Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 23: Bánh quy gấu




Trứng Muối ngơ ngác nhìn Giang Trúc, lấy cái đầu nhỏ của nó thì sao có thể nghĩ ra lời vừa rồi của Giang Trúc là nghĩa làm sao, cho nên không hiểu được mệnh lệnh của anh. Trong tiềm thức nó cảm thấy, cho dù chủ nhân có ý gì, nó chỉ cần ra sức lấy lòng anh là được.

Vì thế, sau khi Giang Trúc vừa nghiêm túc dạy dỗ xong thì Trứng Muối phe phẩy cái đuôi bổ nhào đến, lè lưỡi ra muốn liếm lên mặt anh.

May mà Giang Trúc kịp né tránh.

Tối hôm nay, phần ăn dành cho Trứng Muối thật sự đã bị cắt giảm nghiêm trọng.

Nhưng mà con chó này cũng ngốc, cho cái gì thì ăn cái đó, không hề có chút nhận thức nào là mình đã phạm lỗi.

Giang Trúc chỉ có thể dặn dò Đường Quỳ: “Lỡ như lông của Trứng Muối mang bệnh thì không tốt, em đừng có dung túng nó, nhất định phải cẩn thận một chút.”

Cái giọng điệu này, cứ y hệt như thể Trứng Muối là lũ lụt, là thú dữ không bằng.

Giang Trúc không có thói quen dự trữ đồ ăn trong nhà, trước giờ vẫn cứ chạng vạng tan làm về thì mới đi mua đồ ăn, hôm nay là ngày nghỉ, sau khi trả lại xe điện cho Tiểu Liễu thì anh dẫn Đường Quỳ đi mua đồ ăn.

Ở đây, muốn mua đồ ăn cũng không cần phải đến siêu thị. Phía đông có một vùng đất trống, người ta mở ra một khu chợ lưu động. Rất nhiều người tự trồng rau cho nhà mình, ăn không hết thì sẽ đưa tới đó bán. Chẳng qua bây giờ đang là mùa đông, những người bán rau ở đây đều là dân chuyên trồng rau ở vùng phụ cận.

Lúc tới đây, Đường Quỳ có đi qua một thôn trang tên là Tiêu Thái Viên, ở trong đó, hình như mỗi nhà đều có một cái lều lớn, trồng rau dưa, dựa vào nghề bán rau mà sống.

Mùa đông, rau cũng không có nhiều loại lắm, Giang Trúc để cho Đường Quỳ chọn, cuối cùng cũng chỉ chọn ít rau cải dầu, khoai tây và mấy loại đồ ăn thông thường. Lại mua thêm con cá, nó quẫy đạp đến mức suýt chút nữa đã khiến cả người Giang Trúc dính đầy nước.

Khi về đến nhà thì sắc trời đã dần tối. Mặc dù nói là đã gần lập xuân nhưng màn đêm vẫn buông xuống rất nhanh.

Sau khi đổ cho Trứng Muối một phần thức ăn cho chó thì Giang Trúc cài tạp dề lên đi làm cơm. Anh làm thịt cá rất lưu loát, rạch một phát, cạo vảy, móc sạch ruột đâu vào đấy. Đường Quỳ rửa tay, nhân lúc Giang Trúc đang xử lý cá thì cô đi xào rau, ninh một nồi cháo trong nồi điện, ở tầng trên của nồi thì bỏ thêm cái bánh bao.

Cơm tối ăn ở phòng khách, trong nhà bày trí theo lối cổ xưa, nhà cũng nhỏ, lại thêm mấy món đồ, trông càng có vẻ chật chội.

Nhưng Đường Quỳ lại cảm thấy rất yên tâm.

Từ lúc còn bé cô đã sống cùng mẹ, chưa từng gặp mặt ba ruột của mình. Khi đó, mỗi lần cô hỏi về ba, mẹ Đường đều nói rằng, thật ra là ông trời thấy mẹ cô một mình cô đơn nên mới cố ý đưa cô xuống để làm bạn với bà, cho nên cô mới không có ba. Đến khi cô đã lớn hơn, loại lý do này không thể lừa gạt được cô nữa, mẹ Đường mới nói cho cô biết, thật ra ba cô đã mắc bệnh qua đời từ lâu rồi.

Trên thực tế, thời thơ ấu của Đường Quỳ cũng không tệ. Măc dù không có ba nhưng mẹ cô lại hết sức yêu thương cô. Mà những bạn nhỏ học chung với cô, chỉ cần hiểu chuyện một chút thì cũng sẽ được người lớn trong nhà nhắc nhở, không nhắc đến đề tài này trước mặt cô.

Ngoại trừ không có ba bên cạnh, Đường Quỳ chưa từng cảm thấy mình có gì không giống với những bạn học khác.

Còn mẹ Đường, về sau thì quen ba Đường, hai người kết hôn, tên của cô cũng từ Hứa Quỳ sửa thành Đường Quỳ. Từ trấn An Sơn chuyển đến nhà họ Đường, đột nhiên có một gia đình trọn vẹn và một cuộc sống thoải mái, Đường Quỳ khi ấy còn nhỏ tuổi lại có cảm giác không chân thực lắm.

