước thành sương’ mà mọi người đều chưa nghe nói đến. Cao Nhẫn bảo :

- Mọi người trước hết, hãy uống cạn bát rượu của mình đi...

Mọi người y lời, uống cạn, đặt bát lại trước chỗ mình ngồi.

Võ Lâm Thần Khất tưởng Cao Nhẫn làm như đã từng làm trước đây ở Không Động. Do đó lão khẽ mỉm cười và nghĩ: “Bấy nhiêu cũng đủ cho mọi người thần phục, tâm phục”.

Nào ngờ, lão đưa mắt nhìn hoài, vẫn không thấy Cao Nhẫn cầm bầu rượu nào cả, cũng không thấy bất kỳ một tia rượu nào được bắn đến từng bát rượu. Lão ngơ ngẩn, cũng như mọi người đều đang ngơ ngác nhìn chăm chú vào Cao Nhẫn.

Cao Nhẫn, hai mắt đang khép hờ, hai tay khẽ đưa ra, chỉ vậy thôi,. không xảy ra điều gì khác lạ.

Ước chừng được một tuần trà, Cao Nhẫn mới mở mắt ra, nhìn thấy mọi người đang ngơ ngác. Cao Nhẫn mỉm cười nói :

- Nào, mọi người hãy nâng bát uống mừng nào!

Đã ngơ ngác, mọi người càng ngơ ngác. Nâng bát! Bát đã uống cạn lúc này, còn gì nữa mà nâng.

Nào ngờ... Mọi người ồ lên một tiếng kinh ngạc. Vì lúc này trước mặt mọi người đều có một bát rược đầy.

Ai đã rót? Rót lúc nào? Hoặc ai đã đổi bát? Nhưng đổi làm sao chỉ trong một tuần trà mà có thể đổi hết được hơn ba trăm bát?...

Hồ nghi, mọi người đều ngờ vực nhìn lẫn nhau. Võ Lâm Thần Khất còn ngờ vực nhiều hơn tất cả. Lão khẽ đưa tay chấm bát rượu trước mắt mình, và cho vào miệng nếm thử, lão bật la lên :

- Rượu! Đích thực là rược rồi!

Mọi người nhao nhao lên, tất cả cùng nếm thử, và tất cả đều tin bát ở trước mặt mình là bát rượu. Cao Nhẫn chỉ mỉm cười, không nói. Nâng bát lên, đợi mọi người cùng nâng lên hết, Cao Nhẫn ngửa cổ uống cạn.

Võ Lâm Thần Khất sau khi cạn bát, đặt xuống lão nhăn nhó nói :

- Tiểu đệ à! Bát rượu này, thật sự lão huynh nuốt không trôi được! Sao lại...? Hừ! Nào, tiểu đệ nói cho mọi người cùng nghe nào! Nói đi nào!

Cao Nhẫn thấy lời khẩn khoản của lão mà bật cười, khi thấy mọi người đều có vẻ khẩn khoản, Cao Nhân mới nói :

- Chút nữa là tiểu đệ phải bêu xấu rồi! Không ngờ, rót cho đầy bao nhiêu bát rượu đây mà phải hao tốn hết gần hai mươi bầu rượu... Mà ở đây lại không đủ, tiểu đệ đành phải mượn thêm bầu rượu của lão sư huynh nữa, mới gọi là tạm đủ đây...!

Thất kinh, Võ Lâm Thần Khất đưa tay sờ bầu rượu đang treo ở ngang thắt lưng... bầu rượu đã khô kiệt. Lão ấm ức nói :

- Nhưng... nhưng tiểu đệ lấy lúc nào, mà ta không hay biết gì cả?

Cao Nhẫn bật cười cho thần tình của lão, cũng như khi thấy nhiều người đưa tay cầm bầu rượu ở gần mình mà lắc lắc, khua khua... Cao Nhẫn phải nói rõ ra :

- Đấy là tiểu đệ phải vân dụng Ảo Ma nội công tâm pháp của bổn cung đến mức tuyệt đỉnh. Để biến rượu trong bầu thành hơi sương. Sau đó phân thành từng đám sương nhỏ lơ lửng trên từng bát, kế đó phải vận dụng tâm pháp ngược lại, đưa hơi sương trở lại thành rượu. Để bát mỗi người đều có rượu đấy chứ!

Mọi người đều như không tin ở điều mà tai mình vừa nghe. Chuyện như là chuyện ở trong sách viết... cho trẻ con! Không thể nào có như vậy được. Nhưng dẫu sao thì nói. Sự thực vẫn là sự thực. Bát rượu cạn... mọi người đều công nhận. Bát rượu đầy... mọi người đều đã thấy. Và uống hết bát rượu... mọi người đã uống xong.

Thế là tiếng hò la, hoan hô tất cả đều đồng loạt nổi lên như sấm động.

Mọi người thảy đều khâm phục. Đến cả Võ Lâm nhị thần cũng phải bái đầu khâm phục sát đất.

Ăn uống, chuyện trò, tất cả tiếp tục kéo dài cho đến hết đêm.

