Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 6: Bánh vừng đen




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Quỳ nhanh chóng xóa tin nhắn đi, cầu nguyện vừa rồi anh chưa kịp nhìn đến, lại gửi đến một icon tung hoa vô hại với cả người lẫn vật.

Đường Quỳ nhanh chóng xóa tin nhắn đi vừa cầu nguyện vừa rồi anh chưa kịp nhìn đn lại gửi đn một icon tung hoa vô hại với cả người lẫn vật

Thuận tiện thêm vào một câu: “Ngại quá, tay run bấm nhầm.”

Lần này tin trả lời đến rất nhanh.

【 Giang Trúc: Ừm. 】

Thật đúng là có nề nếp, cho dù chỉ nhắn một chữ mà cũng quy quy củ củ thêm một dấu chấm câu.

Chu Phán Phán ở bên cạnh che miệng, cười khanh khách: “Nếu như cậu mà không xóa tin nhắn kia thì nói không chừng từ bây giờ đến lúc trời tối là có thể mở ra cánh cửa bước sang một thế giới mới rồi đấy.”

Đường Quỳ cất di động: “Tớ không muốn mở.”

Chu Phán Phán nhìn cái bộ dạng dầu muối đều không ngấm này của cô, lắc đầu, cuối cùng chuyển hết tâm tình vào đồ ăn.

“Vậy sau này cậu phải làm sao đây? Còn phải tiếp tục đi xem mắt sao?” Chu Phán Phán hỏi: “Năm nay cậu mới 23, sao dì Đường lại cứ gấp gáp như vậy?”

“Ai mà biết được!” Đường Quỳ thở dài: “Mẹ tớ cứ lo tớ không gả đi được.”

Lúc còn học trung học, mẹ Đường vẫn vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo rằng tuyệt đối không được yêu sớm, tận cho đến học đại học mẹ Đường vẫn còn nói bóng nói gió rằng tốt nhất đừng có yêu đương gì cả.

Đến lúc đi làm, Đường Quỳ tự mình mở một cửa hàng bánh ngọt, mỗi ngày là một đường thẳng giữa hai điểm, thỉnh thoảng thì đi dạo phố với Chu Phán Phán hoặc Tống Thanh, cuộc sống còn quy luật hơn cả người già.

Đường Quỳ cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

Cho tới trước lần này, cô đã qua hai lần xem mắt rồi.

Có lẽ là do ăn ở nên chỉ có hai lần xem mắt đã đủ thay đổi hoàn toàn nhận thức của cô.

Người đầu tiên là một anh chàng mang trên người dáng vẻ u buồn, đối với tiền tài cũng u buồn hệt như thế. Vì vậy nên Đường Quỳ không chỉ thanh toán toàn bộ tiền cơm hôm xem mắt mà còn giúp anh ta thanh toán luôn cả tiền xe đến chỗ hẹn.

Lúc đối phương uyển chuyển tỏ vẻ thưởng thức cô, Đường Quỳ phải mất hai ngày mới khiến anh ta hiểu rõ rằng cô không hề có tí ti cảm giác nào với anh ta chứ không phải là đang tỏ vẻ thẹn thùng.

Đối tượng xem mắt thứ hai là một người say mê học thuật, địa điểm hẹn gặp cũng là thư viện. Lúc Đường Quỳ không trả lời rõ ràng được thế nào gọi là biến dạng song sinh, đối phương bày tỏ không có tiếng nói chung với cô.

Tính như vậy thì Giang Trúc coi như là người bình thường nhất trong số các đối tượng xem mắt của cô.

Chỉ tiếc lại là thầy giáo trước kia của cô.

“Cậu không thích hợp với việc xem mắt.” Chu Phán Phán nói ra một câu gãi đúng chỗ ngứa: “Hoặc là nói cậu xung khắc với việc xem mắt, cho nên chưa gặp được người đáng tin một chút, đây là vận may mà không phải ai cũng có được.”

