Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 4: Trà sữa




Lúc này Đường Quỳ căng thẳng đến mức không nói nên lời, giống như động cơ bị cháy máy, ngay cả mắt cũng không hề chớp cái nào, chỉ ngẩn người nhìn Giang Trúc.

Dường như Giang Trúc cũng cực kỳ ngoài ý muốn, bàn tay quấy cà phê dừng lại, anh hỏi: “Trước kia em là sinh viên trường đại học y S?”

Đường Quỳ vội vàng gật đầu, thành thật giống như trả lời câu hỏi của giáo viên lúc còn đi học: “Đúng vậy, em học lớp 12, Lâm sàng.”

Nghe xong lời này, Giang Trúc mới chậm rãi quan sát đánh giá cô. Đôi mắt của Giang Trúc rất đẹp, mày ngài, lông mi dày, vừa nhìn đã thấy là người thâm tình.

Đường Quỳ kéo váy, trên váy xuất hiện không ít nếp nhăn.

“À, là như vậy sao.” Giang Trúc chậm rãi mở miệng, khóe môi mang theo ý cười: “Tôi nhớ ra rồi, khi đó, người bị con thỏ đạp lên mặt trong phòng thí nghiệm có phải là em không?”

Đột nhiên nhắc đến chuyện này, Đường Quỳ gật gật đầu, xấu hổ đến mức ngay cả tai cũng đỏ hồng lên.

Đó là lần đầu tiên học tiết thí nghiệm của Giang Trúc, nội dung là gây tê, tiến hành tiêm thuốc tê vào lỗ tai thỏ. Các tiết thí nghiệm đều dùng động vật nhỏ, chỉ sử dụng cho mục đích chuyên môn, sau khi dùng xong thì sẽ được đưa đi.

Lúc mấy con thỏ được đưa đến, tất cả mọi người đều rất thích thú, con thỏ với lớp lông trắng tinh, ánh mắt tròn xoe màu đỏ, trông cực kỳ đáng yêu. Không ít bạn học nữ đứng bên ngoài lồng sắt vừa trêu đùa con thỏ, vừa không nỡ xuống tay với nó. Chỉ có một mình Đường Quỳ, sau khi nghe xong những nội dung quan trọng mà Giang Trúc giảng giải thì đưa một tay ra nắm lấy lỗ tai con thỏ, tay kia giơ ống tiêm lên.

Trong các tiết thí nghiệm đều là hai người một nhóm hợp tác cùng nhau, bạn học kia vô cùng lương thiện, bình thường gặp ăn xin trên đường cũng nhét cho người ta mấy đồng tiền lẻ, lúc đi học gặp động vật đi lạc cũng đút cho chúng ăn. Cô bạn ấy phụ trách giữ chặt con thỏ, đề phòng nó giãy giụa, nhưng nhìn con thỏ không ngừng vùng vẫy, cô bạn ấy hơi mềm lòng, trên tay bớt đi chút sức lực, con thỏ kia lập tức nắm lấy cơ hội đạp chân một cái, vừa lúc đạp lên trên mặt Đường Quỳ, tạo ra hai vết sướt, máu cũng chảy ra.

Đôi má nóng rát, bạn học nữ cùng nhóm kia cũng bị dọa sợ, lập tức buông tay ra, luôn miệng hỏi: “Cậu có ổn không? Có cần tớ đưa cậu đến phòng y tế không?”

Con thỏ kia không còn bị kìm kẹp nữa, lập tức cảnh giác nhảy dựng lên, Đường Quỳ nhanh tay nhanh mắt, giơ tay ra nắm lấy hai cái lỗ tai của nó xách lên, con thỏ lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Mấy bạn học xung quanh cũng chú ý tới — thời gian trước vừa học môn vi sinh vật, con thỏ cũng mang theo không ít vi khuẩn gây bệnh, việc bị con thỏ làm bị thương cũng coi là một chuyện lớn.

“Để tôi nhìn xem.”

Tiếng nói trong trẻo truyền đến, tất cả sinh viên đều không ai lên tiếng nữa.

Giang Trúc từ trên bục giảng đi xuống, vóc dáng của anh cao, trên người lại mặc chiếc áo blouse trắng, vừa đi vừa cởi găng tay, anh đi đến trước mặt Đường Quỳ, thấp giọng nói: “Ngẩng mặt lên.”

Anh rất cao, Đường Quỳ đứng chỉ mới đến ngực anh. Cô không ngẩng mặt lên, Giang Trúc sẽ không thể nào thấy rõ vết thương trên mặt cô.

Đường Quỳ đi cà nhắc, cố gắng ngẩng mặt lên cho anh xem vết thương vừa rồi.

Giang Trúc nhìn miệng vết thương, thuận tay lấy bông băng từ trong tủ đồ thí nghiệm, vặn mở lọ cồn i-ốt, chấm một cái rồi cẩn thận rửa miệng vết thương cho cô.