Nhưng mà cô vẫn hết sức cảm kích Đường Cách và ba Đường, hai người họ thật sự đã yêu thương Đường Quỳ như người thân ruột thịt. Cái cảnh tượng bị bố dượng và anh kế bắt nạt mà cô tưởng tượng ra lúc ban đầu hoàn toàn không xuất hiện. Đường Cách tỏ ra rất yêu thích cô em gái nhỏ mới tới, còn chủ động đề nghị nhường lại phòng ngủ rộng rãi của mình cho Đường Quỳ.

Ba Đường thì hoàn toàn vừa khớp với tưởng tượng của cô về ba ruột của mình, những lúc cô phạm lỗi, ông sẽ kiên nhẫn nhắc nhở cô, về thưởng phạt thì đối với cô và Đường Cách đều y hệt nhau.

Thậm chí có đôi lúc, ông còn đối với cô tốt hơn cả đối với Đường Cách.

Ăn xong bữa cơm, Đường Quỳ chủ động đề nghị đi rửa bát, Giang Trúc chịu trách nhiệm thu dọn phòng khách. Đang rửa bát được một nửa thì Đường Quỳ nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông, nghĩ thầm rằng lúc nãy mình đã gọi điện xin phép mẹ Đường rồi, bây giờ gọi đến đây không phải Chu Phán Phán thì chính là Tống Thanh, cho nên cô nói với Giang Trúc: “Anh nghe giúp em đi, rửa xong cái bát này rồi em ra.”

Nói xong, cô xối sạch bọt trên miếng rửa bát, để sang một bên, tháo găng tay ra, lấy khăn bông ở bên cạnh để lau tay.

Tiếng nói chuyện của Giang Trúc truyền đến: “Tôi là Giang Trúc.”

“Cô ấy đang rửa bát, sẽ tới ngay đây.”

Đường Quỳ ra ngoài, nhận lấy di động. Trên màn hình hiện rõ ba chữ “Diệp Thời Ngôn”.

Đường Quỳ nhíu mày lại theo bản năng.

Tại sao người kia lại gọi điện thoại đến đây?

Giang Trúc không đổi sắc mặt, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa vặn để người ở đầu bên kia điện thoại có thể nghe rõ: “Anh đi mở nước ấm trước, cả ngày nay em cũng mệt rồi, tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút!”

Đường Quỳ đáp lại một tiếng, đưa tay ra dấu OK với anh.

Nắm lấy di động, Đường Quỳ hỏi: “Đã muộn thế này, anh còn gọi điện thoại tới là có chuyện gì sao?”

Diệp Thời Ngôn đương nhiên đã tỉnh táo hơn so với đêm hôm trước, giọng nói cũng khôi phục lại vẻ lười biếng thường ngày, giống như chuyện anh ta mất kiểm soát đêm hôm đó chưa từng xảy ra.

Anh ta nói: “Quỳ Quỳ, mấy thứ kia là do Bạch Duy Di gửi cho em sao?”

“Bây giờ anh hỏi những thứ này thì có ý nghĩa gì sao?” Đường Quỳ vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Diệp Thời Ngôn, em không có quyền can thiệp vào đời sống cá nhân của anh, cũng không thể lấy tiêu chuẩn của bản thân em để đi yêu cầu anh — Không, nói cho đúng thì là em sẽ không bao giờ trói buộc anh. Hai chúng ta không có quan hệ gì, cho dù trước kia em từng ôm ảo tưởng với anh thì cũng là vì em còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện –”

Giọng của cô hơi cao lên, Giang Trúc vừa mới mở nước ấm xong, nghe được câu nói cuối cùng kia, do dự một chút, lại đi vào phòng bếp, thu dọn số bát đũa còn lại.

“Quỳ Quỳ!” Diệp Thời Ngôn ngắt lời cô, có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô nên anh ta cũng có phần kích động: “Anh không biết rằng mấy thứ đó lại khiến em tổn thương nhiều như vậy… Anh thừa nhận, anh quả thật rất vô sỉ. Nhưng em đừng như vậy, anh khuyên em một câu, em đi gặp bác sĩ tâm lý đi, có được không? Coi như anh lấy thân phận một người anh trai để xin em, có được không?”

Hiếm khi anh ta nói chuyện với cô bằng giọng điệu hèn mọn như vậy, Đường Quỳ cười lạnh, cắt ngang lời anh ta: “Có người anh trai nào có ý nghĩ không an phận với em gái của mình sao?”

Hơi thở của Diệp Thời Ngôn bị nghẹn lại.

Choang.

Từ phía phòng bếp truyền đến tiếng bát đĩa bị rơi xuống đất.

Đường Quỳ hít sâu một hơi: “Anh cũng không cần phải cầu xin em, đáng ra là em nên cầu xin anh mới phải. Xin anh, Diệp Thời Ngôn, nếu anh thực sự muốn tốt cho em thì đừng tới quấy rầy em nữa, được không? Anh càng năm lần bảy lượt quấy rầy em thế này thì lại càng khiến em nhớ tới những thứ kia.”