Đường Quỳ gật gật đầu, thở dài: “Nhưng nếu tớ không đi thì mẹ tớ lại khó chịu.”

Mẹ Đường đối phó với Đường Quỳ cũng chỉ có một chiêu.

Khóc.

Không nói câu nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt.

Dùng chiêu này với Đường Quỳ một trăm lần thì có tác dụng cả một trăm lần.

“Vừa có tài vừa có diện mạo thì đã có người yêu lâu rồi, cần gì phải đi xem mắt? À… Quỳ Quỳ, tớ không phải nói cậu.” Chu Phán Phán thở dài: “Cậu nói xem, lúc học đại học cũng đâu có thiếu nam sinh theo đuổi cậu, nhưng cậu không vừa mắt ai cả, bây giờ thì lại phải đi xem mắt… Thật là, tớ cũng không biết nên nói gì. Này, cậu thực sự không định cân nhắc Giang Trúc sao? Qua thôn này thì sẽ không còn nhà trọ khác đâu.”

Đường Quỳ dừng đũa lại, nghĩ nghĩ.

Vẻ ngoài của Giang Trúc thì không cần phải nói, dù sao cũng từng hót hòn họt ở Đại học y S, lại nói đến chiều cao, xem ra là cao hơn cô khoảng trên dưới 20 cm, đúng là chiều cao mà mẹ Đường ưng ý. Nếu nói về nhân phẩm… cũng không tệ lắm nhỉ?

Từ buổi xem mắt vừa rồi mà nói thì là một người vừa ôn hòa lại có lễ nghĩa.

Chỉ tiếc…

Đường Quỳ lắc đầu: “Không được, tớ vừa nhìn thấy Giang Trúc là đã căng thẳng, cứ có cảm giác một giây sau là thầy ấy sẽ bảo tớ trả lời một câu hỏi nào đó.”

Chu Phán Phán bỗng nhiên mở to hai mắt, hơi lúng túng đứng lên, làm cho Đường Quỳ cũng giật mình theo.

Câu nói sau đó khiến Đường Quỳ không khỏi phải nheo mắt.

“Chào thầy Giang ạ!”

Đường Quỳ nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của Giang Trúc, hiện giờ anh vẫn mặc bộ quần áo lúc xem mắt hồi trưa.

Vẫn sạch sẽ như vậy.

Đường Quỳ cũng đứng lên chào một tiếng: “Thầy Giang!”

Bên cạnh anh còn có một chàng trai đeo mắt kính gọng vàng, nghe vậy thì đỡ mắt kính nhìn Giang Trúc, lại nhìn Đường Quỳ: “Sinh viên của anh?”

Giang Trúc “ừ” một tiếng, hạ mí mắt nhìn cô: “Thật khéo, em cũng đến ăn cơm tối sao?”

Không biết anh có nghe được câu vừa rồi không, trong lòng Đường Quỳ lo sợ bất an, Chu Phán Phán kịp phản ứng trước, bày ra khuôn mặt tươi cười: “Thầy Giang vừa mới tan làm ạ? Vừa hay, cùng ngồi một bàn đi ạ.”

Nói xong, cô nàng nhanh tay nhanh chân đẩy đẩy bát đũa trước mặt mình, kéo cái bàn ra.

Đang giờ cơm tối nên người trong quán cũng nhiều, lúc này đúng là không tìm thấy chỗ trống nào khác nữa.

“Cảm ơn!”

Giang Trúc nói cảm ơn, tự nhiên đi đến bên cạnh Đường Quỳ, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Đường Quỳ bất giác ngồi thẳng lên, chân cũng quy củ khép lại vào nhau.

“Thầy… muốn ăn gì ạ?” Đường Quỳ hỏi.

“Tôi chưa từng đến chỗ này.” Giang Trúc lên tiếng: “Em giới thiệu mấy món đi.”