Vừa rồi lúc bị con thỏ đạp lên, Đường Quỳ không hề có cảm giác đau, đến lúc cô bạn cùng nhóm kêu lên cô mới thấy đôi má nóng rát, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi, bây giờ bông băng lau nhẹ qua miệng vết thương, cho dù không dùng sức mấy nhưng cô cũng bất giác thấy đau đớn.

Chất lỏng bốc hơi làm giảm bớt nhiệt độ, ngược lại miệng vết thương cũng không còn đau như vừa rồi nữa.

“Đi đến bệnh viện một chuyến, thí nghiệm thì để buổi tối làm bù.” Giang Trúc nghiêm túc nói: “Bây giờ em cần tiêm vaccine phòng dại.”

“Không cần thiết đâu –“

“Cần!” Giang Trúc ngắt lời cô, giọng nói cương quyết: “Là một bác sĩ tương lai, cẩn thận là tố chất cơ bản nhất.”

Là bệnh viện trực thuộc đại học y S nên bệnh viện Trung y nằm ngay bên cạnh trường, Giang Trúc gọi điện thoại kêu một học trưởng đưa Đường Quỳ đi, còn chính mình thì ở lại tiếp tục dạy học.

Về thí nghiệm chưa kịp hoàn thành, Giang Trúc cho cô và cô bạn cùng nhóm nợ, bao giờ có thời gian rảnh thì đi làm bù.

Từ đó về sau, trong giờ thí nghiệm của Giang Trúc có thêm một yêu cầu cứng nhắc – tất cả đều phải mang khẩu trang y tế.

Lúc nhắc tới việc này, ánh mắt Giang Trúc trở nên hiền hòa dịu dàng hơn hẳn, anh cười một cái, hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đè lên nhau: “Không ngờ rằng đối tượng xem mắt lại là sinh viên của mình trước đây.”

Đường Quỳ cũng vô cùng lúng túng gật gật đầu.

Chuyện này đúng là rất xấu hổ.

Sớm biết vậy thì trước khi tới đây nên nhìn qua ảnh chụp một cái, hoặc là nghe mẹ nói cho hết câu… Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận. Ngày hôm qua cô qua loa cho xong chuyện, cho nên bây giờ mới lâm vào tình cảnh khó xử thế này.

“Nói ra thì đúng là em để lại ấn tượng rất sâu sắc đối với tôi.” Giang Trúc cầm tách cà phê, uống một ngụm: “Sau đó mỗi tiết thí nghiệm em đều rất to gan, tay không hề run rẩy, làm rất chắc chắn.”

Đường Quỳ lại rất khiêm tốn: “Là thầy Giang dạy tốt ạ.”

“Bây giờ không cần gọi tôi là thầy nữa, cứ kêu là Giang Trúc đi.”

Đường Quỳ vẫn luôn nhìn chăm chú bàn tay Giang Trúc, lúc anh nói chuyện, Đường Quỳ cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, chỉ dõi theo bàn tay thon dài sạch sẽ với những móng tay cắt gọn kia.

Chỗ cổ tay lộ ra một đoạn cổ tay áo trong sạch sẽ phẳng phiu, cả người anh từ đầu đến chân dường như đều không có chút xíu dơ bẩn nào, tất cả đều cẩn thận tỉ mỉ.

“Không không không.” Đường Quỳ vội vàng trả lời: “Một ngày làm thầy –“

Bỗng nhiên cô có cảm giác lời này không đúng lắm, cô cố gắng nuốt nửa câu còn lại xuống, hết sức cung kính: “Nếu gọi thẳng tên như vậy có phải là không tôn trọng thầy cho lắm không ạ?”

“…”

Giang Trúc hít sâu rồi thở dài, bỗng nhiên gọi tên cô một cách rõ ràng: “Đường Quỳ.”

“Vâng?”

“Tôi hiện giờ không còn dạy ở đại học y S, em bây giờ cũng không còn là sinh viên của tôi.” Giang Trúc vuốt vuốt tách cà phê, nhiệt độ truyền qua thành chén đến lòng bàn tay anh, vô cùng ấm áp, giống hệt như người trước mắt.

Anh chọn từ ngữ: “Buổi gặp mặt hôm nay cũng không phải là thầy trò trao đổi nội dung tình hình gần đây hay là hỏi han chuyện học hành, mà là hai người độc thân xác nhận xem có thích hợp làm đối tượng kết hôn hay không.”

Đường Quỳ ngẩn ra.

“Cho nên, đổi cách xưng hô đi!” Giang Trúc nói: “Nếu em không quen gọi thẳng tên thì cứ gọi là Giang tiên sinh cũng được. Em cứ mở miệng ra là gọi thầy khiến tôi rất có cảm giác tội lỗi.”

Đường Quỳ cũng có chút hoảng hốt, đi xem mắt lại gặp phải thầy giáo cũ, chuyện này nói ra có mấy người tin được?

Thế mà cô cũng gặp phải cảnh này.