* * * * *

Sáng ngày hôm sau, Võ Lâm nhị thần, lúc này là Trưởng lão, đều đem tất cả kinh sách liên quan đến tình hình của Ảo Ma cung đưa cho Cao Nhẫn xem. Cao Nhân đưa tay nhận, và nói với hai lão :

- Tiểu đệ cần nghiên cứu thêm học thuật bí truyền của Đế tổ! Mọi việc bên ngoài, mong hai vị lão sư huynh lưu tâm giùm! Tiểu đệ xin tạ ơn!

Võ Lâm Thần Toán hỏi thêm :

- Khi nào tiểu đệ xuất quan?

Cao Nhẫn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :

- Lâu thì một tháng! Chóng hơn nữa thì cũng phải hai mươi ngày. Nhị vị cứ an tâm.

Võ Lâm nhị thần thi lễ và lui ra.

Cao Nhẫn cài then cửa. Ngồi đọc tất cả sổ sách của Ảo Ma cung.

Việc ghi chép rành mạch giúp cho Cao Nhẫn hiểu rõ ràng mọi tình hình trước, sau của Ảo Ma cung. Kể từ khởi thủy cho đến nay. Việc đọc lại sổ sách này làm mất đi của Cao Nhẫn hết một ngày. Nhưng nhờ vậy mà Cao Nhẫn hoàn toàn yên tâm về vấn đề an toàn của Ảo Ma cung, thật sự là nơi bất khả xâm phạm.

Sở học của mỗi thế hệ đều được truyền đời và tăng tiến hơn thế hệ trước. Mỗi người, ngày ngày đều quan tâm, học hỏi lẫn nhau, ôn luyện võ công. Nội bộ trong cung đều luôn ổn định.

Tình hình này, chẳng trách tham vọng của Vệ Ngõa sư phụ của Cao Nhẫn. Khi xưa ý muốn làm bá chủ võ lâm Trung Nguyên. Vì đấy là việc khá dễ dàng.

Có lẽ do biết vậy, nên Đế tổ đã lập ra tôn chỉ của mình, và bắt buộc người được chọn làm Cung chủ kế truyền phải là bậc có căn cơ tốt và nhất là có lòng khoan tâm, hòa ái, luôn luôn hướng thiện... có vậy, Ảo Ma cung mới có được như ngày hôm nay.

Cao Nhẫn thầm thán phục, tự hỏi: “Tuy danh xưng có vẻ như là tà phái... nhưng thực chất còn tốt hơn nhiều so với các danh phái tự vỗ ngực cho mình là chánh phái!”

Với suy nghĩ này, Cao Nhẫn tiến đến linh vị của Đế tổ. Nơi đặt linh vị của Đế tổ là một bàn hương. Trên cùng là linh vị của Đế tổ. Sắp lần lượt từ trên xuống dưới là linh vị của Đế cung Cung chủ tiếp. Nơi đáng lẽ là linh vị của Sư phụ của Cao Nhẫn, nay vẫn để trống.

Cao Nhẫn thầm khấn :

- Sư phụ! Rồi đây, đồ nhi sẽ đưa hài cốt của người về an trí nơi đây, cho sư phụ được ấm lòng cùng các bậc tiên Đế cung khác.

Lấy một chiếc ghế, Cao Nhẫn đứng lên, nhìn vào nơi đặt linh vị Đế tổ.

Một quyển sách lụa mỏng được đặt sau linh vị. Chắp tay xá ba xá, Cao Nhẫn đưa tay nhận lấy sách. Ngoài bìa sách có ghi:

“Ta tuy lưu lại sách này, nhưng vẫn mong, các người kế truyền không cần phải đọc đến.

Nhưng một khi đã đọc và học những sở học này, mong người kế truyền phải thuận theo lẽ trời. Đừng lạm dụng mà sát sanh hại thế. Được như vậy, ta vô cùng mãn nguyện.

Đế cung Cung chủ đời thứ nhất.

Lưu”.

Cao Nhẫn đọc xong, đứng ngay dậy và nói :

- Đệ tử nguyện luôn khắc cốt ghi tâm lời dạy của Đế tổ.

Khoan tâm, Cao Nhẫn bắt đầu đọc. Đầu tiên là chiêu chưởng, có tên là Ảo Ma Phục Ma chưởng.

Đọc thấy tên, Cao Nhẫn đã gật đầu. Đủ hiểu Đế tổ có ý bảo, dùng chiêu chưởng này để phục ma. Mà người đủ năng lực Phục Ma đương nhiên không phải là ma hay Đế tổ muốn nói :

- Ai bảo ta là tà! Là tà sao lại diệt tà?

Phấn khích, Cao Nhẫn luyện ngay chiêu chưởng này! Chiêu thức tuyệt hảo, muốn luyện đến mức đại thành phải luyện với chánh tâm! Điều này Cao Nhẫn hoàn toàn đáp ứng được.

Ba chiêu kiếm lần lượt là:

● Ảo Ma Hàng Tà kiếm nhất thức.

● Ảo Ma Phục Tà kiếm nhị thức.

● Ảo Ma Tịch Tà kiếm tam thức.