Mắt kính gọng vàng đứng lên: “Em đi lấy chút nước ấm, lão Giang à, cứ gọi cho em giống của anh là được.”

Chu Phán Phán nhìn Giang Trúc, dứt khoát kiên quyết lựa chọn tạo cơ hội cho bạn tốt của mình: “Tôi đi với anh.”

Đột nhiên hai người kia đi hết, chỉ còn Đường Quỳ và Giang Trúc ngồi song song với nhau. Đường Quỳ run rẩy mở miệng: “Anh có thích ăn cay không ạ?”

Giang Trúc lắc đầu: “Không thích.”

“Nếu không thích ăn cay thì gọi mấy món thanh đạm như mầm đậu hoặc sen hồ xào tái, nếu thích mặn một chút thì ăn bánh ngó sen rán, tôm rang, sườn xào tỏi… À…”

Càng nói càng hăng Đường Quỳ cũng không bit chính mình đang nói cái gì nữa

Càng nói càng hăng, Đường Quỳ cũng không biết chính mình đang nói cái gì nữa.

Giang Trúc có một đôi mắt rất đẹp, lúc nhìn người ta thì lại càng chuyên chú. Trong lúc Đường Quỳ nói chuyện, Giang Trúc nhìn cô không chớp mắt, Đường Quỳ không dám nhìn thẳng, đành phải nghiêng mắt sang một bên, nhìn lên đỉnh đầu anh.

“Xem ra em thật sự là khách quen nhỉ?” Giang Trúc loáng thoáng có ý cười: “Sen hồ xào tái là cái gì?”

“Có củ sen, đậu Hà Lan, ngô, cải dầu.” Đường Quỳ nói: “Ăn rất ngon.”

Giang Trúc dời mắt, nhìn nhìn bát cháo của Đường Quỳ rồi đứng lên.

Bà chủ đang ở chỗ quầy tính tiền, mấy bàn xung quanh đang ăn uống vô cùng náo nhiệt, tiếng nói chuyện ầm ĩ vang lên không ngừng, Giang Trúc đi tới đó.

Đường Quỳ hít sâu, ăn một thìa cháo.

Vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Chu Phán Phán và mắt kính gọng vàng rốt cuộc cũng trở lại, trong tay cầm một cái bình trà nhỏ bằng thủy tinh, bên trong không hề có lá trà nào.

Giang Trúc tự mình đi lấy thìa và đũa trở về, rửa qua bằng nước nóng một lượt, tạm thời không có chỗ để xuống nên phải cầm ở trong tay.

Chu Phán Phán nói: “Bọn anh học y đúng là đều mắc bệnh thích sạch sẽ nhỉ!”

Mắt kính gọng vàng vừa rồi đã nói chuyện với cô nàng một lúc nên cười tít mắt tiếp lời: “Cũng không hẳn vậy, tại lúc trước ngày nào cũng quan sát vi khuẩn và vi sinh vật nên cho dù không thích sạch sẽ cũng sẽ bị ép cho thành như vậy.”

Lúc nói chuyện, anh ta nhìn Đường Quỳ: “Anh cũng là sinh viên Đại học y A, nhưng học trước em hai khóa.”

Đường Quỳ nói: “Chào học trưởng.”

“Không cần vậy đâu.” Mắt kính gọng vàng nháy mắt mấy cái trêu chọc: “Nói không chừng một thời gian nữa anh còn phải gọi em một tiếng chị dâu.”

Đường Quỳ bất an dịch người.

“Đặng Lâm.” Giang Trúc gọi tên anh ta, giọng nói nhàn nhạt, biểu cảm cũng không rõ vui giận: “Đừng nói bậy!”

Đặng Lâm chỉ nhìn Giang Trúc cười cười.

