Ảo Giác Thực Thể

Chương 4: Trốn chạy




Dự tính là không một ai có thể lường trước được những việc sẽ xảy ra hay hậu quả của nó. Chính bởi vì như vậy, khi Chi dẫn theo anh trai mình chạy đến khu đèn đỏ lớn nhất trong thành phố - nơi bản thân cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ bước đến thì mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa. 

Một cô gái mặc chiếc sườn xám dài màu đỏ xẻ đến eo, bên trong mặc một bộ bikini cùng màu gắn đá tiến về phía hai người. Cô ta liếc mắt nhìn Chi với vẻ cao ngạo rồi ra dấu cho họ đi theo sau. Họ lướt qua những căn nhà trang hoàng vô cùng chói mắt. Những cô gái với bộ quần áo mỏng manh, phô bày hết toàn bộ cơ thể trước người đối diện. Họ chào mời những người khách đi qua, liếc mắt đưa tình với đàn ông và khinh bỉ đối với những kẻ không được khách bao.

Chi dẫn theo anh trai bước sâu vào con hẻm nhỏ phía trước, một căn nhà với phong cách Phương Đông dần hiện ra trước mắt. Những chiếc đèn lồng đỏ treo cao ở mái hiên thắp lên một vùng ánh sáng nơi bóng đêm tăm tối. Chi ngước mắt nhìn người phụ nữ mặc chiếc váy đen kiểu cách đang đứng trên lầu nhìn xuống. Cô có thể cảm nhận được cái nhìn xoáy sâu từ bà ta, từng lỗ chân lông trên cơ thể dựng đứng lên, đầy sợ hãi. Bà ta đang nhìn cô, bà ta muốn có cô..

Huy cảm nhận được cái siết tay thật chặt từ em gái mình, anh khẽ ngước đôi mắt ngây dại vô cảm nhìn về phía người phụ nữ trên lầu. Anh cảm nhận được sức ép từ bốn phía mà bà ta đang tạo ra, giống như muốn phong tỏa mọi thứ xung quanh. Người đàn bà này quá nguy hiểm và anh thì lại không phải đối thủ của bà ta.

Cô gái mặc sườn xám dẫn họ đi vào bên trong ngôi nhà rồi đưa họ theo cửa hông tiến dần ra khu vực “ Cấm ”. Nơi này có một hàng rào lưới bị cắt đứt một khoảng đủ một người chui ra cùng với những dấu chân của ai đó còn in hằn trên nền đất nhão. Có lẽ, người đàn ông kia giúp rất nhiều người như bọn họ. Nhưng để làm gì thì bản thân cô cũng đều không rõ, cô giống như họ - những người hợp tác với đối phương nhưng không biết bản thân phải trả giá là gì. 

-     Hai người hãy chui theo đường này ra ngoài. Tôi nói cho hai người nhớ. Một khi đã đi sẽ không thể trở lại được. Và, khi các người bước ra khỏi khu vực này tức là các người phải chịu trách nhiệm về mạng sống của bản thân. Sống sót hay chết? Hãy tự mình cầu nguyện đi. – cô gái cất cao giọng nói – và…bên ngoài rất nguy hiểm – câu nói cuối cùng bé đến nỗi hai người phải căng tai ra mới nghe rõ cô ấy muốn nói gì. Cô ấy đã từng đi qua ? Hay, cô ấy có người quen biết đã từng trải qua việc tương tự như bọn họ?

-     Còn cô thì sao ? – Chi nhìn cô gái ánh mắt đầy quan tâm.

-     Bỏ cái nhìn thương hại ấy của cô đi. Tôi là người có năng lực. Không cần phải quan tâm. – cô gái nói với giọng điệu khinh miệt rồi quay lưng đi – Nhớ kĩ lời tôi dặn. Không liên quan đến mình, đừng có nhúng tay vào, tránh bị sao quả tạ rơi trúng. Bye.

-     A!... -  Chi nhìn bóng lưng của cô gái rồi lặng lẽ kéo tay Huy – Huy! Chúng ta đi thôi.

Bàn tay cô nắm lấy những ngón tay đầy chai sạn của Huy chạy về phía trước. Họ chui qua đoạn hàng rào đã bị cắt bỏ, những cạnh sắc của lưới đâm, quét qua cơ thể, những vết thương chằng chịt lên nhau tạo thành một đóa hoa diễm lệ màu đỏ. 

Chi vẫn nắm tay anh trai không rời, cố gắng chạy thoát khỏi khu vực đồng trống để tiến đến khu rừng phía ngoại ô. Con đường nhanh nhất để đến nơi tụ họp chính là băng qua khu rừng này. Trước đây, đó chính là một khu tham quan tự nhiên với những loài động vật được huấn luyện vô cùng an toàn cho du khách. Nhưng hiện giờ, liệu nơi đó có an toàn hay không thì không ai biết được.

Cây cối trong rừng khá rậm rạp, chúng như một quần thể liên kết với nhau bằng sức mạnh của bà mẹ thiên nhiên. Chúng quấn quit lấy nhau, níu kéo bước chân người đi qua làm họ rơi vào mê cung rồi từ từ tiêu diệt. Những loài động vật vốn hiền lành nay trở nên đầy nguy hiểm. Ở khu vực này, chúng là kẻ săn còn bạn chỉ là con mồi. 

Đêm tối là thời cơ thích hợp của kẻ đi săn, chúng sẽ tìm kiếm và đợi chờ con mồi mất cảnh giác rồi tiến đến đánh vào điểm trí mạng. Những đôi mắt sáng trong màn đêm u tối khiến khung cảnh trở nên rờn rợn, tiếng hú đầy phấn khích hay tiếng nước cũng khiến cho bất cứ ai sợ hãi. Chi vẫn cố nắm chặt lấy tay anh trai và kéo anh về đằng sau mình. Cô sợ hãi nhưng sự quật cường khiến cô không thể chùn bước. Cô còn anh trai, cô phải bảo vệ anh ấy và phải sống sót. 

Tiếng sột soạt gần hơn, bước chân cô lại càng cố gắng vượt qua chướng ngại. Có thứ gì đó đang đuổi theo họ. Một cảm giác lành lạnh đến từ đằng sau, cô không dám quay đầu lại. Thứ trơn nhẵn đó khẽ phát ra những tiếng “xè xè..”, nó đang bò trên vai cô đầy nhớp nháp. Cô có thể cảm giác được sự phấn khích trong những tiếng kêu của nó, giống như nó đã nhận diện được con mồi. 

Anh trai quay mặt nhìn về phía cô đầy khẩn trương. Cô biết anh tỉnh dậy rồi, là anh trai của cô chứ không phải kẻ ngu đần vẫn ngày qua ngày nói những lời vô nghĩa. Nhưng mà, thứ  đấy đã thít một vòng quanh cổ của cô. Cô khẽ mấp máy “ Chạy đi…làm ơn…chạy đi..” nhưng anh vẫn đứng đó cố gắng với 1 cành cây to gần đó. Cô thấy thật khó thở, cái vòng trơn nhẵn đó dần xiết chặt lấy cổ của cô khiến cho trí não trở nên mơ hồ. Trong cơn choáng váng đó, cô thấy dường như có người đang gỡ cái vòng nhớp nháp ấy ra khỏi cổ. Không khí ùa vào lồng ngực khiến cô tham lam hít lấy rồi ngất đi.