“Đói bụng không?” Giang Trúc hỏi: “Em có muốn ăn chút gì không? Chỗ này hình như không phục vụ bữa chính, có muốn đổi sang quán khác không? Em thích ăn cái gì?”

“Cái gì cũng được ạ.” Đường Quỳ ngập ngừng.

Không biết tại sao mà từ nhỏ tới lớn, Đường Quỳ đều vô cùng sợ thầy cô giáo. Đại khái là do thầy dạy toán thời tiểu học để lại bóng ma trong lòng, cho nên mỗi lúc đối diện với giáo viên, cho dù là giáo viên của mình hay là của người khác, cô đều cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Tống Thanh là bạn chơi cùng từ nhỏ đến lớn của cô, bây giờ là giáo viên ngữ văn ở trường cấp hai, Đường Quỳ vừa nghe người khác gọi cô ấy là “cô giáo Tống” thì chân cũng đã mềm nhũn ra.

Giang Trúc nhìn dáng vẻ như đang gặp kẻ địch của cô thì bất đắc dĩ nở nụ cười, dẫn cô đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó. Hai người cùng ăn cơm, sau đó anh đưa cô về nhà.

Nếu không có một tầng quan hệ lúc trước, nói không chừng Đường Quỳ sẽ thật sự suy xét đến Giang Trúc.

Cho dù là tướng mạo hay là cách nói năng thì anh đều rất được.

Chỉ tiếc anh lại từng là thầy giáo của cô. Bởi vì cái quan hệ này cho nên Đường Quỳ không dám sinh ra chút tình cảm thiếu tôn trọng nào.

Bàn tay cầm điện thoại của cô hơi run rẩy, cố hết sức lấy lại bình tĩnh, gượng gạo cất lời: “À, hiện tại em đang mở một cửa hàng bánh ngọt, ở ngay sát bệnh viện Trung y.”

Đây đại khái là một câu trả lời ngoài ý muốn, Giang Trúc dừng lại một chút, hỏi bâng quơ: “Để tôi tưởng tượng một chút, đối diện cổng phía đông của bệnh viện, là cửa hàng có cửa hiệu bằng gỗ? Tên cửa hàng là Quỳ Hoa?”

Đường Quỳ gật gật đầu, cười nói: “Hôm nào nếu thầy… Giang tiên sinh có rảnh thì ghé cửa hàng, em mời.”

Cuộc nói chuyện dừng lại ở đây, đến nhà họ Đường, Giang Trúc để Đường Quỳ xuống xe, nhìn theo bóng cô lên lầu, cũng mỉm cười vẫy tay tạm biệt với cô.

Mẹ Đường đã đứng trên lầu nhìn xuống một hồi lâu, Đường Quỳ vừa vào đến cửa, bà đã vội vàng đi xuống cầu thang, hỏi: “Lần này thế nào?”

Đường Quỳ xòe tay ra: “Anh ấy là thầy giáo trước đây của con.”

“Hả?” Lần này trái lại là mẹ Đường giật mình, bà có chút không dám tin: “Là thầy giáo cấp hai của con? Hay là tiểu học?”

“Thầy ở đại học.”

Đường Quỳ đưa tay lên xoa mặt, mẹ Đường bắt lấy tay cô: “Đừng có xoa nữa, vẫn còn đang trang điểm đấy, làm thế không tốt cho da, lát nữa đi rửa mặt đi. Haiz, con nói người đó là giáo viên đại học sao? Không thể nào, bây giờ giáo viên có thể trẻ như vậy sao?”

“Tạm thời dạy thay ạ.” Đường Quỳ nói: “Thầy giáo dạy môn đó hình như có chuyện gì nên xin nghỉ dài hạn, anh ấy dạy thay một năm. Cụ thể thế nào thì anh ấy không nói, con cũng không rõ lắm.”

Mẹ Đường âu sầu thở dài: “Nhưng mẹ thấy cậu ta rất được, vừa rồi ở trên lầu mẹ có lấy ống nhòm ra coi rồi. Ngoại hình rất ổn, cảm giác nhanh nhẹn linh hoạt. Haiz, thời giờ không còn giống trước kia, không phải Dương Quá và Tiểu Long Nữ cũng từng là thầy trò sao. Con không cân nhắc lại sao? Cảm giác của cậu ta đối với con thế nào?”

“Chắc là không được tốt lắm.” Đường Quỳ nói: “Bọn con không trao đổi phương thức liên lạc.”

Mẹ Đường lại càng phiền muộn.

Bà nhìn loanh quanh, đi đến bàn trà cầm điện thoại lên: “Mẹ nói với dì con mấy câu, bảo bà ấy giới thiệu lại giúp con.”

Đường Quỳ đi lên lầu, sau khi tẩy trang xong thì duỗi lưng ra, lại nghe âm báo của điện thoại vang lên. Cô thuận tay buộc tóc thành đuôi ngựa, mở điện thoại ra, thấy là một lời mời kết bạn Wechat.

Tin nhắn mời chỉ có bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến cho lòng cô run lên.

Tôi là Giang Trúc.