Bữa cơm này, Đường Quỳ ăn mà như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

May mà hai người Giang Trúc và Đặng Lâm còn phải quay lại bệnh viện trực đêm, chào hỏi một tiếng rồi rời đi. Sau khi tạm biệt họ, Chu Phán Phán theo Đường Quỳ trở lại tiệm bánh ngọt, cười đến toét cả miệng: “Cậu biết không, Quỳ Quỳ, Đặng Lâm nói là từ sau khi anh ta đến bệnh viện Trung y vẫn chưa từng thấy Giang Trúc có bạn gái!”

Đường Quỳ đang nướng mấy cái bánh cookie, bỏ mấy hạt nho khô, việt quất khô các loại vào trong khuôn, cũng không ngẩng đầu lên: “Anh ấy là thầy của tớ.”

“Tư tưởng phong kiến.”

Chu Phán Phán lẩm bẩm một câu, không nhận được sự chú ý của bạn tốt nên tâm tình bát quái cũng giảm bớt, hỏi: “Chủ nhật tuần này cậu có thời gian không?”

“Cậu muốn đi đâu chơi?”

“Lâu rồi bọn mình không gặp Tống Thanh, có muốn gọi điện thoại kêu cậu ấy đi coi phim không?” Chu Phán Phán nói: “Tớ thật không hiểu nổi, bây giờ giáo viên cấp hai cũng bận như thế sao?”

“Bây giờ áp lực của học sinh trung học cũng rất lớn.” Đường Quỳ đóng lò nướng, vặn thời gian, phủi phủi tay: “Con trai nhà dì họ của tớ học cấp hai, ngày nào cũng phải làm bài tập tới mười một giờ.”

Chu Phán Phán tỏ vẻ đồng tình: “Thật đáng thương.”

Lúc Chu Phán Phán chuẩn bị ra về, Đường Quỳ đưa cho cô nàng hai hộp bánh cookie hạt khô. Chu Phán Phán rất thích ăn đồ ngọt, đồng ý lần sau xem phim sẽ trả tiền vé.

Chu Phán Phán vừa mới ra khỏi cửa được một lát thì đã sắp tám rưỡi, Đường Quỳ lau mấy cái bàn, chờ Đường Cách đến đón.

Nhưng người đến đón lại là Diệp Thời Ngôn.

Diệp Thời Ngôn mặc một cái áo bành tô lông cừu màu đen khiến khuôn mặt trắng nõn của anh ta càng thêm nổi bật. Tay anh ta cũng rất trắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy rõ những mạch máu màu xanh nổi lên bên trên.

“Hôm nay anh trai em có buổi tiệc xã giao, không thoát thân được nên nhờ anh đến đưa em về nhà.” Diệp Thời Ngôn cúi đầu ngắm nghía cái chìa khóa: “Đi thôi!”

“Không cần đâu!” Đường Quỳ từ chối theo bản năng: “Lát nữa em tự gọi taxi về là được.”

Diệp Thời Ngôn hơi nhíu mày, tiến lên trước mấy bước, từ trên cao nhìn xuống Đường Quỳ.

Anh ta đứng rất gần, thậm chí Đường Quỳ còn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh ta.

Mùi không nặng lắm nhưng vẫn khiến cho cô cảm thấy buồn nôn.

Mặt Đường Quỳ trắng bệch.

Diệp Thời Ngôn rũ mí mắt, thấp giọng mở miệng: “Em thật sự ghét anh như vậy sao?”

Anh ta càng đến gần hơn.

Đường Quỳ nhắm mắt, đẩy anh ta một cái, thất tha thất thểu vọt tới toilet, không nhịn được nữa, bắt đầu nôn mửa.

Sắc mặt Diệp Thời Ngôn u ám, anh ta đứng bên trong cửa hàng, xung quanh đều là mùi thơm ngọt ngào khiến người ta phát thèm, thế nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng khó chịu.

Cảm giác khó chịu này khiến anh ta nhịn không được muốn đập bể cái gì đó.

“Đường Quỳ!” Anh ta gọi tên cô, cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc: “Anh gọi điện thoại cho lão Từ, bảo lão Từ đưa em về nhà, có được không?”