Kiếm thức sau trầm trọng hơn kiếm thức trước, chiêu sau huyền ảo hơn chiêu trước.

Cao Nhẫn sau khi đã luyện xong Ảo Ma Phục Ma chưởng, chánh tâm đã được minh định. Dùng tiểu đao thay kiếm, luyện Ảo Ma Hàng, Phục và Tịch Tà ba kiếm thức. Thấy kiếm khí bốc ra dàn dụa! Vầng kiếm quang tỏa lan rộng, nhưng trong sáng, không chút tỏ ra tà khí.

Cũng không đưa người sử kiếm đến mức động nộ, muốn giết người.

Nhất là chiêu kiếm đệ tam thức. Vầng kiếm quang trước thì cao rộng, sau lại hội tụ gom dần lại một điểm. Nhưng chỉ khi đến nước tột cùng, đối phương không nhận bại, không chịu đầu phục thì thế kiếm mới đi vào dứt điểm. Mới đặt đối phương vào chỗ chết. Do vậy mới được gọi là Tịch Tà!

Càng luyện càng thâm ảo. Cao Nhẫn càng kính phục Đế tổ. Từ tôn chỉ đến tuyệt học, tất cả đều tỏ vẻ đường đường chánh chánh. Không khác bậc chánh nhân quân tử. Cao Nhẫn nghĩ: “Không hiểu căn nguyên nào, mà Đế tổ tự nhận mình là ma? Không thể nào hiểu được!”

Với lòng kính phục, Cao Nhẫn khẽ đặt lại quyển sách lụa mỏng vào phía sau linh vị của Đế tổ. Cúi mình phục lạy trước linh vị Đế tổ và linh vị các vị Đế cung Cung chủ đời trước. Cao Nhẫn thấy cảm khái vô vàn!

* * * * *

Tiết trời đã vào đầu tháng bảy. Mưa phùn lất phất bay.

Ảo Ma cung khuất mờ trong màn bụi nước. Mọi người đều phải khoác áo tơi. Lúc này đã cách Ảo Ma cung nửa dặm đường. Cao Nhẫn dừng chân. Hai vị Trưởng lão, Võ Lâm nhị thần cũng dừng theo, mọi người đi phía sau cũng dừng lại.

Mắt mọi người đều ươn ướt. Không hiểu đây là nước mắt, hay là nước mưa đọng lại.

Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần đều xoay người, nhìn lại toàn môn nhân Ảo Ma cung đang đứng phía sau.

Cao Nhẫn xúc động mối chân tình, nói :

- Mọi người hãy quay lại đi! Bản Cung chủ sẽ y hẹn. Đúng nửa năm sẽ quay về. Cùng mọi người chấn hưng Ảo Ma cung! Tả Hữu nhị thần, hai vị nghe đây!

Tả Hữu nhị thần Nguyên Định và Lỗ Trung sánh vai bước lên và đứng trước mặt Cao Nhẫn. Cao Nhẫn đưa tay vào bọc, lấy Ngọc bài lệnh ra, rồi nói :

- Bản nhân nhất định sẽ về, điều này không cần phải bàn cãi! Nhưng để đề phòng vạn nhất, bản nhân lưu lại Ngọc bài lệnh cho hai vị giữ gìn.

Nguyên Định, Lỗ Trung thất sắc kêu lên :

- Cung chủ...!

Cao Nhẫn đưa tay ngăn lại, nói :

- Một, vì đây là vật trấn cung. Hai lão nhị vị giữ Ngọc bài lệnh, thay mặt bản nhân, quản thúc mọi người. Đừng vì quá nôn nóng mà sai phạm đến tôn chỉ bản cung. Nghiêm cấm mọi người lai vãng đến Trung Nguyên. Trừ phi... Phải! Trừ phi có lệnh của bản nhân! Hai vị nghe rõ chứ?

Tả Thần Nguyên Đình, Hữu Thần Lỗ Trung cung thân, tỏ ý đã nghe.

Cao Nhẫn bước tới một bước. Nâng trên tay Ngọc bài lệnh. Kính cẩn trao cho Nguyên Đình. Toàn thể môn nhân đều theo lễ nghi, quỳ xuống trên mặt đất, đang ướt sũng nước mưa...

Lệnh xong, bèn đưng ngang lên nói :

- Tất cả mọi người đều đã nghe rõ lệnh của Cung chủ chứ?

Toàn thể môn nhân đồng thanh ứng khẩu hô vang :

- Rõ!

Tả Thần Nguyên Định lại nói :

- Mọi người hãy quay về!

Rồi Tả Thần Nguyên Định dẫn bước, Hữu Thần Lỗ Trung đi kề bên, hơi lui về sau một chút. Tất cả môn nhân đồng triệt thoái...

Cao Nhẫn và Võ Lâm nhị thần đưa mắt nhìn theo, cho đến khi màn mưa bụi đã cho khuất tất cả. Võ Lâm Thần Toán hỏi, khi không còn ai ở đấy, ngoài hai lão và Cao Nhẫn :

- Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?

Cao Nhẫn giọng dứt khoát, đáp :

- Thủy Tín phong!