“Nhưng anh…” Diệp Thời Ngôn nói được một nửa thì dừng lại, giọng nói có chút run rẩy: “Anh chỉ muốn giúp em.”

“Giúp thế nào? Liệu pháp khiến em chán ghét sao?” Đường Quỳ mệt mỏi dụi mắt: “Em vốn đang rất vui vẻ, nhưng chính là cuộc điện thoại ‘xuất phát từ ý tốt’ này của anh đã phá hỏng hết tâm trạng của em rồi đấy.”

Cô nhìn về phía phòng bếp, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, cô nói: “Em bận việc rồi, Diệp Thời Ngôn, em hy vọng sau này nếu không có chuyện gì thì anh đừng gọi điện thoại cho em nữa.”

“… Anh thích em.”

Diệp Thời Ngôn nói: “Lúc đầu anh không biết, cũng –”

“Tút tút tút —”

Đáp lại anh ta là âm thanh thông báo đã tắt máy.

Ngay từ đầu, Đường Quỳ đã không muốn nghe anh ta lắm lời.

Cái gì mà thật lòng khuyên, cái gì mà do dự mãi, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm…

Đường Quỳ không còn để ý nữa.

Trong phòng bếp, Giang Trúc đã rửa xong bát đĩa, hiện tại đang cọ rửa cái bồn. Thấy Đường Quỳ đi đến, anh cười cười vẻ áy náy: “Vừa rồi lúc rửa bát có hơi mất tập trung, không cẩn thận làm rơi vỡ một cái bát. Không quấy rầy đến em chứ?”

“Đúng vậy, quá trơn.” Đường Quỳ nói: “Lúc nãy khi em rửa cũng suýt chút nữa là làm rơi rồi.”

Cô rất hiếm khi cãi cọ tranh chấp với người khác, có lẽ là do tính cách nên cô sẽ thường nhường nhịn đối phương, vừa rồi “khắc khẩu” với Diệp Thời Ngôn, càng nói về sau, cô cũng không biết chính mình đang nói gì nữa.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, phải khiến người này cách xa cuộc sống của cô.

Giang Trúc không hỏi nhiều, cô cũng không muốn nhiều lời. Trứng Muối vẫn hồ đồ ngốc nghếch như vậy, có lẽ là vì cho rằng Đường Quỳ sẽ đút xúc xích cho mình nên nó cứ chạy loanh quanh bên chân cô, lúc Đường Quỳ đi tắm, nó cũng lạch cà lạch cạch thò cái chân ngắn ngủn muốn đi theo vào bên trong, nhưng đã bị Giang Trúc túm lại.

Không thể không bị giáo dục một hồi nữa.

Đường Quỳ tắm xong, mặc áo ngủ đi ra ngoài, cô vừa dùng khăn bông lau tóc vừa hỏi Giang Trúc: “Có máy sấy không ạ?”

Giang Trúc đứng dậy đi lấy máy sấy, tóc Đường Quỳ rất mau dài, lúc mới quen, tóc cô chỉ vừa mới chạm đến vai, bây giờ đã quá xương bả vai rồi.

“Để anh sấy giúp em!” Giang Trúc nói: “Em ngồi ở đây đi!”

Đường Quỳ ngoan ngoãn nghe lời anh, ngồi xuống ghế, Giang Trúc điều chỉnh sức gió và nhiệt độ vừa phải, thử trên tay mình rồi mới cầm tóc Đường Quỳ lên, bắt đầu sấy.

Máy sấy thổi ra làn gió ấm áp vừa phải, không quá nóng, tóc của cô mềm mảnh, nắm ở trong tay, Giang Trúc cũng không dám dùng lực, sợ sẽ làm đứt mất.

Lúc sấy tóc, Giang Trúc cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, sấy từng lọn một, đến khi lọn tóc cuối cùng được xốc lên, lộ ra cần cổ trắng nõn.

Đường cong tuyệt đẹp, không hề có chút dư thừa, tất cả đều là vừa khéo.

Có lẽ là do chưa từng bị phơi nắng nên làn da phía sau người cô rất trắng, mềm mại căng mịn như sữa, chắc hẳn ăn vào miệng cũng sẽ là mùi vị ngọt lành.

Trong không khí tỏa ra mùi thơm dìu dịu, cô dùng dầu gội và sữa tắm của anh, hàm lượng tinh dầu thấp, gần như không có mùi thơm, Giang Trúc đã quen, nhưng lúc này anh lại có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt ở trên người cô.

Giang Trúc tìm cách dời đi sự chú ý của mình, trong đầu im lặng nhớ lại hình ảnh các cơ bắp trên người, lần mò vị trí dây thần kinh trên cổ để tránh cho mình suy nghĩ linh tinh.

Nhưng vẫn vô ích.

Vùng da trắng nõn kia giống như có ma lực, hút lấy ánh mắt của anh.

Yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống.

Tóc vừa sấy khô xong, anh vội vàng buông tóc cô ra như thể chạy trốn, che khuất vùng da trắng đến chói mắt kia, tắt máy sấy.

Trong lòng anh cười khổ, đúng là tự mình hành hạ mình.